Chương 117: Suối nước nóng
“CMN……” Thiên Tuyết cúi đầu liều lĩnh mắng một câu thô tục, may mà không có người nghe thấy. Thấy Uyển Tình ngã ngồi trên mặt đất, cô vội vàng chạy tới, “Không có việc gì phải không?” Trăm ngàn không cần có việc mà! Cô mà có chuyện tôi cũng chơi xong rồi!
“Chân……” Uyển Tình đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, tê tê hút không khí, “Đau……” Nói xong, cả người cô lảo đảo ra sau.
Thiên Tuyết vội vàng ôm lấy cô, bối rối hỏi: “Cậu bị thương ở đâu?”
Những người khác cũng bị dọa đứng hình, nửa ngày nói không ra lời. Cuối cùng vẫn là Sở Thiệu hắn nhóm hotboy trường học trước hết phản ứng lại, đầu tiên kéo ống tay áo lại đây anh hùng cứu mỹ nhân: “Trước đưa cô ấy đến bệnh viện, tớ cõng cô ấy!”
“Cút!” Thiên Tuyết quát khẽ, ai chẳng biết hắn vụng trộm thích Uyển Tình, muốn cô cho cõng Uyển Tình, cô sẽ bị anh cô phân thây! Thiên Tuyết nghĩ đến trường hợp kia, sợ tới mức lạnh run môt cái, vừa lấy điện thoại ra vừa nói, “Các cậu đi trước đi, tớ gọi điện thoại cho anh tớ!”
Uyển Tình chỉ là đau đến không có khí lực, nói không nên lời, cũng không phải không có ý thức. Nghe cô nói như vậy, muốn ngăn cản cô, không biết làm thế nào nâng tay muốn đứng dậy nhưng không được.
Bên cạnh có người nói: “Nếu như vậy, chúng ta đây đi trước.”
“Tớ lưu lại cùng các người.” Sở Thiệu nói, “Chờ anh cậu đến đây đi, bằng không xảy ra chuyện làm sao bây giờ?”
Thiên Tuyết liếc hắn một cái, không có cự tuyệt. Nếu chỉ để lại cô cùng Uyển Tình, đúng lúc có người đến cướp sắc làm sao bây giờ? Sở Thiệu này rất đẹp trai, muốn cướp cướp hắn trước!
Lúc này Mục Thiên Dương, đang cùng Thải Nghiên ngâm mình ở trong suối nước nóng. Thải Nghiên nghĩ đến đêm nay cùng với hắn…… Vừa khẩn trương, vừa kích động. Chậm chạp đi không đến một bước kia, cô thủy chung không an tâm. Hiện tại, hắn tốt với cô như vậy, vậy tới một bước kia đi, mới đi tốt những bước còn lại.
Chuyện Chu bộ trưởng kia làm với cô qua đi đã lâu, trừ bỏ tư vị sảng khoái đó, khác cô đều lựa chọn quên đi. Chờ đêm nay cùng Thiên Dương trên giường, ở bên trong khoái hoạt hắn cho cô, là có thể hoàn toàn rửa đi bóng ma lần đó lưu lại!
Thải Nghiên nghĩ, nũng nịu tựa vào trước ngực Mục Thiên Dương, tay sờ tới sờ lui trên ngực hắn.
“Thiên Dương……”
Mắt Mục Thiên Dương chợt lóe, hạ mắt lạnh lùng nhìn cô. Cái này nhịn không được? Thật sự là nữ nhân đói khát! Có lẽ, hắn nên nghĩ biện pháp cho cô chơi thật tốt.
“Em thật khẩn trương.” Thải Nghiên chôn mặt vào ngực hắn.
“Đừng khẩn trương.” Hắn cầm tay cô, ngưỡng đầu về phía sau, trong lòng yên lặng đếm ngược. Không sai biệt lắm, hắn nên ly khai.
Điện thoại bỗng dưng vang lên, khóe môi hắn nhếch lên, đẩy cô ra: “Ta đi tiếp cái điện thoại.”
“Tốt.” Thải Nghiên thấy hắn đứng dậy, tự mình cũng đứng lên từ trong nước, chuẩn bị thay áo ngủ tình thú, đi lên giường chờ hắn.
