Mục lục
Rất Yêu, Rất Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp tiểu thư, Nhiếp Doanh Doanh, cái tên này ở trong lòng Khương Thục Đồng bao lâu nay khiến cô vừa tò mò vừa khó chịu, không biết phải làm thế nào nữa.

Khương Thục Đồng không nghiêng đầu nhưng ánh mắt lại nói thay cô, Cố Minh Thành vào mắt cô, thật lâu sau anh nói: “Còn nói không ăn giấm.”

Khương Thục Đồng lập tức đỏ mặt, cô cúi đầu: “Chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”

Cố Minh Thành đưa tay lên chạm vào mặt cô: “Vậy mà lại đỏ mặt?”

Tuy rằng trên đường ít người nhưng anh đang lái xe, như vậy không xảy ra tai nạn mới lạ. Khương Thục Đồng nhanh chống né tay anh, không nói chuyện nữa.

Khương Thục Đồng nhìn qua cửa xe, pháo hoa trên bầu trời thật xinh đẹp, quả thật đặc biệt đả động người, Hải thành kẻ có tiền cũng rất nhiều. Bởi vì Khương Thục Đồng nhìn thấy pháo hoa trên không, đủ hình dạng, đủ màu sắc, thật sự rất đẹp.

“Anh xem, thật đẹp.” Khương Thục Đồng cười nói với Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành nhìn thoáng qua, hỏi: “Đây là pháo hoa từ đâu bắn nhỉ?”

“Giống như… hình như từ hướng Cẩm hồ.” Khương Thục Đồng cẩn thận phân biệt vị trí.

Cẩm hồ, anh cùng cô đã từng ôm nhau ở Cẩm hồ, ở nơi đó tâm tình anh không tốt, ở nơi đó anh nói Khương Thục Đồng nợ anh một đứa con.

Khương Thục Đồng cho rằng Cố Minh Thành muốn đưa cô về nhà, kết quả xe đi càng ngày càng ca, càng xa nhà của cô nhưng lại càng gần nhà của anh. Hôm nay chính là giao thừa, anh muốn đưa cô đi đâu?

“Cố tổng? Anh đưa em đi đâu?” Khương Thục Đồng hỏi một câu. Phụ nữ đã kết hôn một đêm không về nhà đều thấy áy náy trong lòng muốn bệnh, huống chi lại còn đi theo một người đàn ông như vậy.

“Về nhà.” Cố Minh Thành không thay đổi sắc mặt, nói.

“Nhưng… nhưng em đã có chồng.” Giọng Khương Thục Đồng càng ngày càng hoảng.

Cố Minh Thành đưa ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Khương Thục Đồng: “Có chồng? Có chồng với làm vằn thắn có quan hệ gì sao?”

Vậy ra… vậy ra là làm vằn thắn?

Khương Thục Đồng cho rằng anh gan lớn muốn đem cô về nhà của anh, sau đó đại khái là sẽ có hành vi gì đó kiểu “muốn làm gì thì làm”.

“Cố tổng, nếu hôm nay anh không gặp em thì anh sẽ tìm ai làm vằn thắn?” Khương Thục Đồng hỏi một câu.

“Từ trên đường túm đại một phụ nữ nào đó.” Anh thuận miệng trêu đùa.

Người trên đường ngày càng vắng, xe rất mau leo núi, trên núi chính là nhà của Cố Minh Thành.

Khương Thục Đồng rõ ràng biết không nên cùng anh tới nhưng cô vẫn không khống chế được chính mình.

Giống như gặp được Cố Minh Thành cô liền biến thành hai nửa, một nửa cực lực khuyên can chính mình hông được thân cận với anh, một nửa lại không cầm lòng được cứ tiến lại bên anh, giống như tinh thần phân liệt. Cô chán ghét bản thân như vậy.

Cửa nhà anh không khóa, đèn trong phòng cũng đều mở, Khương Thục Đồng thấy rất lạ, cha mẹ anh không ở đây thì sẽ là ai?

Vừa mới vào cửa, Từ Tranh Dương liền chạy tới ôm Khương Thục Đồng nói; “Chị, chị đến rồi ạ?”

Lúc này Khương Thục Đồng mới thấy Từ Tranh Dương cùng Tự Mậu Thận đang ở đây, hai người này cũng có nhà, ở chỗ này làm gì?

Từ Mậu Thận xắn tay áo lên khuỷu tay, đang đeo tạp dề làm vằn thắn. Từ Tranh Dương vẫn luôn nghịch, tiếng TV cũng rất lớn, lúc này Khương Thục Đồng mới thực sự thấy được không khí tết.

Cố Minh Thành đem đồ ăn mua được từ Hồng Tân Lâu vào trong bếp, Khương Thục Đồng không biết nên làm gì liền vào bếp hỏi Cố Minh Thành.

Hiện tại Cố Minh Thành cũng mặc áo sơ mi, tay áo xắn lên, đeo tạp dề giống Từ Mậu Thận.

Anh vốn đã gợi cảm lúc này lại càng gợi cảm. Đàn ông ở trong bếp trước nay đều có vẻ gợi cảm này.

“Cố tổng, tôi làm gì?” Khương Thục Đồng hỏi.

Phía sau Từ Tranh Dương cũng đã chạy vào nghịch ngợm.

“Em lấy cho anh cái mâm, anh dọn đồ đã mua từ Hồng Tân Lâu.” CỐ Minh Thành nói.

“Chị, chú Cố sao lại có thể đón chị nhanh như vậy?” Từ Tranh Dương hỏi.

Khương Thục Đồng lập tức sửng sốt, vừa rồi là Cố Minh Thành đi đón cô? Nhưng do vô tình gặp cho nên anh nói tùy tiện túm một phụ nữ ở trên đường cũng đúng.

Từ Tranh Dương ở trong bếp nghịch ngợm hoàn toàn chọc phiền Cố Minh Thành.

Anh cốc đầu Từ Tranh Dương: “Đi ra ngoài chơi.”

Đàn ông tùy tiện gõ đầu người khác một chút cũng là rất đau huống chi là ở trên người nhóc con như Từ Tranh Dương.

Lập tức Từ Tranh Dương òa khóc.

Khương Thục Đồng cuống quít ngồi xuống dỗ nó: “Đừng khóc, ngoan, đừng khóc.”

Từ Tranh Dương lập tức ôm lấy Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng nhìn Cố Minh Thành một cách bất mãn: “Anh đối với trẻ con thật quá nghiêm khắc.”

Cố Minh Thành cười: “Luôn có một người phải đóng vai ác.”

Từ Tranh Dương khóc lóc ra ngoài tìm ba mình, Cố Minh Thành ở trong bếp nghe được Từ Tranh Dương khóc lóc kể lể: “Chú Cố quá xấu rồi!”

Đại khái Từ Mậu Thận cũng là người đóng vai ác, anh nói với Từ Tranh Dương: “Chắc chắn con không nghe lời.”

“Em đi ra ngoài làm vằn thắn đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.” Cố Minh Thành nói một câu với Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng liền ngồi xuống bắt đầu bọc vằn thắn. Nói thật, cô làm vằn thắn có chút không tiện.

Bởi vì hôm nay cô mặc tất chân màu đen, bên ngoài là mọt chiếc váy ngắn, nếu làm vằn thắn thì hai đùi cô nhất định phải tách ra, mà cô chỉ đi tất, có chút không tiện.

Cũng may hôm nay cán da nhi* là Từ Mậu Thận, cô chỉ cần ngồi ở trên sô pha bên cạnh bọc lại là được.

*cán da nhi: chắc một công đoạn làm vằn thắn, do mình không biết quy trình nên giữ nguyên.

Hai đùi cô rất dài khép lại bên nhau cực kỳ thục nữ ngồi một bên cùng tham gia làm bánh, nếu mà tách đùi ra thì chính là quá… dâm đãng.

Khương Thục Đồng ngồi cùng làm vằn thắn, Từ Mậu Thận câu được câu không cùng cô trò chuyện, nói mẹ Từ Tranh Dương đi công tác nước ngoài, hôm nay là mừng năm mới của người Trung Quốc nhưng ở nước ngoài thì không. Từ Tranh Dương ngồi bên cạnh tự chơi.

“Phu nhân Từ thật đúng là người phụ nữ mạnh mẽ.” Khương Thục Đồng than một câu, cô đã từng cũng muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng không được, rất không tiền đồ.

Cố Minh Thành từ trong phòng bếp ra tới, dùng ánh mắt cùng bước chân muốn cho cô biết. Cô không để ý tiếp tục làm vằn thắn, xoay lưng về phía Cố Minh Thành.

