Chương 307: Rốt cuộc gặp được chú Đỗ
Uyển Tình vừa quay lại phòng ngủ, liền nhận được điện thoại của Từ Khả Vi. Từ Khả Vi nói: “Mẹ phải nên máy bay, nên gọi điện thoại báo cho con.”
“Tốt.” Uyển Tình nhìn bản thân trong gương, thấy hình tượng không có vấn đề gì. Ách, đột nhiên nhìn thấy một số đồ này nọ, gọi điện cho Thiên Tuyết, “Quần áo của cậu làm sao bây giờ? Thật sự muốn trả lại sao?”
“Để chỗ nào được? Nhiều túi lớn như vậy! Mẹ tớ sắp tới, vạn nhất mẹ đến phòng ngủ, thấy được không tốt. Rõ ràng bảo cậu thôi đi, cậu lại không muốn.” Trả hàng rất phiền toái, người bán hàng bán được hàng cũng không dễ, người ta sẽ không để mình trả hàng dễ dàng.
“Không phải mình không muốn lãng phí sao?” Thiên Tuyết nói, “Nếu không trả thì làm sao bây giờ? Có khác nhau sao?”
“Nếu không trả, tớ lấy quần áo của cậu trong tủ quần áo ra ngoài, gói hết lại.”
“Vậy không trả, cậu thu thập lại đi.”
“Nếu không cậu gấp hết lại, đưa đi giặt toàn bộ? Dù sao cũng phải mặc.” Từ thành phố A đến thành phố C, đi máy bay mất 1 giờ, từ sân bay đến trường học mất hơn nửa giờ, Từ Khả Vi nhanh nhất cũng phải hai tiếng sau mới tới nơi, thừa dịp này thu dọn quần áo đưa tới tiệm giặt ủi là không thành vấn đề.
“Hoàn thành! Về sau mỗi ngày một bộ, mặc quần áo mùa hè không nên mang nhiều!”
Uyển Tình nói: “Cậu mới mua ba mươi bộ, chỉ đủ một tháng không nặng.”
Thiên Tuyết hơi sủng sốt: “Mình còn gọi cho bạn lấy quần áo đấy.”
“Thế thì cũng được.”
Uyển Tình đưa quần áo xong quay về, quét dọn phòng lại một chút, nhìn thời gian càng lúc càng ít, trong lòng căng thẳng theo. Cô đi đi lại lại hai vòng, cô đặt chân lên gường, xoa xoa bóp bóp, điện thoại vừa vang lên, cô sợ tới mức dựng thẳng lưng.
Hít sâu hai cái, cầm điện thoại lên nghe, không ngờ không phải là Từ Khả Vi, là Mục Thiên Dương. Cô bất mãn nhíu mi một chút, anh gọi điện thoại tới làm gì? Dọa đến người ta………
Mục Thiên Dương hỏi: “Đang làm gì?”
“Chờ mẹ em.”
Mục Thiên Dương trầm mặc một chút: “Không làm gì, chỉ ngồi chờ?”
“Ách……Em đang quét dọn vệ sinh phòng ngủ!”
“Thiên Tuyết đâu? Bảo nó quét!”
“Cậu ấy đang dọn dẹp.” Cô mới không dám nói cho anh Thiên Tuyết đang làm gì!
Mục Thiên Dương nói vài câu đông tây với cô, hỏi một câu “Em có nhớ anh”. Trước kia Uyển Tình sẽ nói là “Nhớ”, hiện tai nói không lên lời, đỏ mặt hỏi: “Anh có chuyện gì sao?” Anh là một người rất bận rộn, sẽ không nhàm chán đến nỗi gọi điện thoại nói chuyện phiếm?
“Ừ. Anh muốn nói, đi gặp người chú kia, không cần quá nhiệt tình. Không phải ông ta nói có một người con gái sao? Nếu em thật thiết với ông ta, sẽ khiến cho con gái ông ta ghen. Em cứ cư xử như mọi ngày, có thể tôn kính với ông ta một chút, cái khác không cần để ý.” Tốt nhất bất hòa một chút! Thế giới này, có rất nhiều người cha dượng muốn chiếm tiện nghi của con vợ kế, Uyển Tình lại xinh đẹp như vậy, trăm ngàn lần đừng gặp phải một người tâm thuật bất chính. Cho dù đoan chính, Uyển Tình lớn như vậy, cũng phải tránh nghi ngờ, dù sao cũng không phải ruột thịt……..
