Chương 89: Lần thứ hai (H)
” Hai người các ngươi hỗn đản!” Thiên Tuyết chửi nhỏ một tiếng, xoay người bước đi, bất quá giúp bọn hắn khóa cửa lại.
Mục Thiên Dương nhẹ nhàng thở ra, nhẹ vỗ về cổ của Uyển Tình: “Bảo bối, nhanh cắn chặt khớp hàm một chút.”
“Cái gì?”
“Em không cảm giác được sao?” Mục Thiên Dương đỉnh đỉnh đầu.
“Anh……” Hắn cư nhiên lại vừa cứng!
“Bị người khác bắt gặp, thật sự rất kích thích.” Mục Thiên Dương nói bên tai cô, “Chẳng lẽ em không có sao? Anh cảm giác giống như bên trong đang co rụt lại co rụt lại……”
“Đừng nói……”
Mục Thiên Dương cười một tiếng, liền ôm eo nhỏ của cô động. Lần này, so với vừa rồi còn lâu hơn. Xong việc một lúc sau, hắn lấy khăn tay lau mình sạch sẽ, thấy phía dưới cô co rụt lại để phun đồ vật mình lưu lại, mượn khăn tay chà lau qua ngăn chặn cho cô.
“Anh làm gì thế?” Uyển Tình hoảng sợ kêu lên.
“Ngoan, nơi này không thể ném rác, anh chặn trước cho em, để khỏi chảy ra, chính em đi đến phòng tắm của Thiên Tuyết xử lý một chút.”
“Tôi……” Uyển Tình nhìn hắn cầu cứu, gắt gao nắm lấy áo hắn, “Thiên Dương…… Anh không cần như vậy…… Tôi sai rồi, anh đừng như vậy……”
“Tốt lắm tốt lắm……” Mục Thiên Dương thấy cô khóc, trong lòng tê rần, vội vàng ôm lấy cô, vỗ nhẹ vai cô an ủi, “Anh đây mang em đến phòng anh.”
Giúp đỡ cô vừa đi, chân cô lại mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống. Hắn vội vàng ôm lấy cô, đi tới cửa, mở cửa trước, nhìn nhìn, xác định không có người, mới ôm lấy cô bước đi lên lầu ba, vào phòng mình.
Đi vào phòng tắm, hắn buông cô ra, cởi lễ phục của cô thật nhanh.
Uyển Tình che: “Anh muốn làm gì?”
“Nghe lời, không có chuẩn bị đồ cho em, cởi ra mới không bị ướt.” Cởi quần áo, hắn hỏi, ” Anh giúp em hay là em tự làm?”
“Tôi tự làm!” Uyển Tình vội vàng nói.
Hắn gật gật đầu, nhìn cô một cái, mang theo lễ phục của cô rời khỏi phòng tắm. Cầm quần áo ném ở trên giường, hắn cầm lấy di động nhanh chóp gọi cho một người: “Em tới phòng anh một chút.”
Mấy phút sau, trên cửa truyền đến tiếng đập cửa, gõ dưới ba lần, người tới tự mở cửa tiến vào, là Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết sắc mặt hờn giận: “Tại sao?!”
“Chốc nữa em mang Uyển Tình đi xuống. Nếu có người phát hiện cô ấy đã từng rời đi, em tìm đại một lý do nào đó là được rồi.”
“Anh nghĩ rằng em sao tìm được đến đó?” Thiên Tuyết ngồi xuống bên giường, thấy một cái váy màu xanh biếc trên giường, lập tức nhận ra là đồ Uyển Tình vừa mới mặc, thầm nghĩ bọn họ rốt cuộc làm điên cuồng đến cỡ nào? Sau khi cô rời đi đã qua bốn mươi phút, có thể nào bọn họ lại làm một lần nữa, hay là một đường từ thư phòng gia gia làm đến nơi này?
“Sao tìm được?” Mục Thiên Dương cởi quần áo bị Uyển Tình níu kéo tạo thành nhiều nếp nhăn, mở tủ quần áo ra thay một bộ khác.