“Mau bọc bánh, Minh Thành.” Từ Mậu Thận nói một câu.

Thật lâu sau, Cố Minh Thành ‘ừ’ một tiếng, Khương Thục Đòng không biết anh bị làm sao mà giọng có chút nghèn nghẹn, vừa rồi cũng không thấy anh bị ốm, chẳng lẽ bởi vì ở trong bếp lâu quá.

Khương Thục Đồng không để ý, sủi cảo bọc xong cô liền mang tới bếp để chiên, dù sao đứng cũng sẽ dễ chịu hơn ngồi.

Phía trên cô mặc áo bông màu trắng, nhìn từ bên ngoài có vẻ cô rất thục nữ, thực mềm yếu, từ trước tới nay cô đều thích trang điểm như vậy. Trên chân đi một đôi giày pha lê cao gót, lúc đi vào cô không đổi dép lê, sợ lại phát sinh chuyện như ngày đó với Cố Minh Thành. Cô tự thấy xấu hổ, thân cao không xứng với anh, diện mạo cũng không xứng.

Hơi nóng từ bếp khiến mặt cô ửng đỏ, sủi cảo mang ra, Từ Mậu Thận cùng con trai đều rất vui vẻ, Cố Minh Thành giống như đang suy tư điều gì.

Khương Thục Đồng không biết anh đang nghĩ điều gì, cũng không muốn biết.

Khương Thục Đồng mới ăn xong, lúc này ăn không vào, cô chỉ ăn một chút. Chờ bọn họ ăn xong Khương Thục Đồng mang bát đũa vào bếp rửa sạch, lúc ra đã thấy hai cha con Từ Mậu Thận đi rồi.

Cố Minh Thành lười biếng nằm trên sô pha đang xoa ấn đường cùng huyệt thái dương của mình.

“Bọn họ mới đi, có chào em nhưng em ở trong bếp không nghe thấy.” Cố Minh Thành cúi đầu, hai mắt híp lại nói chầm chậm.

“À, em cũng nên đi.” Khương Thục Đồng lấy áo khoác bên cạnh mặc vào.

Ra khỏi nhà Cố Minh Thành phải xuống bậc thang, cố Minh Thành không nói gì, lúc Khương Thục Đồng tiến tới cầu thang thì bị Cố Minh Thành ôm lấy, môi liền đè vào môi cô.

Khương Thục Đồng đi giày cao gót rất cao, cô sợ ngã nên không dám lỗ mãng, cứ như vậy kinh ngạc trợn mắt nhìn Cố Minh Thành.

Sau đó Cố Minh Thành bế Khương Thục Đồng lên mang vào phòng ngủ của mình.

Khương Thục Đồng quẫy mạnh chân: “Cố tổng, tôi còn chưa ly hôn, anh làm chuyện này là có lỗi với chồng tôi, lại vi phạm đạo đức, thật sự không tốt…”

“Đừng nói gì.” Giọng Cố Minh Thành khàn khàn nói.

Anh đem Khương Thục Đồng tới phòng ngủ trước kia Khương Thục Đồng đã thấy.

Anh ở trong bóng tối nhìn chằm chằm đôi mắt của Khương Thục Đồng, khiến tim cô đập mạnh.

Khương Thục Đồng vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng một câu cô cũng không thốt ra được, bởi vì môi cô lại bị Cố Minh Thành đè lấy.

Trong lòng Khương Thục Đồng có cảm mình thật giống dâm phụ, đã hoàn toàn đem cảnh báo của mẹ chồng vứt đi. Trong đầu cô lúc này tóe lửa.

Người đàn ông này mỗi động tác đều không màng liêm sỉ của cô, bắt cô ở lại đây, nếu đổi lại là người khác có phải cũng sẽ như vậy?

Lần trước cô uống rượu, mới câu dẫn một chút anh ta đã liền cùng mình lên giường, nếu là người khác có phải anh ta cũng sẽ như vậy không?

Trong lòng Khương Thục Đồng dâng lên đủ loại không cam lòng, cô không hiểu mình với Cố Minh Thành đến tột cùng là loại tình cảm gì.

Cô chỉ là người thay thế khi Nhiếp tiểu thư của anh ta không có ở nhà. Khương Thục Đồng càng nghĩ như vậy càng thấy khổ sở.

Kỳ thật trong lòng cô rất ấm ức. Nhưng loại ấm ức này lại không nói ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK