Thân thể Miêu Doanh Đông tiến về phía trước gần gần cô một chút, nói nhỏ bên tai Kiều Duyệt Nhiên “ Em không nghe hiểu ý của anh sao?”
“ Cái gì?”
“ Hãy ở cùng anh một đêm nữa!” Âm thanh của anh là từ trong cổ họng phát ra khàn khàn khiến cho Kiều Duyệt Nhiên mặt đỏ ửng tim đập nhanh.
Người đàn ông ở độ tuổi này, người đàn ông ở tầng lớp này, người đàn ông có tướng mạo như thế này, một câu nói mang một chút trêu ghẹo chính là khiến cô gái nhỏ tim đập chân run, dọa sợ vì điều này!
Cô nghiêng đầu nhìn cánh cửa, nhìn kiểu này cô không đi ra được rồi.
Cũng chính là nói, Miêu Diêu Đông dùng biện pháp cương nhu kết hợp để khiến cô chấp nhận.
Nhu đó là những lời nói mềm mỏng nếu không nghe, cửa khóa rồi, đó chính là cương.
Nhà của anh ở tầng mười mấy, nhảy xuống không chết cũng khẳng định tàn phế.
Miêu Doanh Đông đã từng nói qua, loại việc này, kết quả của một lần và một trăm lần đều giống nhau.
Kỳ thực thật sự giống nhau.
Cô bây giờ vẫn chưa cùng Hứa Thế An ngủ qua, sự dằn vặt trong lòng rất nhỏ.
Ánh mắt Kiều Duyệt Nhiên rất vô tội nhìn trằm trằm Miêu Doanh Đông, gật gật đầu.
Dù sao cô trước đây cũng nợ anh rất nhiều, hôm nay cô lại đến trộm tư liệu, thật sâu trong đáy lòng, cô cảm thấy bản thân mình thiếu nợ Miêu Doanh Đông.
Mỗi lần trước khi làm chuyện này, Kiều Duyệt Nhiên đều đi tắm trước.
Sau khi tắm xong, Miêu Doanh Đông đã nằm đợi ở trong phòng rồi.
Lúc Kiều Duyệt Nhiên vào phòng, thuận tay tắt đèn, cởi quần áo của mình, ôm lấy Miêu Doanh Đông, bắt đầu hôn anh.
Kiều Duyệt Nhiên mặc dù không thích nói chuyện nhưng kỹ thuật hôn người khác của cô rất cao. Lưỡi trong miệng của Miêu Doanh Đông xoay vòng triền miên, cuốn chặt đến nỗi anh cảm thấy đại não của anh phóng điện.
“ Em kiểu hôn này là học với ai?” Anh hỏi.
Cô và Hứa Thế An, mặc dù vẫn chưa làm qua, nhưng chắc đã từng hôn chứ?
Bảy lần này, kỹ thuật của cô lần sau cao minh hơn lần trước, lật đi lật lại khiến anh rất thoải mái.
“ Không cùng ai cả, em tự mình học, ngài không thích sao? Ngài Miêu?” Cô nhẹ nhàng cắn tai anh, nói chuyện bên tai anh.
Miêu Doanh Đông ôm lấy vòng eo con kiến của cô, sau một hồi va chạm dài lâu, Kiều Duyệt Nhiên ở phía trên nằm bò lên lồng ngực của Miêu Doanh Đồng, thở hổn hển từng hồi, âm thanh mềm dịu gọi một tiếng “ Ngài Miêu”.
Đây là lần đầu tiên Kiều Duyệt Nhiên ở trước một người đàn ông, trước mặt một người ngoài để lộ sự yếu đuối của mình.
Ở trước mặt Hưa Thế An, cô là trời của anh ta.
Đó là một loại âm thanh của trẻ nhỏ tìm cha, mềm mại, ngọt ngào, mang một chút cảm giác thê thảm và ỷ lại.
Trong nhận biết của Kiều Duyệt Nhiên, Miêu Doanh Đông là kim chủ của cô, là bởi vì tiền, bởi vì các loại lợi ích và là người cùng cô xảy ra quan hệ, nhưng ấn tượng của cô đối với Miêu Doanh Đông thật không xấu, thậm chí còn rất tốt, cô một lần rồi lại một lần muốn được dựa gần anh.
