Chương 259: Gặp lại
Mục Thiên Dương hừ lạnh một tiếng: “Từ nhỏ em đã mang họ Mục, loại quan hệ này em nghĩ là muốn cắt đứt thì cắt đứt được sao? Nếu em dám qua lại với anh ta, anh sẽ cắt chân em.”
“Anh!” Thiên Tuyết ngẩn ra, mạnh mẽ đẩy bả vai anh, chạy ra cửa.
“Thiên Tuyết!” Uyển Tình muốn đuổi theo, lại sợ Mục Thiên Dương không đồng ý.
Mục Thiên Dương vẫy vẫy tay: “Giám sát chặt nó! Không cho phép nó qua lại với Quản Hạo Nhiên!”
Uyển Tình nhép nhép miệng, nghĩ muốn xin xỏ giúp. Nhưng nghĩ lại, bình thường anh cưng chiều Thiên Tuyết thế nào, hiện giờ lại mắng cô ấy như vậy, còn đập bể ly, làm sao có thể khuyên được đây?
Cô đi rồi, Mục Thiên Dương lập tức mua vé máy bay trở về thành phố A. Lúc máy bay đáp xuống thành phố A đã là chín giờ tối, không chút nghĩ ngợi, anh liền bắt taxi đến một cửa hàng bán hoa. Tới đó, mới phát hiện ra cửa hàng bán hoa đã đóng cửa rồi. Sau vài phút ngu ngơ, anh tỉnh táo lại, trở về biệt thự.
Sáng sớm hôm sau, anh lại trở lại, cửa hàng bán hoa vừa mới mở cửa, Quản Vận Phương và Từ Khả Vi đều đang bận rộn.
Đi vào trong cửa hàng, Từ Khả Vi niềm nở: “Anh chàng này, muốn mua hoa sao?”
Anh trưng ra một bộ mặt lạnh, nhìn về phía bà. Từ Khả Vi lập tức cảm giác được áp lực, có chút không được tự nhiên, không cần đoán cũng biết được địa vị xã hội của anh cao thế nào.
Đột nhiên Mục Thiên Dương nhớ tới bà là mẹ của Uyển Tình, đó chính là mẹ vợ tương lai của mình sau này! Nên kính trọng! Anh lập tức cong người, sắc mặt dịu đi một chút. Thế nhưng anh chưa từng làm chuyện lấy lòng người khác bao giờ, kể cả khi đối mặt với Mục lão gia, cũng luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, bây giờ thật sự cũng cảm thấy không quen.
Trong đầu buồn bực nhưng vẫn cắn răng thể hiện, dù sao hôm nay cũng không phải đến ra mắt mẹ vợ, coi như không biết đi… dù sao vốn cũng không tính sẽ nịnh nọt.
“Cháu muốn tìm bà Quản.” Anh lễ phép nói.
Từ Khả Vi thấy anh đột nhiên kính trọng mình, càng thấy không quen, vội vàng lùi lại vài bước, xoay người gọi Quản Vận Phương: “Chị Phương, có người tới tìm chị!” Nói xong liền quay đầu nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương, cảm thấy kỳ lạ: Người này nhìn có vẻ không tầm thường, làm sao có thể liên quan đến chị Phương? Chẳng lẽ là khách hàng gì đó?
Quản Vận Phương từ nhà trong đi ra, thấy Mục Thiên Dương, liền ngẩn ra, hai tròng mắt đờ đẫn một lúc lâu, ngơ ngác nói: “Gia Hào…”
Hai tròng mắt của Mục Thiên Dương hơi híp lại. Tuy anh không nghe rõ được bà nói gì, nhưng lại đoán được…
Quản Vận Phương mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, làm sao có thể là Mục Gia Hào? Mục Gia Hào đã chết hai mươi năm rồi!
Bà tháo găng tay nilon ra, hai tay xoa xoa lên chiếc tạp dề, đi qua: “Xin chào, có gì cần giúp đỡ sao?”
Đối mặt nhìn anh, bà cười nhạt, trong lòng lại có thể rất bình tĩnh. Bà cũng không muốn đoán xem anh là ai, dù sao, nếu đã tới tìm bà, sẽ tự giới thiệu…
Mục Thiên Dương đưa danh thiếp ra, chuẩn bị dùng một tay đưa tới. Sửng sốt một lúc, thế nào vẫn là đưa bằng hai tay, thể hiện sự tôn trọng.
