Bên tiến công sẽ không có quá nhiều băn khoăn như vậy, chỉ cần nghĩ phải làm cách nào để đưa Tiểu Cửu về Trung Quốc là được, kỳ thực người thật sự có áp lực về tâm lý chính là bên phòng thủ, bên thủ nhìn tưởng chừng như có thể ngồi yên câu cá, nhưng thật ra họ không có thời khắc nào mà không nghĩ đến chiêu thức tiếp theo Cố gia sẽ dùng là chiêu gì, sau đó nghĩ ra kế sách để ứng phó, đó chính là phải chịu hai tầng áp lực.
Nếu là người bình thường thì sớm đã ăn không ngon, ngủ không yên và tâm lý sẽ như đang đi trên phiến băng mỏng.
Nhưng Từ Thiến biết, việc bị đánh đổ là chuyện sớm muộn, nên bây giờ bà chỉ đang bày tỏ rõ thái độ của mình thôi.
Thông gia lần đầu gặp mặt, luôn mang mặt nạ quan tâm nhưng ngại ngùng để tranh giành lợi ích cho con trai, con gái của mình.
Từ Thiến lo rằng Tiểu Cửu ở Trung Quốc có một ngày sẽ phải chịu uất ức, với tính cách của Tiểu Cửu, chắc chắn sẽ cắn răng chịu đựng, nhưng Từ Thiến không muốn Tiểu Cửu phải chịu uất ức, đây là điều lo lắng của những người mẹ có con gái.
Mặc dù hiện tại Cố Vi Hằng đối xử với con bé rất tốt, nhưng rồi cũng có một ngày tình cảm sẽ phai nhạt đi.
Từ Thiến chỉ là muốn tỏ rõ thái độ luyến tiếc đứa con gái cưng mà thôi.
Cố Vi Hằng nói, năm ngày sau Khương Thục Đồng sẽ đến Mỹ để đề cập đến chuyện của hai người, Từ Thiến biết Tiểu Cửu sắp phải đi rồi!
Chỉ là Từ Thiến không hiểu, tại sao không phải là Cố Minh Thành đến nói chuyện, vì dù sao việc Tiểu Cửu sang Trung Quốc cũng sẽ liên quan rất nhiều việc đến trên thương trường, mà việc này thì Cố Minh Thành biết rất rõ.
Từ Thiến đề nghị hẹn trong vườn hoa nhà mình.
Vườn hoa của Miêu gia khá rộng, ở giữa còn có một cái dù che nắng và có cả bàn ghế.
Ngày hôm đó, Từ Thiến đã dặn dò người nhà quét dọn lại nhà cửa, bày biện trà và trái cây lên bàn ở trong vườn hoa.
Đón tiếp phụ nữ cần phải tốn sức hơn đón tiếp đàn ông.
Dù sao cũng là hai người phụ nữ có tuổi tác tương đương, nên việc so sánh là điều không thể tránh khỏi.
Khương Thục Đồng được Cố Vi Hằng và Miêu Doanh Cửu ra đón, rồi trực tiếp chở đến Miêu gia.
Trên suốt đoạn đường Cố Vi Hằng đều rất lo lắng, chuyện hạnh phúc cả đời của anh hoàn toàn đặt trên người mẹ đấy!
Nhưng Khương Thục Đồng hôm nay quả thật rất xinh đẹp!
Cố Vi Hằng đưa bà đến trước cửa nhà Miêu gia, rồi liền lái xe chở Tiểu Cửu rời đi.
Khương Thục Đồng bước trên thảm cỏ của Miêu gia.
Bầu trời rơi xuống những hạt mưa lất phất.
Bà ấy mặc một chiếc áo khoát màu da rắn, chiếc áo này là do chính tay bà thiết kế, bên trong mặc một chiếc váy màu đen, rất là tôn dáng, đây là kiểu đồ bà đã tự thiết kế và giữ lại cho mình, bà còn mang thêm một đôi cao gót.
Dường như đây chính là cách ăn mặc mà lần đầu tiên Cố Minh Thành đã gặp mặt bà, đã qua nhiều năm như vậy mà bà vẫn thích mặc như vậy, thời gian thấm thoắt thoi đưa, người xung quanh đã thay đổi rất nhiều, dường như chỉ có bà là vẫn dừng lại ở một nơi sâu của dòng thời gian, mà không hề bước về phía trước, mái tóc thả ở phía sau được uốn những lọn nhỏ.
Năm tháng mang đến cho người khác sự già dặn và tiều tụy, nhưng lại mang đến cho bà nét quyến rũ và sự kiêu ngạo.
