Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 255: Nghe diễn trò

Tục ngữ nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, mà thái độ của người ta còn thật sự rất tốt, mọi người cũng không muốn so đo với cô.

Trong nháy mắt các nam sinh đều cảm thấy được hình tượng của mình lớn lên, cũng không quan tâm sắc mặt của Tống Lâm thế nào, nhao nhao bỏ tiền ra thuê phòng!

Sau cùng, bởi vì không đủ phòng, Uyển Tình liền để lại phòng của mình rồi đến ở cùng phòng với Thiên Tuyết. Thiên Tuyết nghĩ vốn dĩ nên như vậy, cũng không có dị nghị gì. Hai người một phòng, có thể tiết kiệm chút tiền bạc ăn thịt bò khô.

A, tí nửa có thể gọi điện thoại cho anh trai, bảo anh mang ít thịt bò khô của thành phố A đến.

Khi ông chủ trả lại tiền, Quản Hạo Nhiên nói: “Toàn bộ trả lại em, anh tới đưa lại.”

Uyển Tình dưới tình thế cấp bách vội nói: “Tự chúng em tới là được rồi, đây là phòng riêng của chúng em.”

“Anh mời các em ra ngoài chơi…”

“Lúc anh mời, chúng em đã từ chối rồi.” Thiên Tuyết nói: “Hiện giờ là chúng em muốn ra ngoài.”

“Hai người còn đủ phí sinh hoạt chứ?”

“Đầy đủ! Ăn ít đi mấy đồ ăn vặt thì tốt rồi, em cực kỳ thích ăn vặt. Tiền cơm giữa trưa anh thanh toán.”

Quản Hạo Nhiên nghĩ ngợi, nghiêm khắc mà nghĩ tất cả mọi người vẫn còn là sinh viên, chính xác thì chưa ai biết được đầy đủ đạo lý tiêu tiền thế nào – – tuy anh là nam sinh, hơn nữa còn có thể tự mình kiếm tiền, nhưng đây là lần đầu tiên trong trường đại học các cô được ra ngoài chơi, về sau những loại tình huống thế này vẫn còn nhiều, có đôi khi cũng không biết nên như thế nào.

Vì thế, anh cũng không tranh luận nữa, nhưng để bản thân anh thanh toán. Thì cứ cho là anh không để con gái bỏ tiền, nhưng cũng không thể để con gái được hời từ mình…

Trở lại phòng, Thiên Tuyết ngồi xuống xem máy ảnh, đột nhiên lại hối hận không mang máy tính đến.

Uyển Tình nói: “Hình như nói có mấy phòng có máy tính?”

Thiên Tuyết bĩu môi: “Không muốn làm phiền bọn họ!”

Uyển Tình nghĩ đến chuyện vừa rồi, muốn nói với cô, há miệng thở dốc, lại không thể tìm được từ nào phù hợp, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại thôi.

Đây vốn dĩ là Thiên Tuyết rồi! Từ khi trung học cô và Đỗ Thiến đã không hợp nhau, nghĩ đến nguyên nhân lúc đầu khi hai người kết thù oán cũng không nghiêm trọng hơn chuyện hôm nay so đo với Tống Lâm là mấy. Cô ấy không quen nhìn thứ gì đó, thì liền đâm chọc.

Lúc đầu Uyển Tình cũng nghĩ khó có thể ở chung được với cô ấy, thậm chí cho rằng cô ấy là người như Đinh Thải Nghiên vậy, sau cùng lại phát hiện cô ấy chính là một cá thể mâu thuẫn. Cô thẳng thắn đáng yêu, nhưng cũng có một mặt bốc đồng hung hãn của những thiên kim tiểu thư. Có lẽ là con gái của Mục gia, cô ấy đương nhiên phải có một mặt kia…

Cơm chiều là Quản Hạo Nhiên thanh toán, Uyển Tình và Thiên Tuyết cũng không tranh đua với anh, dù sao nếu muốn còn có thể dễ dàng tìm được hóa đơn ấy chứ.

Sau khi ăn xong, Uyển Tình và Thiên Tuyết ra ngoài đi dạo, đám người thích chụp ảnh kia cũng cầm máy ảnh ra ngoài. Các cô không để ý, vừa đi vừa ngắm cây cối. Uyển Tình cho rằng mình nhận ra được nhiều loại cây hơn Thiên Tuyết, kết quả cô lại kém cô ấy rất nhiều.