Quản Vận Phương vừa thấy, cũng dùng hai tay nhận lấy, nhìn thấy dấu hiệu của Mục thị trên đó, trong lòng bà lại nghĩ về chuyện cũ. Bà sớm nên nghĩ đến, người giống ông ấy, chỉ có thể là con ông ấy…
“Cậu…” Quản Vận Phương buông tay xuống: “Có chuyện gì cần nói?”
“Có tiện nói chuyện một chút không?”
“…Tôi vừa mới mở cửa, vẫn còn bề bộn nhiều việc.”
“Tôi không ngại nói chuyện ở trong này.”
Lông mày Quản Vận Phương nhíu lại, cởi tạp dề xuống, đưa cho Từ Khả Vi: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Mục Thiên Dương lái xe đưa bà đến một quán trà gần đó, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Quản Vận Phương cầm ly trà đã uống được vài ngụm, thấy anh chậm chạp mãi vẫn không nói gì, chỉ có thể mở miệng trước: “Cậu có chuyện gì?”
“Tôi thực sự không muốn nhìn thấy bà!” Mục Thiên Dương nói. Mới trước đây từng hy vọng xa vời bà trở thành mẹ của mình, dù sao cũng từng có cảm tình và khát khao ấy, điều này khiến anh không biết phải đối mặt với bà như thế nào.
Quản Vận Phương nghe thấy thế, nhớ tới đứa bé của năm đó, so với bây giờ, thấy anh thực không còn đáng yêu, không nhịn được mắng trong lòng: “Nhóc con.” Bà cầm ly trà lên, ngạo nghễ uống một ngụm, lạnh lùng nói: “Cậu có thể coi như tôi không tồn tại.” Bà chưa từng thiếu nhà bọn họ gì cả!
“Lúc trước bà và ba tôi….”
Động tác của Quản Vận Phương bỗng nhiên dừng lại, sau đó lại tiếp tục dùng trà.
“Bà là tình nhân của ông ấy.” Mục Thiên Dương nói.
“Cậu đừng nói lung tung!” Quản Vận Phương sắc bén nhìn anh: “Ba cậu đã chết nhiều năm như vậy, đừng hủy đi danh dự của ông ấy!”
Mục Thiên Dương cười: “Chuyện xấu đó của nhà chúng tôi, ai chẳng biết chứ? Chẳng qua là cho tới bây giờ, vẫn không ai dám nhắc đến mà thôi.”
Quản Vận Phương sửng sốt, không nhịn được có chút đau lòng: “Cậu vất vả rồi…”
Lúc trước Mục gia gặp biến cố lớn, Mục Gia Hào, Mục Gia Uy lần lượt qua đời, khi đó, dường như ai cũng đều cho rằng Mục gia sẽ sụp đổ, không tránh được có người vui sướng khi người khác gặp họa. Về sau, Ngô Nhã lại thêm dầu vào lửa bỏ trốn với người khác, tuy người biết việc đó không nhiều, nhưng một truyền mười, mười truyền một trăm, trong giới thương nhân không thiếu những dị nghị.
Chỉ là về sau khi Mục lão gia ổn định lại công ty, chẳng những không sụp đổ, ngược lại còn trở thành một vương quốc buôn bán tiêu biểu, cũng thành công ngăn chặn miệng lưỡi thế gian. Vài năm nay, Mục Thiên Dương lãnh đạo công ty lại càng như thế chẻ tre, cho dù là kẻ nào ở trước mặt anh đều phải nịnh bợ vài phần, còn ai dám nói đến chuyện năm đó?
Nhưng là, không nói đến không có nghĩa là không biết. Mục Thiên Dương bây giờ vẫn còn trẻ, phía dưới còn có một người em trai, một người em gái, ba người bọn họ mới đúng là thể diện của Mục gia sau này, chỉ cần một người không tốt, liền thân bại danh liệt. Rõ ràng là có tiền bạc, nhưng không đủ để phú quý luôn ở dưới chân, người khác ở trước mặt mình thì nịnh bợ, ai biết được ở sau lưng lại ghét bỏ như thế nào?
“Bà có một đứa con?” Đột nhiên Mục Thiên Dương hỏi.
