Anh chỉ gọi điện thoại báo với Kiều Duyệt Nhiên bảo cô chuẩn bị bữa tối sớm hơn, nhưng thời gian về nhà cụ thể mấy giờ anh lại không nói.
Kiều Duyệt Nhiên biết anh Miêu ra ngoài đã 10 ngày, muốn làm nhiều món ngon, đùi dê nướng, thịt viên chiên, nấm đông cô, măng, cá chiên, chỉ cần anh Miêu thích ăn, cô đều làm hết, còn làm mấy cái bánh bao tam giác.
Bánh bao tam giác có một lần cô vô tình làm, vì anh Miêu lần đầu tiên ăn nó, sau đó anh bảo cũng ngon, kêu sau này thường xuyên làm.
Anh Miêu vừa bước vào cửa, Kiều Duyệt Nhiên nghe tiếng động liền quay đầu lại mỉm cười, “anh Miêu về rồi à?”
“Uhm”
Kiều Duyệt Nhiên định quay đầu lại sẵn tiện nhìn kỹ anh Miêu, nói một câu, “anh Miêu, anh gầy đi đó!”
“Vậy sao?” Miêu Doanh Đông sờ sờ mặt mình.
“Dạ.” Kiều Duyệt Nhiên mỉm cười rồi quay lưng đi nấu cơm.
Miêu Doanh Đông tự nhiên nhớ lại buổi chiều hôm đó, cô và bạn trai cô ngồi ở bậc tam cấp của thư viện ăn kem.!
Miêu Doanh Đông đi về phòng mình, thay đồ mặc nhà.
Khi đi ra, Kiều Duyệt Nhiên đã dọn đồ ăn ra bàn, khi cô bày đồ ăn nhìn rất dễ thương.
“Sau này nấu đồ ăn xong rồi thì ngồi vào bàn ăn cơm luôn nha.” Miêu Doanh Đông nói.
Kiều Duyệt Nhiên dừng bước, trong lòng nghĩ chắc Cố tam tiểu thư lại nói gì với anh Miêu rồi.
“Được thôi.” Kiều Duyệt Nhiên trả lời.
Khi ăn cơm Kiều Duyệt Nhiên gấp một cái bánh bao tam giác từ trong nồi hấp ra, bỏ vào bát của Miêu Doanh Đông, vui vẻ nói, “không phải anh thích ăn bánh bao tam giác sao? Em đặc biệt làm cho anh, anh nếm thử xem.”
Miêu Doanh Đông ăn cơm một mình đã 10 năm nay, đột nhiên trên bàn có thêm một người cảm thấy là lạ.
Anh kể những việc anh đi Trung Quốc đợt này, rồi kể Cố nhị đã làm anh dở khóc dở cười, trước đây những chuyện này anh không chia sẻ với ai, mà anh cũng chẳng có tâm trạng để nói với người khác.
Đối với chuyện của Cố gia, đặc biệt là về Cố nhị, Kiều Duyệt Nhiên đều biết, lúc đầu mục đích CMT tìm cô chính là cái người Cố nhị này, cho nên cô rất hiểu, nhưng cô giả vờ không biết, những chỗ cần hỏi thì sẽ hỏi, để khỏi phá vỡ bầu không khí, ông sẽ không có hứng kể.
“Cố nhị công tử có phải là anh ba của Cố tam tiểu thư không? Quan hệ có chút phức tạp, em có hơi không hiểu. Anh và anh Nam cũng là bà con, cho nên....” Kiều Duyệt Nhiên vừa ăn cơm vừa hỏi.
“Đúng. Anh ta và Tiểu Cửu tốt, mẹ tôi muốn thử thách xem Cố nhị còn thích chơi gái không, thời gian là một năm, lần này đi, tâm trạng tôi giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, lại trải qua nhiều thăng trầm!” Miêu Doanh Đông mỉm cười,
Người đàn ông này, mặc dù xấu như cá tính rất quyến rũ.
Kiều Duyệt Nhiên cũng cười, “anh ăn cơm nhanh đi.”
Kiều Duyệt Nhiên phát hiện mặc dù Miêu Doanh Đông cao ngạo, nhưng tận sâu trong tâm hồn anh vô cùng cô đơn, nỗi cô đơn của người đàn ông ưu tú, xem ra lúc nào cũng ở trên cao chót vót nhưng nỗi cô đơn chỉ có một mình mình biết.
“Cô cười trông rất xinh, sau này cười nhiều một chút!” Miêu Doanh Đông đột nhiên nói một câu.
Kiều Duyệt Nhiên đang ăn cơm liền dừng lại, trả lời “dạ”.
……
Hải Thành.
5 ngày sau.
Tình cảm giữa Bảo Bảo và Tiểu trân châu đã tốt đẹp, Bảo Bảo đã không chơi với Cố Vi Hằng nữa.
Hơn nữa tình cảm của Bảo Bảo và Tiểu trân châu rất mặn nồng, chỉ có mấy ngày mà 2 đứa nó đã bắt đầu giao phối.
Tiểu trân châu ở phía trước, Bảo Bảo ở phía sau, động tác rất nhanh.
Cố Vi Hằng đang ngồi trên ghế sofa.
Lúc này cuộc gọi video của Miêu Doanh Cửu đến.
Cố Vi Hằng cũng biết trong video hình ảnh đầu tiên xuất hiện không phải là anh, mà là hai con chó đang giao phối.
Anh không thèm thay đổi vị trí, mà cố tình để cho Miêu Doanh Cửu xem tất cả cảnh tượng này.
Anh đang chờ.
Quả nhiên Miêu Doanh Cửu ở đầu dây bên kia hét lên một tiếng.
Bất thình lình xem cảnh tượng này, giống như đang xem cảnh tượng xxx của một cặp nam nữ.
Cô ở đầu bên kia hét lớn, “Cố Vi Hằng, anh không biết xấu hổ, anh thật là thô bỉ, dám để tôi xem cái này!”
Cố Vi Hằng lại không hiểu, “đây là em gọi cho anh trước mà, lại không thèm báo anh trước, hơn nữa hai con chó không nằm dưới sự kiểm soát của anh, chúng nó muốn thì làm, anh nói cũng không được, ai biết khả năng phòng ngự của em yếu như vậy! Ai mượn em liên tưởng làm chi?”
“Anh...” Miêu Doanh Cửu mấy ngày hôm nay đều bị Cố Vi Hằng làm cho tức điên lên, “em liên tưởng ai chứ hả?
“Em liên tưởng Tiểu trân châu!”
“Còn anh thì sao? Anh là ai?”
“Còn hỏi nữa sao, đương nhiên anh là Bảo Bảo!”