Khi anh đi vào có chú ý nhìn.
Biểu hiện của Tam Nhi tự nhiên thì tốt, từ đó giờ con người sáng chói rực rỡ như thế, lại có thành tựu nổi bật trong lĩnh vực thiết kế đá quý, biểu hiện đương nhiên chiếm hết sự rực rỡ của khán đài.
Nhìn thấy Cố Minh Thành vui vẻ nói chuyện luyên thuyên, vì Tam Nhi là viên ngọc trong tay ông, hơn nữa đã nhiều năm rồi ông không thấy con gái Cố gia rồi.
Đỗ Nhược và Tiểu Cửu bất luận như thế nào cũng đều cách ông một lớp, chỉ có Tam Nhi là có thành tựu, ông mới nở mày nở mặt.
Cố Minh Thành nghe Tam Nhi giới thiệu, âm thanh nghe rất vui tai, giống như tiếng nước chảy róc rách, khi giới thiệu thiết kế của cô ấy, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ.
Cố Minh Thành không hy vọng Tam Nhi có thể đạt được thành tựu to lớn như thế nào, chỉ duy nhất hy vọng cô có sở trường của riêng mình.
Xem ra sở trường này cũng thu hút rất nhiều người, bởi vì trong bữa tiệc có rất nhiều đại cổ thụ trong giới đá quý.
Cố Minh Thành biết rằng những người này không chờ đến kết thúc trận đấu, danh sách top 10 chắc chắn đã bị giành hết rồi.
Ánh mắt của họ luôn chăm chú dõi theo Tam Nhi và viên đá quý của cô, và nhìn chằm chằm vào cô gái có tài năng trời phú này.
Tam Nhi năm nay mới có 23 tuổi, có rất nhiều cô gái đều không có thành tựu gì cả.
Kim cương trong suốt cấp E, là thiết kế dành cho ba đứa con của cô, tâm huyết mấy năm trời.
Sau khi Tam Nhi giới thiệu xong, tâm trạng rất bình thường quay trở lại trại của mọi người.
Hai đứa con của cô được Nam Lịch Viễn ôm trong lòng.
Bé tam quá nhỏ, không có đến.
Sau khi Tam Nhi đi xuống, hôn vào má Nam Lịch Viễn một cái.
“Cám ơn Nam tổng, bận trăm công ngàn việc mà còn phải bế hai đứa con!”
Nam Lịch Viễn mỉm cười, thì thầm bên tai Tam Nhi, “có rất nhiều chuyện bây giờ nói ra không tiện, tối về anh sẽ nói với em.”
Tam Nhi vừa mới ngồi xuống đã nhận được nhiều lời mời của các chủ tịch nhiều công ty, nội dung tương đối giống nhau: Cô Cố bây giờ có ý định tìm việc làm chưa? Năm sau tốt nghiệp rồi, bây giờ có thể đi tìm được rồi đấy!
“Có thể suy xét đến chức vụ thiết kế chính của công ty chúng tôi không?”
Tam Nhi từ chối thẳng thừng, nói rằng cô đã tìm được việc!
Bên kia trả lời: Cô Cố thật đúng là tài năng được nhiều người săn đón!
Trong lời từ chối thể hiện rất nhiều sự nuối tiếc.
Kết quả buổi chiều mới công bố, cả nhà đi ra ngoài ăn.
Lần này mọi người đến không đông đủ, Đỗ Nhược ở nhà chăm con, Tiểu Cửu đang có thai, Cố Vi Hằng phải chăm sóc Tiểu Cửu, còn trông coi việc kinh doanh, anh ba bây giờ là người bận rộn nhất, Cố Hành Cương đến rồi, chắc chắn muốn xem giây phút huy hoàng của em gái, chủ yếu tham dự là Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, hai người rảnh rỗi đã lâu rồi không gặp nhau.
Buổi trưa, Nam Lịch Viễn chủ động mời mọi người đi ăn, vì hôm nay là ngày trọng đại của vợ mình, anh đương nhiên vô cùng vui mừng.
Tìm một nhà hàng gần sân thi đấu, sang trọng, nhưng món ăn ngon, kiếm một phòng vip thật lớn.