Mục Thiên Dương cầm lấy điện thoại, ánh mắt nhíu lại. Sao lại là Thiên Tuyết? Đã trễ thế này, cô gọi điện thoại tới làm gì?
“Alô.”
“Anh……” Thiên Tuyết lo lắng không đủ, “Có chuyện anh trăm ngàn lần không cần mắng em!”
Nghe giọng điệu của cô chỉ biết cô lại gây họa, Mục Thiên Dương giận dữ: “Em tốt nhất thành thật khai báo cho anh!”
Thiên Tuyết hạ giọng, nói một hơi không hề ngừng: “Em mang bạn học trèo tường đi lên mạng nhưng cô ấy không cẩn thận té ngã rồi anh tới đón chúng em đi bệnh viện đi!”
“Ngã, xuống, rồi!” Mục Thiên Dương giận dữ cười trở về, “Ngã tàn phế hay là ngã chết, anh nên chuẩn bị luật sư cho em hay là trực tiếp đưa em đi nhà tù?!”
“Thiên Dương?” Đinh Thải Nghiên nghe được âm thanh của hắn, hoảng sợ, lo lắng đi tới.
Mục Thiên Dương phất phất tay về hướng cô, nắm điện thoại tránh ra, đi mặc quần áo. Đột nhiên, hắn nhớ tới một sự kiện, hung tợn hỏi: “Mục Thiên Tuyết, em mang ai đi trèo tường?!” Không phải như hắn nghĩ chứ?
Thiên Tuyết không dám nói, liền”Ha ha, ha ha” cười gượng.
“Em chết chắc rồi!” Mục Thiên Dương nói, tắt điện thoại, nhanh chóng mặc quần áo.
Thải Nghiên đã muốn thay áo ngủ tình thú màu đen, nghi hoặc đi tới: “Thiên Dương, anh đây là muốn làm gì?”
“Thiên Tuyết gây họa, anh phải đi xem.” Mục Thiên Dương nói, thấy áo ngủ của cô dừng lại một lát, nghiêm trọng hiện lên một chút ánh sáng không rõ.
Thải Nghiên muốn hắn bị mình rung động, thẹn thùng cúi đầu: “Chúng ta đây…….”
Mục Thiên Dương lấy lại tinh thần, thần sắc hiện lên một chút chán ghét. Cư nhiên mặc áo ngủ đồng dạng với Uyển Tình, cô cũng xứng! Hắn vỗ vỗ bờ vai của cô: “Trước tiên em ngủ đi, anh đi nhìn xem sẽ.”
“Em và anh cùng đi!” Thải Nghiên thấy không thể làm chuyện đó, liền muốn cùng đi nhìn Thiên Tuyết.
Mục Thiên Dương lắc đầu, mặc quần trước mặt của cô, thân hình cường tráng làm cho cô đỏ mặt một trận.
“Ai biết cô ấy gây họa gì? Muốn xử lý bao lâu? Anh vẫn là không nên đi, đi ngủ sớm một chút đi. Phòng này đều mướn rồi, không cần lãng phí, nên hưởng thụ thế nào liền hưởng thụ như thế.” Anh phải đi, tiết mục kế tiếp liền diễn không được!
Thải Nghiên thất vọng thở dài: “Vậy anh đi thôi, có việc gọi điện thoại cho em.”
“Tốt.” Hắn hôn lên mặt cô một cái, nắm ngay thời điểm tốt nhanh chóng rời khỏi.
Đi ra cửa, vòng qua hành lang, tìm tòi một cánh cửa gian phòng che đậy trước, bên trong truyền đến âm thanh nam nữ gầm nhẹ rên rỉ thở dốc, mặc cho ai đều biết họ đang làm chuyện gì. Mục Thiên Dương gõ gõ cửa, âm thanh bên trong tiếp tục. Một lát sau, rốt cục ngừng lại, một người nam nhân nói;”Tiểu yêu tinh, chờ!”
Tiếp theo, còn có một người nam nhân đi tới mở cửa, vẻ mặt ửng hồng, khăn tắm quấn quanh bên hông, chính giữa bị đội lên, hiển nhiên con trai nổi bật chính là sức khỏe. Mà hắn, cư nhiên là Chu bộ trưởng.
Mục Thiên Dương cười: “Tôi đi rồi.”
