Công văn chính thức của nhà nước, trên cơ bản không cần phải trả lời bất cứ vấn đề gì.
Cố Minh Thành vẫn chưa biết là do Kiều Uy ở sau lưng thêm dầu vài lửa, bởi vì sự việc ba mươi năm trước, Cố Minh Thanh căn bản không biết, không biết ngọn nguồn câu chuyện từ đâu bắt đầu, thời gian quá ngắn, anh còn đang kiểm tra tìm kiếm thêm.
Khiến cho Cố Minh Thành vạn vạn không nghĩ tới, chính là người cha ở tận Canada xa xôi kia lại khi thấy những tin tức đó liền gọi điện ngay cho anh, tường tận nói ra hết tất cả sự tình năm đó. Ông nói tất cả những chuyện này đều là thật. Những chuyện này năm đó chính là do ông làm ra, Mai Thể mặc dù nói có chút khó nghe, nhưng đúng là không có nói oan cho ông.
Ba anh còn bảo anh thu hồi lại công văn đó đi.
Cố Minh Thành kiên quyết không đồng ý. Nếu như thu hồi lại, sẽ giống như những công lao và danh tiếng bao năm nay của ba anh đều đổ sông đổ bể hết sao!
“Minh Thành, ba hiểu tâm trạng của con, nhưng con không hiểu được sự khổ sở của một người phải luôn trốn chạy. Ba sau khi đến Canada đã phải chịu đựng rất nhiều những dằn vặt trong lòng, có lẽ cuộc đời này của ba đã định không thể nào làm được một người xấu thực sự. Mẹ của con cũng vì ba mà chết, ba càng thêm dằn vặt sâu sắc. Cho ba một cơ hội, xem như để cho ba chuộc tội, được không?”
Cố Minh Thành nghe trong điện thoại đầu bên kia, âm thanh của ba anh khẩn cầu thống thiết.
Cố Minh Thành trầm mặc một lúc, cuối cùng vô lực nói một câu: “Chuyện này, ba muốn làm thế nào, thì cứ làm như vậy đi.”
Ngày hôm sau trên Mai Thể liền xuất hiện thư xin lỗi của Cố Thanh Nguyên: nói sự tình năm đó đều là sự thật. Năm đó, các cổ đông tranh chấp nội bộ, khiến cho ông muốn nhẫn cũng không thể nhẫn được nữa, nhưng việc cho người làm giả sổ sách xác thật là không đúng. Ông tình nguyện nhận sự phán quyết của toàn án lương tâm.
Sự việc lần này, không dự Kiều Uy dự liệu là tất cả mọi người sẽ khiển trách Cố Thanh Nguyên.
Ngược lại, có lẽ do Cố Thanh Nguyên kiên định đến cùng, lại thành thật khai báo, nên rất nhiều cảm thấy thái độ nhận sai của Cố Thanh Nguyên rất tốt. Mà vốn dĩ, tích lũy tư ban là máu huyết sẽ đổ. Cố Thanh Nguyên không đốt nhà giết người, chỉ là làm giả sổ sách, về tình có thể tha thứ được. Xã hội có rất nhiều người thành công do giết người cướp hàng, không từ thủ đoạn không biết bao nhiêu là kể. Sự nghiệp của Cố Thanh Nguyên có thể làm lớn đến như vậy, đơn giản cũng là thương nhân tài ba.
Thậm chí, Cố Thanh Nguyên còn từng đạt được danh tiếng “Thương nhân hảo tâm”.
Kiều Uy đương nhiên không thể chấp nhận được phương hướng sự việc phát sinh như vậy, anh ta đang cố gắng hướng sự chú ý của đám đông về tình yêu của Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, mục đích cuối cùng của anh chính là điều này.
Thậm chí, anh ta còn không tiếc sử dụng tay chân của mình, tìm đến người trước đây quỳ trước Cố Minh Thành, điều này chứng tỏ Cố Minh Thành là một con người lãnh huyết vô tình. Người này đến cụ lao động báo án tập đoàn Minh Thành, kiện Cố Minh Thành đối xử hà khắc với công nhân, chính là kiểu hình tư bản trước đây.