Nếu anh đã nói bà là tình nhân của ba anh, vậy thì chắc chắn là anh đã chuẩn bị kỹ càng, hỏi ra vấn đề như vậy, Quản Vận Phương cũng không ngạc nhiên.
“Sao, nghĩ muốn an bài một vị trí cho nó ở Mục thị sao?”
“Con trai của bà làm việc không tồi.” Mục Thiên Dương dụi thuốc, cầm ly trà lên uống: “Có thể mang lại giá trị cho tôi, tôi tự nhiên sẽ dùng đến.”
“Có thể được Mục tổng để ý, là phúc của nó!”
“Tôi đã điều tra về bà. Bà và chồng kết hôn chưa được một năm đã ly hôn, dường như là một mình mang theo đứa con. Nếu nói là chưa cưới đã sinh con, cũng không có ai nghi ngờ cả. Khi cha tôi chết, vì sao bà không mang cậu ta đến Mục gia?”
“Tôi không hiểu ý của cậu?”
“Bà sợ khi nói ra cậu ta là con của Mục gia, sẽ có gió to sóng lớn sao? Vài năm đó có vẻ bà thật sự rất khổ sở vất vả, nếu bà đến Mục gia, mặc kệ có phải hay không, Mục gia cũng sẽ đưa cho bà một chút tiền.”
Quản Vận Phương im lặng một lát, uống vào không ít trà, nói: “Mục tổng… Tôi nói là ba của cậu, năm đó ông ấy rất coi trọng tôi. Nếu như về sau, khiến nhà cậu xảy ra không vui, là tôi không đúng. Tôi và ông ấy không thù địch gì, còn không đến mức sau khi ông ấy chết đi, tôi còn phải làm hư hỏng thanh danh của ông ấy… nói thật, ba cậu là một người đàn ông tốt.”
“Lấy bản lĩnh của bà, có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho ba tôi, lại muốn rời khỏi Mục thị, nhưng cũng có thể đến công ty lớn khác để nhận chức chứ? Tội gì phải ở lại đây mở một cửa hàng hoa nhỏ? Lại nói, vài năm gần đây, cửa hàng bán hoa của bà mới buôn bán đi lên, trước đây đều là thu nhập lặt vặt, cũng không đáng để nghĩ đến.”
Chương 260: Cảm mạo
“Cậu không hiểu phụ nữ.” Quản Vận Phương nói, “Cậu nói cái loại công tác này, không thể chăm sóc tốt con của tôi.”
Mục Thiên Dương quơ quơ ly trà, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút phiền chán: “Tôi không có thời gian tán gẫu với dì nuôi con như thế nào!”
“Vậy cậu muốn tán gẫu với tôi cái gì?” Quản Vận Phương cười hỏi.
“Cậu ta không phải là?” Anh trực tiếp hỏi.
Quản Vận Phương sửng sốt: “Tôi không rõ cậu đang nói cái gì?”
“Dì hiểu được.” Mục Thiên Dương nhìn bà, “Tôi biết quan hệ của dù và ba không phải tầm thường. Nếu như lúc trước bọn họ thực sự ly hôn, dì vào cửa, đến cuối cùng hơn phân nửa tôi đã nhận dì……”
Quản Vận Phương cười: “Cảm ơn.” Những lời này coi như là lễ vật anh tặng bà khi gặp lại.
“Vậy cậu ta có phải hay không?”
Quản Vận Phương nghĩ nghĩ, lập lờ nói nước đôi: “Có phải hay không quan trong lắm sao? Cho dù nó là, năm đó tôi không quay lại cầu chỗ tốt, hiện tại cũng sẽ không, nó sẽ không xâm phạm lợi ích gì của cậu.”
Mục Thiên Dương mạnh đứng lên, ngực không ngừng phập phồng. Anh muốn nói cho bà, anh có một đứa em gái ngốc muốn theo đuổi con trai bà! Những lời như thế, anh nói ra khỏi miệng như thế nào? Vạn nhất không phải thì sao?
Nhưng mà, nếu không nói, vạn nhất lại phải đâu?
Quản Vận Phương không nói lời nào, tiếp tục uống trà, quyết định sẽ không cho anh biết đáp án chính xác.
