Nhiếp Doanh Doanh ở quán cà phê, đối diện với Khương Thục Đồng như ở trên cao nhìn xuống. “Tôi không muốn nói cô phải rời xa anh ấy, tôi chỉ cho cô thấy địa vị của cô. Cô là phụ nữ đã kết hôn, nhân viên bình thường, gia cảnh cũng vậy, tôi học Y ở Mỹ về, tài sản gia đình hàng chục tỷ, lại cùng anh ấy có hôn ước. Nếu cô là đàn ông cô sẽ chọn bên nào?
Nhiếp Doanh Doanh thật sự rất có khí chất, khẩu khí không nhanh không chậm nhưng lại khiến Khương Thục Đồng có áp lực không nhỏ.
“Tôi biết cô đã ngủ với anh ấy, nhưng đàn ông mà, ngủ với phụ nữ cũng không tính là gì. Tôi có thể chịu đựng, chỉ cần đến lúc đó anh ấy có thể tham gia hôn lễ là được. Chỉ là cô không cần phải quá đáng, ỷ vào khí chất hồ lý của mình mà đi dụ dỗ người khác, chuyện ngoại tình cô cũng có thể làm được sao.” Nhiếp Doanh Doanh lắc lắc mái tóc dài, giống như Khương Thục Đồng vốn dĩ là một tiểu tam, cô hoàn toàn không đem Khương Thục Đồng để vào mắt.
Khương Thục Đồng vẫn luôn hơi cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay mình.
Nhiếp Doanh Doanh đứng dậy chuẩn bị đi, Khương Thục Đồng nhẹ giọng nói: “Thục xin lỗi, Nhiếp tiểu thư. Trước đây tôi không biết anh ấy có bạn gái, hiện tại tôi muốn trốn tránh nhưng tôi trốn không thoát anh ấy.”
“Trốn không thoát?” Nhiếp Doanh Doanh nghiền ngẫm lặp lại ba chữ này.
Khương Thục Đồng không lên tiếng, thật là trốn không thoát khỏi anh, nhưng hình như Cố Minh Thành đã từng nói, trốn không thoát chỉ là một cái cớ.
Cô một lần nữa suy nghĩ kĩ, rốt cuộc nói: “Tôi muốn anh ấy.”
“Cô nói cái gì?” Nhiếp Doanh Doanh dường như không nghe rõ, hoặc dường như không thể tin tưởng.
“Tôi nói, tôi muốn anh ấy. Tôi biết phụ nữ đã kết hôn nói những lời này là không có lý lẽ, nhưng hôn nhân giữa tôi và Lục Chi Khiêm cô không rõ, nguyên nhân tôi cùng Cố tổng cô cũng không rõ.” Khương Thục Đồng bâng quơ nhìn về phía trước.
Nếu có lựa chọn thì cô có cỡ nào hy vọng mình không gặp Cố Minh Thành, cho dù hôn nhân với Lục Chi Khiêm có bao sóng gió cô cũng nhận, chỉ cần nước chảy đá mòn, bọn họn hoàn toàn có một ngày tâm đầu ý hợp. Chính là ai biết ngày Lục Chi Khiêm muốn cô kia lại là lúc Lục Chi Khiêm phát hiện cô có thai cùng Cố Minh Thành, mọi chuyện sau đó đều chuyển biến bất ngờ.
Nói đến, có lẽ đây là nghiệt duyên.
Nhiếp Doanh Doanh hừ lạnh một tiếng, rời đi.
Khương Thục Đồng cảm thấy chính mình thật vô đạo đức, với bạn gái chính thức của người ta lại nói những lời này.
Cô vốn định tính toán an an ổn ổn sống cả đời, tìm một người đàn ông tốt rồi giúp chồng dạy con, nhưng mọi chuyện phát sinh đều ra ngoài mong muốn của cô.
Cố Minh Thành, anh ta đến tột cùng là muốn như thế nào nhỉ.
Buổi trưa, Khương Thục Đồng không còn chút tâm trí để làm việc, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm lịch trên bàn làm việc cả nửa ngày.
Tới khi tan tầm điện thoại cô vang lên, là tin nhắn đến.
Cố Minh Thành gửi tin nhắn cho cô: Tới văn phòng anh một chút.
Khương Thục Đồng suy xét, cô cảm thấy hẳn Nhiếp Doanh Doanh sẽ không đem chuyện cô với cô ấy nói chuyện để nói cho Cố Minh Thành, có thể là chuyện công việc đi.
Gõ cửa.
Một tiếng mời vào, Khương Thục Đồng tiến vào.
Cố Minh Thành đang viết, bộ dáng rất nghiêm túc.
Anh mặc âu phục, nghiêm túc, quá nghiêm khắc, cùng với lúc trên giường là hai bộ dáng hoàn toàn khác nhau.
Khương Thục Đồng nhìn anh chằm chằm: “Có vài phần giống.”
Cố Minh Thành ngẩng đầu, nhìn Khương Thục Đồng: “Cái gì có vài phần?”
“Không có gì.” Khương Thục Đồng vội vàng trả lời cho qua chuyện.
“Anh nghe nói có người muốn anh, anh muốn hỏi người ta muốn anh như thế nào?” Hai tay Cố Minh Thành đưa ra phía sau đỡ lấy đầu mình, dựa người vào ghế, bộ dáng rất an nhàn nhìn thẳng vào mắt Khương Thục Đồng, chầm chậm nói.
Khương Thục Đồng sửng sốt, vấn đề này cô biết phải trả lời như thế nào?
Cô cho rằng Cố Minh Thành tìm cô là nói chuyện công việc, cô không nghĩ tới Nhiếp Doanh Doanh sẽ đem nguyên lời nói của cô nói cho Cố Minh Thành.
Cô ấy đã có khẩu khí gì? Chất vất? Tức giận? Dò hỏi tình huống của tiểu tam?
Khương Thục Đồng cảm thấy mặt mình nóng ran, rốt cuộc lần đầu tiên bị một người đàn ông vặn lại như vậy.
Không sai, nửa ngày trước là cô nói: “Muốn anh.”
Nhưng vì cái gì ở trước mặt Nhiếp Doanh Doanh là đúng lý hợp tình, ở trước mặt anh lại giống như thú tội.