Cô với Tam Nhi không giống nhau, Tam Nhi hầu như đã đi hết khắp nơi trên thế giới, còn cô lại rất ít khi ra nước ngoài, cho nên sự chênh lệch múi giờ khiến cô rất mệt mỏi.
Khi Kiều Duyệt Nhiên ngủ dậy thì đã là buổi chiều, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô đặt chiếc đĩa định tặng Miêu Doanh Đông lên trên bàn.
Bạn cùng phòng nhìn thấy liền hỏi cô: “Nhiên, cái đĩa này là để tặng bạn trai cậu sao?”
Kiều Duyệt Nhiên càng nhìn cái đĩa càng cảm thấy đẹp mắt.
“Không phải cho anh ấy mà là cho mình.”
Lần này Kiều Duyệt Nhiên ra nước ngoài là muốn tìm cho Tam Nhi một viên đá thô, cô tốn biết bao công sức mới tìm được cho Tam Nhi bởi vì thứ này rất hiếm, cô dùng ánh mắt “Bá Nhạc” mới phát hiện thứ hiếm như thiên lý mã này.
Cô đưa khối đá cho Tam Nhi.
Dù sao Tam Nhi còn nhỏ tuổi, cô biết Kiều Duyệt Nhiên rất ít khi ra ngước ngoài, nên hỏi cô rất nhiều kiến thức, hay có chuyện gì mới mẻ.
Ở Haiti không sầm uất, quần áo và đồ trang điểm không thể mua được, chỉ có chút đặc sản.
Kiều Duyệt Nhiên nói cô rất bận, căn bản là không có thời gian đi dạo phố. Hai người cùng học về trang sức nên Kiều Duyệt Nhiên tìm rất nhiều đá cho Tam Nhi xem.
Kiến thức của Tam Nhi về đá không nhiều như trang sức.
Hai người cùng ngồi trên ghế salon, Kiều Duyệt Nhiên giở từng trang xem ảnh đá quý.
Lúc lật tới một trang có hình chiếc đĩa kia Tam Nhi nói: “Chờ một chút đã.”
Tấm hình này là Kiều Duyệt Nhiên vô tình lật tới, cô định giở xem phần đá quý nhưng lại giở nhầm tới trang này.
Đó là thứ cô định hỏi ý kiến Miêu Doanh Đông một chút nhưng sau đó lại nghĩ có thể anh không thích, dù sao chắc anh cũng không có thứ gì là chưa thấy qua? Sau đó cô lại quyết định không đưa cho anh, nhưng vẫn giữ lại tấm hình đó.
“Cái đĩa này nhìn thật đẹp. Cho mình được không?” Tam Nhi hỏi.
“Cậu thích hả? Được thôi, hôm nào mình mang qua cho cậu.
Tiểu Kiều nói được làm được, ngày thứ hai chiếc đĩa đã đến tay Tam Nhi. Tam Nhi dùng giấy bọc nó lại thật đẹp, cô muộn tặng cho Miêu Doanh Đông.
Sắp tới sinh nhật của Miêu Doanh Đông rồi… sinh nhật anh là ngày mùng một tháng mười.
Sinh nhật của hai anh em bọn họ thật đặc biệt.
Một người ngày chín tháng chín, một người mùng một tháng mười.
Tam Nhi không biết ngày mùng một tháng mười cũng là sinh nhật của Tiểu Kiều. Ngày này một năm trước cũng bị lãng quên, chỉ có Hứa Thế An nhớ.
Tam Nhi nghĩ anh cả có nhiều tiền như vậy chắc chắn đồ vật tầm thường anh ấy sẽ coi thường, nên cô muốn tặng anh một thứ đặc biệt. Chiếc đĩa này là mang từ Haiti về, hơn nữa nó còn có điểm đặc biệt, chính là do Tiểu Kiều mua…
Cô chính là muốn mượn hoa dâng phật, đưa đồ Tiểu Kiều chọn tặng cho Miêu Doanh Đông, chưa biết chừng lại có thu hoạch ngoài ý muốn cũng nên!
Sinh nhật của Miêu Doanh Đông không mời người lạ, chỉ có Tiểu Cửu và vợ chồng Nam Lịch Viễn. Bốn người ngồi trong nhà hàng.
Tam Nhi làm vẻ thần thần bí bí đưa món quà cho Miêu Doanh Đông.
“Định giở trò gì với anh?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Tặng anh quà sao có thể gọi là giở trò gì chứ! Anh đừng có nghĩ xấu cho người khác.” Tam Nhi cãi lại.
Miêu Doanh Đông mở ra thấy đó là một cái đĩa.
“Hợp với sở thích của anh.” Miêu Doanh Đông lật xem phía đáy thấy có viết Haiti.
Tam Nhi là không biết thật hay giả vờ không biết phía sau có ký hiệu này?
“Cô ấy quay lại rồi?” Miêu Doanh Đông lạnh lùng hỏi.
“Ai cơ?” Tam Nhi làm bộ không hiểu.
“Em biết.”
Tam Nhi làm như bừng hiểu ra nói: “À, anh nói Tiểu Kiều sao? Trở lại rồi, cô ấy không nói với anh sao?”
“Anh với cô ấy không có quan hệ gì, sao phải nói cho anh?” Miêu Doanh Đông nói xong tiện tay để cái đĩa qua một bên: “Cố Tam Nhi, vậy em tặng anh cái gì?”
“Anh cả, từ lúc nào mà anh biết vơ vét của cải của người khác như vậy?” Tam Nhi cảm thấy giọng điệu của Miêu Doanh Đông có mấy phần không thoải mái.
Cũng trong lúc đó.
Kiều Duyệt Nhiên và Hứa Thế An đang ở trong một quán mì nhỏ.
Năm nào bọn họ cũng trải qua sinh nhật cùng nhau, ăn một bát mì trường thọ, thêm một quả trứng trần nước sôi, Kiều Duyệt Nhiên ăn rất ngon miệng.
“Duyệt Nhiên, năm nay anh không tặng em quà sinh nhật. Anh muốn nói với em một chuyện.” Hứa Thế An nói.
“Chuyện gì vậy, anh nói đi.” Hôm nay tâm trạng Kiều Duyệt Nhiên rất tốt, cô còn mang một lá bùa hộ mệnh từ Haiti về cho Hứa Thế An, hy vọng anh bình an, sống lâu trăm tuổi.
“Duyệt Nhiên, chúng ta chia tay đi.” Hứa Thế An nói.