Cô vừa nhìn thấy số điện thoại của bệnh viện đã căng thẳng, vì bây giờ đối với cô mà nói, không có tin gì chính là tin tốt.
Giọng nói của cô, cũng có chút run rẩy.
“Nhiên, tình hình của Hứa không tốt. Hôn mê sâu rồi.” Bác sĩ nói.
Kiều Duyệt Nhiên bỗng chốc hoảng loạn, không biết phải làm sao, muốn đứng lên, nhưng vừa định đứng, bỗng lại khuỵu xuống.
“Tam Nhi, Tam – tình trạng của bạn trai tớ không ổn, tớ -- bây giờ phải về thành phố gấp, cậu có thể nào –“ Kiều Duyệt Nhiên nói không thành câu.
“Tớ biết, tớ biết.” Tam Nhi cũng rất sốt ruột, “Anh hai.”
Tuy là mọi người không được bác sĩ đã nói gì trong điện thoại, nhưng mà từ sắc mặt của Kiều Duyệt Nhiên đã đủ nhìn ra rồi, tình trạng của bạn trai cô rất không ổn.
Điều không ngờ là, Miêu Doanh Đông vốn không động đậy, ngồi ở đó, giống như không có chuyện gì.
“Để anh đưa em đi.” Nam Lịch Viễn nói.
Lúc nãy nhìn thấy cô vợ hiền bé nhỏ thất bại từ phía Miêu Doanh Đông, anh không chịu được, “Tam Nhi em đừng đi theo. Xe chạy rất nhanh.”
Tam Nhi dĩ nhiên biết.
Lúc Kiều Duyệt Nhiên đứng lên, lại lảo đảo một lúc.
Vào trong xe, Nam Lịch Viễn từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu, đưa cho Kiều Duyệt Nhiên, “Đây là một tờ chi phiếu trắng, cần bao nhiêu thì tự mình điền vào.”
Anh kí tên của mình ở mặt sau.
Anh lấy từ trong túi áo ra một số tiền, đưa cho Kiều Duyệt Nhiên, “Lỡ như cần tiền mặt, đây là –“
“Cảm anh anh, anh Nam.”
Kiều Duyệt Nhiên không từ chối.
Cô biết rõ lần này tình hình nguy hiểm, nếu như lần này Hứa Thế An không cứu được, có thể sẽ không còn cơ hội nữa.
Nam Lịch Viễn chính là sợ lúc xuống xe mới đưa cho cô, sẽ không kịp, đến lúc đó, cô chắc chắn sẽ vội vã xuống xe.
Xe rất nhanh đã đến bệnh viện, bác sĩ đang cấp cứu cho Hứa Thế An.
Kiều Duyệt Nhiên bỗng chốc òa khóc lên ở hành lang.
Nam Lịch Viễn nhìn cô, lại nhớ lại ngày trước lúc cha anh làm phẫu thuật, ông phải thay gan, cảnh tượng Tam Nhi ở trước cửa đau đớn, nhưng mà, lúc đó, Cố Minh Thành đã bảo vệ ông, ông đã thành công thoát khỏi kiếp nạn đó.
Tiểu Kiều, xem ra không được may mắn như vậy.
Tin nhắn của Tam Nhi gửi đến, hỏi tình hình của bạn trai Tiểu Kiều như thế nào, Nam Lịch Viễn nói, vẫn đang chờ, không biết.
Bên đó.
Tam Nhi rất buồn bã hỏi Miêu Doanh Đông tại sao không đưa Tiểu Kiều đi, cảm giác trái tim anh rất sắt đá.
“Để anh đưa cô ta đi, có cần thiết phải như vậy không?” Miêu Doanh Đông nói.
Tam Nhi cảm thấy, qua lần này, có thể Tiều Kiều không chấp nhất, nhưng chắc chắn sẽ khá nguội lạnh.
Lại hoặc là, cô vốn không có cảm giác gì với anh hai, trong lòng càng không có suy nghĩ oán hận anh.
“Anh hai, em cảm thấy ý tưởng tác hợp cho anh và Tiểu Kiều của em là sai lầm, Tiểu Kiều có bạn trai mà cô rất yêu, dù cho bạn trai cô ấy không may qua đời, cô ấy tính cánh mạnh mẽ như vậy, cũng sẽ không dễ dàng yêu người nào nữa, huống hồ gì, khoảng cách của hai người, không phải nửa vòng một vòng. Điều quan trọng là, cô ấy đối với anh, bây giờ vốn không có cảm giác gì!” Tam Nhi nhìn nét mặt Miêu Doanh Đông thăm dò.
Miêu Doanh Đông vốn ngồi dưới đất xem đồ, nghe Tam Nhi nói như vậy, ngẩng đầu lên, nói, “Em biết là tốt.”
Tam Nhi thở dài.
Chuyện số phận, rốt cuộc cũng không phải do con người quyết định chút nào cả!
Chẳng là cô thực sự tác hợp sai người rồi sao?
Kết quả cuối cùng, chẳng qua là khiến cho Tiểu Kiều càng tổn thương hơn, khiến anh hai trầm lặng hơn mà thôi.
Tim của Kiều Duyệt Nhiên đập loạn xạ, đang chờ kết quả, qua một lúc sau, bác sĩ nói tình hình của Hứa Thế An đã ổn định.
Tim của Kiều Duyệt Nhiên, lúc này mới đập chậm lại!
Lúc cô vào trong thăm Hứa Thế An, Hứa Thế An vẫn chưa tỉnh.
Kiều Duyệt Nhiên nói với Nam Lịch Viễn, rất xin lỗi, buổi dã ngoại hôm nay đã bị cô phá hỏng rồi, cô nói Nam Lịch Viễn quay về, đừng ảnh hưởng tâm trạng của Tam Nhi.
Nam Lịch Viễn nhìn thấy Hứa Thế An vô cùng tuấn tú, dáng người xem ra cũng khá cao.
Đây là lần đầu tiên anh gặp được bạn trai của Kiều Duyệt Nhiên.
Nếu như không bệnh, chắc chắn là một tài năng trẻ.
Đáng tiếc rồi --
Kiều Duyệt Nhiên gục vào đầu giường Hứa Thế An, nước mắt giàn giụa, ”Xin lỗi! Em không phải là không muốn cho anh, nhưng mà, anh cũng biết, anh cần tiền. Thứ vốn dĩ phải thuộc về anh, em đã đem đi đổi lấy tiền rồi. Có thể đổi lại được tính mạng anh, cũng không tệ mà. Em muốn cùng anh đi đến già biết bao. Tại sao con đường còn lại, phải bắt em đi một mình chứ?”
Thực ra, Hứa Thế An đã tỉnh rồi, lúc nãy nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên gục ở đó, anh vốn định gọi cô, nhưng mà nghe thấy cô nói chuyện, anh lại ngừng lại, anh muốn nghe cô nói thế nào.
Quả nhiên --
Chính miệng cô đã nói ra, cô vẫn là đã ngủ với người đàn ông kia rồi.
Trong lòng Hứa Thế An cảm xúc lẫn lộn.
Khóe mắt anh rỉ nước mắt.
Ngoại ô.
Nam Lịch Viễn đã đến, nói tình hình của Hứa Thế An, đã an toàn, không sao rồi.
Miêu Doanh Đông hướng qua bên cạnh cau mày, lại tỏ vẻ không quan tâm quay đầu lại.
Một hồi lâu, Miêu Doanh Đông hỏi một câu, “Anh ta trông như thế nào?”