Hôm nay Tam Nhi là nhân vật chính, chủ đề mọi người nói chuyện đương nhiên có dính líu đến cô.
Trong bữa tiệc, Miêu Doanh Đông không nói một lời nào, rất trầm lặng.
“Sao vậy? Đông sao không nói lời nào thế?” Nam Lịch Viễn bắt đầu khuấy động, “trước đây không phải anh và Tam Nhi rất thích hoạt náo sao? Người hát người múa.”
“Hôm nay tôi không phải là nhân vật chính, tôi sợ mở miệng ra sẽ giành sân khấu của nhân vật chính.” Miêu Doanh Đông bỏ dao nĩa xuống, điềm nhiên trả lời.
“Vậy sao? Tôi cứ tưởng tại vì hôm nay người trong tim của anh không đến chứ!” Nam Lịch Viễn lại bắt đầu trêu đùa.
Tất cả mọi người đều không biết chuyện Khâu Đông Duyệt bị sẩy thai.
Khâu Đông Duyệt không nói, Miêu Doanh Đông cũng không nói.
Miêu Doanh Đông dừng tay một lát, không nói lời nào.
Vô cùng trầm lặng.
Buổi chiều kết quả trận đấu tuyên bố, thành tích Tam Nhi đạt giải nhất không có gì ngạc nhiên.
Trong chốc lát sân khấu đã không dành chỗ cho hai người.
Kết quả trận đấu nằm trong dự tính của Tam Nhi, công việc của cô cũng rũ bỏ được những trở ngại.
Tuy nhiên bắt đầu từ hôm nay, cô chính là “nhà thiết kế Cố” lừng danh.
Mang danh hiệu quán quân, đầu quân vào đá quý Nam Đồng, muốn biến đá quý Nam Đồng bỗng chốc trở thành tiêu điểm chú ý trên toàn thế giới.
Tam Nhi đang có khát vọng như vậy!
Cô từ nhỏ đã được nghe nhiều, thấy nhiều từ Cố Minh Thành, anh hai, anh ba, hiểu rất nhiều kiến thức kinh doanh, biết rằng lần này cô về Mỹ đương nhiên sẽ kề vai sát cánh cùng Nam Đồng.
Trận này đánh thật là đẹp.
Venezuela.
Khâu Đông Duyệt lúc này đang nằm trên một bãi cỏ tĩnh lặng, nhắm mắt suy nghĩ mông lung.
Cô vừa mới đi làm tóc về.
Tóc cắt ngắn bớt, khi nhà thiết kế hỏi cô có muốn uốn không, ma sai quỷ khiến thế nào mà trả lời rằng, “uốn uốn đi. Uốn lọn nhỏ đi.”
Nhà thiết kế đã uốn cho cô, phía trước để mái thưa, khiến cả người cô càng trở nên tinh tế hơn.
Trên đường về nhà, cô đang nghĩ tại sao mình lại uốn tóc chứ?
Mơ hồ nghĩ đến có một lần, cô đang ở trong trường, Miêu Doanh Đông nhắn tin đến, hỏi cô có phải đã uốn tóc rồi, cô nói uốn rồi.
Nghĩ chắc chắn anh sẽ rất thích kiểu tóc uốn lọn nhỏ.
Miêu Doanh Đông lại không có yêu cầu cô gì cả, nhưng nếu cô có chỗ đột phá, anh sẽ rất hiếm khi biểu dương.
Hàng ngày cô vẫn ở Venezuela, học tập từng bước, tập gym, anh trai đang giúp cô chọn địa điểm, công việc hãng tàu, nội dung chủ chốt cô cũng đã nắm rõ, những vấn đề khác gặp phải trong quá trình kinh doanh, có thể vừa thực hành vừa giải quyết.
Đương nhiên hàng ngày công việc quan trọng nhất của cô là----quên anh ấy.
Cô cảm thấy việc cô quay lại với Miêu Doanh Đông đã không còn ý nghĩa gì cả.
50 triệu cô không có lấy, anh ấy cũng biết cô sẽ không lấy, anh cố ý dùng cách này để sỉ nhục cô.
