Chương 415: Về sau liền xấu hổ
Mục Thiên Dương thấy cô nắm hai chiếc nhẫn, bỗng dưng ôm lấy cô, mang theo khóc nức nở nói: “Em đừng trả lại cho anh… Em đã đồng ý anh…”
“Em trước cầm cho Uyển Tình.” Thiên Tuyết không đành lòng nói: “Lễ tang ngày mai, vẫn còn phải nhặt tro cốt, bị người khác thấy thì không tốt, để sau khi an táng, Uyển Tình lại mang lại, anh tìm một thời gian nào đó đi bái dì đi, nói một tiếng với dì… nếu như về sau, anh đừng để cho Uyển Tình khó làm người, về sau cô ấy chỉ có mình anh, anh không che chở cho cô ấy thì cô ấy phải làm sao?”
Uyển Tình rơi lệ, đưa nhẫn vào trong tay Thiên Tuyết, nói với Mục Thiên Dương: “Cứ như vậy đi.”
Sau cơm trưa, UYển Tình nghỉ ngơi ở trong phòng, Quản Vận Phương ở cạnh cô. Thiên Tuyết nhân cơ hội đi tìm Mục Thiên Thành, đụng phải Mục Thiên Dương ở nơi đó. Mục Thiên Dương đang muốn đi ra cửa, nhìn thấy cô thì nhíu mày: “Em không chăm sóc cho Uyển Tình sao?”
“Mẹ nuôi cô ấy ở đây.” Thiên Tuyết nói: “Chúng ta tuổi trẻ, đôi khi nói không có giá trị, cho dù nói, nói ra cũng không được tin tưởng, vẫn là để cho dì ấy khuyên là tốt rồi.”
Mục Thiên Dương nghĩ thấy cũng đúng, vỗ vai cô: “Hai ngày này vất vả cho em rồi, bên kia trường học đã xin phép chưa?”
“Xin rồi, tạm thời tin một tuần, nơi này mai này là xong rồi, đến lúc đó về thành phố A trước, còn lại lại tính sau.”
Mục Thiên Dương gật đầu, bởi vì muốn đến cục cánh sát xem tình hình tiến triển thế nào, liền vội vàng rời đi. Thiên Tuyết nhìn thấy bóng lưng tang thương của anh, khổ sở thở dài: “Không nghĩ tới anh đã cầu hôn rồi, lại còn xảy ra chuyện như vậy, thật sự là làm việc tốt rất khó.”
“Cũng không phải đúng sao?” Mục Thiên Thành nói
“Gọi anh điều tra chuyện, đã tra được thế nào rồi?”
“Hiển nhiên.”
“Thật sự là cô ta?”
Mục Thiên Thành lắc đầu: “ Còn đang hồi phục chắc là một năm rưỡi nữa mới tốt lên, Đinh ChíCương vừa mới mở một siêu thị ở bên kia, họ Tiết kia đều thường xuyên túc trực bên con gái, ba người coi như bình thường, không hề ra ngoài làm chuyện xấu.”
“Vậy là ai?”
“Tất cả mọi người đều đang nghĩ cái này!” Mục Thiên Thành thở dài: “Anh cũng bảo anh điều tra chuyện này, vấn đề là điều tra thế nào? Hung thủ chủ mưu giết người đã có dấu vết cực kỳ rõ ràng, cải trang thành mỹ nữ xinh đẹp, dọc theo đường đều không nhìn được khuôn mặt của cô ta, người gây ra tai nạn xong lại ném hết quần áo và tóc giả đi, chắc là lúc chúng ta chưa tìm được xe, người ta cũng đã chạy mất! Đúng rồi, còn ném đi một đôi giày size 39, có mấy người đàn ông đi size đó?”
“Là đàn ông?”
“Không chừng là cố ý để lại, cho nên hiện tại cũng chưa biết hung thủ là nam hay nữ!”
Thiên Tuyết cảm thấy được quá khủng bố: “Hẳn không phải là sát thủ chuyên nghiệp chứ.