Dáng đi của bà cũng rất ung dung và linh hoạt.
Mưa phùn nhè nhẹ như phủ lên người bà một tầng sương khói mờ ảo như thiên tiên.
Từ Thiến vốn đang ngồi đó uống trà, nhưng nhìn thấy Khương Thục Đồng bà ấy đã ngừng lại tay đang bưng trà, mọi người đều nói bà Cố xinh đẹp tuyệt trần, quả đúng là như vậy, nếu Từ Thiến là đàn ông chắc chắn cũng sẽ dùng mọi cách để theo đuổi người phụ nữ này, cho nên nói ánh mắt đầu tiên của người đàn ông nhìn vào một người phụ nữ vẫn là vẻ bề ngoài, sau đó mới đến nội tâm của người phụ nữ.
Nhưng nội tâm của đa số người hoàn toàn không hấp dẫn người khác bằng vẻ ngoài.
Từ Thiến đứng dậy nghênh đón Khương Thục Đồng, đây là phép lịch sự.
Khương Thục Đồng ghi nhớ những lời nhắc nhở của Cố Minh Thành: tránh nói đến nghề nghiệp, điều này tương đương với việc lấy trứng chọi đá; nhất định phải nói mình cũng có một đứa con gái đang ở Mỹ, dưới gối bà hiện không có con gái, cả nhà của con cả đều ở Ninh Thành, con thứ hai nếu có con, Cố Minh Thành sẽ xem Tiểu Cửu như con gái ruột của mình; nói đến chuyện nhà, nhất định phải nói chuyện để kéo gần mối quan hệ, dù sao người ta cũng là nhà gái, nhà trai khiêm tốn một chút cũng là việc bình thường; ngoài ra nhất định phải nói với Từ Thiến, Khương Thục Đồng không làm chủ việc nhà, nếu lỡ như trong một gia đình mà xuất hiện hai người phụ nữ có bản lĩnh như vậy thì sẽ rất phiền toái!
Trong khi Khương Thục Đồng nhớ lại một lượt những lời Cố Minh Thành nói thì bà đã đi đến bên cạnh Từ Thiến.
“Nhìn thấy Bà Cố đây, tôi mới biết được vì sao Tam Nhi lại có được sự xinh đẹp, lanh lợi như vậy! Mời bà uống trà.”
Mở màn khá là thân thiện.
“Nhìn thấy Bà Miêu, hay có thể nói là Bà Từ đây, tôi cũng mới biết được trình độ cao nhất của người phụ nữ là gì! Và cũng mới biết được khí chất cao quý toát ra từ người Tiểu Cửu là từ đâu mà có!” Khương Thục Đồng thực hiện từng bước theo kế hoạch của Cố Minh Thành mà hạ thấp tư thế của mình.
Tuy những lời khen ngợi Từ Thiến đã nghe qua vô số lần, nhưng khi những lời này được nói bởi một người phụ nữ có đầy khí chất như vậy thì bà vẫn cảm thấy rất dễ chịu, hơn nữa người phụ nữ này tương lai còn là thông gia của bà.
“Có lẽ Bà Miêu không biết, tôi gặp Tiểu Cửu còn sớm hơn Cố Vi Hằng, lúc đó tôi đến thăm Tam Nhi và Tiểu Cửu cũng có mặt ở đó, lần đầu tiên gặp mặt tôi đã rất thích Tiểu Cửu. Thật đáng tiếc vì Tiểu Cửu không có mẹ chồng, nếu có mẹ chồng chăm sóc cho nó thì tôi cũng có thể yên tâm hơn nhiều rồi!” Khương Thục Đồng nhìn như rất tự nhiên nhưng mỗi câu nói của bà đều có ẩn ý.
Ẩn ý trong câu nói này mà Khương Thục Đồng muốn nói với Từ Thiến là: mẹ chồng là để chăm sóc lo lắng cho con dâu, cho nên không cần lo lắng sau này Tiểu Cửu sẽ phải chăm lo cho bà, bà sẽ làm hậu thuẫn cho Tiểu Cửu.
Từ Thiến như nghĩ đến gì đó mà cảm xúc có chút giảm sút, bà ta cúi đầu xuống, “Haizz, chị gái của tôi…số của Lịch Viễn thật khổ!”
“Đúng vậy, cho nên lúc anh Nam phải thay gan, Minh Thành cho dù phải để cho con lớn của chúng tôi mất việc cũng tuyệt đối không cho Lịch Viễn tự mình ra trận!” Bà là đang đánh ra chiêu bài tình cảm.