Khương Thục Đồng đanh mặt nhìn, biết anh lại có vấn đề trong tình cảm rồi.
Tối, lúc Khương Thục Đồng về phòng, nói với Cố Minh Thành, “Anh cũng giúp Lão Nhị chút đi, trước kia vì làm việc cả ngày nên áp lực nặng nề, giờ hay rồi, có bạn gái giỏi hơn mình, áp lực cũng nặng theo.”
Cố Minh Thành đang cởi đồ, “Yêu đương không thuận lợi thì anh biết làm gì? Hay anh yêu đương giùm nó? Theo đuổi Miêu Doanh Cửu hộ?”
“Anh…” Khương Thục Đồng câm nín.
Buổi gặp mặt của Triệu Thế Tổ được chọn vào tối thứ sáu.
Cố Nhị hôm đó cố tình mặc đồ hết sức giản dị, đeo cặp kính gọng đen, mặc áo sơ mi thường, khiến mình trông rất lôi thôi.
Anh rất ghét việc các cô gái thích mình rồi bắt đầu đeo dính như sam, cực kì ghét, đi cùng Triệu Thế Tổ tới buổi gặp mặt anh mong cô gái nọ đừng có nhìn trúng anh, anh hoàn thành nhiệm vụ rồi cả nhà đều vui.
Đối phương quả nhiên là một người con gái rất tinh tế và giỏi giang.
Cố Vi Hằng im lặng ngồi kế bên Triệu Thế Tổ uống café, anh luôn nhìn ra chỗ khác, trông khá là ngớ ngẩn, các cô gái thường sẽ không thích đàn ông như thế.
Triệu Thế Tổ hiển nhiên không có hứng với loại con gái chằn tinh như vậy nên nói mãi về khuyết điểm của mình, tự nói mình nghèo khổ, phá sản, còn thích chơi gái.
Cô gái đó hiển nhiên chẳng có chút hứng thú gì với tên phá cửa Triệu Thế Tổ, ấy lại thấy thích Cố Vi Hằng ngồi kế bên.
Anh đeo kính gọng đen càng biểu hiện sự bại hoại khiến các cô gái có cảm giác muốn bộc phát thú tính.
Râu ria lún phún vô cùng nam tính.
Cúc áo đầu tiên không cài, yết hầu vô cùng gợi cảm.
Triệu Thế Tổ thấy được cô gái này có hứng với Cố Vi Hằng.
Chuyện xem mắt này vốn là ý của cha mẹ anh, anh chẳng có tí hứng thú nào, cha mẹ muốn tìm một người phụ nữ tài ba thể quán xuyến gia nghiệp.
Triệu Thế Tổ mượn cớ đi vệ sinh.
Đúng lúc này, có hai người khách bước vào… Thẩm Dương và bạn trai bác sĩ của cô.
Thấy Cố Nhị ăn mặc đẹp đẽ đang nói chuyện với phụ nữ.
Cố Nhị đang nói chuyện với cô ta, không thấy Thẩm Dương đi ngang qua mình.
Lúc cô đi ngang qua anh, cô gái đối diện với anh hỏi, “Này anh, một đêm bao nhiêu?”
Chuyện này Cố Vi Hằng đã quen lắm rồi.
Anh đẩy gọng kính, cười, “Một đêm 100 triệu, chịu không?”
Thẩm Dương nghe thế, vô cùng tức giận.
Cố Nhị trước kia cô biết, giờ Tiểu Cửu không ở đây, anh ta lại đi tán gái rồi!
Có lẽ tối nay sẽ ngủ với cô gái này.
Thẩm Dương ngồi kế bên Cố Nhi, Cố Nhị không thấy.
Cô chụp ảnh, cố tình chụp bộ dạng quyến rũ này của anh khi đi ra ngoài hẹn hò.
Rồi gửi cho Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu đang dùng bữa với khách.
Thấy bộ dạng mà trước giờ anh chưa từng cho cô thấy đó, cô thấy khá ghen tị.
Cố Vi Hằng đeo kính gọng đen đẹp trai rạng ngời như vậy mà cô chưa từng được thấy!
Thẩm Dương cũng gửi đối thoại cho cô, hình như anh tính bao nuôi cô gái đối diện, hoặc cô ta tính bao nuôi anh, ra cái giá cao lắm, cô chỉ nghe mang máng chứ không nghe hết.
Cô gái đối diện cười, “Giỡn mặt? Trai bao đắt nhất cũng không có cái giá thế.”
“Tôi yêu cầu giá đó! Cô không trả nổi, có người làm được.”
Wechat của Triệu Thế Tổ gửi tới, bảo anh đã trốn khỏi nhà vệ sinh rồi.
Cố Vi Hằng lấy cớ Triệu Thế Tổ vào vệ sinh quên mang giấy, kêu mình qua đưa.
Cô gái khinh bỉ hừ lạnh, mấy người này bị gì thế này?
Đang ăn cơm mà dám nói quên mang giấy vệ sinh.
Cố Vi Hằng đứng lên, cô gái vẫn ôm hy vọng, gọi anh lại.
“Một đêm 100 ngàn, chịu không?” Cô khoanh tay tạo dáng như ta là độc nhất.
“Cô chém đẹp thế? Một đêm 100 triệu, không trả giả!” Cố Vi Hằng không thèm nhìn lại.
Chưa thấy qua gã trai bao nào làm giá thế này!
Đương nhiên, có lẽ anh không phải trai bao, gia đình Triệu Thế Tổ đứng top 3 trên bảng xếp hạng ở Hải Thành, bạn bè của anh hẳn không bần cùng, khó khăn cỡ đó, nhưng người này là ai?
Anh ngồi ở đó, toàn thân toát khí chất thu hút phụ nữ, vô cùng hấp dẫn, vô cùng gợi tình.
Phụ nữ nào cũng đều muốn anh ta.
Đi ra rồi, hai người ngồi trên xe, Cố Vi Hằng im lặng, hình như đang nghĩ gì đó.
“Cố Nhi, hôm nay cậu ăn bận xấu xa lắm nhé.”
“Tôi cố tình mặc lôi thôi vậy mà.”
Triệu Thế Tổ thâm thúy nhìn anh, “Nhưng vẻ lôi thôi trong mắt đàn ông và phụ nữ khác xa nhau! Tôi thấy cô gái đó khá thích cậu, với bà cô đó thì tôi chịu thôi.”
“Vậy hả?” Cố Nhị hỏi.
“Ừ.”