“Cậu cũng biết nhiều đó.” Tam Nhi nói.
“Trước đây tớ từng chăm sóc qua một người, tình trạng rất giống với cậu, tớ cũng phụ trách làm cơm cho cô ta, cân nặng không có tăng nhiều, đủ tháng thì mổ lấy thai. Hiện nay rất tốt.”
Tam Nhi sững sờ một lát, “Không thôi cậu cũng làm cơm cho tớ đi, khống chế lại cân nặng của tớ và con.”
Kiều Duyệt Nhiên cũng dừng lại giây lát, nhìn sang Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông không lên tiếng.
Ở đây Kiều Duyệt Nhiên không có tư cách nói chuyện, Tam Nhi bắt đầu nũng nịu, “Anh hai, anh cho tiểu Kiều làm cơm cho em đi. Người khác làm, em không tin tưởng.”
“Làm sao báo đáp anh?” Miêu Doanh Đông mắt không cũng ngước lên.
“Được rồi, anh đừng thừa nước đục thả câu! Tam Nhi thực sự phải khống chế cân nặng đó.” Nam Lịch Viễn nói, bảo mẫu trong nhà làm cơm cũng được, nhưng chỉ là nuôi mập lên thôi, không chế cân nặng thì không được.
Kiều Duyệt Nhiên có kinh nghiệm chăm sóc cho thai phụ, chắc chắn không có vấn đề.
“Hơn nữa, anh hai, em chỉ nhờ tiểu Kiều buổi sáng qua nhà em thôi, buổi chiều sẽ quay về đây, buổi tối em ăn trái cây rau cải là được!” Tam Nhi van xin, biết được anh hai chắc chắn sẽ đồng ý, anh ta hiện nay chẳng qua chỉ muốn làm giá một chút thôi.
Quả nhiên, cuối cùng Miêu Doanh Đông cũng đồng ý, nói với Tam Nhi không cần lo lắng chuyện tiền bạc, anh ta sẽ toàn bộ chi trả cho tiểu Kiều, “Bởi vì em sinh xong đứa con này, cô ta vẫn phải quay về đây.”
Kiều Duyệt Nhiên và Tam Nhi thấy ngạc nhiên, cả đời này Kiều Duyệt Nhiên cũng không phải là người của anh ta mà? Sao phải quay về chứ?
Khi Kiều Duyệt Nhiên trước khi quay về, nhớ đến anh Miêu muốn cô ta mua quần áo mới, cũng nhớ ra phải lấy tiền trong ngăn kéo của anh ta, và nói một câu, “Đợi tí.”
Bước vào trong phòng khách của Miêu Doanh Đông lấy tiền.
Tam Nhi ngạc nhiên nhìn vào cô ta, hiện nay đã bắt đầu tiến dần từng bước rồi sao?
Cô ta tác hợp anh hai và Kiều Duyệt Nhiên chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi.
Chiều nay thì Kiều Duyệt Nhiên đi mua quần áo, khi đi, trong lòng luôn nghĩ, anh Miêu thích quần áo phong cách như thế nào, cô ta thích phong cách Tam Nhi, nhưng mà phong cách của Tam Nhi cô ta không thể chịu nổi, có khi Tam Nhi mặc áo thể thao rất chuyên nghiệp, có khi lại ăn mặc rất thư giãn, có khi ăn mặc rất thục nữ, nhưng mà quần áo của cô ta cái nào cũng không rẽ tiền, nhưng mà cô ta mặc cái nào cũng rất đẹp.
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy mua những loại như thích hợp đi làm, đi bộ cũng tiện, nhưng mà quần áo nhìn vào lại tương đối cao cấp.
Tuy rằng tiền là cũa anh Miêu, nhưng cũng không lấy nhiều, chỉ chọn hai cái hợp mắt thôi.
Cuối tuần khi cô ta đến nhà của anh Miêu, trên người mặc bộ quần áo mới, Miêu Doanh Đông chỉ là nhìn cô ta mấy cái, không nói gì cả.
Cô ta từ bên ngoài mua về rau cải, khi rửa rau, cô ta đột nhiên “Á” Lên một tiếng.
Thấy sợ hãi.
“Sao vậy?” Miêu Doanh Đông bước vào trong bếp.
“Có con sâu lớn đó!” Kiều Duyệt Nhiên hoảng sợ nói, từ nhỏ cô ta đã sợ những loại sâu bọ như vậy, thấy họ nhúc nhích cảm thấy muốn nôn, rất phản cảm.
