Nhìn cả buổi, cuối cùng nói một câu, “Tôi còn tưởng rằng cô ấy chết rồi! Chỉ tìm thấy Ngọc Lân? Ngọc Kỳ đâu?
Người giám định nói là một cô gái đến cầm, chỉ có một miếng.
Bà Khưu nhìn thấy nội dung viết trên hóa đơn. “Kiều Duyệt Nhiên?”
Trong tên vẫn còn giữ chữ Duyệt.
Xem ra, là cô ấy không sai!
……
Miêu Doanh Đông ở nhà, lúc ngủ mơ mơ màng màng, nhận được một cuộc gọi.
Cái bệnh viện mà anh đầu tư, muốn tìm một người, làm phẫu thuật thay thận miễn phí, chỉ là để phô trương y thuật của họ, trình độ đứng đầu quốc tế về việc thay thận, họ hỏi Miêu Doanh Đông có quen ai cần thay thận không.
Họ dành trước cơ hội này cho đại phú hào sau lưng......Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông trầm mặc một lúc, ban nãy phản ứng đầu tiên trong đầu anh chính là: Hứa Thế An.
Nhưng anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, nói ba chữ: Không quen biết!
Anh từ trên giường đứng dậy.
Anh cảm thấy bản thân rất độc ác, không biết trong lòng đang mưu tính điều gì.
Đều nói anh mềm lòng, nhưng bây giờ, anh không mềm lòng chút nào, thậm chí, rất độc ác, rất cứng rắn.
Anh muốn mở to mắt nhìn con người kia chết đi!
Anh châm một điếu thuốc, hút.
Không biết bản thân đang nghĩ gì.
Thiết nghĩ người mỗi ngày cần thay thận đếm không hết, anh không quen, người khác nhất định quen.
Quả nhiên, lúc buổi chiều, đối phương lại gọi cho Miêu Doanh Đông, nói tìm được rồi, dù sao cũng là miễn phí, rất nhiều người đều đang đợi.
Kiều Duyệt Nhiên trên xe buýt, điện thoại lại reo lên, nói bây giờ vừa hay có một quả thận thích hợp, hỏi Kiều Duyệt Nhiên có muốn phẫu thuật không, nếu làm, chiều nay kiểm tra, nửa đêm là có thể làm.
Kiều Duyệt Nhiên vui mừng khôn siết, cô đương nhiên đồng ý.
Nghĩ đến chuyện từ nay Hứa Thế An lại có thể sống vui vẻ khỏe mạnh, trong lòng cô vô cùng vui sướng!
Cho dù không được khỏe như trước, nhưng chỉ cần sống, chỉ cần sống là được!
Anh còn, trụ cột cuộc đời của cô còn!
Kiều Duyệt Nhiên lập tức đến bệnh viện, đem tin vui này báo cho Hứa Thế An, cô cười rất rạng rỡ.
Hứa Thế An hỏi miếng ngọc đó thật sự đáng tiền vậy sao?
Kiều Duyệt Nhiên biết anh hoài nghi nguồn gốc số tiền, từ trong túi lấy ra một tờ hóa đơn, “Anh xem, đây là hóa đơn! Ông trời thấy anh đáng thương, nhìn thấy em cũng đáng thương, cho chúng ta một con đường sống, chỉ cần anh còn sống, em cũng có thể sống.”
Kiều Duyệt Nhiên nói.
Trong nụ cười của Hứa Thế An, có một vài thứ ẩn náu, nếu như có thể sống lại, anh và Kiều Duyệt Nhiên còn có thể quay về như lúc đầu sao?
Không thể quay lại rồi!
Ông chủ hôm đó đến đưa sách cho Kiều Duyệt Nhiên, trong ánh mắt có hàm chứa gì đó.
Vả lại, dù sao thì anh ta mới là người đàn ông từng ngủ với Kiều Duyệt Nhiên.
Phụ nữ, một khi từng ngủ qua, bất kể bản thân có biết không, trong lòng sẽ hướng về phía người đàn ông này!
Hứa Thế An ở tầng lớp thấp của xã hội, có rất nhiều chuyện, anh nhìn rất thấu đáo.
Bác sĩ chiều nay làm kiểm tra tỉ mỉ cho Hứa Thế An, bởi vì đây là lần thứ hai thay thận, cho nên kiểm tra từng hạng mục, nhất thiết phải hợp tiêu chuẩn, vô cùng nghiêm khắc.
Trong lòng Kiều Duyệt Nhiên vẫn luôn thấp thỏm.
Chiều, Kiều Duyệt Nhiên gọi điện thoại cho Miêu Doanh Đông, nói Hứa Thế An cần thay thận lần hai, chiều nay vừa mới quyết định, chiều nay cô không thể về nhà Miêu Doanh Đông rồi, thật sự rất ngại, có điều, cô thật sự không rời đi được, phẫu thuật thay thận dự đoán là tiến hành đến nửa đêm.
Miêu Doanh Đông chau mày, trùng hợp vậy?
Kiều Duyệt Nhiên sốt sắng, rất nhiều lời chưa nói, liền cúp máy.
Điện thoại Miêu Doanh Đông lại gọi cho cái bệnh viện anh đầu tư, hỏi người làm phẫu thuật miễn phí tên gì?
Đối phương trả lời rồi, là một người nước ngoài.
Miêu Doanh Đông lại chau mày, tiền của cô ruốt cuộc từ đâu ra?
Không thể nào chỉ qua một buổi chiều lại có nhiều tiền như vậy rồi?
Còn nữa, chiều nay, cô ruốt cuộc đi đâu?
……
Kiều Duyệt Nhiên cả đêm đều không chợp mắt, phẫu thuật của Hứa Thế An khá thành công.
Vào ngày hôm sau Kiều Duyệt Nhiên quên gọi điện thoại cho Miêu Doanh Đông, tâm tư hoàn toàn đặt lên người của Hứa Thế An rồi!
Trăm mối cảm xúc xáo trộn!
Chăm sóc Hứa Thế An một ngày một đêm, chuyện Hứa Thế An tỉnh lại là vào ngày hôm sau.
Anh và Kiều Duyệt Nhiên nhìn nhau cười.
Chiều hôm sau, Kiều Duyệt Nhiên tranh thủ trước khi ăn tối đi đến nhà Miêu Doanh Đông.
Hôm nay Miêu Doanh Đông vẫn chưa đi làm, vết thương ở tay không phải một ngày là có thể lành.
Lúc Kiều Duyệt Nhiên vào cửa, là vui mừng hào hứng, nhìn thấy Miêu Doanh Đông, rất vui vẻ chào anh một tiếng “Anh Miêu, em đến rồi!”
Miêu Doanh Đông dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát cô, Kiều Duyệt Nhiên đứng trước mặt anh, không chỗ giấu mình.
Cô nhìn lại người mình, căn bản không hề có chỗ nào kì quái.
“Sao vậy? Anh Miêu?”
Giọng nói lạnh lùng của Miêu Doanh Đông hỏi một câu, “Lần thứ hai của em, bán cho ai rồi?”