“Cố tổng”
“Cố tổng”
…
Cố Vi Hằng bước rất nhanh, từ trước quầy lễ tân, nhân viên liền chào hỏi anh.
Anh chỉ gật đầu, thần sắc ngưng trọng, không nói gì.
Lúc đến phòng làm việc, Dương Liễu nhìn anh, cảm thấy rất xa lạ.
Loại thần thái này, Dương Liễu chỉ từng nhìn thấy trên người Cố Minh Thành.
Dương Liễu cũng từng làm việc qua dưới thời Cố Minh Thành khoảng hai năm, là thư kí cuối cùng của Cố Minh Thành, cho nên cô cũng từng nhìn qua tác phong mạnh mẽ của ông rồi.
Cố Vi Hằng trước đây chỉ có khuôn mặt giống Cố Minh Thành, về mặt công việc cũng khá giống nhưng tính cách hoàn toàn không giống. Sau này, khi tiếp xúc dần với Cố Minh Thành, nhưng khuôn mặt của Cố Vi Hằng lại tà tính hư hỏng nhiều hơn, nhìn lại không giống nữa.
Dương Liễu là người chứng kiến quá trình của Cố Vi Hằng, cô dường như cảm thấy, chỉ qua một đêm, anh hình như trở thành cha anh rồi!
Từ bên ngoài đến vào trong xương cốt đều chính là cha anh.
Cố Vi Hằng vừa vào vửa, Dương Liễu đã đến gõ cửa, nói: “Tổng tài, về khoản đầu tư của Aio, lúc nãy thư kí của Ethan gọi điện cho tôi nói đã chuyển một tỷ đô cho chúng ta rồi, sau này có lẽ ngài phải thường xuyên qua lại với ngài Ethan rồi.”
Cố Vi Hẳng ngẩn ra một lúc, vốn dĩ vì chuyện này mà anh vẫn suy tư trong lòng. Giờ mới biết, chuyển tiền cho anh, chẳng qua cũng vẫn suy tư như vậy.
“Tôi biết rồi, chuyện còn lại, cô đi xử lý đi.”
Dương Liễu rời đi.
Nếu đã có vốn rồi, anh nên đi xem tiến độ công trình như thế nào.
Anh luôn thích mặc sơ mi màu đen, có thể do lúc nhỏ cha anh thích mặc áo sơ mi đen, lâu dần bị ảnh hưởng nên anh và anh trai anh đều học cha mặc màu đen.
Ở hành lang, anh nhìn thấy Thẩm Dương.
Thẩm Dương mặc dù cũng là người của k&d, nhưng cô cực ít xuất hiện ở công ty.
Nhìn thấy Cố Vi Hằng, cô một bộ dạng không thèm để ý.
Cố Vi Hằng dừng cước bộ, hỏi, “Sao cô lại đến đây?”
“Sao nào? Tôi không thể đến tập đoàn Minh Thành sao? Công việc đồng phục công sở sau này do tôi tiếp nhận.” Thẩm Dương hỏi lại, “Hay là anh muốn hỏi ai? Cộng sự của tôi về Mỹ rồi, công ty ở đây sau này do tôi phụ trách. Từ quản lý cho đến thiết kế, Cố tổng muốn làm một bộ không?”
Thẩm Dương hai tay khoanh trước ngực, thái độ cực kì không thiện cảm với Cố Vi Hằng.
Cố Vi Hằng không nói gì, trong lòng nghĩ, cô ấy về Mỹ rồi?
Về Mỹ rồi cũng tốt, ở lại đây, vì một kẻ như anh mà bị tổn thương, thực sự không cần thiết.
Trong sự tình lần này, Cố Vi Hằng vì thế mà trưởng thành.
Sự trưởng thành này không phải là đối với Miêu Doanh Cửu làm sao, mà anh là do anh nhận thức được bản thân mình, trước đây anh quá ấu trĩ, không chững chạc. Hôm nay anh thay đổi rồi, cũng bắt đầu có tính trách nhiệm rồi, cảm thấy bản thân mình làm tổn thương trái tim một cô gái, cũng phải có trách nhiệm.
