Là Ethan lái xe đến đón Cố Vi Hằng, trụ sở chính của Ethan cũng ở New York.
“Cảm thấy như thế nào? Có thua kém gì không?” ethan hỏi Cố Vi Hằng.
“Anh và akk có mối quan hệ rất tốt phải không?” Cố Vi Hằng hỏi.
“Đều là vì làm ăn kinh doanh, kiếm tiền, quen biết nhau cũng là chuyện rất bình thường.” Ethan trả lời.
Vì vậy, việc anh quen biết Miêu Doanh Cửu cũng là chuyện thường.
Hôm nay trong lòng Cố Vi Hằng cảm thấy không được thoải mái, vô cùng không thoải mái, tối đến, anh tìm Nam Lịch Viễn để cùng uống rượu, và hỏi tại sao không hẹn Miêu Doanh Cửu đi cùng, Nam Lịch Viễn nói, Miêu Doanh Cửu đang có việc, không thể đi được, rồi hỏi anh có chuyện gì vậy.
Cố Vi Hằng không nói gì.
Tối hôm nay, Cố Vi Hằng ngủ ở khách sạn.
Ngày hôm sau, anh bị đánh thức bởi tiếng chuông reo của điện thoại, là Nam Lịch Viễn gọi đến, nói là Miêu Doanh Cửu vừa mới gọi điện cho anh, hôm nay là sinh nhật cô, nên mời Tam Nhi và Nam Lịch Viễn đến dự sinh nhật, Nam Lịch Viễn hỏi Cố Vi Hằng có muốn đi cùng không.
Cố Vi Hằng chần chừ, do dự một lúc, để đầu óc tỉnh táo một chút rồi anh nói “Đi chứ, nhưng buổi tối tôi phải về nước rồi!”
Buổi trưa, Nam Lịch Viễn đến đón Cố Vi Hằng, rồi cùng nhau đến quán ăn mà Miêu Doanh Cửu đã đặt chỗ trước.
Lúc này Miêu Doanh Cửu đã có mặt ở đó, thấy Cố Vi Hằng đến, cô đi đến rồi hỏi “Anh đến rồi sao?”
“Ừ, phải.” Cố Vi Hằng nói “Sinh nhật của em, nhưng lại không mua gì cho em cả, vì không biết em thích thứ gì.”
Miêu Doanh Cửu cười rồi nói “Không sao, anh đến là em vui lắm rồi.”
Bốn người bọn họ cùng ngồi xuống dùng cơm, Miêu Doanh Cửu trông có vẻ rất vui, cô vốn không hề nhắc đến chuyện hôm qua, không nhắc đến aak, cũng không nhắc đến chuyện của chủ tịch, cô chỉ toàn nói đến chuyện Tam Nhi sắp sinh con, chuyện Tam Nhi thiết kế mẫu đá quý.
Cố Vi Hằng phát hiện ra, Miêu Doanh Cửu là một người thích lắng nghe người khác nói chuyện, cô thường cho người khác một đề tài thú vị, rồi để họ tự phát huy, tự bàn về đề tài đó, còn cô thì ngồi bên cạnh say sưa lắng nghe.
Nhìn bốn người họ nói chuyện thì có vẻ nhân vật chính là Tam Nhi, nhưng thật ra cô mới là người chỉ đạo chính.
Đây là biểu hiện của những người có chỉ số EQ cao.
Cố Vi Hằng còn phát hiện, lúc cô lắng nghe người khác nói chuyện, cô thường chống cằm, rồi thư thả nghe người khác nói chuyện.
Trước đây, anh cứ nghĩ là do cô nhanh nhẹn, nhưng bây giờ anh mới phát hiện, là cô đang quan tâm chăm sóc người khác, bởi vì từ đầu đến giờ Tam Nhi luôn cười nói rất vui vẻ.
Có thể trong mắt người khác Miêu Doanh Cửu là một viên ngọc quý, nhưng còn trong mắt anh, cô vốn chỉ toàn là khuyết điểm, bây giờ, anh mới từ từ nhìn thấy được những ưu điểm của cô, không phải ưu điểm của người phụ nữ mạnh mẽ, mà là ưu điểm của một người con gái.
Cô rất lễ phép, hiểu chuyện, trước giờ chưa từng cắt ngang lời nói của người khác, cô tuy hoạt bát, nhanh nhẹn, nhưng cũng có chừng mực.
