Không ngờ, Cố Minh Thành vấn cứ lạnh lùng, hình như đối với sự việc này đã sớm biết, cũng hình như không còn quan tâm đến Khương Thục Đồng.
Điều này làm cho Diệp Thu có chút không rõ ràng nhưng hiểu được, khiến cho Cố Minh Thành không cưới Lâm Mỹ Tố, cô thế mà lại bỏ ra quá nhiều công sức rồi.
“Minh Thành, cứu em…” Lâm Mỹ Tố bị Diệp Thu đánh vào hai má, mặt đỏ hết cả lên, cô bắt đầu hoảng loạn.
“Dừng tay!”. Cố Minh Thành không nói gì, người lên tiếng lại là một người khác.
Diệp Thu trừng mắt nhìn Đặng Hiển Vũ vừa mới lên tiếng: “Anh là ai?”.
Khương Vũ Vi sau khi gửi đoạn video cho Diệp Thu, phảng phất cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng đã gửi đi rồi, nước đã đổ đi khó thu hồi lại.
Diệp Thu sau khi xem xong đoạn video, thái độ như xem trò chơi nhìn Đặng Hiển Vũ: “Thì ra còn có gian phu, Minh Thành, người phụ nữ đã phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, anh còn cần làm gì? Đường đường là tổng tài tập đoàn Minh Thành chẳng lẽ còn sợ không có nữ nhân sao? Muốn tìm loại bắt cá hai tay, thậm chí là có thể là mấy tay!”
Diệp Thu cầm điện thoại đưa cho Cố Minh Thành để anh xem, nhưng Cố Minh Thành chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Tôi xem qua rồi!”
“Hôn lễ hôm nay có cần tiến hành nữa không vậy?” Diệp Thu lại hỏi.
“Cô nói xem?” Ánh mắt của Cố Minh Thành vẫn luôn nhìn về Khương Đóa Mễ, bởi vì đầu năm này tất cả mọi việc anh đều nắm được trong tay, trừ Khương Đóa Mễ. Anh biết Khương Vũ Vi đặt đứa bé ở trước cửa sổ là vì cái gì, cũng biết Đóa Mễ trước mắt có bao nhiêu nguy hiểm, càng hiểu hơn, nếu Khương Đóa Mễ xảy ra chuyện gì, thì anh với Khương Thục Đồng sẽ trở nên như nước với lửa.
Mối quan hệ không dễ hòa hảo lại sắp phải đối mặt với một mùa đông lạnh giá khác, mà có thể mùa đông lạnh giá này, sợ cả đời anh cũng không thể làm tan chảy được.
Anh rõ ràng biết tương lai sẽ phát triển theo chiều hướng nào, sẽ có kết cục như thế nào, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải khống chế được Khương Vũ Vi.
Khương Vũ Vi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy sự việc ngày hôm nay dường như thuận lợi quá rồi.
Đoạn video này là ai gửi cho cô, cô không biết. Diệp Thu đến, Cố Minh Thành dường như cũng biết rồi…
Khương Vũ Vi bừng tỉnh đại ngộ, hình như cô ta bị lợi dụng rồi! Cố Minh Thành căn bản không muốn tiến hành tổ chức hôn lễ này. Đoạn video chính là Cố Minh Thành gửi cho cô. Anh ta xem như cô như một con cờ dùng để đối phó Lâm Mỹ Tố, đồng thời đưa chứng cớ này cho Diệp Thu, bởi vì anh ta biết rõ, Diệp Thu nhất định sẽ cản trở hôn lễ này!
Mà mục đích thật sự của Cố Minh Thành, là muốn Diệp Thu và Khương Vũ Vi cô đem những sự việc của Diệp Thu phơi bày ra hết, một mũi tên trúng hai đích, không những không cần cưới Lâm Mỹ Tố, còn có thể trả thù thay cho mẹ.