“Anh không phải dẫn theo người đến? Cô ta với chị Mĩ Na không hợp! Mẹ tuy rằng thích chị Mĩ Na, nhưng cô ta là người anh tự mình mang về, cũng không dễ can thiệp, sợ nháo ra chuyện, cũng chỉ có thể gọi người đi tìm anh. Sau đó tôi phát hiện Uyển Tình không ở đó, chỉ sợ anh đem cô ấy tha đi rồi, nếu bị người gặp được chuyện kia còn náo loạn đến đâu? Yến hội sinh nhật của em, cũng không nên có chuyện gièm pha gì! Phía bên này có người nói anh đi tiếp điện thoại của công ty để xử lý công sự, còn Uyển Tình bên kia có người thấy mặt cô màu không đúng, nghĩ là cô sinh bệnh, tôi liền nhân cơ hội nói là tôi an bài cho cô đi nghỉ ngơi.”
“Ừ…… Không tồi.” Uyển Tình vừa mới bị hắn hung hăng yêu hai lần, sắc mặt đích xác có điểm không đúng, trong chốc lát bị người thấy, cũng sẽ không biết là mình đang nói dối.
Thiên Tuyết bất mãn thở dài: “Anh không thể chịu một chút sao? May mắn lúc ấy đi vào chính là tôi!”
“Đó là thư phòng của gia gia, trừ bỏ hai chúng ta, còn không có người dám tự tiện đi vào.”
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng, Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, cầm lấy váy trên giường, đi đến cạnh cửa gõ hai cái: “Mở cửa.”
Uyển Tình tránh ở phía sau cửa, nhẹ nhàng kéo ra một khe hở nhỏ, nâng hai mắt hoảng sợ lên nhìn hắn. Hắn đưa váy cho cô, trên mặt là sự lười biếng sau khi được thỏa mãn dục vọng: “Từ từ sẽ đến, đừng nóng vội.”
Uyển Tình tiếp nhận váy, đóng cửa lại. Vốn muốn khóa lại, do dự một chút, không dám. Nếu như bị hắn nghe thấy được, khẳng định sẽ không vui.
Vừa rồi âm thanh nghe thấy giống như của Thiên Tuyết, Thiên Tuyết ở bên ngoài sao? Uyển Tình thay quần áo thật nhanh, phát hiện tóc mình có chút loạn, trang điểm cũng có chút nhòe đi, nhìn nhìn bồn rửa tay, đều là các sản phẩm dưỡng da dành cho nam gì đó, cũng không có cách nào khác sửa sang lại, chỉ có thể đi ra ngoài.
Thiên Tuyết quay đầu lại nhìn cô, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Chuyện này là anh mình làm cho, cô thật đúng là khó mà nói cái gì.
“Mang giầy.” Mục Thiên Dương nói.
Uyển Tình cúi đầu, tầm mắt dừng trên giày của mình, vội vàng mang vào. Khi nào thì cởi ra, cô sao không có chút ấn tượng nào? Thiên Tuyết vừa thấy, càng khẳng định bọn họ là làm từ dưới lầu cho đến lúc lên đây! Quả thực là… Quá lớn mật! Bất quá bộ dáng giống như rất kích tình… Khụ!
Phòng của Thiên Tuyết ngay tại lầu 3, khách nhân sẽ không đi đến đây. Nhưng sợ người hầu xuất hiện, Thiên Tuyết vẫn hỏi thăm trước một chút, mới mang theo Uyển Tình đi tới. Sửa sang gương mặt lại một chút, hai người xuống lầu, Mục Thiên Dương sớm tại có mặt, đang cùng mấy lão tướng nơi thương trường trò chuyện cái gì đó.
Thiên Tuyết mang theo Uyển Tình đi đến bể bơi, Uyển Tình nhìn bốn phía, không thấy Đinh Thải Nghiên, sợ hãi đến bên kia sẽ gặp, có điểm không muốn đi. Nhưng ở lại phòng khách hiển nhiên không tốt, cô chỉ có thể mặt đầy u sầu theo sát Thiên Tuyết, chân còn có chút như nhũn ra.
Mới cánh cửa ra, liền thấy Ngô Nhã. Ngô Nhã nhìn Uyển Tình: “Nghe nói cháu sinh bệnh? Nặng lắm sao?”
“Tốt, tốt lắm.” Uyển Tình chột dạ lại khẩn trương, sắc mặt trắng bệch.
“Thoạt nhìn không tốt lắm.” Ngô Nhã nhìn cô một cái, nhìn Thiên Tuyết nói, “Con gọi điện thoại kêu thầy thuốc đến xem.”
“Không cần!” Uyển Tình vội vàng xua tay, gượng cười nói, “Con không sao, thật sự, đã nghỉ ngơi tốt rồi.”
Ngô Nhã ảm đạm cười: “Vậy là tốt rồi, có việc nhất định phải nói.”