Trước giờ cô cũng chưa từng khoe khoang về gia thế của mình, khi người khác nói, cô luôn nghiêm túc lắng nghe.
Bây giờ, những ưu điểm của cô, giống như một thanh nam châm, thu hút Cố Vi Hằng, đối với cô, a rất có hứng thú.
Sau đó, cô lại hỏi Cố Vi Hằng khi nào anh về nước.
Cố Vi Hằng nói: tối nay.
Mặt Miêu Doanh Cửu xịu xuống: “Sao gấp vậy?”
“Ừ, còn rất nhiều việc phải làm!” Cố Vi Hằng giả vờ tỏ vẻ không quan tâm.
“Trước khi đi, anh nói cho tôi biết trước, vì tôi đã mua cho chú và dì mình rất nhiều đồ.” Miêu Doanh Cửu nói tiếp.
“Họ chẳng thiếu thứ gì cả.”
“Họ chẳng thiếu thứ gì là chuyện của họ, nếu tôi không chuẩn bị, không mua gì cho họ, là sự thiếu sót của tôi!” Miêu Doanh Cửu nói.
Cố Vi Hằng phát hiện, con người này, sao lại trở nên tốt như vậy?
Một người hoàn hảo, không có lấy một khuyết điểm nhỏ nào.
Có lẽ khuyết điểm nhỏ duy nhất của cô là đã thích anh, một người không có kinh nghiệm trong việc tiếp xúc với phụ nữ.
Lúc lên máy bay, thì thư ký của Miêu Doanh Cửu đến, nói đây là quà, tặng cho Cố tổng và Cố phu nhân, nhờ anh mang về Trung Quốc cho họ.
Cố Vi Hằng hỏi thư ký tại sao cô Miêu lại không đến.
Thì thư ký nói, cô Miêu không thích nhìn thấy cảnh chia tay như vậy.
Lần trước lúc cô rời khỏi Hải Thành, anh cũng không đi tiễn cô, bây giờ cô cũng vậy, không đi tiễn anh.
Về tới Hải Thành, anh đưa quà cho Khương Thục Đồng nói là của Miêu Doanh Cửu gửi tặng.
“Lão nhị, con và tiểu Cửu quả thật không có chút hi vọng gì sao? Tiểu Cửu là đứa con gái tốt như vậy kia mà? Tại sao con thà rằng vui chơi, qua lại với những nữ minh tinh ngoài kia, cũng không cho con bé một cơ hội?”
Cố Vi Hằng không nói gì, anh cầm lấy túi đồ chuẩn bị lên lầu, lúc gần lên tới lầu, anh mới nói vọng xuống một câu “Lúc trước, chẳng phải mẹ muốn con đi xem mắt sao? Thì bây giờ làm đi.”
Khương Thục Đồng vô cùng kinh ngạc, bà nghĩ hôm nay lão nhị nó bị sao vậy?
Lúc trước, Cố Hành Cương gọi điện đến, nói với Cố Minh Thành, nói ông đừng gây áp lực quá lớn cho Cố Vi Hằng, bởi vì ngay cả việc kết hôn mà Cố Vi Hằng cũng không muốn, bây giờ thì lại như vậy, đi Mỹ một chuyến, trở về thì phải đi xem mắt?
Nhưng Khương Thục Đồng lại không cảm nhận được sự vui vẻ, phấn khởi trong lời nói của anh, ngược lại có cảm giác chán nản, buông xuôi.
Khương Thục Đồng rất muốn hỏi Cố Vi Hằng, xem đã xảy ra chuyện gì.
Sáng hôm sau, lúc đang ăn sáng, Cố Vi Hằng lại hỏi Khương Thục Đồng, đã sắp xếp chuyện đi xem mắt chưa?
“Con thật sự muốn làm vậy sao?”
“Dạ, con trai của mẹ, bây giờ muốn kết hôn rồi, muốn tìm một người con gái cùng chung sống với con.” Sau khi nói hết câu, thì Cố Vi Hằng đi làm.
Nhà họ Cố tiếng tăm lừng lẫy, chủ tịch tập đoàn Minh Thành, một nhân tài, có nhân phẩm tốt, muốn đi xem mắt, nếu lỡ Khương Thục Đồng đưa tin này ra ngoài, thì tất cả phụ nữ, tiểu thư của các gia đình danh giá, chắc chắn đều sẽ tập trung, đổ về đây để tham gia, có thể bọn họ sẽ chen chúc nhau, làm sập cửa nhà họ Cố mất.