“Đó là tự nhiên. Nhưng mà…….Hiện tại em có chút căng thẳng? Một lát nhìn thấy ông ấy, em phải nói gì?”
“Con bé ngốc, em hồi hộp cái gì? Là ông ấy muốn kết hôn với mẹ của em, ông ấy muốn trưng cầu sự đồng ý của em, ông ấy nên là người phải khẩn trương mới đúng! Mặc kệ ông ta là ai, em thoải mái một chút, thái độ một chút cũng không sao, chỉ cần cư xử tốt một chút, không để cho mẹ em khó xử.”
“Em mới không khó tính như vậy đâu!” Ngữ khí của Uyển Tình thản nhiên mà bất mãn, giống như làm nũng.
Lại qua nửa tiếng, Uyển Tình nhìn thời gian hẳn là máy bay đến rồi, nhưng lại không nhận được điện thoại của Từ Khả Vi, liền gọi điện thoại qua.
Từ Khả Vi rất nhanh nghe điện thoại: “Uyển Tình, mẹ đang trên xe taxi, trực tiếp đến trường học của con, đến nơi lại gọi điện thoại cho con.”
Uyển Tình hỏi: “Một mình mẹ? Chú Đỗ đâu?”
Từ Khả Vi dừng một chút, có chút ngượng ngùng nói: “Ở đây.”
Uyển Tình nghe xong, cảm thấy xấu hổ. Vì sao cô lại hỏi như vậy? Nghĩ cũng biết mà! Nhưng mà điều này cũng không thể trách cô, gọi điện thoại hai lần, mẹ đều dùng số lẻ “Mẹ”, mà không có dùng số nhiều “Chúng ta”, cô đương nhiên sẽ lo lắng!
Qua 20 phút, Uyển Tình đoán bọn họ đã đến, đi tới cửa trường học đón người. Kết quả đợi 20 phút, vẫn không thấy người. Cô lại ngượng ngùng gọi điện thoại hỏi, chỉ có thể đứng chờ. Lấy điện thoại xem, pin đầy, gọi năm cuộc điện thoại cho 10086, đáp lại nói số dư tài khoản không đủ để gọi điện thoại, cho nên không gọi được.
A, tiếp tục chờ vậy.
Lại đợi thêm 10 phút, nhìn xa xa có một chiếc xe ba bánh đang đi tới, người trên xe hình như là Từ Khả Vi. Cô sửng sốt một chút, nhìn lại lần nữa, thật sự là Từ Khả Vi, bên cạnh còn có một người đàn ông. Bà vừa thấy Uyển Tình, liền dùng sức vẫy tay.
Trong đầu Uyển Tình lập tức hiện lên một nghi vấn: bọn họ đi xe ba bánh từ sân bay tới? Nhìn bác lái xe ba bánh, thầm nghĩ: quá tàn nhẫn!
Trong đầu vừa nghĩ vừa bước nhanh qua, cùng lúc đó xe ba bánh dừng lại. Cô vươn tay về phía Từ Khả Vi: “Mẹ…..”
Từ Khả Vi ngay lập tức nắm lấy tay của cô: “Sao lại gầy thế này?”
Uyển Tình không nói gì: “Lần nào cũng nói như vậy, kỳ thật con béo.”
“Đừng gạt mẹ! Sao có thể béo?”
“Thật sự, hôm qua con mới cân xong, so với năm trước tăng hai cân.”
“Hai cân cũng kêu béo?”
“……..Hai tháng tăng hai cân là béo!” Uyển tình muốn khóc, đó là một mảng khủng bố!
Cô đã quyết định muốn giữ dáng, nếu cứ theo tốc độ béo lên này, thì lễ mừng năm mới sắp tới cô sẽ thành cục thịt! Ưu việt duy nhất của béo, chỉ sợ là bị Mục Thiên Dương ghét bỏ, nhưng mà trước mắt cô không muốn bị ghét bỏ.