Tập đoàn Minh Thành bỗng dưng bị đẩy lên trước toàn bộ đầu sóng ngọn gió.
Những tin tức này Khương Thục Đồng đều có xem qua, cô rất lo lắng cho Cố Minh Thành.
Cổ phiếu của tập đoàn Minh Thành tụt giảm mấy trăm phân điểm một các nhanh chóng, mọi người từ già, trẻ, giàu có, cừu hận, nói chung đều chủ động xa lánh với vị thương nhân này để duy trì một hình tượng tốt đẹp.
Tất cả những động thái của dư luận, Kiều Uy thật sự cũng không nghĩ sẽ mạnh mẽ đến như vậy.
Khương Thục Đồng cũng biết, nguyên nhân cái chết thật sự của ông ngoại thật sự có liên quan đến Cố Thanh Nguyên. Nhưng Khương Thục Đồng nghĩ, oan có đầu, nợ có chủ. Nếu ông ngoại cô đã đáp ứng sự việc, cô không thể mù quáng đi báo thù. Cho nên, nhưng ân oán đời trước,cô không muốn tính toán nữa.
Ngoài ra, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Cố Thanh Nguyên lên tiếng.
Cố Thanh Nguyên, mối quan hệ giữa ông và cô, nói gần cũng không gần, nói xa cũng không tính là xa.
Giống như Khương Lịch Niên đã từng nói qua: “Thục Đồng, ba chồng con lên tiếng rồi kìa!”
Ba chồng?
Sự việc này, mặc dù không ảnh hưởng gì đến Cố Thanh Nguyên, nhưng lại đả kích rất lớn đến Cố Minh Thành. Kiều Uy rất cao hứng, anh ta bây giờ đang liên hệ với các trang báo lớn, còn có dư luận đều hướng về Cố Minh Thành gây khó khăn: Khương Thục Đồng có phải hay không do anh ta dùng keo dán để bịt miệng?
Cổ phiếu của tập đoàn Minh Thành liên tục rớt thảm,Cố Minh Thành cả ngày đều bận rộn với các cuộc giao tiếp, phỏng vấn.
Có lần phỏng vấn trên tivi, đối với câu hỏi của phóng viên về anh với Khương Thục Đồng, Cố Minh Thành suy nghĩ rất lâu rồi nói một câu: “Tôi và cô ấy đã chia tay rồi!”
Khương Thục Đồng cũng vừa lúc đang xem đến đoạn này.
Trong lòng trầm xuống, rõ ràng là vẫn chưa!
Nhưng cô hiểu anh, biết được những sự việc công kích nặng nề của anh trong thời gian này. Khương Thục Đồng bây giờ cuối cùng cũng hiểu được những tính toán của Kiều Uy rồi. Vì sao lại thiêu cháy công xưởng của cô? Chỉ có thể thiêu cháy công xưởng của cô, thì mới có thể kéo sự chú ý của mọi người vào Cố Minh Thành, sự kiên này tạo nên chuỗi phản ứng không nhỏ a.
Vì vậy, cô hẹn gặp Kiều Uy ở một quán cà phê!
Kiều Uy vừa vào cửa, liền phảng phất như kiểu hơn cả ngàn năm không gặp. Chung quy, đây có lẽ là lần đầu tiên Khương Thục Đồng hẹn anh ta gặp mặt, trước đây, cô trốn anh còn không kịp.
Ánh mắt của Khương Thục Đồng bén nhọn và mãnh liệt. Từ lúc anh ta bước vào cửa, liền liên tục nhìn chằm chằm anh ta.
“Khó có được cô Khương lại chủ động hẹn tôi thế này!” Kiều Uy vừa ngồi xuống liền nói.
“Không được đụng vào người đàn ông của tôi! Không thì, có một ngày, có một ngày tôi sẽ đem chứng cớ anh thiêu cháy công xưởng của tôi giao ra, cột thu lôi tôi đã thu lại rồi, vì vậy bên cảnh sát không phát hiện ra. Vì tôi biết, anh còn có hậu chiêu!” Khương Thục Đồng dựa lưng vào ghế, chụm hai bàn tay lại. không hề vòng vo trực tiếp quăng ra một câu như vậy.
