“Em chẳng có ý gì với anh ta cả. Kiểu đàn ông có tính cách như anh ta em không thể khống chế được.” Tam nhi nhẹ giọng nói, vừa ái muội vừa thâm tình.
Nam Lịch Viễn quay đầu nhìn dáng vẻ mím cười của cô, “Ý là nếu như có thể khống chế được thì đã chọn anh ta rồi, còn nữa, tính của anh em có thể khống chế cái gì?”
Mắt của Tam Nhi liền mở to, sắc mặt đỏ hơn, “Em không có nói như vậy! Em chỉ là....”
“Chỉ là cái gì?” Nam Lịch Viễn nhìn Cố Niệm Đồng.
“Không có gì!” Tam Nhi liền ngồi xuống sopha.
“Thích anh ta thì là thích anh ta, em không cần phải nói thẳng. Dù sao thì bây giờ cũng đã kết hôn rồi, con cũng có rồi, anh còn sợ cái gì?” Nam Lịch Viễn giả vờ bình tĩnh nói.
Cố Niệm Đồng nhìn thấy cơn tức của Nam Lịch Viễn hình như tiêu tan rồi, nói một câu, “Anh ấy đẹp trai như vậy, sự nghiệp cũng ổn định, lại còn cùng làm việc ở cùng một ngành nghề, có lúc sẽ khó tránh tâm ý tương thông, anh ấy còn theo đuổi em, em cũng không phải lòng dạ sắt đá! Nhưng trước đó đã có anh, thế nên....”
“Thế nên làm sao? Không dám nữa? Sợ người khác nói em hồng hạnh vượt tường à?” Nam Lịch Viễn nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Cố Tam Nhi.
“Loại chuyện như này không cách nào trở thành giả thiết, có rồi thì có rồi! Không thể nào quay lại!” Tam Nhi phản bác.
“Có phải nếu như không có anh thì em đã ở cạnh anh ta rồi?” Nam Lịch Viễn lại hỏi.
Tam Nhi cắn cắn răng, sau đó gật gật đầu.
Nam Lịch Viễn hừ lạnh một tiếng, “Vì vậy, anh cũng không nhìn ra là em ghét anh ta, ngược lại anh ta còn là sự lựa chọn sáng giá nếu như không có anh!”
“Lịch Viễn, cũng sắp có ba đứa con rồi. Anh tính toán những thứ này có ý nghĩa gì sao?” Tam Nhi ngẩng đầu phản bác, “Em cũng nói rồi, cho dù là anh cả em cũng chẳng để ý đâu, anh ghen những thứ này làm gì? Anh vẫn luôn ở đây, sao em có thể lựa chọn người khác?”
Mặt Tam Nhi đỏ bừng, cô cảm thấy Nam Lịch Viễn đang ghen, cố tình gây sự.
Nam Lịch Viễn cảm thấy, từ đầu đến cuối, anh đối xử với cô gái này vô cùng tốt, nhưng mà lúc theo đuổi cô phải tốn rất nhiều rất nhiều sức lực, nhưng mà Diệp Mậu Sâm, tuy không làm gì cả, cho dù theo đuổi như theo đuổi mây gió, nhưng lại dễ dàng bước vào trong lòng Tam Nhi, anh cảm thấy rất không cân bằng.
Từ lúc bắt đầu, anh đã cảm thấy Tam Nhi không phản cảm với Diệp Mậu Sâm, cao ráo đẹp trai con nhà giàu, phong độ, hơn nữa, âm thầm cảm thấy Tam Nhi cũng có hảo cảm với cậu ta. Chỉ là, Tam Nhi dường như sợ bản thân tức giận, vì vậy, mới thể hiện không quan tâm tới Diệp Mậu Sâm.
Bao gồm trước đó Diệp Mậu Sâm cố ý hôn cô ấy trước mặt anh, anh cũng cảm nhận được một chút.
Vì vậy, nếu như đặt anh và Diệp Mậu Sâm trên cùng một đường đua, ai sẽ thắng?
Tối hôm nay, Nam Lịch Viễn không muốn Tam Nhi, thậm chí còn không ôm Tam Nhi, một Tam Nhi luôn sống trong tình yêu cảm thấy vô cùng ủy khuất, vô cùng thất vọng, hơn nữa sáng sớm ngày thứ hai, Nam Lịch Viễn đã đi rồi, Tam Nhi còn chưa tỉnh.