Hai người nói chuyện, xe ba bánh đã đi rồi, Uyển Tình ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông đang đi tới.
Từ Khả Vi nắm tay cô thật chặt, hiển nhiên có chút hồi hộp: “Đây là chú Đỗ.”
Uyển Tình liếc mắt một cái đánh giá, cảm thấy bề ngoài người đàn ông này rất tốt, không hiểu có phải do không kịp thích ứng hay không, trong lòng căng thẳng kêu lên: “Chú Đỗ, chào chú.”
“Chào cháu.” Người đàn ông cười, rõ ràng chỉ hơi cong khóe miệng, lại làm cho người ta cảm giác ấm áp.
“Thường xuyên nghe mẹ cháu kể về cháu, chú gọi cháu là ‘Tình Tình’ được không?”
Uyển Tình dừng một chút, thật lâu không có người gọi cô như vậy, trước đây Đinh Chí Cương vẫn gọi cô như vậy. Trong lòng cô cân nhắc một chút, gật đầu đồng ý. Chú Đỗ này so với trong tưởng tượng của cô còn trẻ hơn, khiến Uyển Tình có cảm giác không được tốt lắm, vẫn là kêu Uyển Tình tốt hơn, vừa nghe liền biết là trưởng bối và vãn bối.
Người đàn ông đưa cho cô một túi lớn: “Tình Tình, lần đầu gặp mặt, mang theo một lễ vật tặng cháu.”
Uyển Tình lặng đi một chút, không quen với xưng hô này. Cô nhận túi quà, cũng không có xem là cái gì, cúi đầu nói: “Cảm ơn.”
Từ Khả Vi nói: “Chúng ta tìm chỗ ngồi một chút đi”
Chương 308: Tạm hài lòng
Uyển Tình ngẩng đầu, thấy bọn họ không mang hành lý, nhớ tới bọn họ vừa ngồi xe ba bánh đến đây, chẳng lẽ đem hành lý cất rồi, Cô đưa tay sửa lại tóc bên tai một chút: “Nếu không thì đi đến phòng ngủ nghỉ một chút? Trên đường mọi người cũng mệt mỏi rồi.”
“Có thể đi vào sao?”
“Không thành vấn đề.”
Ba người đi đến phòng ngủ nói chuyện phiếm, Từ Khả Vi ở chính giữa. Người đàn ông họ Đỗ đi theo đáp lời, làm cho người ta có cảm giác chín chắn. Ông ta nói chuyện nhìn như tùy ý, một chút cũng không tạo thành áp lực cho Uyển Tình.
Uyển Tình biết ông có một người con gái đi du học ở nước ngoài, còn nghĩ có phải ông chướng mắt mình học ở trường đại học bình thường hay không. Hoặc có thể vì để cho mình đồng ý cuộc hôn nhân giữa ông và mẹ, mà nói: “Tôi có thể đưa cháu ra nước ngoài.” linh tinh –đại bộ phận người nghe được kiểu này sẽ tâm hoa nộ phóng (cực kì vui mừng), cảm thấy như cây liễu leo lên cành cao.
Kết quả ông không có coi thường, cũng không có khoe khoang, chính là đi theo sau Từ Khả Vi làm nền, trong lúc lơ đãng khen Uyển Tình vài câu.
Uyển Tình nghĩ rằng, người này không đơn giản! Lấy ông và người mình quen biết làm so sánh, chỉ cần Đinh Chí Cương, Mục Thiên Dương, ông Mục ba người này tới cân nhắc là đủ rồi.
Cô ở trên người ông thấy được khí chất thành công của người đàn ông, đoán rằng có chức vụ không nhỏ trong công ty, không ít cấp dưới. Đinh Chí Cương cùng ông ta có số tuổi không khác nhau mấy, nhưng mà Chí Cương so ra vẫn kém ông ta, dù là mặt khí chất hay tu dưỡng, cũng không cùng một đẳng cấp; Mục Thiên Dương so với ông thì nhỏ tuổi hơn, không có sự chín chắn của ông, ông làm người ta có cảm giác, ông giống ông Mục hiểu được liều mạng…..