Thẩm Dương cũng đang thắc mắc vì sao Cố Vi Hằng không nhìn đến Miêu Doanh Cửu. Nhìn chuyện này ở một người nào đó, đại khái dưới bầu trời này cũng là một vấn đề khó trả lời đi.
Anh chỉ là không thích phụ nữ mạnh mẽ, chỉ thích những người như con chim nhỏ ỷ lại người, dịu dịu dàng dàng.
Nhưng Miêu Doanh Cửu cũng từng nói qua, không thích phụ nữ mạnh mẽ, là bởi vì người đàn ông đó không đủ mạnh mẽ hơn mà thôi.
Anh không thể không thừa nhận, cô nói đúng.
Trong mắt anh, Miêu Doanh Cửu tuyệt đối không phải như con chim nhỏ chỉ biết dựa dẫm người, cũng không phải mà một đại nữ nhân gì, chỉ là kiểu có khí thế như cầu vồng, lu mờ người khác.
Cố Vi Hằng đi ra khỏi đại sảnh tập đoàn Minh Thành.
Vị trí công ty mới cách tập đoàn Minh Thành không xa nên anh đi bộ qua, nhìn ngắm phong cảnh hai bên cũng không tệ.
Trên trời rơi xuống vài hạt mưa nhỏ. Lúc còn đi học, anh cực thích trời mưa. Ninh Thành lúc trời mưa rất đẹp.
Thì ra, mưa ở Hải Thành cũng đẹp như vậy.
Anh ngẩng đầu lên trời, những hạt mưa nhỏ li ti rơi rơi trên người anh.
Anh rất lâu rồi không thấy mưa nhỏ như vậy.
Đến công trường, sau khi đội mũ bảo hộ, anh liền đi thang máy lên đỉnh lầu.
Anh bình thường rất ít khi đến công trường.
Độ cao của tòa nhà mới này còn vượt qua cả tập đoàn Minh Thành rồi, là tòa nhà cao nhất Hải Thành.
Anh biết, anh cũng dự cảm được, tòa lầu này đã khai phá ra một thời đại mới, tòa lầu này, chính là của anh. Là anh tìm nguồn đầu tư đến, xem từng viên gạch viên ngói được xây dựng nên.
Anh bây giờ vẫn không biết, Miêu Doanh Cửu đã giúp anh một chuyện lớn lao đến thế nào. Anh bây giờ vẫn không biết rằng, Miêu Doanh Cửu đã khiến cho sự nghiệp của anh nhảy vọt một bước tiến lớn đến như vậy!
Đứng ở nơi đây, đưa mắt nhìn cả Hải Thành, bởi vì trời mưa nên sương bụi càng mênh mang.
Hai tay anh anh chắp sau lưng, đứng bên cạnh thang máy, nhìn xuống phía dưới.
Công nhân đứng phía dưới nhìn thấy anh đứng trên đỉnh lầu, nói: “Cố tổng, nguy hiểm.”
Anh biết là nguy hiểm, anh đang tự ngược chính bản thân mình.
Mưa càng lúc càng to, phía sau có người gọi anh, đưa dù cho anh nhưng anh nói không cần, đứng đó đến khi mưa làm ướt hết cả áo sơ mi màu đen của anh.
Cố Vi Hằng đứng dưới mưa một tiếng đồng hồ, đến lúc về đến biệt thự thì bắt đầu phát sốt. Tự hành hạ mình đến đáng sợ.
Từ nhỏ anh rất khi bị bệnh, bệnh đến nỗi nằm liệt giường như bây giờ là lần đầu tiên.
Khương Thục Đồng rất lo lắng, nên hầm cho anh một bát canh, ăn xong liền ngủ.
Sauk hi ngủ dậy, cha anh đang ngồi bên giường.
“Cha, sao cha lại ở đây?” Cố Vi Hằng hỏi Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành nhìn Cố Vi Hằng, không trả lời vấn đề của anh, nói rằng: “Có một người, từ thời tổ tiên đã bắt đầu làm kinh doanh, đã từng men theo con đường tơ lụa đem tơ lụa của Trung Quốc bán đến Ba tư và Tây Vực, Thanh Triều và cũng từng hợp tác qua với Hồ Tuyết Nghiên. Thời thái bình, Hồ Tuyết Nghiên đầu cơ tích trữ hang, gia tộc ông ta khắp nơi đều làm như vậy mà phát đại tài, đến nay, nhà người này ở Mỹ vẫn là tập đoàn tiền tài rất lớn rất nổi tiếng. So với họ, chúng ta không bằng một sợi lông”.
Không bằng một sợi lông là Cố Minh Thành cố ý nói hơi quá để hình dung sự khác biệt rất lớn.
Cố Vi Hằng cười, “Cha nói với con cái này làm gì?”
“Bởi vì lúc con ngủ, liên tục gọi tên một người nên cha đã hỏi Nam Lịch Viễn, điều ra thân thế của cô ấy.” Cố Minh Thành nói.
Cố Minh Thành chấn động, anh đã đoán ra được người cha nói là ai…Miêu Doanh Cửu.
Nhưng anh căn bản không thể tin, anh lại từng gọi ra cái tên “Miêu Doanh Cửu” này. Có thể là do gần đây anh cảm thấy anh nợ cô quá nhiều, nên trong mơ mới nhớ đến cô ấy.
“Đầu óc và khí độ người gia đình này, người bình thường không thể nào so sánh được. Cho nên, con gái nhà họ đáng được người người yêu thích cũng là điều bình thường. Chỉ là, lão nhị, con rốt cuộc có thích cô ấy không?” Cố Minh Thành nhấn vào cánh tay Cố Vi Hằng, “Nếu con thích, thì theo đuổi cô ấy! Cha ủng hộ con. Nếu như không thích, thì nói rõ ràng với cô ấy. Cha nghe nói cô ấy gần đây đã về Mỹ rồi.”
“Con biết rồi, cha.” Cố Vi Hằng nói.
Cố Minh Thành rất ít khi nói chuyện tình cảm riêng tư với anh. Nhưng giờ đây trong lòng Cố Vi Hằng, chắc chắn anh với Miêu Doanh Cửu không đến với nhau được.
Đã từng cảm thấy cô ấy bất phàm, thì ra lại có thân thế hiển hách đến như vậy. Thậm chí so với Tam Nhi, so với anh còn mạnh hơn rất nhiều.
Anh đã từng xem thường cô.
Đến nay, cho dù anh vẫn không thích có, nhưng anh biết, là anh không xứng với cô.
Anh bẩn đến bản thân còn tự chán ghét mình, huống hồ gì là cô đây?
Cố Vi Hằng trong lòng dứt khoát những ý niệm cùng nhau với Miêu Doanh Cửu rồi.
…
New York, Mỹ.
Miêu Doanh Đông đang ăn cơm với vợ chồng Nam Lịch Viễn.
Miêu Doanh Đông rất thích Cố Tam Nhi, có thể giống như Nam Lịch Viễn vậy, đối với những cô gái nhỏ này có cảm giác rất tươi trẻ.
“Lịch Viễn, bị em cầm đèn chạy trước ô tô rồi. Nếu anh gặp Tam Nhi sớm hơn, chắc chắn không tới lượt em rồi.” Miêu Doanh Đông lúc đùa cũng rất hào phóng, một tay anh tựa vào sô pha ở đằng sau,khí thế cường đại bức người.
“Gặp gỡ sớm hơn cũng là một loại duyên phận!” Nam Lịch Viễn nói.
Cố Tam Nhi cúi thấp đầu cười, bắt đầu gọi món.
Nam Lịch Viễn ngồi một bên, nhìn xem một bên mặt của cô.
Cố Tam Nhi là một người rất biết đùa, biết được người nào là nói thật,người nào chỉ là nói đùa đùa.
Tóc cô vuốt sang một bên, để lộ tai ra, nên một bên mặt nhìn rất đẹp.
“Hehe, nếu em gặp anh trước, người em chọn vẫn là Lịch Viễn, bởi vì anh gia trưởng lắm nhé, không ga lăng như Lịch Viễn. Lịch Viễn dù chủ nghĩa đàn ông đi nữa, thì đối với em rất chiều chuộng, mà em lại thích người chiều chuộng em.” Cố Tam Nhi nói, đem lại mặt mũi cho Nam Lịch Viễn.
Miêu Doanh Đông cười to haha.
Nam Lịch Viễn ngồi bên cạnh vuốt tóc cô, “Ngoan!”
Đường đường là một người đã ba mươi tuổi, nghe một cô gái nhỏ hai mươi tuổi nói như vậy, liền làm cho trong lòng Miêu Doanh Đông cảm thấy nhột, một câu như có như không nhưng lại cảm thấy anh sung sướng vô cùng.
Cố Tam Nhi gọi món xong thì đi nhà vệ sinh, mang thai thường xuyên phải đi nhà vệ sinh vậy.
Nam Lịch Viễn muốn đưa cô đến cửa nhà vệ sinh, nhưng Miêu Doanh Đông lại gọi phục vụ, kêu họ dẫn bà Nam đến nhà vệ sinh.
Cố Niệm Đồng biết Miêu Doanh Cửu có chuyện cần nói với Nam Lịch Viễn nên cũng không nói gì, rời đi.
Bây giờ thực ra cũng chưa có bụng, không vướng víu gì.
“Lịch Viễn, cậu gọi Cố Vi Hằng là anh rể hay là em rể? Về bối phận, cậu phải gọi là anh rể, nhưng về mặt tuổi tác, anh ta nhỏ hơn! Miêu Doanh Đông người dựa vào sau ghế sô pha.
“Sao vậy? Cậu ấy gọi em là anh.”
“Xưng hô nhà mấy người…” Miêu Doanh Đông đối với xưng hộ loạn xạ này thật không cách nào nắm bắt được, “Anh ta chơi đùa phụ nữ cậu có biết không? Tiểu Cửu vẫn rất thích cậu ta, vì cậu ta, chuyện gì cũng đều làm rồi, nhưng lại không muốn để Cố Vi Hằng biết. Có thấy nó ngốc không? Con gái vừa thích một người đã ngốc thế này rồi. Còn theo đuổi ngược lại nữa chứ!”
“Tiếu Cửu thích lão nhị em biết, lão nhị không có tình cảm gì với nó em cũng biết! Việc chơi đùa với nữ nhân…” Nam Lịch Viễn gõ tay lên mặt bàn. Lão nhị chơi đùa với nữ nhân, anh làm sao không biết chứ? Nhưng người trước mặt trước mắt tương lai là anh vợ của Cố Vi Hằng, không thể để cậu ấy mất giá trước mặt anh vợ.
Nhưng mà, chơi đùa với nữ nhân là một khuyết điểm chí mạng.
“Việc chơi gái này, có lẽ anh hiểu nhầm rồi. Công việc lão nhị rất có tiền đồ, mở ra một thời đại mới là chuyện sớm muộn mà thôi, chưa nghe qua cậu ấy chơi đùa nữ nhân. Nếu như có, cũng có thể là làm trò trên thương trường, thương nhiên mà, sẽ không làm thật.” Nam Lịch Viễn cố gắng nói giùm Cố Vi Hằng mấy lời hay ho.
“Cậu tự nghĩ ra vậy đi. Dù sao các cậu giờ cũng là người một nhà! Tiểu Cửu cũng biết rồi. Anh dùng việc này ép Tiểu Cửu, nếu không trở về Mỹ kế thừa gia nghiệp, anh sẽ không đầu tư cho Cố Vi Hằng! Cố Vi Hằng không biết anh là anh của Tiểu Cửu, chuyện này vẫn còn đang giấu diếm. Cậu sau này cũng đừng nói, kể cả Tam Nhi nhà cậu.” Miêu Doanh Đông lãnh liệt nói.
“Tiểu Cửu không tệ!” Nam Lịch Viễn nói.
“Chính vì không tệ, nên không thể tiện cho Cố Vi Hằng được!”
Miêu Doanh Đông càng nghĩ càng thấy giận.
Em gái anh thế mà lại bắt đầu theo đuổi ngược người ta.
Nhiều người theo đuổi nó như thế, nó lại đi theo đuổi ngược lại người ta, mà cái người được nó theo đuổi lại không thèm để ý gì, lại còn quan hệ bừa bãi với nữ nhân khác.