Miêu Doanh Đông ngồi trên ghế sô pha xem tin nhắn wechat của Kiều Duyệt Nhiên.
Có lúc anh cảm thấy sự gặp gỡ giữa người với người quả thật rất kì diệu, có lúc, gặp được nhiều nữ sinh có điều kiện rất tốt, nhưng anh đều để vuột mất, lại cứ hào hứng nói chuyện với một cô gái bình thường, chỉ mới hai mươi hai tuổi.
Là nghiệt duyên sao?
Bây giờ anh là một người đàn ông lớn tuổi cô đơn.
Một người đàn ông có già hay không, không thể xem tuổi tác của họ, mà phải xem phạm vi giao tiếp và cuộc sống thường ngày của họ.
Thường ngày Miêu Doanh Đông chỉ ở nhà, anh ít khi ra ngoài xã giao, cũng có rất ít bạn bè.
Vì vậy, anh nói mình là là một người đàn ông lớn tuổi, cũng không sai tí nào.
“Cô ấy nghỉ việc rồi!” Miêu Doanh Đông đáp.
Kiều Duyệt Nhiên quả thật không có thời gian, cô cứ đợi Miêu Doanh Đông nói một câu “Tăng lương”, nhưng anh vẫn không nói.
Câu nói đó giống như một tảng đá lớn, một gánh nặng trong lòng cô, làm cô cứ lo lắng, nghĩ về nó.
“Để em xem tình hình đã!” Kiều Duyệt Nhiên đáp.
Miêu Doanh Đông không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Kiều Duyệt Nhiên tiếp tục ở bệnh viện chăm sóc cho Hứa Thế An.
Hứa Thế An thấy Kiều Duyệt Nhiên cứ nhắn tin, nên mới hỏi “Ai vậy em?”
“Là ông chủ cũ của em, ông ấy muốn em làm bánh bao đường ba góc cho ông ấy.”
“Ông ấy thích ăn bánh bao đường ba góc à?” Hứa Thế An hỏi.
“Ông ấy rất thích ăn món đó, ông ấy ăn uống hơi lạt, thích ăn những món mềm mềm, một người đàn ông, thích ăn đồ ngọt.” Kiều Duyệt Nhiên cuối đầu khẽ cười.
“Có thể ông ấy có hơi mềm lòng!” Hứa Thế An nhìn thái độ của Kiều Duyệt Nhiên “Em có nhận lời ông ấy chưa?”
Hứa Thế An nhớ lại thân hình cao to vạm vỡ, quý phái sang trọng của người đàn ông đó, Duyệt Nhiên có hơi không xứng với anh ta, có thể lập tức đem ra một triệu đô Mỹ, hẳn là gia đình rất giàu có.
“Có thể em không có thời gian để làm cho ông ấy.” Kiều Duyệt Nhiên nói. Có một số chuyện, cô không biết phải nói với anh thế nào, là chuyện Hứa Thế An xoá bỏ hết những tin nhắn của cô và Miêu Doanh Đông, chuyện đó, nếu cô không hỏi, thì cô cứ mãi thắc mắc, cứ nghĩ về nó, nên hôm nay cô dứt khoát phải hỏi anh cho ra lẽ, “Phải rồi, những tin nhắn của em và ông ấy, tại sao mất hết vậy? Là anh xoá phải không?”
“Ừ, phải. Ông ấy không nói gì, hình như ông ấy muốn hỏi em đã đến chưa, anh nói đến rồi. Vốn dĩ anh định chụp hình gửi cho em, nhưng tiếc là, lúc đó em đã ra ngoài rồi, anh ấn nhầm, lỡ tay xoá mất! Anh xin lỗi, anh cũng quên nói chuyện này với em.” Hứa Thế An tỏ vẻ thờ ơ.
Kiều Duyệt Nhiên càng khó hiểu, Miêu Doanh Đông không nói chuyện lên giường sao?
Hứa Thế An vẫn chưa biết chuyện này?
Hai người bọn họ hiểu đối phương được bao nhiêu, Kiều Duyệt Nhiên vốn không biết được.
Trong ấn tượng của cô, Hứa Thế An còn tưởng ông chủ của cô là một ông lão sáu mươi mấy tuổi.
Rốt cuộc trong hai người bọn họ, ai là người đang nói dối?
Và tại sao lại phải nói dối?
“Duyệt Nhiên, hôm nay anh cũng khoẻ rồi, anh nghĩ cuối tuần ông ấy cũng ở nhà, em đi làm bánh bao đường ba góc cho ông ấy đi. Con người này, lúc ông ấy muốn ăn món gì, là phải ăn ngay lập tức, nếu không, ông ấy sẽ không có tinh thần như vậy!” tâm trạng Hứa Thế An khá tốt.
