Gọi xe đến bệnh viện.
Bác sĩ nói, nếu muốn triệt để trị liệu cần tám vạn, bây giờ họ chỉ điều trị tạm thời cho anh.
Có điều, Hứa Thế An sớm muộn cũng cần phải đi qua kiếp nạn đó.
Kiều Duyệt Nhiên hiểu “kiếp nạn đó” là chỉ cái gì.
Thay thận vô ích rồi, còn có thể là gì?
Kiều Duyệt Nhiên thẫn thờ gật đầu, “ừm”
Thiếu ba vạn?
Sao anh tiến hành được?
Miêu Doanh Đông không thể cầu cứu nữa rồi.
Người có tiền!
Ai là người có tiền?
Kiều Duyệt Nhiên đột nhiên nhớ đến Cố Minh Thành, ông ta là một trong số ít những người có tiền mà Kiều Duyệt Nhiên quen biết.
Nhưng mà, kế hoạch của họ đã hủy rồi, ông ta sẽ cho cô mượn tiền sao?
Thử xem.
Điện thoại của Kiều Duyệt Nhiên gọi cho Cố Minh Thành, tỉ mỉ nói người lần trước trong bệnh viện là bạn trai cô, thay thận rồi, bây giờ lại xuất hiện phản ứng bài trừ, hỏi Cố Minh Thành có thể cho cô mượn một số tiền không.
“Chú đẹp trai, nếu con có thể nghĩ ra cách, con tuyệt đối không cầu xin chú đâu!” đầu Kiều Duyệt Nhiên tựa vào tường, cảm thấy bất lực.
“Cần bao nhiêu?” Cố Minh Thành chỉ hỏi ba chữ.
“Ba chục nghìn.”
“Cho con năm chục nghìn.” Cố Minh Thành nói xong, liền chuyển cho Kiều Duyệt Nhiên năm chục nghìn.
Trong lòng Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy ấm nóng, lòng thầm thề rằng, sau này nhất định sẽ đền đáp chú đẹp trai.
Nhận ân huệ của người khác dù nhỏ bé cũng dốc sức đền đáp, huống hồ, chú đẹp trai là giúp đỡ trong lúc nguy cấp nhất.
Cố Minh Thành ngồi trên sô pha trong biệt thự ở Hải Thành, nghĩn tới Kiều Duyệt Nhiên.
Cô gái này khác với Tam Nhi, ánh mắt cô ấy có một loại nghị lực và quả cảm, là trái tim lội ngược dòng, làm ánh mắt cô cực kì bình tĩnh, lại cực kì có tính công kích, nếu nói Tam Nhi là đối với một chuyện gì đó trong lòng đều kiên trì, vậy thì Kiều Duyệt Nhiên, là đối với đẳng cấp thấp kém bên ngoài không chấp nhận số phận, đó là một loại sức mạnh bất khuất, không khuất phục.
Cố Minh Thành chắc chắn, cô sau này sẽ làm được chuyện lớn.
Còn về hủy bỏ kế hoạch giữa cô và Miêu Doanh Đông, cũng là sợ làm lỡ chuyện của cô.
Loại lực lượng này, Cố Minh Thành chưa từng thấy qua trong ánh mắt của bất cứ cô gái nào.
Loại lực lượng này, ngay cả Cố Minh Thành cũng rất tôn trọng!
Không biết Miêu Doanh Đông có nhìn ra không.
Nếu như anh ta không nhìn ra, vậy là do tuổi tác có hạn, cũng có thể sự khác biệt tầng lớp làm hạn chế sức tưởng tượng của anh.
Càng có khả năng, anh ta căn bản chưa từng cẩn thận nhìn qua Kiều Duyệt Nhiên.
Thêm ba vạn Cố Minh Thành đưa, Kiều Duyệt Nhiên trả tiền viện phí cho Hứa Thế An.
许世安在住院,她的心暂时安定了。
Hứa Thế An trong bênh viện, trong lòng cô tạm thời yên định rồi.
Cô lại tìm một công việc buổi tối đến nhà người ta làm theo giờ, buổi tối chỉ làm một bữa cơm, sau khi ra khỏi nhà Miêu Doanh Đông, sau đó đi đến nhà này là vừa kịp lúc, không bị trễ.
Cuộc thi, cô cuối cùng cũng không đi.
Ngày thi, cô ở nhà Miêu Doanh Đông, nấu ăn cho anh.
Trong lòng đau buồn.
Miêu Doanh Đông không biết ngày thi cụ thể, nhưng Tam Nhi biết.
Hôm đó là Nam Lịch Viễn đưa Tam Nhi đi thi
Lúc Miêu Doanh Đông không có gì làm, thích tìm Tam Nhi và Nam Lịch Viễn ăn cơm.
Nam Lịch Viễn nói, Tam Nhi phải đi thi, anh đi cùng cô
Mỗi lần Miêu Doanh Đông gọi điện cho Tam Nhi, anh ta đều ở cùng Tam Nhi.
Nói thật, Miêu Doanh Đông rất ghen tị.
“Sao anh mỗi phút mỗi giây đều bên cạnh Tam Nhi vậy?” Miêu Doanh Đông chau mày hỏi.
Nam Lịch Viễn liền cười, nụ cười muốn khoe khoan gì đó, “Lại mang thai rồi, tôi ở bên cạnh cô ấy, không nên sao?”
“Lại mang thai? Lịch Viễn anh là đang khoe bản thân hay là khoe anh lại có một đứa con vậy?” Miêu Doanh Đông nghe thấy tin này, rất tức giận ngồi trên sô pha, bắt chéo hai chân lại.
Nam Lịch Viễn cũng cười, “Tôi khoe cả hai, được không? Còn muốn khoe một chút vợ tốt của tôi, tiếc là anh không có.”
Miêu Doanh Đông không nói gì, cúp máy.
Anh lớn hơn Nam Lịch Viễn một tuổi, Nam Lịch Viễn đã có ba con rồi, còn bạn gái anh không biết ở đâu.
Nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên bận rộn trong bếp, Miêu Doanh Đông đột nhiên nhớ ra gì đó.
“Ra đây một lát.” Miêu Doanh Đông nói một câu.
Kiều Duyệt Nhiên không biết anh gọi cô có chuyện gì, liền ra ngoài.
“Tiền không phải đưa cô rồi sao, sao không đi thi? Hôm nay Tam Nhi đi thi rồi.” Anh ngồi trên sô pha.
“Tôi không xoay tiền được, làm việc khác rồi” Kiều Duyệt Nhiên nói.
“Làm chuyện khác? Cô không ai thân thích, còn có gì quan trọng hơn việc học của cô?” Miêu Doanh Đông xoa cằm hỏi.
Anh mới để ý thấy, mắt Kiều Duyệt Nhiên rất sáng, bất khuất, có một vẻ đẹp rất chính nghĩa.
Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu, ngọ ngoạy ngón tay, “Anh Miêu, anh có lẽ không biết, tôi có bạn trai rồi, anh ấy cần thay thận, tất cả tiền của tôi, đều đưa cho bệnh viện rồi.”
Miêu Doanh Đông rất nghiêm túc nhìn cô, một lúc sau, anh nói, “Nói như vậy, là dùng tiền tôi đi trợ cấp cho người đàn ông khác rồi?”