Mục Thiên Thành trợn trắng mắt, thế nhưng cảm thấy không quá đúng, vỗ nhẹ vai cô nói: “Sát thủ chuyên nghiệp thủ đoạn cao minh hơn rất nhiều, đừng nghĩ lung tung. Hung thủ này tuy đã có sự chuẩn bị nhưng cũng có vận may tốt, chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này, camera không có, cảnh lực cũng không đủ… trước tiên không bắt được người đó, hiện tại đối tượng tình nghi cũng chẳng có, liền tính là tìm được dấu vân tay, DNA ở trên xe thì cũng không biết được so sánh với ai”
Mục Thiên Thành nói xong liền thấy phiền toái, DNA trong nước không đầy đủ, tìm được hung thủ thì quá phí thời gian rồi.
–
Sáng sớm hôm sau, mọi người đến nhà tang lễ, bởi vì không phải xuất phát từ nhà mình, cho nên lúc tung tiền giấy, phóng pháo tập tục đều bỏ bớt đi. Thậm chí vì không muốn để cho nhân viên khách sạn và những khách hàng khác phản cảm, bọn họ còn lên xe mới đeo tang.
Uyển Tình và Đỗ Viễn Minh để tang, Uyển Tình là hiếu nữ, mang màu trắng, cô thật không có tay nữ, Mục Thiên Thành mua một chiếc khăn lụa đen cho cô, cô ra ngoài khi đó khoác ở trên vai, vừa lúc ngăn cách.
Đỗ Viễn Minh là chồng, không phải vãn bối, mang lụa đen. Mục Thiên Dương cũng muốn mang, nhưng anh không có thân phận gì.
Bởi vì khách khứa không có mấy, lễ truy điệu bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng nhanh. Cảm xúc của Uyển Tình không tốt, làm đứa con đọc diễn văn, cũng chỉ nói được mấy câu.
“Cả đời này của mẹ, có thể nói là lang bạc kỳ hồ. Nhưng bà ấy không hận vận mệnh bất công, mà luôn sống rất tích cực… có lẽ bà không thể cho tôi được hưởng thụ vật chất tốt nhất, nhưng lại cho tôi sự giáo dục tốt nhất. cám ơn mẹ đã từng yêu tôi như thế, giáo dục tôi… bà là tấm gương tốt của tôi! Hai mươi năm mưa dầm thấm đất, huyết mạch tương liên, tôi đã không cần tận lực học tập, toàn bộ của mẹ đều để lại cho tôi. Sau ngày hôm nay, chẳng những con sẽ sống vì chính mình, cùng sẽ sống vì mẹ nữa, cho dù gặp nhiều khó khăn, con cũng sẽ không ngã quỵ, con sẽ kiên cường giống như mẹ…”
Uyển Tình cúi đầu, nước mắt rơi lên tờ giấy. Mãi đến khi Từ KHả Vi đi rồi, cô mới hiểu được, những thứ bà cho cô, quá nhiều…
Đến giờ, di thể được đưa đi hỏa táng.
Giữa trưa, Đỗ Viễn Minh đã chuẩn bị cơm ở khách sạn, hạ táng xong cũng là sáu giờ chiều, cơm nước xong mọi người về khách sạn trước nghỉ ngơi.
Đỗ Viễn Minh đi tìm Uyển Tình, thấy Quản Vận Phương và Thiên Tuyết ở đây, nói: “Toi muốn nói chút chuyện với Uyển Tình.”
Nghe ý ông muốn nói chuyện riêng, Quản Vận Phương mới nhìn Quản Hạo Nhiên, Thiên Tuyết nói đi tìm anh, hai người đều rời đi. Mục Thiên Dương và Quản Hạo Nhiên ở phòng bên cạnh, hai người đi qua phát hiện họ ở cùng một phòng, Mục Thiên Thành cũng ở đây, trong lòng hai người đều hồi hộp: Sao lại ngồi hết đây>? Không phải gặp chuyện không may chứ?
Ba người nghi ngờ nhìn lại, Thiên Tuyết nói: “Chú Đỗ Tìm Uyển Tình có việc.”
Mục Thiên Dương hơi nhíu mi, giống như vô ý nói: “Về sau thân phận của Uyển Tình ở lại Đỗ gia cũng có chút xấu hổ rồi…”
Quản Vận Phương vừa nghe, nói với Quản Hạo Nhiên: “Về sau chúng ta nên quan tâm đến cô ấy hơn một chút, Tuy chưa chính thức kết nghĩa, nhưng đã thật sự thoản thuận qua, không thể không để ý đến nó.”