Chu bộ trưởng gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ giúp anh tiếp thu.”
Nói xong, hai người đồng thời xoay người, mang theo khóa. Chu bộ trưởng đi đến trước giường, môt tiểu nữ nhân kiều mỵ đứng lên, giật nhanh khăn tắm của hắn, cầm bộ phận thô dài của hắn chơi đùa: “Trưởng phòng đại nhân, là ai a, cư nhiên bỏ lại người ta……”
“Anh chỗ nào bỏ lại em? Cư nhiên quên đóng cửa, may mà có hảo tâm người đi ngang qua nhắc nhở! Bảo bối, ngậm cho anh một chút!” Nghĩ đến Đinh Thải Nghiên nữ nhân như vậy ở ngay gian phòng cách vách, hắn lại nghĩ tới chuyện ngày ấy phòng phát sinh, bên trong nhớ tới mở cái miệng nhỏ nhắn mất hồn, cư nhiên giúp hắn làm hai lần cơ!
Nữ nhân nghe xong, trong mắt hiện lên một chút chán ghét, nhưng tiếp theo liền cười duyên một tiếng, ngoan ngoãn ghé vào trước thân thể hắn, hết sức trách mắng liếm lên. Chỉ chốc lát, trong phòng liền vang lên âm thanh nam nhân thở gấp ồ ồ……
Mục Thiên Dương vừa lên xe, liền nhận được cuộc điện thoại của Văn Sâm. Văn Sâm hỏi: “Tổng giám đốc, có gì phân phó?”
“Hả, là như thế này, buổi chiều gọi cho Thiên Thành một cuộc điện thoại, hắn hỏi cậu.” Nếu Thiên Tuyết không gọi điện thoại đến, hắn cũng sẽ không cùng Đinh Thải Nghiên mây mưa thất thường. Bởi vì hắn sớm kêu Văn Sâm vào lúc này gọi điện thoại cho hắn, hắn nhận điện thoại, sẽ nói dối là công ty có việc gấp, sau đó ném Đinh Thải Nghiên ở trong này. Tiếp theo, Chu bộ trưởng sẽ tìm kiếm cơ hội mà chơi cô thật tốt……
Văn Sâm trầm mặc một lát: “Không có việc gì, tôi tắt.”
“Ừ.” Mục Thiên Dương tắt điện thoại, khởi động ô tô, đi nhanh về phía trường học.
Chương 118: Báo chí
Mục Thiên Dương phóng đi hơn 10 phút mới tới, hắn lái có mau nữa, đến trường học cũng là một giờ sau. Thở hốc vì kinh ngạc, hắn vội vàng gấp rút gọi điện thoại, chỉ mong không trì hoãn mới tốt! Uyển Tình, em trăm ngàn không nên có việc!
Điện thoại vừa thông, Mục Thiên Dương bạo rống: “Mục Thiên Tuyết! Em ngu ngốc sao? Anh đến trường em học muốn thời gian bao lâu, em không biết kêu xe cứu thương sao? Không biết kêu xe taxi sao?!”
“Cái kia…… Em vừa định gọi điện thoại cho anh, chúng em đã ở trên xe taxi.” Thiên Tuyết nơm nớp lo sợ nói.
Mục Thiên Dương thở ra một hơi, “Bị thương thế nào?”
“Bước đầu phỏng chừng là trật khớp.”
“Mục Thiên Tuyết, em chết chắc rồi!”
“Ô ô……” Thiên Tuyết đáng thương hề hề tắt điện thoại, nhìn Uyển Tình bên người.
Sở Thiệu phía trước quay đầu lại, quan tâm nói: “Uyển Tình, cậu kiên nhẫn một chút, không có việc gì.”
Uyển Tình từ từ nhắm hai mắt, không muốn nghe hắn nói gì đó, toàn làm mình ngất đi thôi. Cô đại khái đoán được suy nghĩ của Sở Thiệu. Nếu cô vẫn là Đinh Uyển Tình sạch sẽ, có lẽ có thể suy nghĩ một chút. Cho dù môn không đăng hộ không đối, cũng có thể thừa dịp hiện tại cảm thụ một chút bầu không khí thanh xuân nảy mầm này.