Sỉ nhục cái bí mật vô cùng xấu hổ của cô.
Ánh nắng mặt trời đang nhảy múa trước mắt Khâu Đông Duyệt.
Nhớ lại lúc đó, hàng ngày cô đều ngoan ngoãn, trước mặt anh ta còn không dám thở mạnh.
Ngoài việc chênh lệch thân phận giữa hai người quá lớn ra, còn có mục đích vô cùng xấu hổ ban đầu của cô.
Cho nên cô luôn cảm thấy mình thấp hơn anh một cấp!
Là thấp hơn anh nhiều cấp.
Khâu Đông Duyệt cảm thấy cảnh giới cao nhất của việc hai người chia tay, không phải trốn tránh, cũng không phải là đến già đến chết cũng không gặp nhau, mà là trước mặt anh, tôi có thể nhẹ nhàng nói với anh rằng, “xin chào, lâu rồi không gặp!”
Trên mặt không có không chút biểu cảm, trong lòng không chút gợn sóng.
Xin chào, tôi rất tốt!
Khâu Đông Duyệt tự thừa nhận rằng bây giờ cô làm không được.
Cô gặp anh rồi, chắc chắn lại bị đỏ mặt phải cúi đầu.
Cô không phải là một người biết trả thù, cô không có bất kỳ tính công kích nào.
Nếu có một ngày Miêu Doanh Đông có người yêu, vợ của mình, cô sẽ mỉm cười mà chúc phúc, sẽ không thừa nước đục thả câu, sẽ không bụng dạ hẹp hòi.
Chỉ là người cô đơn cuối cùng chỉ có một mình cô mà thôi.
Mặc dù hai người chia tay rồi, không có kẻ thắng, đều là kẻ thất bại, cô cũng cảm thấy cô chỉ thua Miêu Doanh Đông rất nhiều điểm.
Thua sự tôn nghiêm, thua con cái, đến mức rơi vào kết cục cuối cùng là không dám nhìn vào mắt anh ấy.
Khâu Đông Duyệt cố gắng hồi tưởng về ánh mắt của anh.
Đã rất lâu rồi cô không gặp ánh mắt của anh.
Nhưng khi ánh mắt của anh đang ở trong đầu cô thì Doanh Doanh xuất hiện, còn khiến cho cô rùng mình một cái, cô vốn dĩ đang nhắm mắt, yên tĩnh nằm trên bãi cỏ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ấy hiện lên trong đầu, thì đầu cô lại động đậy một chút.
Sắc mặt Khâu Đông Duyệt bỗng trở nên đỏ.
Thực ra ánh mắt của anh hay ánh mắt của cô, ban đầu như thế nào thì vẫn như thế đấy, chỉ có sử dụng giác mạc của Hứa Thế An, bên trong nhìn không thấy được.
Khâu Đông Duyệt hôm nay nằm trên bãi cỏ cố gắng hồi tưởng về hình dáng Miêu Doanh Đông.
Đấu tranh để miễn dịch với hình dáng của anh, để sau này nếu có gặp anh, có thể nói với anh rằng, “anh có khỏe không? Tôi rất khỏe!”
Đây có thể xem như là sự báo thù của cô!
Khâu Đông Duyệt đi về đứng trước gương luyện rất lâu.
Hàng ngày cô đều luyện tập, mỗi ngày Miêu Doanh Đông đều xuất hiện ở trong gương, ban đầu cô còn lắp bắp nghĩ đến anh rồi chỉ cúi đầu, cho đến khi có thể lắp bắp thốt lên, “xin chào, Ethan!”
Cho đến cuối cùng, khuôn mặt bình tĩnh mà nói rằng, “xin chào, Ethan.”
Câu này cô đã luyện 4 tháng trời!
Chỉ là để có thể bình tĩnh trước mặt anh.
Vì bản thân để giành lại tiếng nói!
Cô giống như một con vẹt, luyện câu này cho đến khi thuần thục.
Thần thái và thái độ vô cùng tự nhiên.