Mặc dù Miêu Doanh Đông trước đây thường xuyên chế giễu cô, xem thường cô, nhưng trong 20 năm lang bạc kỳ hồ của Kiều Duyệt Nhiên, Miêu Doanh Đông đại diện cho một bến bờ, Miêu Doanh Đông là không có gì là không thể, tuổi tác của anh, tiền tài bạc của anh đủ để cung cấp cho tất cả những thứ mà cô muốn. đương nhiên, cái tất cả này Kiều Duyệt Nhiên thực không muốn không lao động mà được hưởng.
Nhưng, lúc yêu một con người, yêu phải một người này không có gì là không thể, trạng thái thành thạo điêu luyện.
Kiều Duyệt Nhiến hiện tại đối với Miêu Doanh Đông vẫn chưa dùng tới chữ yêu này, bởi vì bản thân cô cũng không biết là bản thân là loại cảm tình như thế nào, nhưng khí chất và phong độ của Miêu Doanh Đông khi lần đầu xuất hiện đại diện cho sự ấm áp cao quý, đại diện cho lý tưởng cuối cùng của người phụ nữ.
Đó là độ cao mà Kiều Duyệt Nhiên khát vọng nhưng không đạt được, cô và anh khoảng cách mười mấy cái vật chắn.
Cô biết bản thân và anh là không thể được, cho nên cô không hi vọng hão huyền.
Hoặc, tối hôm nay lời cô nói, căn bản không phải là lời nói dối, chỉ là giống như ngày nói dối 1/4, cô mượn cái cớ này nói ra những lời trong lòng.
Qua hôm nay, thì cũng không có cơ hội như thế này nữa!
Cơ hội này là do Ngài Miêu cho cô.
“ Đừng gọi anh ngài Miêu.” âm thanh trầm thấp của Miêu Doanh Đông truyền đến, anh sờ mái tóc dài của Kiều Duyệt Nhiên.
Thân thể của cô gái trẻ này, có sức thu hút trí mạng đối với anh.
“ Vậy gọi ngài là gì?” Tay Kiều Duyệt Nhiên sờ nắn vai của anh.
“ Gọi anh Ethan, hoặc gọi anh Doanh Đông, hoặc Đông.” Miêu Doanh Đông nhẹ nhàng đập vào vai Kiều Duyệt Nhiên.
“ Em không dám! Ngài lớn em một giáp”
“ Có gì không dám. Gọi một tiếng anh nghe xem.”
Anh đỡ vai của Kiều Duyệt Nhiên, muốn đỡ cô dậy.
Gãi chỗ ngứa của Kiều Duyệt Nhiên, cô cười lên, lật sang bên cạnh.
“ Ethan!” Bây giờ cô ngủ đã không quay lưng lại với anh rồi, mặt đối mặt với anh.
Lúc từ đơn này phát ra, cô tự mình cũng cảm thấy thật ngại, có điều gọi ra được cũng chính là như thế.
Dường như đứa trẻ nếm được vị ngọt vậy, cô lại gọi mấy lần tiếng “ ethan”
“ Gọi tiếp!” Anh nói
“ Cái gì?”
“ tên tiếng trung của anh.”
Kiều Duyệt Nhiên nhếch hai môi, cô gọi không ra.
Người bên ngoài chỉ biết anh gọi là ethan, người đều biết tên tiếng trung anh của anh rất ít, rất ít, cô từ trước tới nay chưa từng nghe thấy người khác gọi tên tiếng trung của anh, càng không nghe nói qua ai không sợ chết gọi anh là “ Doanh Đông” hoặc “ Đông”.
“ Em không dám”
“ Em có gì không dám? Gọi.”
Nghĩ rất lâu, Kiều Duyệt Nhiên ôm chặt cổ Miêu Doanh Đông, bên tai anh gọi một tiếng “ Đông”.
Cố Vi Hằng gọi anh là Anh Đông, có lúc gọi anh là anh trai.
Nam Lịch Viễn gọi anh “ Doanh Đông”.
Chưa từng có một người gọi anh như thế.
Tiếng gọi ở gần, trái tim cũng gần nhau hơn!
“ ừm” Miêu Doanh Đông trầm thấp phát ra một tiếng.
Liên quan cách gọi, Kiều Duyệt Nhiên thực không có yêu cầu.
Đây là đêm thứ bảy của bọn họ.
Lúc Kiều Duyệt Nhiên ngủ, mặt hướng về Miêu Doanh Đông.