Bởi vì Khương Thục Đồng đã ly hôn với Từ Mậu Thận rồi~
Trong lòng Khương Vũ Vi tức khắc thừa nhận đến cực điểm, đối với lòng dạ của Cố Minh Thành vừa bội phục vừa cảm thấy sợ hãi. Còn có, đối với người anh ta không cần, anh ta sẽ vứt bỏ sạch sẽ, đối với với anh ta muốn thì dù có phải đào ba tấc đất cũng phải đào cho ra.
Khương Vũ Vi đột nhiên cảm thấy sợ hãi!
Cô hối hận vì đã không sớm chút nhìn ra âm mưu của Cố Minh Thành. Nếu sớm phát hiện ra, sẽ tương kế tựu kế. Nhưng cô lại không sớm nhìn ra được, bởi vì cô không biết Diệp Thu sẽ đến, cũng không biết được, bước tiếp theo Cố Minh Thành sẽ làm gì.
Cố Minh Thành đã tính toán hết những điều này, biết chắc cô sẽ đến đại náo hôn lễ!
Nhưng…nếu bị Cố Minh Thành biến thành một tay bắn thuê thế này, cô không cam tâm.
…
Khương Thục Đồng ở Thượng Hải chuyển rất lâu, cô ngẩng đầu nhìn những chiếc lá ngô đồng Pháp, đều xanh tươi hết rồi, cô không nhịn được mỉm cười.
Lúc đi qua con đường đầy bóng râm mà trước đây đã từng đi với Cố Minh Thành, cô đột nhiên cảm thấy một trận đau lòng, đau đến lục phủ ngũ tạng đều không chịu nổi nữa, hình như có chuyện gì đó sắp phát sinh.
Cô gọi cho Từ Mậu Thận, anh nói đứa bé đang ở nhà.
Khương Thục Đồng không yên tâm, lại gọi cho bà vú ở nhà, bà vú nói đứa bé được dì nó bế đi chơi rồi.
Lập tức, tim Khương Thục Đồng đập “bang bang bang” liên hồi, nhưng cô vẫn cố tìm một chút an tâm, lại hỏi một câu: “Dì nào vậy?”.
“Khương Vũ Vi!”
Khương Thục Đồng cố gắng “nhẫn”, cô vừa hướng đi về sân bay, vừa hét lên với bà vú: “ Không phải tôi đã nói phải ở nhà chăm sóc con bé sao?”
Bà vú mờ mịt, bình thường tính tình bà chủ rất tốt, rất ít khi tức giận. hôm nay lại bực đến không có đầu óc gì thế này.
“Tôi chăm sóc con bé rất tốt mà, nhưng cô ấy là dì của con bé mà!”. Bà vú nghĩ rằng đều là người nhà, đương nhiên sẽ rất thân thiết.
Khương Thục Đồng gấp đến sắp khóc rồi, liền bắt xe đến ngay sân bay.
Hôm nay là hôn lễ của Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết Khương Vũ Vi sẽ đi phá hoại hôn lễ. Nhưng cô ta đến phá hoại hôn lễ, lại đem theo con của cô làm gì?
Khương Thục Đồng sắp không xong rồi, đến sân bay làm thủ tục, cô cuống cuồng cả lên, hận không thể lập tức bay về Hải Thành.
Xuống sân bay, Khương Thục Đồng ngẩng đầu xem, mười một giờ, lại hỏi Từ Mậu Thận địa điểm hôn lễ của Cố Minh Thành, cô lập tức lao đến. Từ Mậu Thận còn hỏi thêm một câu: “Em không biết địa điểm hôn lễ của anh ta sao?”.
Thanh âm của Khương Thục Đồng như sắp khóc đến nơi rồi: “Tạm thời không nói vấn đề này! Khương Vũ Vi đem Đóa Mễ đi rồi, nếu Đóa Mễ có mệnh hệ gì, đời này em không muốn sống nữa!”
Cô gọi điện thoại cho Bạch Mi, bởi vì Khương Thục Đồng cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện, Gọi cho Bạch Mi, trong lòng cô có dự cảm xáu, Bạch Mi chính là luôn đem đến sức mạnh cho cô.