Kiều Duyệt Nhiên cười, cô công nhận những gì Hứa Thế An nói là thật.
“Vậy em đi đây, anh đừng nhớ em đấy.” Kiều Duyệt Nhiên nghĩ chuyện này sẽ sớm được giải quyết thôi, sẽ sớm thôi, nếu lỡ sau này Miêu Doanh Đông nhớ ra, lại tìm cô, thì những chuyện như xin nghỉ việc, sẽ rất phiền phức.
Kiều Duyệt Nhiên gửi tin nhắn cho Miêu Doanh Đông: em qua đó được không? Bạn trai em giờ đã khoẻ rồi.
Bên đó trả lời: được!
Kiều Duyệt Nhiên bắt xe buýt đi đến nhà Miêu Doanh Đông.
Đến nơi cô gõ cửa, Miêu Doanh Đông ra mở cửa cho cô.
“Em đến rồi sao?” Anh hỏi.
“Dạ.” Kiều Duyệt Nhiên bỏ chiếc túi của mình xuống, cô đi rửa tay rồi vào bếp.
Tay nghề của cô quả thật rất điêu luyện, thuần thục, vì cô đã từng làm món này.
Cô ủ bột trước,vì là mùa hè, nên bột lên men rất nhanh, Kiều Duyệt Nhiên nghĩ, có lẽ nên nấu vài món cho anh, cô mở tủ lạnh ra xem, anh ăn cũng khá nhiều.
Cô có cảm giác như một tuần rồi anh chưa ăn cơm vậy, cô thở dài.
Trong nhà cũng không còn muối.
Miêu Doanh Đông đúng là ở nhà mà còn gây rắc rối cho cô mà, đối diện có một siêu thị rất lớn.
“Ông Miêu à, ở nhà hết muối rồi, ông có biết không?” Kiều Duyệt Nhiên đi tới phòng khách rồi hỏi.
“Vậy sao? Anh không biết.” Miêu Doanh Đông đáp.
“Em đã ủ bột rồi, bây giờ em đi mua muối!” Kiều Duyệt Nhiên đã đi ra sảnh thay giày.
Lúc nãy Miêu Doanh Đông chỉ ngồi trên sô pha, nhìn Kiều Duyệt Nhiên đang bận bịu trong bếp.
Phòng khách của nhà anh đối diện với nhà bếp, nên nhất cử nhất động của Kiều Duyệt Nhiên đều được anh thu vào tầm mắt.
“Đưa em tiền nè!” anh lấy chiếc ví da để bên cạnh, định lấy tiền cho Kiều Duyệt Nhiên.
“Không cần đâu. Tiền để mua một bịch muối, em có mà. Em đi đây!” Nói xong, Kiều Duyệt Nhiên ra ngoài.
Lúc bỏ đi ra ngoài, cô đột nhiên cảm thấy, anh thật đáng thương, không ai nấu cơm cho anh ấy ăn cả.
Khó trách tại sao gần đây nhìn anh ấy ốm đi hẳn.
Một lúc sau, khoảng nửa tiếng hơn, Kiều Duyệt Nhiên lại trở về.
Cô rửa và làm thức ăn trước, sau đó nhồi bột, làm bánh bao đường ba góc.
Nhìn thấy cô nên tâm trạng anh rất tốt, anh cảm thấy rất ấm áp!
Miêu Doanh Đông nãy giờ cứ đứng sau lưng nhìn cô.
Dù sao cuối tuần, anh cũng không có gì làm, rất nhàm chán.
Khắp căn phòng toàn mùi khói do nấu nướng, hương thơm quen thuộc.
Cô giúp việc lần trước, không phải cô ấy tự nghỉ việc, mà là anh đã cho cô ấy thôi việc.
Nói người ta không biết khẩu vị của anh, cũng không chịu học hỏi.
Có một số người không phải tự nhiên mà nấu ăn hợp ý bạn, mà cô ấy phải từ từ để ý, học hỏi từng chút, mới làm ra được những món ăn hợp với khẩu vị của bạn.
Chỉ là lúc cô ấy làm việc đó, bạn vốn không biết được, cũng không cảm nhận được.
Khi bánh răng được lắp vào, bạn sẽ không cảm nhận được điều gì, nhưng nếu thay một chiếc bánh răng khác vào, tự nhiên bạn sẽ cảm nhận được có gì đó khác khác.
Lúc Kiều Duyệt Nhiên ở nhà anh, cô vốn không nói chuyện nhiều, cô cứ kiềm chế cảm xúc của mình, cứ im lặng như vậy.
Nhưng cô biết được anh đang suy nghĩ gì.