“Lúc tiểu học, mình cũng từng hứng thú tham gia một tổ dã ngoại!” Thiên Tuyết nói: “Đừng nói cây cối, mấy loài động vật nhỏ mình cũng biết không ít đâu! Mình còn làm một vài tiêu bản, bây giờ vẫn còn giữ, lúc nào quay lại thành phố A mình tìm lại cho cậu xem!”

“Tổ dã ngoại?” Uyển Tình nghi ngờ: “Nghe giống như rất mạo hiểm ấy, nguyên gốc là dạy tìm hiểu về động thực vật à?”

“Mới không phải!” Thiên Tuyết liếc cô một cái: “Dạy cách sinh tồn khi đi dã ngoại, thế nhưng chỉ ở mức hiểu biết thôi! Cậu đừng tưởng rằng mình được nuông chiều từ bé, nếu hai chúng ta cùng bị lạc trong rừng rậm, chắc chắn là mình giúp cậu sống sót!”

“Miệng quạ!”

Thiên Tuyết bật cười: “Thế nhưng mình chỉ biết cơ bản, lúc học tiểu học có thể học chút ít thôi? Nếu chúng ta đi du lịch mấy khu sinh thái, nên mang theo anh trai! Bản lĩnh của anh ấy, cũng không khác với Bear Grylls là bao nhiêu.”

“Bear Grylls?” Uyển Tình nghi ngờ: “Bear Grylls là ai?”

“Nam nhân trên đỉnh của chuỗi thức ăn! Một người chủ trì một chương trình thám hiểm của nước Anh, nói hơi khoa trương một chút là nếu ném anh ta lên mặt trăng, anh ta cũng có cách sống sót! Anh trai của mình cũng gần giống như thế!”

Đi đến trước một tảng đá lớn, hai người ngồi xuống. Trời đã có chút tối, gió đêm thổi qua người có chút lạnh.

Nghỉ ngơi một lát, nghe thấy ở đằng sau có người chụp ảnh, hai người quay đầu, thấy có hai người đang đứng cách đó không xa để chụp ảnh. Uyển Tình vén một bên tóc bị gió thổi loạn, không nói gì, cô biết, Thiên Tuyết sẽ giải quyết.

Quả nhiên, Thiên Tuyết lập tức đi qua, cười cười nói một câu: “Quyền chân dung?”

Người nam sinh cầm máy ảnh xấu hổ cười: “Mình không chụp ngay mặt.”

Thiên Tuyết vươn tay: “Cho tôi xem.”

Người nam sinh đưa máy ảnh cho cô, cô vừa mở ra đã thấy, mấy bóng lưng nhỏ bé, không nhịn được cười lên một tiếng: “Kỹ thuật không tồi!”

Nam sinh cứng ngắc kéo khóe miệng: “Cũng được.”

Thiên Tuyết không xóa ảnh chụp mà trả máy ảnh lại cho cậu ta: “Hiệp hội của các cậu có triển lãm chụp ảnh gì đó không?”

“Có! Mỗi học kỳ có một hai lần, học kỳ này đã có một lần, đoán là có thể tháng sau lại có.”

Thiên Tuyết gật gật đầu, trở lại bên cạnh Uyển Tình, hai người nắm tay đi về. Đi đến bên ngoài nhà nghỉ, gặp Quản Hạo Nhiên và Tống Lâm cùng đi tới, Thiên Tuyết túm Uyển Tình lùi lại, trốn ở bên cạnh một hòn núi giả.

Uyển Tình không muốn xen vào loại chuyện vụng trộm này, cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng suy nghĩ một chút, xa như vậy cũng không thể nghe được bọn họ nói gì cả, kết quả câu chuyện của bọn họ lại xui xẻo thế nào cứ bay thẳng đến chỗ hai cô!

Thiên Tuyết hưng phấn nắm tay, trực tiếp lôi kéo cô ngồi xuống, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Uyển Tình nghĩ, đi tới đi, nhìn thấy chúng tôi đi… kết quả tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại, vẫn cứ không có đi qua.

Quản Hạo Nhiên hỏi: “Nơi này được không?”

Thiên Tuyết sửng sốt, làm cái gì thế? Chẳng lẽ muốn hôn môi? Muốn dã chiến? Qúa không trong sáng rồi!