Bạch Mi lái xe đến đón Khương Thục Đồng, vừa nghe qua câu chuyện, cô cảm thấy sự việc thật sự nghiêm trọng rồi. Bởi vì Bạch Mi cảm thấy, Khương Vũ Vi là loại người không từ thủ đoạn nào đi ra. Hôm nay lại là hôn lễ của Cố Minh Thành, cô ta nắm bắt cơ hội, trở mặt một trận cũng là chuyện bình thường.
Thậm chí, hôm nay Khương Vũ Vi có điên hơn nữa, cô cũng không cảm thấy ngoài dự liệu
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng đến tim sắp nhảy ra ngoài của Khương Thục Đồng, Bạch Mi an ủi một câu: “Cũng không nhất định làm gì, cô ta dù không từ thù đoạn thì cũng đối với ngời lớn thôi, chứ trẻ con không nhẫn tâm xuống tay đâu!”
Khương Thục Đồng nghe vậy thì mới tạm thời yên tâm lại.
Từ Mậu Thận đang ngồi ở sảnh lớn khách sạn, chuẩn bị cử hành hôn lễ. Anh vừa nghe thấy những lời Khương Thục Đồng nói, liền ba chân bốn cẳng chạy về phía sau hậu đài, liền nhìn thấy trong phòng hóa trang, Khương Vũ Vi đang ôm đứa bé, uy hiếp Cố Minh Thành.
“Cố Minh Thành, hôn lễ ngày hôm nay, anh có thể không cưới Lâm Mỹ Tố, nhưng nhất định phải cưới tôi!” Khương Vũ Vi đã nổi điên lên rồi, vốn dĩ cô ta đã sãn sang ôm giấc mộng chiến thắng rồi, thế nhưng giờ đây, cô ta đột nhiên phát hiện bản thân rơi vào cái hố do Cố Minh Thành đào ra thì phẫn nộ điên cuồng, cho nên, cô ta đem đứa trẻ đưa ra phía ngoài cửa sổ, hai tay buông lỏng, chỉ cần Cố Minh Thành nói một chữ “Không”, thì lập tức ném đứa trẻ xuống phía dưới.
Cô ta chưa kết hôn, nên không thể nào hiểu được tình thâm mẫu tử.
“Chính là hôm nay anh nhất định phải cưới tôi, Cố Minh Thành, anh rôt cuộc có cưới tôi không?” Khương Vũ Vi dung hết sức lực hét lên.
Cố Minh Thành cầm điện thoại lên gọi cho đội bảo vệ phía dưới khách sạn bảo bọn họ chuẩn bị các biện pháp bảo hộ an toàn. Từ Mậu Thận cũng gọi điện cho cảnh sát đến.
“Khương Vũ Vi, cô nếu như ném đứa bé của Khương Thục Đồng đi, cả đời này cô ấy sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô!”. Từ Mậu Thận nói với Khương Vũ Vi, nhằm kéo dài thời gian.
“Đừng nhắc đến Khương Thục Đồng nữa! Bởi vì chính là con của cô ta, nên tôi mới muốn nó chết! Đời này cô ta đã có ba người đàn ông rồi, dựa vào cái gì đến Cố Minh Thành cũng muốn cưới cô ta?”. Khương Vũ Vi đã bị dồn vào đường cùng rồi, với lại, cô cược rằng, chỉ cần hôm nay Cố Minh Thành không cưới cô ta, thì cuộc đời sau này của cô ta sẽ càng them thê thảm. Hôn lễ của Cố Minh Thành thu hút sự chú ý của toàn bộ Hải Thành này, nghĩ cũng biết cô ta hiện tại đã nháo đến mức này, chắc chắn toàn bộ người Hải Thành đều biết đến cô ta rồi, sau này, còn có người đàn ông nào sẽ chịu cưới cô nữa chứ.
Nếu đã như vậy, cô cứ tiếp tục vậy đi.
“Cố Minh Thành, anh có cưới không?” Khương Vũ Vi lớn tiếng hỏi.