“Đó là đương nhiên.” Quản Hạo Nhiên nói: “Con chỉ sợ Đỗ tổng đã có chỗ sắp sếp cho cô ấy, Uyển Tình đã là người trưởng thành rồi, mắt thấy liền muốn kết hôn, cô ấy nổi tiếng, người nào cưới cũng là được mặt ngoài mặt trong, có điều, cho dù gia thế không đúng, năng lực của bản thân cũng không tối, cũng không cần lo lắng.
Ba anh em Mục gia nghe, trong lòng oán hận mà nói: anh thông suốt thao thao bất tuyệt làm gì? Muốn tự mình đề cử à? Nghĩ đến thôi nhé! Uyển Tình còn có Mục gia chăm sóc.
Quản Hạo Nhiên bổ sung thêm: “Không cần lo lắng, lại cứ lo lắng, Dì Từ ở đây, tất nhiên sẽ không để Uyển Tình chịu oan ức. Nhưng Đỗ tổng thay đổi, ông ấy muốn tốt cho mình, lại không nhất định là cần Uyển Tình, con sợ Uyển Tình không biết nhìn người.”
“Mẹ cũng sợ!” Quản Vận Phương nói, sợ là Đỗ Viễn Minh muốn gả Uyển Tình vì đám cưới thương nghiệp, cho dù muốn phản đối chỉ sợ bị hỏi lại là nó có tư cách gì phản đối.
Bà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương, trái lại hy vọng anh ta có thể nhúng tay, ít nhất thì nể mặt mũi Thiên Tuyết. thế nhưng, chỉ sợ Thiên Tuyết cũng gặp phải đám hỏi thương nghiệp thì sao, còn có thể quản người khác sao?
Chương 416: Đỗ Thiến trở về
Thiên Tuyết nói: “Uyển Tình hồ đồ! Làm sao muốn giản lược hết thảy chứ? Hẳn là làm lớn mới đúng! Làm cho mọi người đều biết, về sau Đỗ Viễn Minh dám xằng bậy, ít nhất còn muốn ngẫm lại người khác nói ông như thế nào!”
Mục Thiên Dương há miệng thở dốc, muốn nói “Về sau em giúp cô nhiều hơn “, xem như cho thấy lập trường bảo vệ Uyển Tình của mình, cũng làm một điềm báo cho quan hệ công khai tương lai. Nhưng nói đến bên miệng, lại cảm thấy có hơi đột ngột. Quản Vận Phương và Quản Hạo Nhiên cũng không phải đồ ngốc, bọn họ là thật sự quan tâm Uyển Tình, nghe xong lời của anh chỉ sợ sẽ nghĩ nhiều.
Mục Thiên Thành lại nói: “Vậy về sau em giúp đỡ Uyển Tình nhiều một chút đi! Không có việc gì mang cô đi chơi một trận, nên lúc nên phách lối thì phách lối một chút, làm cho bên ngoài biết có cô. Anh chỉ sợ cô quá mềm mại, không có tiếng tăm gì, đến lúc đó không có người biết cô, thật sự chỉ có thể mặc người chém giết.”
Quản Vận Phương nói: “Kết thân với Viễn Minh, nhiều lợi ích xảy ra trước mặt, ai lại sẽ để ý cái này? Đến lúc đó Uyển Tình càng khó làm người! Cô vốn sẽ không phải thiên kim trong giới thượng lưu, không cần đối với cô như vậy.”
Thiên Tuyết cảm thấy bọn họ nói đều có đạo lý, nhìn Mục Thiên Dương, thấy ngón tay anh không có hạ xuống gõ đầu gối, xem ra đầu óc đang chuyển động.
Mục Thiên Dương nghĩ, may mắn Đỗ Viễn Minh vẫn là một người thanh liêm chính trực —— vợ đã chết mười mấy năm mới có mùa xuân thứ hai, bình thường cũng không có chuyện xấu gì, cũng không sẽ không ngăn được ham muốn. Người như vậy, ít nhất sẽ không có tâm tư xấu xa với Uyển Tình, bằng không anh còn phải lo lắng Uyển Tình có thể gặp được chuyện càng ghê tởm hơn hay không!