Kiều Uy vẫn chưa ổn định ngồi xuống, hai tay vịn trên thành ghế, mặt bắt đầu trắng bạch, cố ý phóng hỏa, nhưng lại muốn chờ đến mấy năm….
Khương Thục Đồng nhìn như mềm mại yếu đuối, nhưng đánh rắn đánh bảy tấc, lần này, cô đánh trúng anh ta rồi!
Kiều Uy ho một tiếng, cẩn thận suy nghĩ lại, “Thì ra lưu lại để đối phó tôi!”
“Đương nhiên rồi, vẫn không dùng đến vì không biết anh lại có lòng muốn làm cái gì, bây giờ không để anh lại phát tác ra, chỉ là sợ anh vào tù rồi cũng không dễ dàng mà sống yên ổn. Hôm nay tôi dùng cái này để uy hiếp anh, để xem, cổ phiếu tập đoàn Minh Thành rớt giá nhanh hơn, hay là anh ngồi trong lao sẽ có lực sát thương lớn hơn!” Nói xong, Khương Thục Đồng đứng dậy rời đi.
Cô đoán, Kiều Uy chắc chắn đang sợ hãi lo lắng., trừ phi anh ta tự giết chính mình, nhưng cô dám cá, anh ta sẽ không dám làm như vậy!
Nếu như là Cố Minh Thành, có lẽ anh sẽ động tâm giết người, thậm chí làm đến thần không hay, quỷ không biết. Nhưng đây là Kiều Uy, lá gan anh ta vẫn luôn nhỏ như vậy.
Khương Thục Đồng đi ra khỏi quán cà phê, mở cửa xe.
Cố Minh Thành ngồi trong văn phòng sững người rất rất lâu, cuối cùng nhắn cho Khương Thục Đồng một cái tin: Đừng để tâm đến mấy thứ nguy cơ của anh.
Khương Thục Đồng vừa mới lên chiếc BMW thế hệ 7 của mình, nhìn thấy tin nhắn liền nhắn lại một câu: Em biết rồi.
Nhưng dù cô hiểu, thì trong lòng cô lại đang so đo cái gì đây?
Tị nạnh vì cô không được như người ta ở trong phim, không như trong tiểu thuyết, chống lại cả thế giới hét lên: “Tôi với cô ấy có chết cũng không bao giờ rời xa nhau?”
Không thể nào!
Tập đoàn Cố Minh Thành tài sản mấy trăm ngàn ức, há gì một Khương Thục Đồng cô.
Từ Mậu Thận lại gọi điện thoại cho cô.
Từ Mậu Thận nói nếu như tâm trạng không tốt thì nên đi nước ngoài du lịch thả lỏng tâm tình đi. Anh biết chuyện của công xưởng cô, cũng biết chuyện của tập đoàn Minh Thành, bây giờ mọi chuyện đều dồn dập đến như vậy. Anh cũng biết câu nói của Cố Minh Thành khiến cho Khương Thục Đồng không vui. Nếu như cô ấy không biết thì cứ để cô ấy không biết đi, nếu cô ấy đã biết rồi thì anh cũng sẽ không sát thêm muối vào vết thương của cô. Điều mà anh có thể làm, chỉ có như vậy thôi.
Khương Thục Đồng nói được thôi, đi nước nào đây nhỉ?
Từ Mậu Thận nói cô xem thích đi nước nào, anh sẽ làm thủ tục cho cô.
Khương Thục Đồng “ừm” một tiếng.
Đối với Từ Mậu Thận, cô bây giờ hoàn toàn không có suy nghĩ là tình cảm nam nữ gì. Cũng như đối với Từ Mậu Thận vậy, giờ đây coi cô như em gái để chăm sóc, giữa hai người cả đời này sẽ không bao giờ phát sinh chuyện tình cảm nam nữ.
Quan hệ chỉ dừng lại ở mức như vậy thôi.