Diệp Thu cũng á khẩu không nói nên lời, tình huống hôm nay, cô căn bản không giải quyết được.
“Không phải là muốn giết con của cô ta sao? Làm đi! rồi cô sẽ vào tù. Lúc đó tôi muốn cưới cô, cũng không cưới được!”. Cố Minh Thành cúi đầu, kéo kéo lại nút áo mình.
Hình như anh không hề căng thẳng chút nào.
Khương Vũ Vi quả nhiên do dự mất mấy phút.
Khương Đóa Mễ bị cô ta ôm trong tay đưa ra bên ngoài cửa sổ, đang oa oa khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế.
Mọi người ở đây long đều xót xa lắm rồi.
Đến cả Khương Vũ Vi, cũng bị xót xa long, nhưng vây giờ cô ta đã gây ra chuyện như vậy rồi, với lại bao nhiêu người đang nhìn cô ta như vậy, cô cũng khó mà dừng lại.
Dưới lầu, đội cứu hộ lúc này Cố Minh Thành gọi đã đến rồi, bọn họ giăng một cái lưới, còn có một tấm bông đệm cực lớn.
Khương Vũ Vi quay đầu nhìn đứa trẻ, con bé đang khóc ngất, khóc đến tim cô ta cũng tâm phiền ý loạn. Ý thức cuối cùng của Khương Vũ Vi xem như vẫn còn. Nếu như đứa bé này không còn, cô ta sẽ thành hung thủ giết người, chính là như Cố Minh Thành đã nói, anh ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ cưới cô cả.
Khương Vũ Vi nhìn phía dưới thấy có người đã đem lưới và đệm đỡ đến, trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Lúc này, trong lòng cô ta đã dịu lại rồi, nhưng nhìn thấy cái dáng hút thuốc lãnh đạm của Cố Minh Thành lại kích động cô ta trở lại.
Cô cảm thấy, nếu như Cố Minh Thành hôm nay không đồng ý cưới cô, rồi ngày mai lại gương vỡ lại lành với Khương Thục Đồng, đây chính là cơ hội duy nhất của cô ta. Hôm nay, chỉ có đứa bé này chết đi, thì Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng mới vĩnh viễn xa cách, cả đời này sẽ không thể ở bên nhau nữa. Bởi vì bà vú đã nói rồi, Khương Thục Đồng rất thương đứa bé này. Với lại trong hôn lễ hôm nay của Cố Minh Thành, là anh ta ép điên Khương Vũ Vi cô, nên anh ta sẽ không tránh khỏi phải có trách nhiệm.
“Cố Minh Thành, đây chính là anh ép tôi!” liền sau đó, cô thả đứa bé xuống!
Vốn dĩ, cô ta nghĩ rằng, người ở phía dưới đã giăng sẵn lưới đỡ rồi, đứa bé sẽ không chết. Nhưng đứa bé bị ném xuống, cũng sẽ làm cho Khương Thục Đồng kinh sợ, đây chính là vũ khí chí mạng ly gián Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng.
Cô ta đã đem thau nước bẩn này hắt lên người Cố Minh Thành rồi, nếu Khương Thục Đồng có giận, củng không thể chỉ tức giận với mình cô ta, mà còn có cả Cố Minh Thành…
Nhưng Khương Vũ Vi không ngờ đến, lúc cô ta ném đứa bé xuống, lưới cứu hộ vẫn chưa được đem đến.
Tiếng khóc tê tâm liệt phế của đứa bé đột nhiên im bặt, trên mặt đất một mảnh máu thịt mơ hồ…
Tất cả mọi người đều tưởng rằng Khương Vũ Vi sẽ không hại đến tính mệnh đứa trẻ, nhưng giờ đây rõ ràng đã vượt qua giới hạn tưởng tượng của họ rồi.
Khương Thục Đồng vừa mới bước xuống xe, lúc cách cửa sổ khoảng mười mét, liền nhìn thấy một cái chăn quấn từ tầng bốn ném xuống…