Về phần hôn sự, còn có cái gì lợi ích lớn hơn đám hỏi với Mục thị sao?
Bọn họ ở trong này lo lắng một đống, Đỗ Viễn Minh cho dù thật không ngờ chuyện này. Ông có tình cảm thật với Từ Khả Vi, đối với Uyển Tình cũng rất quan tâm.
Lúc Từ Khả Vi còn sống, ông không muốn tính kế hôn sự của Uyển Tình, hiện tại Từ Khả Vi vừa mới chết, một đống lớn chuyện tình chờ ông xử lý, ông cũng sẽ không đột nhiên nghĩ vậy. Hơn nữa Uyển Tình đã trưởng thành, rất nhiều chuyện cũng không cần người trông nom, lại có một cái Đỗ Thiến chưa kết hôn, phỏng chừng ông cũng chỉ có thể làm ngoại nhân……
Ông hiện tại tìm Uyển Tình, chỉ là muốn cùng Uyển Tình nói một chuyện: “Thiến Thiến muốn về đây.”
Tính thời gian, Đỗ Thiến bay từ Newyork đến thủ đô trước, sau đó từ thủ đô đến thành phố A, lại từ thành phố A ngồi xe lại đây, khoảng 5 giờ sẽ tới. Đến lúc đó sẽ là lúc chôn cất, tự nhiên phải nói một tiếng với Uyển Tình. Dù sao…… tính tình Đỗ Thiến không tốt, lúc trước không hợp với các cô mẹ con.
Uyển Tình nghe xong, quả nhiên có chút kinh ngạc, cô đã quên người này. Nghĩ lại, trong lòng còn có chút kinh ngạc. Mẹ đều đi nhiều ngày rồi như vậy, Đỗ Thiến thiệt tình phải vội về chịu tang, cho dù đi gấp ngày đêm, cũng không quá 24 giờ, đã sớm nên đến! Kết quả lại đợi đến hôm nay đưa tang, còn cố tình chọn tại lúc chôn cất kia đến, thật sự là làm cho người ta chán ghét!
Đỗ Viễn Minh cũng nghĩ đến vấn đề lúc đó, tự nhiên phải giúp con gái nói chuyện: “Thiến Thiến hai ngày trước tham gia hoạt động trường, không có ở Newyork, di động lại không liên lạc được, ngày hôm qua quay về nhà trọ mới nhận được điện thoại của chú, ngay sau đó sẽ trở lại. Bất quá Newyork cách nơi này quá xa, vẫn có chút không đuổi kịp.”
“Có thể trở về thì tốt rồi.” Uyển Tình cũng không quan tâm ông nói thật hay giả, thái độ của mình cứ mãi như thế, “Một mảnh tâm ý của chị, mẹ sẽ biết.”
Nói thật, trong lòng cô có chút ghét bỏ Đỗ Thiến, nhưng nghĩ nếu cô không hiểu chuyện, cũng không làm hỗn loạn lễ tang của người khác?
5 giờ, mọi người bắt đầu chuẩn bị xuất phát, Đỗ Viễn Minh liên hệ Đỗ Thiến một lần rồi, nói đã muốn ở trên đường cao tốc. Mọi người đợi đến mười phút, quả nhiên thấy cô phong trần mệt mỏi tới rồi.
Trời đã muốn tiến vào đầu hạ, thời tiết có chút nóng, Đỗ Thiến mặc một cái váy màu đen liền áo, trên cổ thắt một cái khăn hoa màu tối, coi như trang trọng.
Nhưng Đỗ Viễn Minh vẫn chê cô ăn mặc “Tươi đẹp”, lại bởi vì quần áo không có tay áo, phù hiệu chỗ tay áo chuẩn bị tốt đeo không được, để cho cô đi thay quần áo.
Đỗ Thiến gần đây trở nên có hơi cẩn thận, thời điểm gọi điện thoại đặt vé máy bay đã nghĩ đến hạng mục công việc chú ý khi vội về chịu tang, là chuẩn bị vài món quần áo. Lập tức không có câu oán hận, muốn đến phòng thay đổi một bộ.