Anh đá ghế một chút, đi ra ngoài: “Nếu như vậy, tôi coi như cậu ta không phải! Chứng cứ phạm tội của cậu ta đang trên tay của tôi, đừng trách tôi giết chết cậu ta!”
–
Sau khi Thiên Tuyết quay về trường, nói muốn tìm Quản Hạo Nhiên thổ lộ, Uyển Tình khuyên can mãi kéo cô lại.
Ngày hôm sau, đầu Uyển Tình có chút choáng váng, hơn nữa hai chân thật sự giống như lời của Quản Hạo Nhiên nói, vô cùng đau đớn, phòng chừng dăm ba bữa không thể khôi phục.
Khi đi học, mê man mấy tiết, lúc trở lại phòng ngủ không có một chút khí lực. Thiên Tuyết hoài nghi cô sinh bệnh, muốn mang cô đi bệnh viện. Cô lắc lắc đầu: “Chỉ là hơi mệt……Tớ không muốn động, ngủ một chút là tốt rồi. Đều là do tối hôm qua cậu huyên náo khiến tớ ngủ không ngon.”
Thiên Tuyết vừa nghe, có chút chột dạ. Ngày hôm qua cô quá tức giận thôi, lôi Uyển Tình hàn huyên rất nhiều giờ. Hơn nửa cả buổi chiều, cậu ấy và anh cô ở trong phòng ngây người lâu như vậy, khẳng định OOXX qua…..Ép buộc liên tục như vậy, có điểm không thoải mái là bình thường.
Thiên Tuyết đưa thuốc cho cô uống, sau đó cho cô ngủ, nghĩ rằng như vậy hẳn là sẽ không có vấn đề. Đến muộn giờ ăn cơm, cô cũng còn chưa tỉnh. Thiên Tuyết đi qua nhìn cô, phát hiện cô đang phát sốt, tất cả đều sợ ngây người, vội vàng cùng Lý Ức đưa cô tới phòng y tế.
Uyển Tình là do lạnh mà cảm mạo, tiêm một mũi, tiếp tục quay về ngủ.
Thiên Tuyết muốn gọi điện thoại cho Mục ThiênDương, nhưng nghĩ tới hôm qua cãi nhau lớn như vậy, coi như xong. Cô chạy đến căn tin mua cháo cho Uyển Tình, Uyển Tình không có khẩu vị, ăn vài hớp lại thôi.
Lúc nửa đêm, Uyển Tình lại đói lả, nghĩ tới nghĩ lui, dường như trong phòng ngủ không có cái gì có thể ăn được. Hình như Lý Ức và Liễu Y Y có mì ăn liền, nhưng cô đang sinh bệnh, vẫn là không nên ăn. Hơn nữa, đang cắt điện, không có cách nào đun nước sôi………
Cô mơ mơ màng màng ngủ tiếp, ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện Thiên Tuyết đã học xong hai tiết rồi quay lại. Thiên Tuyết lên giường đút cô ăn cháo, cô ăn một ngụm, cái vị gì đều không có, vội vàng ngẩng đầu: “Có thể có chút thịt sao?”
Thiên Tuyết lặng đi một chút, bật cười: “Muốn ăn thịt, đó là tốt rồi?”
“Cảm mạo mà thôi, cậu nghĩ mình bệnh bao lâu?”
“Ưm, vậy cậu uống cháo trước, một lát nữa tới chỗ của dì____dì của cậu ở đó, nói với bà làm các món ăn ngon cho mình.”
Uyển Tình gật đầu, uống cháo. Uống hết một nửa, thật sự cảm thấy không có vị, lại không uống nữa.
Thiên Tuyết nhìn thấy vậy, dù sao cũng lót được dạ dày rồi, cuối cùng cũng không ép nữa: “Chúng ta đi ra ngoài xem có cái gì ăn ngon không?”
Uyển Tình thay quần áo, uống thuốc xong, nhìn trong gương, thấy mình không có huyết sắc, nói: “Đưa son của cậu cho tớ.”
“Không phải cậu không trang điểm sao?” Thiên Tuyết lục má hồng ra. Kỳ thật cô cũng không thường xuyên dùng, nhan sắc là cơ bản, nhưng đột nhiên giống như Uyển Tình, lúc trên mặt không có huyết sắc hay là muốn bôi một chút.