“Yên tâm đi.” Thiên Tuyết nói, “Cô ấy có thể là bị cảm nắng, mới vừa ở điều hòa phòng nghỉ đủ rồi, tôi mang cô ấy đi ra bên ngoài hít thở không khí trong lành.”
Ngô Nhã yên tâm gật đầu, đi vào trong phòng.
Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi theo Thiên Tuyết đến bể bơi.
Bên kia có mấy người bạn học uống rượu, đang bàn nhau cách nhảy vào trong bể bơi. Hôm nay party mặc dù đang diễn ra ở cạnh bể bơi, nhưng không phải là party áo tắm, là tuyệt đối không thể nhảy vào trong ao. Thiên Tuyết sợ bọn họ nháo ra chê cười, đến lúc đó trên mặt cha mẹ đối phương không vui, bọn họ là chủ nhân nhà có thể sẽ khó xử, vì thế kêu quản gia đi giữ chặt bọn họ, rối rít dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi.
Lấy lại tinh thần, Uyển Tình không biết đi đâu rồi, cô vội vàng đi tìm, tìm một vòng không tìm được, trở về tìm Mục Thiên Dương. trong phòng khách đã không còn vài người, Mục Thiên Dương không biết đi nơi nào.
Ngô Nhã đang cùng người ta nói chuyện phiếm, ngoắc cô lại: “Thiên Tuyết, lại đây.”
Thiên Tuyết bước qua, cười nói với mấy người bên cạnh: “Vương thúc, Lý thúc.”
“Tiểu Tuyết lớn lên một tuổi!” Vương thúc nói, “Qua vài năm sẽ uống rượu mừng của con sao?”
Chương 90: Cô ta chỉ là một quân cờ
Cô ta chỉ là một quân cờ
“Vương thúc người vừa cười con!” Thiên Tuyết xấu hổ dậm chân.
Ngô Nhã nói: “Con đứa nhỏ này, Vương thúc không phải chưa từng cùng con vui đùa?”
Thiên Tuyết vẫn không thuận theo, có chút yêu kiều, hỏi: “Anh con thì sao?”
” Anh con đưa người đi. Hôm nay ai là chủ nhân? Con thì chạy khắp nơi nơi, làm cho anh con phải đi đón tiếp.”
“Thật sao, con không chạy đâu.”
Tiệc tối hôm nay, chủ yếu là người trẻ tuổi, trưởng bối cũng liền bán một mặt mũi, không sai biệt lắm liền cáo từ. Dù sao một năm Mục gia cũng có vài cái yến hội to nhỏ, không cần chiếm thời gian của tiểu hài tử.
Thiên Tuyết đứng trong này vài giờ, Mục Thiên Dương trở lại, chỉ thấy hắn nhướng mi lên, coi như đang hỏi Uyển Tình. Thiên Tuyết chỉ cười, không có nói cùng hắn cái gì, vẫn đang cùng trưởng bối nói chuyện phiếm. Lại qua nửa giờ, trưởng bối cất bước đi, Ngô Nhã nói: “Mẹ về phòng trước, miễn cho các con chơi đùa không được tự nhiên. Có việc gì kêu quản gia, hắn sẽ xử lý tốt.”
“Dạ.” Thiên Tuyết liên tục đáp ứng.
Chờ Ngô Nhã biến mất trên bậc thang, Mục Thiên Dương lập tức nhìn cô chằm chằm, cô nhún nhún vai: “Em đi xử lý mấy bạn học say rượu, chỉ chớp mắt đã không thấy cô ấy nữa!”
Mục Thiên Dương độc ác trừng mắt nhìn cô một cái, Đinh Thải Nghiên ở trong này, đụng vào nhau, không gặp chuyện không may mới là lạ!
Hai người xoay người đi đến bể bơi, người khiêu vũ cơ hồ đều mệt mỏi, nhiều người ngồi ở một bên nói chuyện phiếm, bằng không liền chơi trò chơi. Hai người băn khoăn một vòng, không thấy Uyển Tình, nhưng lại có người thướt tha đi tới. Thiên Tuyết ha hả cười, vỗ vỗ vai Mục Thiên Dương: “Em đi thì tốt rồi! Ha ha ~” cô nhất định phải mang Uyển Tình lại đây, xem cô sẽ có phản ứng gì.
Triệu gia cùng Mục gia là thế giao, Triệu Mĩ Na trước kia thường đến nhà bọn họ, cũng rất quen thuộc với Thiên Tuyết, lúc này thấy thần sắc mập mờ của cô, nhịn không được sủng ái nói: “Quỷ linh tinh!”
