Trong lòng Cố Minh Thành hiểu rõ mục đích của Khương Thục Đồng nhưng ông không nói gì.
Ngày thứ hai, Cố Niệm Đồng mặc bộ quần áo mẹ mua cho cô, chiếc váy để lộ cái eo nhỏ, vòng ngực đẫy đà, rất tôn dáng. Ngồi trên xe Khương Thục Đồng hỏi Cố Niệm Đồng chuyện của cô và Nam Lịch Viễn tiến triển đến mức nào rồi.
Cố Niệm Đồng cảm thấy rất xấu hổ, trước mặt cha mẹ tất cả các cô gái đều xấu hổ, nhất là ở tuổi của cô…
Vì vậy cô liền nói: “Chỉ là nắm tay thôi.”
Khương Thục Đồng bắt đầu nói với cô, con gái nhất định phải giữ gìn danh tiết cẩn thận, mặc dù thời đại này không như ngày xưa nhưng nếu như còn là xử nữ sẽ được coi trọng hơn, chuyện này đàn ông mặc dù ngoài miệng không nói nhưng thật ra trong lòng họ rất để ý.
Cố Niệm Đồng gật đầu, đây không phải lần đầu tiên cô cùng Khương Thục Đồng nói về đề tài nhạy cảm này, lúc đến Havard học Khương Thục Đồng cũng từng dặn dò cô về vẫn đề này, nhưng lúc đó bà không có ám chỉ ai, còn lần này là muốn ám chỉ Nam Lịch Viễn.
Họ đi đến một ngôi nhà của bà Phương ở Hải Thành.
Người có tiền chỗ nào cũng có nhà.
Bấy giờ Cố Niệm Đồng mới biết hóa ra nhà bà Phương ở đối diện trung tâm mua sắm hôm qua, chẳng trách đi dạo phố cũng có thể tình cờ gặp mặt.
Vốn là con trai bà Phương hôm qua không ở đây nhưng vì bà hẹn Khương Thục Đồng đánh mạt chược nên đã vội vã gọi con trai quay về.
Cố Niệm Đồng ở Phương gia rất lễ phép, ngoài bà Phương và mẹ cô còn có hai vị phu nhân nhìn rất sang trọng, quý phái.
Còn có một chàng thanh niên đẹp trai từ bên trong đi ra, tên là Phương gì đó, Cố Niệm Đồng không để ý. Dáng dấp anh ta cũng không tệ lắm, trong tên hai người đều có một chữ “Tong”, mặc dù không cùng chữ nhưng cùng âm.
Anh ta so với những nam sinh bên cạnh Cố Niệm Đồng có vẻ đẹp trai hơn không ít, tính cách cũng khá tốt, là một người được dạy dỗ tử tế, vừa mới tốt nghiệp đang chuẩn bị tiếp quản công ty của bố, tiền đồ sáng sủa, có lẽ chỉ sau vài năm nữa anh ta sẽ rất khác so với bây giờ.
Các vị phu nhân nhìn thì có vẻ đang đánh mạt chược, nhưng thực ra vốn là “túy ông chi ý bất tại tửu” (1). Cố Niệm Đồng yên tĩnh ngồi ở ghế salon, cầm một quyển sách từ bàn trà lên xem.
“Túy ông chi ý bất tại tửu”(1): Lòng người say không nằm trong chén rượu, ý ban đầu không nằm ở đây mà nằm ở chỗ khác.
Tên Phương gì đó đi tới hỏi Cố Niệm Đồng đang học ở đâu, sở thích các loại là gì…
Cố Niệm Đồng trả lời từng cái một.
Các phu nhân ngồi bên cạnh đều xoa mạt chược, Cố Niệm Đồng biết bọn họ là đang diễn trò, mạt chược chỉ là cái cớ để nghe Cố Niệm Đồng nói chuyện.
Cố Tam Nhi cảm thấy không được tự nhiên, sớm biết mục đích buổi gặp hôm nay là thế này thì cô đã từ chối lâu rồi.
Cô nói muốn tới trung tâm thương mại hôm qua xem một chút, ngồi đây xem mẹ đánh mạt chược có chút nhàm chán.
Tên Phương gì đó dù sao cũng là người lịch sự, tự nhiên cũng không thể đi theo.
Cố Niệm Đồng đi một mạch tới cửa hàng thời trang nam hôm qua, cái áo vẫn còn ở đó, cô cảm thấy vui mừng quá đỗi, bởi vì những loại quần áo như vậy đều là bản giới hạn, nó vẫn còn thật may mắn.
Cô chỉ chiếc áo sơ mi nói: “Cho tôi xem cái này.”
Cô gái bán hàng nói: “Tiểu thư thật tinh mắt, chiếc áo này được nhiều người xem nhất nhưng lại ít người mua bởi vì đối với một chiếc áo sơ mi mà nói, giá cả của nó tương đối đắt, mười ngàn chín.”