Nhưng cô đã không có……
Cô quyền lợi gì đều không có. Đừng nói thầm mến trước mười tám tuổi, yêu sớm, đầy mười tám tuổi, cô cũng không thể yêu đương bình thường. Chẳng sợ Mục Thiên Dương có một ngày thả cô, cô nhớ tới bị hắn đặt ở dưới thân ngày ngày đêm đêm, cũng rốt cuộc đi không được.
Nghĩ nghĩ, Uyển Tình khóc lên.
Thiên Tuyết vội hỏi: “Rất đau sao?”
“Không đau……” Uyển Tình than nhẹ một tiếng. Nếu đau có thể giải quyết vấn đề thật tốt? Nhưng cô không cảm thấy đau.
Đến bệnh viện xử lý xong thương thế, Mục Thiên Dương còn không có đến.
Uyển Tình nằm trên giường, bên cạnh Thiên Tuyết cùng Sở Thiệu đứng. Thiên Tuyết đã khuyên qua Sở Thiệu vài lần, cho hắn rời khỏi, nhưng hắn trái lại đợi cho thương thế Uyển Tình xử lý tốt mới đi. Hiện tại xử lý tốt, có thể ly khai? Kết quả hắn còn nói: “Anh cậu còn chưa đến, tớ chờ anh cậu đến đây lại đi được không?”
Thiên Tuyết tốn hơi thừa lời: “Để cậu yên lòng à? Hay là cậu muốn nhìn tớ bị chê cười, xem anh tớ giáo huấn tớ như thế nào à?”
Cậu không đi, trong chốc lát anh tớ đến đây, còn tưởng rằng Uyển Tình leo tường để…… Khụ! Tuy rằng vốn liền leo tường, nhưng lần này leo tường không phải leo tường kia nha! Hiện tại Uyển Tình bị thương, cho dù hắn ghen, cũng luyến tiếc thu thập Uyển Tình, đến lúc đó một đoàn lửa giận còn không toàn bộ đổ lên người mình sao?
“Tớ……” Sở Thiệu trừng lớn mắt, “Tớ không có!” Hắn chỉ là quan tâm Uyển Tình mà thôi, cô sao nghĩ hắn âm hiểm như vậy?
“Cậu chính là!” Thiên Tuyết khẳng định nói, ” Cậu thích Đỗ Thiến có phải hay không? Cậu muốn bắt nhược điểm của tớ, để cầm lấy lòng cô ta! Toàn trường học ai chẳng biết nói tớ cùng cô là tử địch!”
“Ai thích cô ta!” Sở Thiệu hét lớn một tiếng, khẩn trương nhìn Uyển Tình, nhưng hai mắt nhắm nghiền, lông mi cũng không động một chút. Hắn hít sâu một hơi, “Thật có lỗi, tớ suy nghĩ không chu toàn, đi trước.”
Thiên Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa cái thần động đi liền khó như vậy sao?
Hắn vừa đi, Uyển Tình liền mở mắt. Thiên Tuyết vội vàng hỏi: “Còn đau không? Có muốn ăn này nọ hay không, mình thấy đối diện có cửa hàng, có thể đi mua một chút.”
Uyển Tình lắc đầu, cúi mặt không nói lời nào.
Thiên Tuyết nghĩ đến cô đang trách mình, thầm ân hận, nhưng loại sự tình này không làm sao qua, thế nào đều không mở miệng được. Do dự nửa ngày, cô cắn răng một cái: “Cái kia…… Là mình không tốt, mình không nên mang cậu đi trèo tường.”
Uyển Tình nhìn cô một cái: “Không có việc gì.” Ngã đều ngã, trách cô cũng vô dụng.
Thiên Tuyết chắp tay trước ngực, nhìn cô thỉnh cầu: “Tí nữa anh ấy đến, cậu giúp mình cầu tình một chút được không?”
Uyển Tình cười: “Hắn thương cậu như vậy, sẽ không trách cậu.”
Thiên Tuyết dùng sức lắc đầu, hiện tại hắn thương không phải mình nha! Đột nhiên, cô đứng lên, có làm một chút cái gì để bổ cứu! Ngồi đơ như vậy không thể được! Cô bỗng nhiên lao ra khỏi phòng bệnh, để Uyển Tình biến thành mạc danh kỳ diệu.