Bởi vì Từ Mậu Thận biết, Khương Thục Đồng rất yêu Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng vừa lái xe vừa nghĩ, kì thực cũng không ngừng nghĩ qua việc phái đi một chuyến ra nước ngoài, bởi vì cô mệt mỏi quá. Ở bên Cố Minh Thành, thật sự suy nghĩ lo lắng quá nhiều rồi,
Công xưởng bây giờ cũng không có việc gì, cũng nên đi thả lỏng một chuyến.
Không ngờ, lúc này điện thoại của Cố Minh Thành lại gọi đến. Vốn dĩ dựa vào kĩ thuật lái xe của Khương Thục Đồng, không nên vừa lái xe vừa nghe điện thoại. Nên ngắt cuộc gọi đến, đợi lát nữa về đến sẽ gọi lại. Tai nghe điện thoại trên xe, cô không biết cách dùng nên không có đeo lên.
Chẳng qua, là điện thoại của Cố Minh Thành, lòng cô đột nhiên căng thẳng, vì vậy dừng xe ở bên đường.
“Rảnh không? Muốn gặp em quá. Cùng đi ăn mỳ kéo nhé?” Cố Minh Thành thế mà nói ra âm thanh ngữ khí như trẻ con.
Mệt quá! Mệt mỏi quá! Anh muốn nghỉ ngơi.
Ngữ khí của Khương Thục Đồng dịu dàng đáp: “Được thôi, ở quán mì kéo gần nhà em nhé!”
Cố Minh Thành đồng ý.
Thời tiết mùa hạ, trời rất muộn mới tối. Lúc Cố Minh Thành đến, mặt trời vẫn còn ở trên cao. Khương Thục Đồng ngồi trong xe đợi anh, ngắm nhìn bóng dáng anh chìm đắm trong ánh sáng mặt trời. Người đàn ông như một vị thần này hướng về phía cô bước đến, tay của Khương Thục Đồng nắm thành quyền, đặt trên vô lăng, cằm kê lên tay, Khương Thục Đồng cứ ngây ngốc như vậy nhìn anh đi đến.
Tim cô theo cước bộ của anh nhấp nhổm không yên, đột nhiên cô rất muốn khóc. Nhưng cô nghĩ nghĩ, anh ấy sắp đến rồi, vấn không nên để anh nhìn thấy mình đang khóc.
Vì vậy, cô cúi đầu, lau khô nước mắt.
Cố Minh Thành đi đến bên cạnh xe của cô, gõ cửa sổ, hỏi cô sao không xuống xe.
“Máy tai nghe trên xe của em vẫn chưa cài đặt, anh giúp em chút nhé!” Khương Thục Đồng hạ kính xe xuống, nói với Cố Minh Thành.
“Xuống xe!” Cố Minh Thành ra lệnh một câu.
Khương Thục Đồng ngoan ngoãn xuống xe, Cố Minh Thành cầm lấy điện thoại của cô, bắt đầu điều chỉnh cài đặt. Qua một lúc sau đã làm xong rồi.
“Anh thử xem!” Cố Minh Thành nói, sau đó lấy điện thoại mình gọi vào số của Khương Thục Đồng.
Cửa buồng lái đang mở, Khương Thục Đồng đứng bên cạnh nhìn xem.
Âm nhạc trong xe vang lên, màn hình hiển thị của xe hiện lên một hàng số liên tiếp, không có tên người gọi, chỉ là một hàng số lạnh giá.
Cố Minh Thành trước đến nay chưa bao giờ xem qua điện thoại của Khương Thục Đồng, nên không biết mình trong điện thoại của Khương Thục Đồng chỉ là một hàng số, cái gì cũng không có!!
“Tại sao không lưu tên anh? Hoặc lưu thành một cái tên gì đó?” Cố Minh Thành hỏi.
Câu một cái tên gì đó, rõ ràng có ý nhắc nên là “Ông xã” chẳng hạn, nhưng Cố Minh Thành biết, Khương Thục Đồng tuyệt đối sẽ không bao giờ lưu như vậy. Nhưng cái gì cũng không lưu, anh thật sự…..có chút khó hiểu?