Vừa lúc Tiết Lan đi tới, cô cũng ăn cơm trong công ty, mọi người đang tụ tập gần cửa sổ chỗ Khương Thục Đồng, chỗ này ấm áp dễ chịu nên thời điểm giữa trưa đều tới tụ tập.
“Không phải, Khương tiểu thư của chúng ta động lòng với người khác.” Tiết Lan nói một câu.
Nữ đồng nghiệp kia trêu ghẹo: “Trong lòng cô thật là có người khác?”
Khương Thục Đồng rất xấu hộ, lại đặc biệt sợ hãi, sợ Tiết Lan đem chuyện cô cùng tổng giám đốc nói ra.
Sau giờ ăn là đến giờ làm việc, bỗng nhiên điện thoại của Khương Thục Đồng đổ chuông báo có tin nhắn Wechat: Người khiến em động lòng đã ly hôn.
Khương Thục Đồng không dám tin người gửi tin nhắn này lại là Cố Minh Thành.
Vừa rồi nói đùa với đồng nghiệp Cố Minh Thành đều nghe thấy hết sao?
Thật không xong, một bức ảnh trở thành mầm tai họa.
Khương Thục Đồng nhìn ảnh chụp Từ Mậu Thận mới nhớ tới đây là hôm ăn tết, cô đem điện thoại đặt trên sô pha, chắc chắn tiểu tử Từ Tranh Dương đã trộm chụp ba nó, dẫn tới mầm tai họa ngày hôm nay.
Nghĩ một chút, Khương Thục Đồng không trả lời tin nhắn của Cố Minh Thành.
Nhưng Từ Mậu Thận mấy hôm trước còn tốt đẹp, hiện giờ lại đã ly hôn, tốc độ thật quá nhanh nha.
Khương Thục Đồng thấy trong điện thoại mình giữ ảnh chụp của người đàn ông khác thật kỳ cục, lỡ người khác lại hiểu nhầm thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Cô định xóa, nhưng Từ Tranh Dương chụp bức này góc độ đặc biệt tốt, hơn nữa Từ Mậu Thận cười rất ấm áp, đúng hình tượng “Từ phụ”, nếu xóa thì thật đáng tiếc.
Cô suy nghĩ, liền đem bức ảnh này gửi cho Từ Mậu Thận, rốt cuộc đây là do con anh ấy chụp, còn nhắn trên wechat một câu: Đây là con trai ngài dùng điện thoại của tôi chụp cho ngài, không gửi cho ngài quả thật đáng tiếc.
Sau khi gửi cho Từ Mậu Thận xong Khương Thục Đồng liền xóa ảnh trong điện thoại của mình.
Một lúc lâu sau, Từ Mậu Thận gửi tin nhắn trả lời: Tôi rất thích, nhìn thấy liền lệ nóng doanh tròng.
Khương Thục Đồng cười cười, nghĩ thầm, quả nhiên không gửi sai người. Tình cảm giữa cha con họ cô lý giải không được, nhưng cảm thấy bốn chữ ‘lệ nóng doanh tròng’ là Từ Mậu Thận nói quá.
Buổi tối, Khương Lịch Niên mời Khương Thục Đồng ăn cơm khiến Khương Thục Đồng cứ thấp thỏm trong lòng. Chắc chắn Khương Lịch Niên có việc muốn nhờ. Sau khi Lục Chi Khiêm ngồi tù cô rất ít khi thấy mặt cha mình, không biết lần này lại có việc gì nhờ cô.
Khương Lịch Niên còn cố ý chọn những đồ ăn Khương Thục Đồng rất thích, Khương Thục Đồng liền biết lần này cha cô làm chuyện không nhỏ.
Quả nhiên, sau khi hàn huyên Khương Lịch Niên nói đến ý đồ của ông, muốn Khương Thục Đồng cầu xin Cố Minh Thành giúp lấy lại tiền ông đầu tư ở công ty Lục Chi Khiếm. Hiện tại Lục Chi Khiêm ở trong tù không quản lý được chặt, lợi nhuận vẫn luôn giảm bớt, ông muốn lấy tiền ra sợ đến lúc bị lỗ, dẫu sao đây cũng là phần lớn tài sản của ông.
Khương Thục Đồng sửng sốt, hỏi: “Vì sao con lại đi cầu Cố Minh Thành? Con với anh ta có quan hệ gì?”
Khược Lịch Niên khẽ híp mắt, nói: “Quan hệ của con với Cố Minh Thành cha đã đoán trước, hơn nữa mẹ chồng con có tới tìm cha, nói cha phải giám sát con chặt chẽ. Cha đem ra với sự hiểu biết của cha về con, tự nhiên biết chuyện này… là sự thật!”
Khương Lịch Niên cầm chén rượu lên uống một ngụm.
Khương Thục Đồng thấy đỏ mặt, đồng thời cũng vì người cha không có nguyên tắc này mà cô thấy hổ thẹn, tiền thật sự quan trọng như vậy sao?
Lần trước vì tiền mà ông khiến Cố Minh Thành nhìn cô cùng Lục Chi Khiêm uống chén rượu giao bôi, hiện tại Lục Chi Khiêm ngồi tù ông lại bảo cô đi cầu Cố Minh Thành.
Chẳng lẽ ông không biết làm như vậy sẽ khiến con gái của ông rất xấu hổ sao?
“Con không làm được!” Khương Thục Đồng cầm lấy túi xách liền rời đi. Từ khi mẹ cô mất cha cô ngày càng quá đáng, trước kia tốt xấu cũng có mẹ cô bên cạnh cản ông nên ông cũng không quá đáng như vậy.
“Con không đi cầu thì tự cha đi cầu. Quan hệ giữa Nhiếp gia và Cố Minh Thành cha đã điều tra xong, Cố Minh Thành cùng Nhiếp Doanh Doanh có hôn ước, cha không tin Cố Minh Thành không giúp cha. Cha nói là đi cầu nhưng nói thẳng là cha đi uy hiếp anh ta.” Khương Lịch Niên ở phía sau Khương Thục Đồng nói to như hét, Khương Thục Đồng nhắm chặt mắt lại.
Sao cô lại có một người cha như vậy?
Cô cho rằng cha cô chỉ nói thôi, cha cô hẳn không mặt dày tới mức độ này.
Mỗi lời cha cô nói giống như từng cây kim đâm vào lòng Khương Thục Đồng khiến lòng cô đau, đau đến mức chết lặng.
Hôn ước, anh ấy có hôn ước.
Đã có hôn ước với người khác còn trêu chọc cô là vì cái gì?