Miêu Doanh Cửu gọi video qua, nhìn thấy đêm nay anh ta ở lại trang viên Sơn Thủy, hỏi anh ta đêm nay đang làm gì.
Cố Vi Hằng suy nghĩ một lát, và nói, “Anh đang nhớ về pháo hoa của năm ngoái.”
Miêu Doanh Cửu cũng trầm tư, Cố Vi Hằng có một ma lực nào đó, rõ ràng trái tim của cô ta đang thấy bất an, nhưng khi Cố Vi Hằng nói như vậy, trái tim của cô ta đã ổn định trở lại.
Chẳng lẽ cô ta không nhớ đến khi đó sao?
Anh ta nhìn cô ta từ trong gương.
Khi anh ta đốt pháo hoa nhìn vào cô ta.
Anh ta luôn nhìn vào cô ta.
Miêu Doanh Cửu cũng nhớ đến Cố Vi Hằng khi đó rồi.
Nếu như vẫn còn nhớ về chuyện cũ khi đó, cho nên, có thể không có ngủ chung với người phụ nữ rồi chứ?
“Em rất nhớ, rất nhớ rất nhớ.” Miêu Doanh Cửu nói.
......
New York
Nhà của Nam Lịch Viễn và Cố Niệm Đồng.
Bởi vì phải dưỡng thai, phải khống chế cân nặng, cho nên, gần đây Cố Niệm Đồng luôn nằm trên giường, giấc ngủ của cô ta cũng tốt, phần lớn thời gian cũng có thể ngủ, khi tỉnh dậy, thì cô ta xem tạp chí, hay là lướt điện thoại, không thôi thì nghiên cứu tình thế mới của trang sức.
Tác phẩm của cô ta tham gia cuộc thi vốn dĩ gọi là một giọt nước, hiện nay phải đổi tên, cô ta muốn tặng cho đứa con thứ ba của cô ta, đương nhiên phải đổi thành ba giọt nước.
Toàn bộ việc ăn uống của Cố Tam Nhi giao hết cho Kiều Duyệt Nhiên phụ trách, Kiều Duyệt Nhiên cũng nghiêm khắc khống chế cân nặng của cô ta, đều chọn những loại trái cây không tiêu hao năng lượng.
Sáng hôm đó, Kiều Duyệt Nhiên đưa cho Cố Tam Nhi một dĩa quả anh đào, Cố Tam Nhi nói, “Tiểu Kiều, cậu nấu cơm hay như vậy, vì sao không phát trực tiếp chứ? Cậu là một phụ nữ, lại biết nấu cơm, có người phát trực tiếp cách nấu ăn, cũng kiếm được tiền đó, tớ cảm thấy đối với cậu mà nói, là một cách tốt đó.”
“Cậu cảm thấy tớ được sao?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
“Cậu xem thử.” Cố Tam Nhi mang điện thoại đưa cho Kiều Duyệt Nhiên, muốn cô ta xem tình hình phát trực tiếp.
Kiều Duyệt Nhiên đã xem rất lâu, và nói một câu, “Nhìn cũng tốt đấy chứ!”
Truyền đến âm thanh bước lên cầu thang, Kiều Duyệt Nhiên suy đoán, có thể là Nam Lịch Viễn quay về, gần đây anh ta hay về sớm.
Quả nhiên, Cố Tam Nhi dựng đứng đôi tai lên nghe động tĩnh.
Chỉ một lát, Nam Lịch Viễn bước vào.
“Chồng ơi? Anh về rồi sao?” Cố Tam Nhi cười và hỏi.
“Ờ. Hôm nay thế nào rồi?” Nam Lịch Viễn nói, bước đến bên cạnh giường của Cố Tam Nhi.
Vốn dĩ Cố Tam Nhi là nằm sấp trên giường, đôi chân vênh lên, nhìn thấy Nam Lịch Viễn quay về, cô ta lăng người qua và nói, “Anh không về, thì em không tốt!”
Nam Lịch Viễn bước qua đó, cúi đầu ôm lại cô ta, hôn vào cô ta.