“Anh Quản, anh có biết em thích anh không?”

Tống Lâm mở mồm đã nói rất bạo dạn, khiến Uyển Tình và Thiên Tuyết thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.

“Anh không cần nói trước!” Tống Lâm mạnh mẽ nói tiếp một câu, một lát sau lại nói: “Em vốn cho là, chậm rãi chờ đợi, anh sẽ nhận ra tâm ý của em. Nhưng hôm nay em mới biết được, em mà còn không nói, có thể sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nữa…”

“Thật xin lỗi.” Quản Hạo Nhiên nói: “Tôi thật sự xin lỗi.”

“Vì sao anh lại nói thật xin lỗi?” Tống Lâm kích động hỏi: “Em thích anh hai năm rồi! Anh không thể nói gì khác à?”

Quản Hạo Nhiên nặng nề thở ra một hơi: “Tôi nghĩ, tôi vẫn chưa từng đưa ra ám chỉ nào để em tiến thêm một bước. So với những người khác, tôi đối với em càng không thân thiết gì.”

“Anh…”

“Nếu tôi thích em, thì có thể đã suy xét đến em, đã sớm bắt đầu với em, chứ sẽ không chờ đến bây giờ đợi em đến thổ lộ.”

“Anh cho rằng đây là tốt cho em sao?” Tống Lâm hét lớn một tiếng: “Anh khốn nạn!” Nói xong, một tiếng tát giòn vang, tiếng bước chân giẫm đạp dần dần đi xa.

Uyển Tình và Thiên Tuyết ngồi cứng ngắc, không dám phát ra âm thanh gì. Đợi đã lâu, không hề nghe được có tiếng bước chân thứ hai, hai người nghi ngờ, chẳng lẽ đã đi rồi à? Thiên Tuyết đang muốn quay đầu nhìn, sau hòn núi giả liền truyền đến tiếng nói của Quản Hạo Nhiên: “Nghe diễn trò đủ rồi chứ?”

Chương 256: Cô không xứng

Hai người đứng dậy đi ra ngoài, vẻ mặt xấu hổ.

Thiên Tuyết hỏi: “Anh làm sao biết chúng em ở trong này?”

“Em đoán?”

“Chừng nào thì anh phát hiện?”

“Em đoán?”

Thiên Tuyết nhíu mày, bất mãn nhìn anh một cái, ngang đầu theo dõi mặt anh: “Rất đau phải không?”

Quản Hạo Nhiên đưa tay vuốt vuốt mặt, tức giận nói: “Còn phải không! Để em giải trí?”

“Anh đoán?” Thiên Tuyết đắc ý dào dạt hừ một cái, lôi kéo Uyển Tình trở về.

Uyển Tình thực không nói gì với cô. Cậu còn nói theo đuổi người ta sao, người ta bị đánh, cậu nên lo lắng an ủi, lại còn có thể cố gắng trêu đùa một chút!

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Quản Hạo Nhiên, xấu hổ áy náy nói: “Cậu ấy không phải cố ý!”

Quản Hạo Nhiên ôn hòa cười: “Anh hiểu được.”

“Ách, chúng em cũng không phải cố ý. Chúng em…… Chúng em rất sớm là ở chỗ này.”

Quản Hạo Nhiên cười bỡn cợt.

Cô xấu hổ lớn, nháy mắt hiểu được, anh là cố ý! Anh nhất định là nhìn thấy các cô trốn ở nơi đó, mới cố ý bước qua.

Cô ảo não thở dài, chạy vào khách sạn. Sớm biết vậy không giải thích, thật là……

Khi lên lầu thì lúc đang ở cầu thang đụng phải Tống Lâm, cô sửng sốt, cúi đầu đi đường vòng. Tống Lâm đột nhiên che ở trước mặt cô, lông mi cô nhíu lại, ngẩng đầu nhìn cô(Tống Lâm).

Tống Lâm oán hận trừng mắt cô, không phục nói: “Cô không xứng với anh ấy!”

Uyển Tình sửng sốt, thản nhiên nói: “Tôi biết.” Nói xong không nhìn cô lên lầu.

Thật chẳng hiểu vì sao lại biến cô thành tình địch? Cô có nói qua cùng một chỗ với Quản Hạo Nhiên sao? Thiên Tuyết mới nói qua đi? Ngay cả đối tượng làm tình địch đều không muốn làm rõ ràng, cô ta xứng đáng thua!