Thiên Tuyết chỉ cười, chắp tay sau lưng nhảy ra. Hừ, tôi và cô rất quen thuộc sao? Please, anh tôi không cần cô, cô chính là người xa lạ!
Triệu Mĩ Na đi đến trước mặt Mục Thiên Dương, ngẩng đầu nhìn hắn, dung nhan tinh xảo ở dưới ngọn đèn xa hoa, thoạt nhìn tựa như hằng nga tái thế. Cô khẽ chu môi, cười đến ôn nhu: “Anh…… Quyết định ở cùng cùng một chỗ với Đinh tiểu thư sao?”
Mục Thiên Dương đút hai tay vào trong túi quần, nhếch… môi một cái: “Đó là tự nhiên.” Bất quá, Đinh tiểu thư này, không phải Đinh tiểu thư kia.
Nụ cười của Triệu Mĩ Na hơi cương cứng, cúi đầu, cười đến có chút mê muội: “Nếu là yêu thật, em giống như không lý do phản đối ha……”
Mục Thiên Dương không nói lời nào.
“Em thường nghĩ, sao em so ra kém lại cô ấy? Đến cuối cùng trừ bỏ cái thắng thua này, mỗi một dạng em đều thắng cô ấy…… Thế nhưng, tình yêu chính là không có đạo lý, anh nhất định chọn cô ấy.”
“……” Tình yêu dễ dàng làm cho người ta đa sầu đa cảm như vậy sao? Triệu Mĩ Na là nữ nhân tỉnh táo nhất, nhất lý trí, cao nhã nhất hắn gặp qua, lúc này cư nhiên sẽ nói ra loại lời nói này?
“Em lại muốn, nếu lúc trước tôi không nhắc tới hiện phải độ lượng như vậy, đoan trang như vậy, hiểu chuyện như vậy…… Ngẫu nhiên cũng ăn dấm chua, tùy hứng nóng nảy, chúng ta có thể hay không sẽ không giống như hôm nay vậy…… Mạc danh kỳ diệu, trở thành người lạ.”
Mục Thiên Dương đột nhiên có chút không đành lòng: “Mĩ Na……”
“Anh đừng nói!” Triệu Mĩ Na ngẩng đầu, “Đừng nói……”
Mục Thiên Dương bĩu môi: “Em biết rõ, lúc trước cùng em một chỗ, chỉ là bởi vì trên đời, em là người thích hợp nhất với anh. Em sinh ở dạng gia đình này, cũng nên hiểu được, cá cùng chân gấu, không thể chọn cả hai. Nếu không phải người yêu như em, vậy nhất định không phải Mục Thiên Dương anh chọn. Em muốn Mục Thiên Dương, anh đây đưa chỉ có thể cho em danh hiệu phu nhân nhà giàu có.”
* xuất phát từ Đạo ẩm thực của Mạnh Tử.Mạnh Tử biểu đạt yêu cầu đối với mĩ thực, mĩ vị:
Ngư, ngã sở dục dã, hùng chưởng diệc ngã sở dục dã; nhị giả bất khả đắc kiêm, xả ngư nhi thủ hùng chưởng giả dã.
鱼, 我所欲也, 熊掌亦我所欲也; 二者不可得兼, 舍鱼而取熊掌者也.
(Cá là món ta thích, bàn tay gấu cũng là món ta thích; nếu không có được cả hai thì bỏ món cá giữ lại món bàn tay gấu)
(Mạnh Tử – Cáo Tử thượng 孟子 – 告子上)
ý nhấn mạnh thời điểm không thể chọn được cả hai, chúng ta phải biết lựa chọn sao cho phù hợp.
“Vậy anh vì sao lựa chọn Đinh Thải Nghiên? Anh cũng cá cùng chân gấu, không thể chọn cả hai sao! Cô ấy cho anh cái gì? Trợ lực cho sự nghiệp? Cô ấy cho không được, ngược lại là anh cho cô ấy tiến vào nhà giàu có. Tình yêu…… A, em không biết là Đinh Thải Nghiên có thể cho anh cái gì. Dùng trực giác của nữ nhân nói cho anh biết, cô ta cùng anh cùng một chỗ, tuyệt đối không phải bởi vì yêu anh!”
“Nếu anh nói với em, anh đang bày một ván cờ, mà cô ta Đinh Thải Nghiên chỉ là quân cờ, em sẽ nghĩ thế nào?” Mục Thiên Dương cười lạnh một tiếng, ” Mục Thiên Dương anh làm chuyện gì, còn không có dễ đoán như vậy.”