Miêu Doanh Đông mang con sâu đó bỏ vào trong thùng rác, và nói câu, “Được rồi! Không còn nữa! Em là ba mươi tuổi hay là năm tuổi vậy? Sợ con sâu sao?”
Kiều Duyệt Nhiên cắn vào đôi môi, và nói câu, “Xin lỗi, anh Miêu.”
Tiếp đó, Kiều Duyệt Nhiên bắt đầu rửa rau.
Tuần sau, thì cô ta theo sự sắp xếp của Tam Nhi, đến làm cơm cho Tam Nhi, chỉ có buổi chiều mới qua đây.
Tam Nhi so với Miêu Doanh Đông, thân thiện hơn, hơn nữa, bác sĩ nói Tam Nhi nên trên nằm giường nghỉ ngơi nhiều, cho nên, nghĩ là, buổi sáng chỉ có Tam nhi ở nhà, tư do hơn.
Trước đó Kiều Duyệt Nhiên đã cố tình điều tra xem tình trạng như Tam Nhi nên ăn gì sẽ tốt hơn, đã xem qua rất nhiều sách, còn có sách về dinh dưỡng, làm cho Tam Nhi một lịch ăn, Tam Nhi rất hài lòng.
Chiều nay cô ta quay về nhà của Miêu Doanh Đông, sau khi làm xong cơm tối cho Miêu Doanh Đông, chuẩn bị quay về, Miêu Doanh Đông đã về đến.
Kiều Duyệt Nhiên bước đến trước cửa, đang muốn bước ra ngoài, giống như nghĩ được điều gì, quay đầu qua, “Ờ, anh Miêu, hôm nay Cố tam tiểu thư ăn bông cải, ba miếng thịt bò, một chút canh hầm xương, còn có nữa củ bắp.”
Miêu Doanh Đông nhăn lại chân mày, rất lâu sau, anh ta nói, “Tôi có hỏi em sao?”
Hai người đứng trước cửa có ánh nắng buổi chiều, đối mặt với nhau, Kiều Duyệt Nhiên nghiêng người qua, nhẹ nhàng cúi đầu, “Em cứ nghĩ - - Em cứ nghĩ anh rất quan tâm cô ta.”
“Anh quan tâm, anh sẽ tự đi hỏi cô ta, không cần em nói cho anh biết, được rồi,em có thể đi về! ”
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy bản thân có chút tự yêu, sau khi anh Miêu nói xong, thì cô ta đi về, khá xấu hổ đó!
… …
Hải Thành.
Cố nhị mang con dấu để vào trong phòng làm việc, bỏ vào một cái hộp cất giữ lên, để tránh xảy ra chuyện như lần trước.
Thời gian trôi qua đã được một nữa, rất nhanh thì có thể gặp mặt rồi!
Nửa năm, thực sự rất khó vượt qua, hơn nữa, anh ta nhịn đến thấy khó chịu.
Xưa nay không có cấm tình dục, đột nhiên phải nhịn nửa năm, đúng là người thường không thể chịu nổi.
Hôm đó Triệu Thế Tổ đến tìm anh ta, nói từ khi Cố nhị và tiểu Miêu yêu nhau, cũng không quan tâm đến anh em, còn hỏi sao gần đây không gặp tiểu Miêu?
“Em ấy đang ở Mỹ. Chúng tớ hẹn nhau một năm không gặp nhau.” Cố nhị nói qua loa.
“Sao phải như vậy chứ? Đang là thời thanh xuân, một năm trôi qua đó là thanh xuân của hai người đó. Thật tình không hiểu cậu được.” Triệu Thế Tổ liền ngồi vào ghế sofa, bộ dạng như ông cố như vậy.
“Vậy cậu không gặp được cô ta, ước tính chắc nhịn đến muốn chết rồi hả? ” Triệu Thế Tổ lại hỏi.
“Đương nhiên.”
“Thực ra cậu cũng có thể ra ngoài tìm một phụ nữ sảng khoái một lần mà, Cố nhị tớ còn không hiểu cậu sao, một ngày không có phụ nữ, thì cậu chịu không nổi rồi, cậu đây đã bao lâu rồi? Ước tính cậu còn không sử dụng, cậu sẽ quên đi cách sử dụng chức năng này rồi đó?” Ánh mắt của Triệu Thế Tổ luôn nhìn vào Cố nhị.
Cố nhị không lên tiếng.
“Đi tìm một người phụ nử giải quyết đi, xả ra một lần, dù sao cô ta cũng không biết. Cậu cũng không có lỗi với cô ta.”