Uyển Tình và Thiên Tuyết sớm ngủ, nửa đêm bị âm thanh ngoài hiên đánh thức, xem thời gian, hai giờ, đã ngủ hơn bốn giờ rồi!

Thiên Tuyết nghi hoặc: “Bị cướp?”

Uyển Tình không nói gì: “Lực tưởng tượng của cậu có thể lại lớn lên một chút rồi! Nơi này làm sao có thể có cướp chứ!”

“Vậy cũng không nhất định!”

Hai người nghe thấy dưới lầu trong viện truyền đến âm thanh, đi đến bên cửa sổ xốc lên rèm cửa sổ vừa thấy, là đám bạn học kia. Nhìn nửa ngày, thì ra là hiệp hội chụp ảnh đi ra ngoài chụp sao.

Thiên Tuyết ăn xong bọn họ: “Thật sự là quan tâm đến cuộc sống của mình ha!”

Uyển Tình ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, nhẹ nhàng mà mở cửa sổ ra, nói: “Ngôi sao rất đẹp.”

Thiên Tuyết vừa thấy, a một tiếng: “Thật sự đấy! Mình giống như thật lâu không nhìn thấy sao……”

Người dưới lầu nghe thấy âm thanh ngẩng đầu, có người nói: “Hiện tại không tính cái gì. Đến mùa hè, còn có thể nhìn thấy ngân hà.”

Thiên Tuyết hừ lạnh: “Các người đánh thức tôi!”

Người ở dưới sửng sốt, yên lặng khiêng máy móc lên đi nơi khác.

Thiên Tuyết hỏi: “Các người đi đâu? Không sợ rắn sao?”

“Rắn đều ngủ đông!”

“Tôi sợ các người làm rắn ngủ đông tỉnh nha!” Thiên Tuyết cười, xoay người cầm máy chụp bầu trời.

Người phía dưới vừa thấy, cũng không đi, chụp ngay trong viện.

Thiên Tuyết chụp vài tấm, hiệu quả cũng không tốt, nói khẽ với Uyển Tình: “Sớm biết mang cái ba vạn kia đến……”

Náo loạn nửa giờ, phát hiện người dưới lầu lại chụp các cô, cô bỗng nhiên lôi kéo rèm cửa sổ, tiếp tục ngủ!

Ngày hôm sau, khi các cô rời giường, người trong nhóm leo núi ở bên ngoài chuẩn bị thịt nướng, nhóm người chụp ảnh kia còn chưa rời giường. Nhóm leo núi mời các cô cùng nhau nướng thịt, Thiên Tuyết nhìn thấy Tống Lâm kia giở mặt mẹ kế, lắc đầu.

Quản Hạo Nhiên nói: “Chúng tôi muốn đến đỉnh núi.”

“Chúng tôi buổi chiều cũng phải đi, ăn xong thịt nướng cùng đi đi!”

“Không được, lần sau đi.” Thiên Tuyết nói.

Ba người tìm một giờ đến đỉnh núi, bên trên có vài toà kiến trúc cổ, một tòa tháp lâu năm ít được tu sửa, còn có quầy bán quà vặt và khách sạn nhỏ. Vốn muốn trèo tháp, trèo được một tầng, phát hiện càng lên cao, khoảng cách mỗi một cây thang càng cao, theo Quản Hạo Nhiên nói, một tầng cuối cùng chừng cao hơn nửa mét. Hai người thật sự là bước chân không nổi, chỉ có thể quên đi.

Quản Hạo Nhiên nói: “Sau khi các em trở về, nhớ phải ngâm chân thật kĩ, bằng không sẽ đau thêm một vòng.”

“Không thể nào……” Uyển Tình và Thiên Tuyết kêu rên. Các cô tối hôm qua nhưng thật ra ngâm kĩ qua, hôm nay rời giường mặc dù có một chút đau, nhưng nghĩ là tình trạng bình thường.

“Ngẫm lại các em đi rất xa rồi, còn đều là trèo cao. May mắn không lên tháp, bằng không ngày mai khẳng định không xuống giường được.”

“Trời! Anh nhất định là có thù với em rồi!” Thiên Tuyết kêu lên.

Quản Hạo Nhiên liếc nhìn cô một cái: “Rèn luyện cho tốt.”