Dọc theo đường đi, tâm tình của cô có chút phức tạp. Để cô vội về chịu tang Từ Khả Vi, ý cô đương nhiên không vui, cũng không phải mẹ ruột của cô! Nhưng giờ phút này nhìn thấy Đỗ Viễn Minh, thấy sắc mặt ông tang thương, già hơn lần gặp mặt trước rất nhiều, cũng nhịn không được khổ sở lên. Còn nghĩ đến thời điểm mẹ mình chết……
Trong lúc nhất thời, đủ loại cảm tình dâng lên trong lòng, cô khóc lên. Thừa lúc khóc, cô lôi kéo tay Uyển Tình, nói: “Nén bi thương thuận theo biến cố bất ngờ……”
Uyển Tình nhìn cô, có hơi không có quen, cứ thế gật gật đầu.
Đỗ Thiến lập tức buông cô ra, quay đầu kéo Đỗ Viễn Minh: “Cha, người cũng đừng quá thương tâm.”
Đỗ Viễn Minh vỗ vỗ lưng của cô: “Con cũng vậy.”
Nói xong, mọi người bắt đầu giao hủ tro ra.
Mộ Từ Khả Vi gần sát với Thẩm viện trưởng, viện trưởng đương nhiệm nói: “Khả Vi và viện trưởng, cũng coi như có tình cảm mẹ con, như vậy cũng không cô đơn.”
“Về sau đến xem mẹ, cũng thuận tiện nhìn xem bà.” Thẩm viện trưởng nói.
Uyển Tình nghe xong, nhìn thoáng qua Mộ Bia bên cạnh, thầm nghĩ về sau đến tảo mộ, tế phẩm đều phải mang một phần nhiều. Thẩm viện trưởng nuôi lớn mẹ của cô, các bà có tình cảm mẹ con, mình và bà cũng có thể tính có tình cảm bà cháu……
Trong lòng đám người Đỗ Viễn Minh và Mục Thiên Dương, cũng nghĩ không kém như vậy nhiều lắm.
Rồi sau đó chôn cất tro cốt, Uyển Tình khóc chết đi sống lại, cuối cùng thiếu chút nữa đã ngất xỉu. Mục Thiên Dương lo lắng không thôi, cũng không quản mọi người sẽ nghĩ như thế nào, chen chúc mở mọi người ôm lấy cô: “Đi về trước đi! Để bà nghỉ ngơi thật tốt!”
Ôm người thể lực sống như vậy đương nhiên là giao cho nam nhân, nhưng nam nhân ở đây, chiếu theo tuổi tác của Đỗ Viễn Minh, viện trưởng, từ trên núi ôm đi xuống có hơi gian nan. Mà Quản Hạo Nhiên ngồi xe lăn, vẫn là đừng làm khó anh. Còn lại cũng chỉ có Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành, Mục Thiên Dương đoạt trước, vậy còn nói cái gì? Tuy rằng anh đại tổng tài làm này có điểm gì là lạ, nhưng trường hợp bi thương mà hỗn loạn, mọi người cũng không có để ý nhiều lắm.
Mục Thiên Dương liền một đường ôm Uyển Tình từ trên núi đi đến đường cái, lúc bỏ vào cô trong xe, thấp giọng nói bên tai cô: “Uyển Tình, tỉnh lại một chút, em còn có anh.”
Uyển Tình ưm một tiếng, nước mắt mê mắt, ào ào dính vào trên áo anh: “Thiên Dương……” Cô gắt gao túm ống tay áo của anh, run run giống như con mèo nhỏ.
Mục Thiên Dương luyến tiếc thả cô xuống, lấy lại bình tĩnh, quay đầu kêu Thiên Tuyết: “Thiên Tuyết, cô ấy có điểm gì là lạ, em tới với cô ấy.”
Thiên Tuyết vội vàng chạy lên, an ủi Uyển Tình.
Đỗ Viễn Minh muốn sắp xếp mọi người đi ăn cơm, Mục Thiên Dương nói: “Tôi xem cô ấy đi không được, để Thiên Tuyết cùng cô quay về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Đỗ Viễn Minh gật đầu, sắp xếp mọi người lên sau xe.
Đỗ Thiến mắt lạnh nhìn hết thảy, trong lòng cười lạnh một trận: các người không phải rất thân mật ở Thành phố C sao? Còn cùng xây dựng tổ ấm tình yêu! Hiện tại sao không lớn mật một chút chứ, giả xa lạ làm gì?