Địa điểm xưởng đã chọn xong rồi, là một xưởng xi măng, luôn bị thua lỗ, người ta không làm nữa, nên bán đi, Minh Nguyên đã sửa chữa và trang trí lại, thay đổi một diện mạo mới.
Khâu Đông Duyệt bước vào văn phòng mới của mình, nhưng thái độ của cô đối với công nhân vô cùng tốt, là một nhà tư bản hiền lành nhất.
Sắp đến tết rồi.
Hôm đó Thành nói với Khâu Đông Duyệt, “chị ơi, Thành nhớ mẹ!”
Thành đứng trước cửa kiếng nói.
Ánh mắt cậu bé nhìn trơ trơ ngoài cửa sổ.
Mặc dù Quý Hồng không nhớ cậu, nhưng cậu nhớ Quý Hồng.
Bởi vì đó là mối quan hệ mẫu tử tự nhiên, dù có không tốt như thế nào, quan hệ máu mủ vẫn tồn tại.
“Thành nè, chị đưa em về được không? Đi thăm mẹ em, rồi mình lại quay về!” Khâu Đông Duyệt nói với Thành.
Thực ra trong lòng cô không thể quên Miêu Doanh Đông.
Cô luôn cảm thấy giữa họ sẽ có tranh cãi.
Hơn nữa, những lời cô đã luyện tập 4 tháng nay, thì không thể xôi hỏng bỏng không được.
Cô muốn để Miêu Doanh Đông xem xem, Khâu Đông Duyệt bây giờ sống rất tốt.
Không có anh, cô cũng rất tốt!
Tống Dương không yên tâm, muốn đưa Duyệt Nhi và Thành cùng về nước.
Quan trọng nhất là, Minh Nguyên không có thời gian, anh vô cùng vô cùng bận rộn.
Thực ra Khâu Đông Duyệt cảm thấy, cô đưa Thành về nước cũng được, nhưng nghĩ đến việc đến sân bay làm thủ tục các thứ, cô còn phải trông giữ Thành, ngộ nhỡ đi mất tiêu thì hối không kịp, cho nên cô đã đồng ý.
Khâu Đông Duyệt không có số điện thoại của Quý Hồng, cũng không biết Quý Hồng bây giờ sống ở đâu, về Mỹ chỉ có thể về Hứa gia trước.
Mẹ Hứa nhìn thấy Khâu Đông Duyệt bà rất vui mừng.
Bởi vì ngoài Hứa Thế An ra, Khâu Đông Duyệt là người thân duy nhất.
Mẹ Hứa luôn kéo tay Khâu Đông Duyệt nói chuyện, bà nói bây giờ mỗi tháng Ethan đều đích thân mang tiền đến, có thể giờ lại đến thời điểm đưa tiền rồi.
“Ai?” Khâu Đông Duyệt tim đập rất nhanh.
“Ethan.”
Tim Khâu Đông Duyệt không kìm chế nổi mà đập liên hồi.
Tống Dương vốn dĩ ở bên cạnh nói chuyện với Thành, đi đến nói chuyện với Khâu Đông Duyệt.
Anh sợ Khâu Đông Duyệt nghe đến cái tên Ethan, thì làm thế nào cũng không buông được.
Anh liền kể một vài câu chuyện cười.
Thành là người trí lực rất kém, không biết điểm mắc cười chỗ nào, thế là không ngừng hỏi, “anh ơi, chị ơi, nói cho Thành biết, anh chị đang cười cái gì vậy?”
Khi ba người đang cười cười nói nói, xe của Ethan dừng ngay trước cửa nhà mẹ Hứa.
Hứa gia hôm nay không giống như mọi khi, tiếng cười nói vui vẻ.
Anh nghi ngờ bước vào.
Thế là anh nhìn thấy bóng dáng Khâu Đông Duyệt.
Bóng dáng này có biến thành tro anh cũng nhận ra!
Đứng bên cạnh cô là Tống Dương, hình như đang nói chuyện gì đó, Thành ở bên cạnh, dáng vẻ vừa lo lắng vừa háo hức nhưng rất vui vẻ.
Rất giống một gia đình có ba người.
Hóa ra cô ấy sống vô cùng tốt!