Chương 221: Tránh đi
Uyển Tình lắc đầu.
“Vậy đi theo tôi mua đồ ăn?”
“A?” Đây là triển khai thần thông gì đây?
Từ Khả Vi vừa vặn ở bên cạnh, quay đầu nói: “Nên làm cơm trưa, Uyển Tình, con đi giúp Hạo Nhiên.”
“Hả….” Uyển Tình khép tạp chí lại đứng lên.
Từ Khả Vi nói với Quản Hạo Nhiên: “Trên cánh tay nó bị thương, đừng cho nó chạm phải.”
“Yên tâm đi.” Quản Hạo Nhiên nói, hướng Uyển Tình vẫy tay, đi ra khỏi cửa hàng bán hoa.
Uyển Tình theo sau, nói chuyện bác quái đi vào chợ. Cách cửa hàng bán hoa cũng không xa, nhưng cô không nghĩ tới, lại có thể có loại địa phương như vậy.
Quản Hạo Nhiên nói: “Bình thường các bà đều ăn cơm trong cửa hàng, cử một người đi mua cơm, về đến nhà làm, sau đó cầm đồ ăn đã làm xong đến cửa hàng, ăn ngay trong cửa hàng.”
“Hả. “Uyển Tình gật đầu. Tiếp theo không nói chuyện, tựa như người xa lạ. Thẳng đến khi mua đồ ăn, Quản Hạo Nhiên muốn mua một bó rau muống, cô mời mở miệng nói: “Cái này không đủ non.”
Quản Hạo Nhiên liếc nhìn cô một cái, cười: “Tôi không hiểu, em tới chọn.”
Uyển Tình liền đổi quán khác, tự cầm tiền, sau đó đi dọc theo đường chọn mua, thỉnh thoảng còn cò kè mặc cả. Quản Hạo Nhiên có chút đăm chiêu nhìn cô, khóe miệng nở ra nụ cười tươi.
Xách túi đồ ăn, Quản Hạo Nhiên liền mang cô về nhà, trên đường lại chỉ ngón tay: “Cửa hàng bán hoa là ở chỗ này, rất gần.”
“Ừ.”
Sau khi vào cửa, Quản Hạo Nhiên bắt đầu nấu cơm. Uyển Tình bưng cái chậu nhỏ, ngồi ở phòng khách lấy đồ ăn, nghe thấy bên trong tiếng nước chảy rào rào, cắt rau băm băm băm, nhớ tới hắn ngay cả đồ ăn cũng không biết mua, thật hoài nghi tài nghệ của hắn. Bất quá, cô cũng không xung phong nhận việc nói hỗ trợ, im lặng sửa sang lại đồ ăn xong, mới đi vào.
Quàn lý Hạo Nhiên nói: “Không có việc gì, em đi xem tivi đi.”
Uyển Tình gật đầu, kỳ thật có hơi muốn chạy, nhưng không có thất lễ như vậy.
Trải qua giáo huấn Ngụy Lâm Thư và Sở Thiệu, cô theo bản năng trốn tránh đàn ông, bởi vì Mục Thiên Dương không thích, hoàn toàn không thích!
Quàn Hạo Nhiên làm tốt đồ ăn, thoạt nhìn còn có thể. Mỗi người bưng hai dĩa, Quản Hạo Nhiên hỏi: “Em được không? Đừng động đến miệng vết thương.”
“Đi.” Uyển Tình khẳng định nói.
Hắn nở một nụ cười, liền củng cô đi vào cửa hàng.
Khi ăn cơm, Quản Vận Phương quan tâm hỏi Uyển Tình: “Có quen không? Có nhàm chán hay không? Nếu nhàm chán, con đi vào trong nhà xem tivi hoặc là lên mạng, bằng không kêu Hạo Nhiên dắt con ra bên ngoài đi dạo.”
“Rất tốt.” Uyển tình nói, gắp thức ăn chậm rãi ăn.
Quản Hạo Nhiên hỏi: “Đồ ăn có hợp khẩu vị không?”
Uyển tình sửng sốt một chút, gật đầu: “Thật không sai.”
Quản Vận Phương cười, vuốt tóc cô: “Không nên khách khí với nó! Nó cũng là đàn anh của con, đại học C, để nó chiếu cố con! Con có vấn đề gì thì tìm nó, nếu nó dám không nghe lời, con liền nói dì biết! Dì sẽ giáo huấn nó!”
Quản Hạo Nhiên cười cười không nói lời nào.