Uyển Tình nghĩ đến đây, thiếu chút nữa cầm không nổi cái cốc trong tay, sợ hãi ông xấu xa âm hiểm. Thế nhưng không có vận khí tốt như vậy chứ? Gương mặt của người tốt, tâm tư của người xấu, kia không phải là nhân vật chính lợi hại sao?
Uyển Tình đối với ông rất vừa lòng. Nếu như là người yếu đuối, mẹ ở cùng với ông sẽ phải chịu nhiều khó khăn. Như vậy sẽ không tạo thêm nhiều phiền não cho mẹ.
Được một lúc, ba người đi ra ngoài ăn cơm chiều.
Đỗ Viễn Minh hỏi: “Tình Tình muốn ăn cái gì?”
“Cháu thì cái gì cũng được.”
Từ Khả Vi nói: “Chúng ta không quen thuộc nơi này, cũng không biết có món gì ngon?”
“Con cũng vậy không quen thuộc nơi này.” Uyển Tình biết bữa cơm này Đỗ Viễn Minh trả tiền, nhưng cũng không biết giá cả thế nào, bối rối mở miệng.
Từ Khả Vi nắm tay cô: “Con ở nơi này lâu như vậy, đối với xung quang còn không quen thuộc sao?”
“Con bận rộn đi học, sao có thể chỉ lo phóng túng?”
Đỗ Viễn Minh cười nói: “Tình Tình hiểu chuyện, em còn ghét bỏ nó.”
“Nó luôn nghĩ cho em.” Từ Khả Vi nhìn ông: “Tùy ý, ăn một chút cơm kiểu Trung là được?”
“Đi.”
Nhưng món ăn Trung Quốc thì ăn cái gì? Lại ăn ở nơi nào? Đỗ Viễn Minh cũng không muốn bữa cơm đầu tiên không ở trên mặt bàn, tốt xấu gì cũng muốn tìm một nơi sáng sủa sạch sẽ, phục vụ đến nơi đến chốn.
Uyển Tình thấy bọn họ vẫn băn khoăn chính mình không hạ được quyết định, nhớ tới tối hôm qua ăn món thịt hầm: “Nếu không chúng ta đi thịt hầm đi, con biết một nhà hàng không tệ.”
Hai người ước gì cô làm chủ, đương nhiên đồng ý với cô, lại gọi hai chiếc xe ba bánh, đi đến tiệm thịt hầm.
Sau khi ăn xong, trời còn chưa tối, ba người lại đi dạo phố. Đỗ Viễn Minh nghĩ muốn mua quần áo cho Uyển Tình, Uyển Tình đương nhiên không đồng ý, Hai người kiên trì giằng co một lát, Từ Khả Vi đành nói.”Vậy thì đi xem một chút.”
Nhìn nhất định là muốn mua. Thế nhưng Từ Khả Vi đã lên tiếng, Uyển Tình cũng không kiên trì. Ngày hôm qua bồi Thiên Tuyết đi dạo, cô cũng mua vài món, cũng thử rất nhiều thứ nhưng không mua. Tìm đến nơi ngày hôm qua đi mua, hiệu quả không tệ thử vài món.
Từ Khả Vi nói: “Đều nhìn rất được, con xem giá chưa?”
Đỗ Viên nói rõ: “Vậy đều mua hết đi.”
“Sao có thể tiêu hoang phí như vậy?” Từ Khả Vi nói, hỏi Uyển Tình: “Con thích cái nào?”
Uyển Tình nghĩ nghĩ, chỉ vào một cái váy hoa, một cái áo hồng nhạt: “Hai cái này đều rất thích.”
Từ Khả Vi muốn đánh cô, Đỗ Viễn Minh lại vui vẻ nói: “Vậy mua cả hai đi.” Ông cũng không tiếc tiền, quan trọng là lung lạc được lòng người!
Hiện tại người làm ăn đều là người thông minh, nhân viên bán hàng vẫn luôn đi theo bên người Uyển Tình phục vụ, vừa thấy Đỗ Viễn Minh nguyện ý tiêu tiền, Mã Sơn hỏi Uyển Tình: “Cô có muốn chọn một cái quần hay cái váy phối hợp với cái áo này không?”