Uyển Tình vội quay đầu, nhìn cô: “Cậu giúp tớ đi.” Cô không biết hóa trang, phỏng chừng bôi thành mông con khỉ.
Thiên Tuyết bôi ra tay một chút, sau đó nhẹ nhành thoa lên mặt cô, vỗ vỗ hai cái, thành phấn hồng tự nhiên.
Lý Ức ở bên cạnh sợ hãi than: “Mĩ phẩm của cậu thật không sai nha!” Tiếp theo nhìn hộp phấn hồng, tò mò hỏi, “Thoạt nhìn rất tốt, là hàng hiệu?”
“Làm sao có thể?” Thiên Tuyết cười, “Sản phẩm mua trên mạng! Chỉ là kỹ thuật của sơn trại chúng ta cường đại, phỏng chừng chỉ người có dùng qua sản phẩm mới biết được thiệt giả!”
Lý Ức ngẫm lại cũng phải, đây là sản phầm mang tầm quốc tế, một hộp phấn hồng như thế này phải tiêu hết một tháng sinh hoạt phí cả tháng của các cậu ấy! Chắc hẳn chỉ là mô phỏng theo thôi.
Uyển Tình cố ý mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, tôn lên da nhìn có tinh thần hơn một chút.
Thiên Tuyết nói: “Môi của cậu rất trắng, muốn tô một chút son hay không?”
Uyển Tình nhớ tới Mục Thiên Dương nói anh không thích, lắc đầu: “Không có việc gì, tớ cắn chặt là tốt rồi.” Nói xong liền luân vừa bậm vừa cắn môi.
Thiên Tuyết nhìn kinh hãi: “Cậu đừng cắn nát.”
Đến Isabella, hai người mới nghe nói Mục Thiên Dương quay về thành phố A. Uyển Tình nhíu mi, nghĩ sớm biết vậy sẽ không sửa soạn bản thân, môi của cô cũng sắp bị cắn nát rồi.
Bà Trương nghe nói Uyển Tình sinh bệnh, làm mấy món khẩu vị nhẹ. Cơm nước xong, Uyển Tình mệt mỏi rã rời, nhìn Thiên Tuyết nói: “Tớ đi ngủ, khi đi học gọi tớ.” Ba giờ chiều các cô có tiết học.
Thiên Tuyết gật đầu. Đến lúc phải đi, phát hiện cô đang ngủ say, liền luyến tiếc đánh thức cô. Không phải chỉ là trốn học sao? Trốn học và nghỉ học, dù sao cũng là không đi học!
Vì thế, một mình Thiên Tuyết đi học. Trên đường đến phòng học, đi ngang qua phòng máy tính, cước bộ cô chậm một chút, nhớ tới Quản Hạo Nhiên, sửng sốt vài giây, gọi điện thoại cho anh.
“Alo?” Âm thanh của Quản Hạo Nhiên truyền đến.
“Em là Thiên Tuyết.”
“Uh? Làm sao vậy?”
“Anh ở đâu?”
“Vừa tan học.”
“Em đi tìm anh.” Trong lòng Thiên Tuyết kích động, “Anh ở nơi nào?”
Quản Hạo Nhiên sửng sốt: “Có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên có chuyện!” Thiên Tuyết nói, “Anh ở đâu?”
Quản Hạo Nhiên nói chỗ của mình, Thiên Tuyết vội vàng đi qua, thấy anh tựa vào xe đạp đọc sách.
Quản Hạo Nhiên thấy cô đi tới, gấp sách lại, nghi hoặc: “Vì sao chỉ có một mình em?”
Thiên Tuyết sửng sốt: “Anh hi vọng là mấy người?”
“Không phải em và Uyển Tình luôn không rời sao?” Anh cười, “Sao vậy, em trốn học?”
Thiên Tuyết cắn cắn môi, nói: “Trốn học thì sao? Không tin là anh trách được!”
“Hiện tại mới là năm thứ nhất!”
“Vậy anh sang năm thứ hai bắt đầu trốn học?”
Quản Hạo Nhiên nghĩ lại, xấu hổ thuyết: “Hình như cũng là năm thứ nhất……..Ưm, ngày 11 tháng 11.”
“Nhớ rõ ràng như vậy?” Thiên Tuyết nheo mắt lại, “Có chuyện gì đặc biệt sao?”