Như thế này Uyển Tình mới nhớ Từ Khả Vi từng đề cập qua. Người này không phải thấy hôm nay, ngày mai có thể mặc kệ mọi chuyện. Hắn học ở đại học C! Sau khi đến bên kia, chỉ sợ thấy mặt thường xuyên, tránh cũng tránh không khỏi…..
“Cái đó….”Uyển Tình ngẩng đầu, “Đàn anh, anh học gì?”
Quàn lý Hạo Nhiên dừng một lát, có hơi không thích ứng với cách xưng hô này, nhưng nghĩ nghĩ, trừ bỏ kêu như vậy, thật không tìm thấy từ nào thích hợp hơn, vốn sửa không đúng.
“Năm thứ tư.”
“Vậy khi nào tốt nghiệp?” Thật tốt chỉ có một năm! Trong lòng Uyển Tình thật vui.
Quản Hạo Nhiên tựa như nhìn thấu ý tứ của cô, vô tình nói: “Khả năng sẽ nghiên cứu thêm!”
“Phốc —-“ Uyển Tình sặc một ngụm. Cái gì! Như vậy không phải là bốn năm?!
“Con không sao chứ?’ Từ Khà Vi vội vàng vỗ vỗ cô, cho cô uống ly nước, “Cẩn thận một chút.”
“Có phải cay quá hay không?” Quản Vận Phương hỏi, khóe miệng có chút ý cười. Xem ra, con bé này rất sợ Hạo Nhiên nhà bà sao. Bà ngẩng đầu nhìn Quản Hạo Nhiên một cái, “Như thế nào lại nghĩ tới nhiên cứu? Lúc trước không phải nói không sao?”
Quản Hạo Nhiên phiền lòng thở dài: “Công việc khó tìm. Nhìn lại thì tìm không thấy thích hợp, đơn giản là học thêm vài năm.”
Quản Vận Phương sửng sốt: “Vậy tùy con đi.”
Từ Khả Vi hỏi: “Trước không phải con đến một công ty thực tập sao? Không cân nhắc ở lại đó sao?”
Quản Hạo Nhiên lắc đầu: “Vốn không phải là công ty tốt nhất, bạn học con còn muốn con cùng hắn cạnh tranh, rõ ràng cho hắn xem!”
Quản Vận Phương nhịn không được nhíu mày: “Con đừng muốn bay cao vươn xa! Công việc thôi, muốn làm kiên định phải làm từ cơ sở, không phải vừa làm đã làm chủ quản.”
“Con đương nhiên biết.” Quản Hạo Nhiên cười, “Đừng nói nữa, con đều biết chừng mực, ăn cơm đi.”
Uyển Tình không có hứng thú lớn với lời nói của bọn họ. Công việc cái cần, chỉ cần Mục Thiên Dương không buôn tha cô, cô liền không cần lo lắng. Chờ hắn mặc kệ cô, cô lại quan tâm không muộn, bằng không suy nghĩ cũng không được gì!
Cơm nước xong, ba người tranh nhau đi rửa chén, Uyển tình rõ ràng nói: “Con mới đến đây đấy!”
Quản Vận Phương vừa nghe, cũng không cãi, vung tay lên: “Cho Hạo Nhiên rửa!”
Quản Hạo Nhiên yên lặng cầm chén đến phòng phía sau.
“Buồn ngủ không?” Quản Vận Phương hỏi Uyển Tình, “Muốn đi lên lầu ngủ trưa một giấc hay không?”
“Không nên.” Uyển Tình lắc đầu, “Mọi người đi ngủ trưa đi, con giúp mọi người trông cửa hàng.”
Hai người nhịn không được cười lên một tiếng, lắc đầu. Quản Vận Phương dọn dẹp cơm xong lau bàn, ngồi xuống phía sau bàn làm việc: “Không có chuyện gì, chúng ta tìm bộ phim điện ảnh xem!”
Vừa dứt lời, Quản Hạo Nhiên ở phía sau hô to một tiếng: “Mẹ! Network card có tính lưu lượng!”
Quản Vận Phương dừng lại một chút, hỏi: “Vậy có thể làm cái gì?”
“Mẹ đừng chơi trò chơi, không xem phim điện ảnh là được!”
“Vậy còn gì là niềm vui?” Quản Vận Phương bĩu môi.
Từ Khả Vi nhớ tới hôm qua video kia, hỏi Uyển Tình: “Con ngày hôm qua sao có thể gặp chuyện không may?”
Uyển Tình dừng lại một lát, nói: “Là người phụ nữ kia.”
“Cô!” Từ Khả Vi phút chốc ngập đầy câm tức, “Cô ta quả thật khinh người quá đáng!”
“Chồng trước bà kia hiện tại làm gì?” Quản Vận Phương hỏi, “Cái này thật sự quá đáng! Thiếu chút nữa xảy ra tai nạn chết người, chúng ta có thể tố cáo cô ta!”