Cô biết anh đang tức giận.
Tam Nhi tỉnh dậy, liền ôm chân ngồi trên sopha khóc, khóc mắt trở thành quả hạch đào.
Cô cảm thấy có một số chuyện, vẫn nên giấu chồng mình, bao gồm tâm ý nho nhỏ trong lòng, một khi đối phương biết rồi sẽ ghen vô cùng ghê gớm.
Cô gọi điện thoại cho Nam Lịch Viễn, điện thoại Nam Lịch Viễn rõ ràng đã vang lên, nhưng anh không nhấc.
Anh đang tức giận.
Không biết tức giận cái gì, có thể là đang ghen, ghen với Diệp Mậu Sâm.
Vì vậy, anh và Tam Nhi ở bên nhau là bởi vì kết quả của việc làm bậy sớm, anh vốn nghĩ rằng, trên thế gian này, hai người ở bên nhau thì đương nhiên là hai người là người phù hợp với nhau nhất, nếu như anh không sớm kết hôn với Tam Nhi thì sao? Nếu như không gặp được cô ấy thì sao?
Nam Lịch Viễn có chút sợ hãi!
Tam Nhi nằm trên sopha khóc, cô muốn tìm một người để nói chuyện, giải tỏa sự buồn phiền trong lòng.
Bản năng cô nghĩ tới Tiểu Kiều, Tiểu Kiều thực sự là một cô gái vô cùng vô cùng tốt, nghe chuyện của người khác chưa từng nói ra ngoài, vô cùng biết cách làm người khác thả lỏng.
Tiểu Kiều đang ở trường chuyên tâm nghiên cứu cách chế tạo đá nguyên chất, dáng vẻ đặc biệt nghiêm túc.
Lúc nhấc điện thoại, điện thoại đã vang lê mấy tiếng rồi.
Tam Nhi vừa khóc vừa nói Tiểu Kiều đến nhà cô một chuyến, Tiểu Kiều hỏi cô thế nào rồi, Tam Nhi liền nói chuyện hôm qua cô hục hặc với Nam Lịch Viễn, còn nói, “Anh ấy còn không quay về nữa! Tớ gọi điện thoại anh ấy cũng không nhấc! Anh ấy từ trước đến giờ chưa từng như vậy!”
Vừa nói vừa khịt mũi vừa khóc, Tiểu Kiều cũng mềm lòng rồi, nói Tam Nhi đừng gấp, đợi lát nữa cô sẽ tới.
Lúc Tiểu Kiều đến nhà Tam Nhi là nửa tiếng sau.
Tam Nhi ôm lấy cô, “Tớ nói tớ là cô gái ưa hư vinh, Diệp Mậu Sâm không có vấn đề gì, hơn nữa mọi mặt đều ưu tú, hai chúng tớ cùng nhau đồng hình, cùng một giáo viên hướng dẫn, đây là những điều vô cùng bình thường, anh ấy không cần phải ghen!”
“Có thể anh Nam là một người yêu cầu sự hoàn hảo, anh ấy cảm thấy người và trái tim cậu nên hoàn toàn thuộc về anh ấy, cậu chỉ cần có một chút suy nghĩ khác, anh ấy sẽ buồn.” Tiểu Kiều vỗ vỗ vai Tam Nhi.
“Nhưng tớ trước kia chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích bất cứ ai! Diệp Mậu Sâm chỉ khiến trái tim tớ gợn sóng, có ảnh hưởng gì sao?” Tam Nhi tiếp tục ai oán.
Tiểu Kiều vẫn luôn vỗ lưng của Tam Nhi, trước kia cô cũng từng yêu qua, trong lòng chắc hẳn cũng có chút tì vết.
“Tớ gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy không nhấc! Cậu gọi điện thoại cho anh ấy, nói anh ấy nhanh lăn về đây!” Tam Nhi lại có chút nóng giận rồi.
Tiểu Kiều nghĩ nghĩ, kết nối điện thoại với Nam Lịch Viễn.
Nhưng Nam Lịch Viễn vừa nhìn điện thoại thấy Tiểu Kiều gọi điện thoại đến liền biết có chuyện gì đó, thuyết khách à, anh vẫn không nhấc.
Tiểu Kiều đành lắc đầu với Tam Nhi.
Lần này Tam Nhi tức giận rồi.