Hai người hôn rất nồng thắm, rõ ràng không quan tâm đến Kiều Duyệt Nhiên đang đứng bên cạnh.
Bộ dạng ngẩn người của Kiều Duyệt Nhiên.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến hai người lại dính nhau như sam đến trình độ này, cô ta thấy ngại đứng dậy bước ra ngoài, đến dưới lầu, nói với Khương Thục Đồng, chiều nay, cô ta phải đến nhà của Miêu Doanh Đông làm vệ sinh.
Khương Thục Đồng vốn dĩ muốn quay về Hải Thành, Cố Minh Thành đã một ngày gọi nhiều cuộc điện thoại hối bà ta quay về, nhưng Tam Nhi lại có thai rồi, bà ta không thể không ở lại.
Bởi vì cả ngày Miêu Doanh Đông đều không có ở nhà, cho nên, Kiều Duyệt Nhiên chỉ là dọn dẹp vệ sinh trong nhà anh ta, có khi làm cơm rồi anh ta cũng không ăn ở nhà, cho nên, Kiều Duyệt Nhiên ở nhà anh ta, chỉ làm một buổi cơm tối, buổi sáng giặt quần áo cho anh ta, làm vệ sinh, sau đó buổi chiều làm xong cơm thì quay về.
Chiều nay, Miêu Doanh Đông sớm đã về đến nhà, cô ta vẫn chưa làm xong cơm.
Miêu Doanh Đông nhìn sang phòng bếp, sau đó quay về phòng của mình thay quần áo.
Khi bước ra, Kiều Duyệt Nhiên đã bắt đầu dọn cơm rồi.
Vì tránh sự ngại ngùng, Kiều Duyệt Nhiên nói một câu, “Tình cảm của Cố Tam tiểu thư và anh Nam rất tốt đó!”
“Sao vậy?” Miêu Doanh Đông đã ngồi vào bàn.
“Hôn nhau cũng không tránh người đó.” Kiều Duyệt Nhiên không quan tâm nói, có thể vì cô ta không có nhiều bạn, không tìm được người thích hợp để trò chuyện, hơn nữa Miêu Doanh Đông lại là người quen biết Nam Lịch Viễn và Cố Tam Nhi, cho nên, với cô ta có thể có chủ đề chung, cô ta vừa dọn bàn vừa nói.
“Hôn ở đâu?” Miêu Doanh Đông hỏi.
Nếu là hôn trên mặt, vậy thì không sao, anh ta cũng có thể làm được.
Tay của Kiều Duyệt Nhiên dừng lại, không ngờ anh Miêu lại hỏi như vậy, mặt cô ta có chút đỏ, và nói câu, “Hôn môi.”
Tiếp theo, thì cô ta quay lưng, bước vào trong bếp bưng món ra.
Miêu Doanh Đông “Ờ” Một tiếng.
Hai người này, trước đây ở trước mặt anh ta, cũng làm như vậy, hơn nữa còn là nụ hôn nồng thắm.
Cố Tam Nhi sẽ ngước đầu lên, trong đôi mắt toàn là ánh sáng, nhìn vào Nam Lịch Viễn, ánh mắt của Nam Lịch Viễn, cũng là muôn ngàn chiều chuộng.
Cảm giác như đôi vợ chồng già, thường sẽ khiến cho Miêu Doanh Đông rất ngưỡng mộ.
“À, đúng rồi, anh Miêu, chiều mai em xin nghỉ phép, em có việc.” Kiều Duyệt Nhiên nói.
Miêu Doanh Đông đồng ý.
Sở dĩ Kiều Duyệt Nhiên xin nghỉ phép, bởi vì Hứa Thế An xuất viện.
Hứa Thế An nói muốn dạo một vòng New York, tham quan mọi nơi, trước đây không có nhiều tiền, ít khi đi đâu đó, mới tốt nghiệp đại học, lại mắc bệnh này, đã liên lụy đến Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên biết đột nhiên Hứa Thế An muốn đi du lịch là có ý gì.
Anh ta muốn đi dạo New York, dù sao cũng lớn lên ở đây, có thể lần này, từ nay về sau cũng không còn nữa.