Bây giờ việc chi tiêu của cô đều do Nam Lịch Viễn lo, anh đưa thẻ tín dụng cho cô, ngoài ra mỗi tháng đều chuyển ba mươi nghìn vào thẻ ngân hàng của cô, đây là chuyện anh nói với cô từ mấy ngày trước.
Sau khi cầm thẻ tín dụng cô còn chưa ngó qua lần nào.
Vốn dĩ cô không muốn dùng tiền của anh mua quần áo cho anh, nhưng giờ trong tay cô không có nhiều tiền như vậy, mà cô lại rất thích chiếc áo này, cho nên, cô cắn răng, mua.
Mặc dù lông dê mặc trên người dê nhưng dê cũng sẽ thích chứ?
Trước kia cô mua đồ cho ba mẹ đều là tiêu tiền của họ nhưng lần nào ba mẹ cũng rất vui.
Cô bán hàng mỉm cười gấp chiếc áo lại đưa cho cô. Cố Niệm Đồng không muốn để mẹ biết cô mua quần áo cho Nam Lịch Viễn, nếu dùng túi của cửa hàng thì mẹ sẽ nhìn ra vì vậy cô không có cách nào khác đành cho vào túi xách của mình, cũng may chiếc túi mcm này đủ lớn.
Lúc này Nam Lịch Viễn đang đọc sách ở nhà Nam Tuấn Minh, cuộc sống của đàn ông độc thân thật nhàm chán.
Nhận được tin nhắn ngắn ngủi từ hệ thống thẻ tín dụng, dù sao thẻ đó là anh đưa cho Cố Tam Nhi nên cô tiêu tiền anh đều biết.
Anh buồn bực: hôm nay làm gì vậy?
Anh không tiếc chút tiền đó mà là thấy tò mò.
Để cuối tuần cô quay về sẽ hỏi.
Cố Tam Nhi không muốn quay lại nhà bà Phương nên tiếp tục đi dạo một vòng ở trung tâm mua sắm tới lúc thấy thời gian đủ rồi mới trở về.
Lúc quay lại mọi người vẫn đang đánh.
Cố Tam Nhi có chút sốt ruột nhưng dù sao vẫn phải hiểu phép tắc, cô yên lặng ngồi trên ghế salon đọc sách.
Chiếc vòng trên tay hấp dẫn sự chú ý, người giàu quả nhiên có con mắt nhìn hàng, anh ta nói: “Nghe nói Cố tiểu thư học thiết kế châu báu, chiếc vòng tay này là do cô thiết kế sao?”
Anh ta rót một ly nước trái cây lạnh cho cô.
Người đã nếm qua thứ tốt nhất rồi đương nhiên sẽ bỏ qua những thứ tầm thường.
Cố Tam Nhi đã uống qua nước ép tự nhiên thuần khiết nhất nên đối với loại nước ép lạnh này tất nhiên không thèm để ý tới.
“Không phải tôi làm. Là do chồng tôi tặng.” Cố Tam Nhi giơ tay lên.
“Em đã có giấy kết hôn chưa?
“Có rồi. Nếu không thì sao?”
Tên Phương gì đó sắc mặt cũng có chút khó coi.
Cố Tam Nhi cũng tức giận, cái gì gọi là “có giấy kết hôn chưa?”.
Đối với người mình không thích trước giờ cô không hề có ý định xã giao có lệ.
Khương Thục Đồng thấy tình huống bỗng nhiên xấu đi liền biết Cố Tam Nhi mất kiên nhẫn, liền đưa cô rời đi.
“Mẹ, mẹ càng ngày càng làm bừa rồi. Dù gì con cũng đã kết hôn.” Ngồi trên xe Cố Niệm Đồng oán trách nói.
“Con như vậy coi là kết hôn gì? Bản thân không có mặt. Con không biết, mẹ con cũng không biết. Quan trọng nhất là giữa hai người không có phát sinh cái gì cả.”
“Tóm lại mẹ ép con đi coi mắt cũng là không đúng.”
Khương Thục Đồng bất đắc dĩ, con gái mình bị lừa kết hôn, bà chỉ muốn để con mình có nhiều lựa chọn hơn lại bị con gái oán trách. Bà tức giận nói: “Đến khi con có con gái thì con sẽ hiểu.” Trong chuyện của Cố Tam Nhi, Khương Thục Đồng đúng là đã bị Cố Minh Thành lừa.
Về đến nhà Cố Tam Nhi liền nhắn tin cho Nam Lịch Viễn hỏi hôm nay anh làm gì.
Nam Lịch Viễn nói anh ở nhà bố, không có chuyện gì làm, hỏi cô bao giờ về.
Cố Tam Nhi nói chiều cuối tuần.
Anh liền nói để anh bảo tài xế đi đón.
Thật ra thì Cố Tam Nhi muốn hỏi tại sao anh không đích thân đến nhưng lại không nói.
Chắc là anh không muốn gặp mẹ.
Dù sao chuyện kết hôn này quả thật là ba không đúng, lại lừa gạt mẹ.
Suy nghĩ của Khương Thục Đồng và Cố Niệm Đồng Cố Minh Thành đều hiểu, ông nghĩ một chút, gửi cho Nam Lịch Viễn một tin nhắn: hôm nay vợ của ta đưa vợ con đi đánh mạt chược. Mạt chược là giả, giới thiệu bạn trai cho Tam Nhi mới là thật!
Ông nói vậy vì nghĩ rằng với người trẻ tuổi, mọi chuyện thuận lợi quá cũng chưa hẳn đã tốt.
Nam Lịch Viễn đang ăn cơm thấy tin nhắn này liền suy nghĩ, hôm nay cô tiêu tiền có liên quan gì tới vụ giới thiệu bạn trai mới này hay không?
Chiều chủ nhật, Cố Niệm Đồng thu dọn đồ đạc, đặt chiếc ao mua cho Nam Lịch Viễn trên giường, lúc đang định cho vào túi xách thì Khương Thục Đồng tiến vào. Thấy chiếc áo bà hỏi: “Ồ, mua cho bố con hả? Là size của ông ấy, cũng là màu ông ấy thích. Thật là con gái ngoan nha.”
Khương Thục Đồng xoa đầu Cố Niệm Đồng.
Cố Niệm Đồng cười khổ, trong mắt mẹ chỉ có người đàn ông của mẹ hay sao?
Khương Thục Đồng nghĩ đó là mua cho Cố Minh Thành nên cầm xuống lầu vì Cố Minh Thành đang ngồi ở salon.
“Con gái ông lớn rồi, còn mua áo sơ mi cho ông đây này.” Khương Thục Đồng đưa chiếc áo cho Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành liền cảm thấy kỳ quái.
“Túi đựng đâu?” Phía sau có gắn mác nhưng không có túi đựng.
“Không có.” Khương Thục Đồng nói.
Cố Minh Thành liền hiểu ra cái áo này không phải mua cho ông rồi.
Nhìn kích cỡ thì chắc là mua cho Nam Lịch Viễn, Cố Niệm Đồng biết mua quần áo cho Nam Lịch Viễn rồi.
Nhưng ông vẫn có cảm giác con gái lớn quả thật không thể giữ.
Việc ông có thể làm chỉ là chọn giúp cô một người chồng tốt thôi.
Nếu Khương Thục Đồng hiểu nhầm vậy cứ cho là như vậy đi.
Dù sao lần trước Nam Lịch Viễn cũng nói với ông sau này tiền sinh hoạt của Tam Nhi ông không cần lo.
Hai người có chút trắc trở cũng tốt, nếu quá thuận lợi sau này sẽ không biết quý trọng.
Cố Tam Nhi ngồi thẫn thờ trên lầu, tiêu tiền của anh nhưng không mua được gì cho anh, phải làm thế nào bây giờ?
Cô lại không biết bịa chuyện.
Cũng không thể đi xuống lấy lại cái áo, nói là mua cho chồng mình, như vậy ba sẽ đau lòng mất.
Cứ như vậy đi, hay là để sau này lại mua cho anh ấy.
Ngày thứ hai tài xế đón nàng trở về Giang Thành.
Nam Lịch Viễn dặn tài xế phải trực tiếp đưa Cố Niệm Đồng về nhà.
Cố Tam Nhi vừa vào nhà đã chạy tới ôm cổ Nam Lịch Viễn, giống như một đứa con nít vậy. “Chú Nam, Tam Nhi rất nhớ chú.”
Mỗi lần Tam Nhi nói câu này với cái giọng nũng nịu đó lại ôm anh một cái khiến trong lòng Nam Lịch Viễn cũng muốn mềm ra, anh ôm eo Cố Niệm Đồng.
“Hai ngày nay về nhà làm những gì?’
“Không có gì. Chỉ đi dạo mua cho anh bộ quần áo thôi.” Vừa nói cô vừa ôm cổ Nam Lịch Viễn.
“Mua quần áo cho anh?”
“Bị mẹ em tưởng lầm là mua cho ba nên cầm đi mất rồi. Cho nên là dùng tiền của anh mua áo cho ba em.” Cố Niệm Đồng có vẻ oan ức nói.
“Cho nên mẹ mới giới thiệu bạn trai cho em sao?” Nam Lịch Viễn hỏi.
Lúc đó đã là buổi chiều, hoàng hôn.
Từ sau buổi hoàng hôn ngày thứ năm đó, ở trong phòng bếp, Nam Lịch Viễn làm như vậy với cô, sau đó cô có cảm giác hoàng hôn ở nhà của Nam Lịch Viễn rất đặc biệt, luôn cảm thấy trong đó có một ngọn gió ấm áp như chú Nam của cô vậy, khiến cô không muốn quên loại cảm giác này, cả đời sẽ không quên.
Lúc này cô ngơ ngác nhìn Nam Lịch Viễn hỏi: “Làm sao anh biết?”