Triệu Mĩ Na sợ sệt mà nhìn hắn, đột nhiên cúi đầu mà hít một hơi: “Nếu…… Em cuối cùng cùng anh một chỗ, anh có thể có một ngày tính kế em hay không, tính kế gia tộc của em?”
“Đại khái đi.”
Triệu Mĩ Na ngược lại hít một hơi.
Mục Thiên Dương không sao cả nói: “Trên thương trường người lừa ta gạt còn thiếu sao. Năm trước ba em tính toán tôi một mảnh đất, em không biết đi? Có cơ hội, đương nhiên muốn kiếm được lợi ích lớn nhất. Nếu có một ngày, tôi có thể cắt thịt từ trên người Triệu gia, đương nhiên có thể cắt bao nhiêu thì cắt bấy nhiêu.”
Triệu Mĩ Na đột nhiên không biết cái phản ứng gì. Đích xác, trên thương trường không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn. Ai biết hắn Mục Thiên Dương có thể hay không đột nhiên xuống tay với Triệu gia?
Đang muốn nói cái gì, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nói ngọt ngào của Đinh Thải Nghiên: “Thiên Dương ——”
Tiếp theo, một làn gió thơm thổi qua, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương bò lên khuỷu tay của Mục Thiên Dương. Đinh Thải Nghiên cười duyên hỏi bọn hắn: “Các người đang nói chuyện gì? Em ở bên kia thấy, hai người hàn huyên đã lâu, em đều phải ghen tị mà.”
Triệu Mĩ Na khẽ vuốt mái tóc, cười nói: “Chúng tôi đang thương lượng như thế nào tình cũ lại cháy.”
“Cô……” Đinh Thải Nghiên trừng mắt cô, trên mặt hiện lên tức giận cùng sợ hãi.
Triệu Mĩ Na đáy lòng cười lạnh, cư nhiên coi là thật sao? Đinh đại tiểu thư này, thật sự là một chút lực khiêu chiến đều không có! Cho dù cô chiếm được trái tim của Mục Thiên Dương, nhưng muốn cho cô vướng chân, làm cho cô thất bại trong gang tấc quả thực là rất đơn giản. Chỉ là, Triệu Mĩ Na cô luôn luôn khinh thường dùng thủ đoạn âm độc.
“Mĩ Na hay cùng em nói giỡn mà.” Mục Thiên Dương sờ sờ cằm của Thải Nghiên, xem như an ủi.
Thải Nghiên quyệt miệng cười: “Mĩ Na Mĩ Na, anh kêu thực là thân thiết a!”
Trong mắt Mục Thiên Dương bỗng dưng hiện lên một tia không kiên nhẫn, Đinh Thải Nghiên thấy, vội vàng nói: “Được rồi, hay nói giỡn liền hay nói giỡn đi, anh biết các em chính là bằng hữu từ nhỏ, sẽ không ăn cái loại dấm chua vô nghĩa này!”
Lúc này, Thiên Tuyết ở một khác đầu của bụi hoa sau bể bơi tìm được Uyển Tình rồi. Nguyên lai một người nữ sinh trong lớp học khốn khổ vì tình, tìm được Uyển Tình nói hết, Uyển Tình vừa lúc sợ gặp được Đinh Thải Nghiên, hai người liền lén lút mà trốn được ở nơi nào đấy.
Thiên Tuyết tìm được cô, đã tha cô ra ngoài, muốn dẫn cô đi “Bắt kẻ thông dâm”! Đừng, nếu Uyển Tình đối với anh cô có điểm ý tứ gì, thấy hắn cùng Triệu Mĩ Na cùng một chỗ, hẳn là sẽ ghen đi? Ha ha ha……
Uyển Tình một đường đi một đường nhìn xung quanh, sợ Đinh Thải Nghiên xuất hiện. Đi đến nơi sân yến hội, xa xa mà chỉ thấy Đinh Thải Nghiên cùng Mục Thiên Dương đứng chung một chỗ. Cô vội vàng xoay người: “Tôi…… Có điểm không thoải mái, qua bên kia ngồi một chút.”
“Cô để làm chi nữa? Anh ta tìm người, cô không đi, là muốn bị thu thập sao?” Chỉ cần mang mệnh lệnh của anh ra là được, Uyển Tình rất sợ tên kia.
Ai ngờ, lần này cư nhiên mất linh, Uyển Tình chết cũng không đi tới.