Uyển Tình lắc đầu: “Không cần, tôi có rồi.”
Rời đi sau khi trả tiền, Đỗ Viễn Minh hỏi: “Có muốn đi xem cửa hàng khác không?”
“Không cần.” Uyển Tình kéo tay Từ Khả Vi nói: “Hai người nghỉ ngơi ở chỗ nào?”
“Khách sạn.” Từ Khả Vi nói: “Đi dạo mệt rồi, ngồi nghỉ một chút đi?”
Uyển Tình nghĩ nghĩ gật đầu. Thực ra cô muốn dò hỏi tình hình hai người…..
Khách sạn cách trường học không xa, đi bộ mất khoảng 20p. Hai người thuê hai phòng, có chút ngoài ý muốn, lại có chút hợp tình hợp lý.
Đỗ Viễn Minh đứng đó một lúc lâu rồi ly khai, để lại Uyển Tình và Từ Khả Vi. Từ Khả Vi có chút không được tự nhiên, tháo khăn quàng trên cổ xuống, mở tv: “Ở trường học không có tivi xem phải không?”
Uyển Tình lặng đi một lúc rồi gật đầu.
“Lên mạng xem?” Từ Khả Vi hơi khó hiểu vì cô chần chừ.
Uyển Tình không thể làm gì khác là gật đầu.
Từ Khả Vi nói: “Ít lên mạng chút, đọc sách ấy.”
“Vâng ạ.” Uyển Tình lăn trên giường một lúc, đột nhiên hỏi: “Chỗ dì Quản, mẹ từ chức?”
“Chưa. Muốn từ cũng phải tối này từ, muốn tìm công việc tốt như vậy cũng không dễ.”
Uyển Tình gật đầu, hiểu được ý của bà. Nếu kết hôn, tự nhiên phải để ý đến gia đình, nghĩ tiền lương của chú Đỗ cũng không cần hai ngàn tiền lương kia của mẹ. Nếu như kết hôn không được, công việc này còn cần để nuôi gia đình.
Kế tiếp hai người không có tán gẫu về chuyện Đỗ Viễn Minh và chuyện kết hôn, cùng nhau xem tiết mục trên tivi, Uyển Tình nói muốn về phòng ngủ.
Từ Khả Vy nói: “Sao không ngủ ở đây?”
“Con còn muốn tắm.”Uyển Tình nói.”Nơi này không có quần áo để thay.”
Từ Khả Vi vừa định nói con vừa mua quần áo mới, đột nhiên nhớ tới, đồng ý.
“Chú Đỗ bảo ngày mai muốn mang con đi chơi, con muốn đi nơi nào?”
“Ông ấy chuẩn bị mang con đi đâu?” Uyển Tình hỏi ngược lại.
“Nơi nào cũng được, xem ý con.Nhiều ngày như vậy, tìm một phong cảnh đẹp từ từ chơi.”
“Phong cảnh phải chen chúc mệt chết!” Uyển Tình nói: “Nếu không đi dạo lung tung hai ngày, rồi hai người trở về, hiện tại không quen thuộc với ông ấy, chuyện của hai người cũng chưa định.
Từ Khả Vi cũng có ý này: “Mẹ sẽ nói với ông ấy.”
Uyển Tình nghe xong, thiếu chút nữa hỏi: sau khi con đi, hai người sẽ không ngủ cùng một phòng chứ?
May mà đầu óc cô còn minh mẫn, không có mở miệng hỏi, nếu không chắc sẽ bị đánh?
Uyển Tình cũng không chào Đỗ Viễn Minh, dù sao ngày mai cũng gặp. Từ Khả Vi đưa cô xuống dưới lầu, cô bắt xe trở về. Trở lại phòng ngủ thấy quà mà Đỗ Viễn Minh đưa cho, mở ra xem — ipad!
Ông còn nói không nhiều tiền lắm đâu, không nghĩ tới đã kinh suất rồi. Xem ra, Đỗ tiên sinh bắt buộc phải giành chiến thắng.