“Hừ ~”

Ba người ra khỏi tháp, đến điện bên cạnh bên trong uống trà, thuận tiện đánh bài địa chủ*.

*Trò chơi với 54 lá bài poker, thường gồm ba cầu thủ, một người địa chủ, hai người khác cho người thuê nhà. Hai bên đấu bài, chủ nhà chơi đầu tiên, một trong hai bên hết bài trước là bên đó thắng. Trò chơi có nguồn gốc ở miền trung Trung Quốc, hiện đang rất phổ biến ở Trung Quốc.

Thiên Tuyết vô luận như thế nào đều thua! Làm địa chủ thua, làm nông dân mang theo đội hữu cũng thua, ngay cả Uyển Tình có số đánh bài tuyệt vời này cùng một chỗ với cô đều chỉ có phần thua!

“Có thể chơi khác không?” Lại một lần thua sạch bách, Thiên Tuyết gục xuống bàn, “May mắn không bài bạc, bằng không bốn năm đại học mình đều chỉ có thể ăn không khí!”

Uyển Tình nói: “Cậu còn mang tớ cùng thua, ngay cả gió Tây Bắc đều muốn cướp uống!”

“Nếu như anh đã không giành chiến thắng thì thế nào ah?” Quản Hạo Nhiên uống trà.

Trầm mặc một lát, Thiên Tuyết nói: “Chúng ta đây cầm tiền đến đánh cuộc một keo, nhìn xem cuối cùng tiền đến người ai đi!”

“Coi như xong, đánh bạc là phạm pháp.” Uyển Tình nói.

“Ăn cơm đi thôi.” Quản Hạo Nhiên nói.

Hai người vừa thấy thời gian, đồng ý!

Cơm nước xong, lại chơi vớ vẩn một lát mới xuống núi, không đi thật xa liền đụng tới nhóm người leo núi và chụp ảnh.

Hội trưởng hiệp hội leo núi hỏi: “Các người khi nào thì về, chúng ta thuê xe trường, cùng nhau đi.”

“Không nên, chúng tôi hiện tại đi rồi, các người phỏng chừng còn phải chờ một chút đi?” Quản Hạo Nhiên nói.

“Cũng đúng.” Hội trưởng gật đầu.

Quản Hạo Nhiên bọn họ đến nhà nghỉ trả phòng, cũng chậm chậm xuống núi. Đến cái miếu tử kia giữa sườn núi, Thiên Tuyết nhớ tới còn chưa tìm chữ phật, lại đi vào sờ soạng “Phật” một lần.

Cô một sờ liền đụng đến, Uyển Tình sờ soạng bốn năm lần, mỗi lần đều khác nhau, bị cô phàn nàn không muốn sờ soạng.

Cô nói: “Tốt lắm tốt lắm, mình không nói, cậu nhanh sờ đi! Cậu không đụng đến, chúng ta không đi!”

Uyển Tình hít sâu một hơi, cho phép một ước nguyện không có cách nào cân nhắc: Hạnh phúc! Sau đó sờ một cái, lại có thể đụng đến!

Cô vô lực ghé vào trên tường, hỏi Thiên Tuyết: “Có thể đi rồi sao?”

“Cậu không đi cũng được!” Thiên Tuyết đeo túi lên, chạy nhanh ra bên ngoài, chạy hai bước lộn ngược trở về, “Anh Quản, anh còn không có sờ đấy.”

“Anh không tin những thứ này!” Quản Hạo Nhiên nói.

“Vậy em giúp anh!” Thiên Tuyết ném túi chạy tới. Sờ một cái, không đụng đến, nhịn không được thở dài, “Quên đi! Xem ra loại sự tình này quả nhiên phải tự mình là, em vừa chạm vào trong bảng sống đều thất bại rồi!”

Uyển Tình nhịn không được cười rộ lên, ba người thật vui vẻ trở về.

Ô tô đến tuyến đường vành đai, mắt thấy còn nửa giờ đến trường học, phía trước không biết phát sinh chuyện gì, kẹt xe……

Đợi trong chốc lát, nghe người ta nói đã xảy ra tai nạn xe cộ.

Uyển Tình và Thiên Tuyết ngẩn ra, nghĩ đến khoảng cách gần như vậy, có chút sợ hãi. Hai người không dám hỏi thăm hiện trường tai nạn xe cộ là bộ dáng gì, buồn bực ở trong xe không nói lời nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK