Tiểu Cửu dù sao cũng mới bệnh dậy, không thể phối hợp nhiệt tình, cô chỉ biết mặt đỏ tim run mà thôi.
Cố nhị xoa nhẹ thân thể Tiểu Cửu, ánh mắt mơ màng.
Đó chính là như kiểu người nghiện ma túy đã lâu, cuối cùng cũng được ngửi mùi thuốc, rất sung sướng, rất thoải mái.
Cố nhị thở những tiếng trầm thấp.
Điện thoại của Miêu Doanh Cửu reo lên, cô cầm lên xem. Dường như rất căng thẳng nói với Cố nhị, “Là mẹ!”
Cô nhận điện thoại.
Cố nhị nằm trên cánh tay cô, dựa sát vào ngực cô, sờ sờ cô. Âm thanh trong điện thoại, cô nghe rất rõ.
“Tiểu Cửu ra viện rồi?”
“Vâng ạ!”
Từ Thiến mấy ngày nay không đi thăm Tiểu Cửu, sợ gặp phải Cố nhị sẽ rất không tiện.
Một năm của Cố nhị căn bản vẫn chưa đến, Từ Thiến biết, nếu lỡ hai bên đụng phải nhau sẽ rất ngại, như vậy không tốt.
“Nếu con khỏe rồi, thì xem ngày nào về nhà, mẹ kêu người làm một vài món tẩm bổ. Mẹ nói là lúc nào con không bận ấy.” Nói xong, bà cúp máy.
Tiểu Cửu có chút không hiểu, trong bệnh viện có người quen của bà, không có lí do gì Cố nhị đến đó mà bà không biết?
Cô hỏi Cố nhị phải làm thế nào?
“Sinh một đứa cháu cho bà!”
“Anh có thể đàng hoàng một chút không hả?” Tiểu Cửu nổi giận.
“Anh nói đều là thật! Cha anh đem anh thành thẻ đánh bạc, khiến cho em đi Trung Quốc. Anh cũng đem con trai của anh thành thẻ đánh bạc, để em gả cho anh! Hai cha con anh van xin em, em còn không đi?” Cố nhị vẫn nhắm mắt, đang bán mạng nhõng nhẽo, thiếu chút nữa rơi lệ nữa.
“Anh không biết xấu hổ sao?” Tiểu Cửu hỏi.
“Xấu hổ gì chứ? Bây giờ đang làm không phải chính là vì việc này sao? Mẹ em kêu em đi, có đem anh theo không?” Cố nhị quay về thực tại, hỏi cô.
“Em không muốn dẫn theo. Mẹ em có thể thật sự không biết anh đến đây, anh nhẫn nại một thời gian đi, thời gian một năm cũng sắp hết rồi, còn có vài ngày, mẹ em cũng không thể nói gì.” Tiểu Cửu nói.
“Nhưng anh muốn đi. Đi xem xem cái nơi em từ nhỏ lớn lên như thế nào!” Cố nhị nói.
Có một loại khí chất côn đồ không sợ trời đất.
Nhưng nếu như là côn đồ bình thường, nói ra còn cảm thấy có chút lưu manh. Cố nhị nói ra, lại như kiểu chọc cười.
Anh chàng đẹp trai hài hước. Đó là hai loại cảnh giới hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Cửu mặc dù ngoài miệng nói phiền phức, nhưng trong lòng cô thích cực kì.
…
Miêu Doanh Đông đi công tác trở về, tối hôm đó liền gọi cho Kiều Duyệt Nhiên.
Anh đến đón cô ở cổng trường.
Kiều Duyệt Nhiên lúc nhìn thấy anh, không nhịn được tim đập dữ dội.
Anh lại đổi xe rồi, đổi loại thường ngày vẫn lái.
Trên xe, Kiều Duyệt Nhiên cứ luôn len lén từ một bên mặt nhìn Miêu Doanh Đông.
Cùng một nửa khuôn mặt nhìn nghiêng, từ trước đến này không vì ai mà thay đổi thái độ, lại còn cực kì hấp dẫn ánh mắt người xem.
“Cô nhìn gì vậy?” Miêu Doanh Đông quay mặt qua, hỏi một câu bằng giọng từ tính, lạnh lạnh.
“Chú..chú…Miêu…” Kiều Duyệt Nhiên nhìn anh, mấy chữ này không tự chủ liền gọi ra miệng.
Không biết được sao lại gọi anh bằng chú, là ỷ lại, là yêu hay là tất cả của anh, nói chung đều đang hình dung một vòng vây quanh, đem Kiểu Duyệt Nhiên thắt càng lúc càng chặt, đến đi cuộc sống của cô còn lại một mình anh.
Nếu thường xuyên tiếp xúc với một người, sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại, giống như hồi nhỏ ở với ông bà cha mẹ, sẽ không muốn rời xa vậy, một khi rời xa, sẽ đau khổ đến tê tâm phế liệt.
Ở bên Miêu Doanh Đông, Kiều Duyệt Nhiên dường như được quay lại lúc nhỏ, có một loại cảm giác an toàn được người khác quan tâm chăm sóc.
Từ nhỏ cô thiếu thốn tình thân gia đình, bởi vì có Miêu Doanh Đông, từng chút từng được bù đắp rồi.
Nhưng Kiểu Duyệt Nhiên biết, Miêu Doanh Đông tuyệt đối không phải là một ông chú dễ dàng, tâm tư anh sâu thẳm, rất ít khi biểu lộ gì trước mặt cô, làm cho cô rât hoang mang, vì cô không nắm bắt được anh.
Mà cô cũng biết, cô không có tư cách để nắm giữ được anh.
Miêu Doanh Đông giương môi lên, cười nhẹ, “Sao lại gọi chú rồi?”
Kiều Duyệt Nhiên nhanh chóng quay mặt qua, “Không có gì! Chỉ là buột miệng nói ra.”
Miêu Doanh Đông không hỏi gì, xe tiếp tục lái lên núi.
Đây là lần đầu tiên Miêu Doanh Đông đi công tác khi có mối quan hệ có tình không luyến với Kiểu Duyệt Nhiên.
Cho nên khi nhìn thấy anh, tâm tình cùng với lúc gặp Hứa Thế An hoàn toàn khác biệt, một trời một vực.
Khi lần nữa gặp lại Miêu Doanh Đông, loại cảm giác kích động kinh tâm động phách, giống như tiểu biệt thắng tân hôn, cảm giác khó chịu ghen tuông khi nghĩ đến anh gặp Khánh Du lúc trước.
Loại cảm xúc này, khiến cho Kiều Duyệt Nhiên trong lòng như vỡ nát.
“Tại sao anh mỗi lần đều dẫn tôi lên núi vậy?”
“Tôi nhớ có một người từng nói qua, cô ấy thích nơi ấy.”
Kiều Duyệt Nhiên không nói gì nữa.