Một lát sau, Thiên Tuyết cầm một tờ báo tiến vào: “Mượn y tá, cậu xem rồi giải buồn đi!”
Uyển Tình cảm thấy có thể, ngồi xuống. Thiên Tuyết vội vàng xông lên: “Cẩn thận cẩn thận……”
Vịn cô ngồi xong, dâng toàn bộ báo lên, Thiên Tuyết lại hấp tấp chạy ra ngoài. Một lát sau, bưng một ly nước tiến vào: “Khát liền uống.”
Uyển Tình nhìn thoáng qua, người cô đã muốn như gió cuốn ra ngoài. Uyển Tình thở dài, rũ mắt xuống, xem báo.
Đống báo lung tung này, chẳng những có hôm nay, còn có ngày hôm qua cùng hôm kia. Uyển Tình nhìn nửa ngày, phát hiện giải trí bát quái có vẻ đẹp mặt, cũng chỉ xem tin này.
Nhìn nhìn, liền phát hiện một số ảnh chụp thật to, một nam nhân ôm một nữ nhân ôm hôn, bối cảnh hẳn là nhà hàng cơm Tây, bộ dáng thực lãng mạn.
Nam nhân có hơi nhìn quen mắt. Tuy rằng nhìn không tới mặt của hắn, nhưng cô liếc mắt một cái biết hắn là ai —— Mục Thiên Dương. Thân hình của hắn, tóc của hắn, còn có đồng hồ đeo tay kia…… Toàn bộ nói cho cô, là hắn!
Dưới ảnh chụp lớn còn có ảnh chụp nhỏ, là hắn đứng phía sau nữ nhân, đeo vòng cổ cho nữ nhân, mà nữ nhân kia —— Đinh Thải Nghiên. Uyển Tình cười, xem ra bọn họ xác định rồi? Bằng không khẳng định sẽ không cho truyền thông chụp đến, lại càng không tùy tiện đưa tin lớn như vậy.
Uyển Tình qua loa nhìn lướt qua văn tự, đều nói bọn họ trai tài gái sắc, chuyện tốt sắp tới. Hai ngày khác, cũng đều có tin tức bọn họ, chẳng qua trang báo không lớn như vậy.
Uyển Tình nhíu mi lại, trong lòng thực khủng hoảng. Nếu hắn kết hôn, cô sẽ thật cao hứng, nhưng nếu người kia là Đinh Thải Nghiên, liền toàn không phải như vậy……
Đột nhiên, đỉnh đầu truyền đến âm thanh: “Em một người, Thiên Tuyết đâu?”
Uyển Tình chấn động, ngẩng đầu, thấy Mục Thiên Dương nhìn mình từ trên cao.
“Tôi không biết cô ấy đi đâu.”
Sắc mặt Mục Thiên Dương đen lại. Tốt lắm, con nhóc kia là thật muốn chết. Nhìn lướt qua tờ báo trên đùi cô, mặt hắn không chút thay đổi ngồi xuống. Uyển Tình cũng mặt không đổi sắc, đặt tốt tờ báo sang một bên.
Mục Thiên Dương nhìn động tác của cô, rất muốn lắc cổ của cô hỏi một câu: Em không phản ứng? Em không hỏi? Em không sợ?
“Bác sĩ nói như thế nào?”
“Trật khớp, cố định một tháng……” Uyển Tình nhíu nhíu mày, nhìn hắn, “Cuối tháng tôi còn muốn về nhà được không? Tôi hỏi qua bác sĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi đó có thể tháo bột.”
“Vậy cẩn thận một chút!” Mục Thiên Dương nói, “Bằng không thời gian nghỉ hàng tháng em liền nán lại trong biệt thự.”
“Ừ.”
Mục Thiên Dương còn muốn nói về nhà cũng muốn chú ý một chút, nhưng há miệng mà chưa nói ra. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh, Thiên Tuyết một bàn tay bưng một ly trà sữa nóng hôi hổi, tay kia thì cầm hai gói to đi vào. Nhìn thấy Mục Thiên Dương, cô sợ tới mức ngẩng đầu thẳng ngay, một đôi mắt loạn liếc chung quanh, chỉ là không dám nhìn hắn.
Mục Thiên Dương âm trầm cười lạnh một tiếng: “Em đi đâu vậy?”