Từ Khả Vi tức giận nói: “Người làm ra chuyện kia, hiện tại là vị hôn thê tổng giám đốc Mục thị, sao tố cáo được cô?”
Quản Vận Phương sửng sốt: “Mục thị?”
“Một công ty rất lớn.” Từ Khả Vi nói, “Hơn công ty Đinh Chí Cương không biết bao nhiêu lần!”
Quản Hạo Nhiên đột ngột đi ra: “Mục thị hôm nay thông báo nói rõ, đã hủy bỏ hôn ước, trên mạng có tin tức.”
Ba người sửng sốt, gấp rút tìm kiếm tin tức trên trang wed.
Mục Thiên Dương lần này mạnh tay, tổng công mua bảy tờ báo, trang đầu nói rất rõ.Trên mạng cũng có nhiều âm thanh, có nói Mục Thiên Dương tốt—– không giúp vị hôn thê che giấu sự xấu xa, quyết đoán cắt tám đoạn, có chí khí! Cũng có nói Mục Thiên Dương không tốt, vị hôn thê xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người cấm anh vẽ đường cho hươu chạy, nhưng anh không quan tâm là không đúng rồi. Thật sự là người tốt, liền kéo cô về giáo dục tốt, đại diện cho vị hôn thê xin lỗi người ta …..
Chương 222: Nói rõ
Đương nhiên, hiện tại còn rất nhiều lời đồn, nói đây là có người hãm hại Đinh Thải Nghiên, nói đây là một chuyện rất lớn, nói Mục Thiên Dương sớm muôn cũng từ hôn, chính từ chuyện này bắt lấy cơ hội. Về phần vì sao muốn từ hôn, đó là bời vì Đinh Thải Nghiên sinh hoạt cá nhân rất loạn, còn lộ ra một số tấm ảnh chụp Đinh Thải Nghiên ra vào hộp đêm…..
Uyển Tình thật sự không ngờ tới, nửa ngày này cô ở cửa hàng bán hoa không có việc gì làm, trên mạng lại có một trận gió tanh mưa máu. Chỉ là, không biết hiện tại Đinh Thải Nghiên và Đinh Chí Cương có phản ứng gì. Bọn họ, thừa nhận kết quả này sao?
~~~
Đinh Thải Nghiên đêm trước đi tìm Chu Khải Quốc, Chu Khải Quốc đối với chuyện này cũng không biết rõ. Với kinh nghiệm diễn xuất của ông ta, chỉ luôn luôn dùng để áp chế cường quyền, trực tiếp xóa bài viết bịt miệng. Nhưng dùng trong việc này thì rõ ràng không được, Mục Thiên Dương không lên tiếng, Đinh Thải Nghiên kia thì không có bản lĩnh cao như vậy.Về sau tìm cách khủng hoảng lại các quan hệ trong công chúng, quyết định xoay chuyển cách nói trên mạng.
Trên mạng có người nói thấy tận mắt Tiết Lệ Na đẩy người, nhưng hiện trường chỉ có vài người, trừ bỏ người truyền tấm ảnh, nhân chứng tận mắt nhìn thấy chân chính tuyệt đối không vượt qua số ngón tay, những người khác đều là một truyền mười, mười truyền trăm người ta nói sao hay vậy thôi. Cho nên, bọn họ thu mua rất nhiều thủy quân*, đến xem video và ảnh nói Uyển Tình tự mình ngã xuống, thậm chí nói Uyển Tình đụng đông lấn tây, cuối cùng ngay cả ông già và phụ nữ mang thai cũng làm ngã, tất cả lời đồn nào cũng có.
* ở đây thủy quân là đề cập đến các cơ quan, doanh nghiệp quốc gia cụ thể, thông qua cải trang như người dùng bình thường hoặc người tiêu dùng, với các liên kết tìm kiếm, trang web hoặc diễn đàn bình luận các bài viết trả lời của những người khác gây ảnh hưởng đến người khác.
Kết quả, Mục Thiên Thành đăng kí một tài khoản cấu kết nhau cùng truyền ảnh, mắng to thủy quân vô sỉ, sau đó hỏi rõ ràng xảy ra chuyện gì, đã kêu một đám người kể lại sự thật, cả đêm trên mạng không yên tĩnh.
Chu Khải Quốc cảm thấy, trên mạng chính là cuộc chiến nước bọt, người dân đen càu nhàu thì thôi, mấu chốt là nằm ở thái độ của Mục Thiên Dương. Ông ta biết Mục Thiên Dương không phải thật lòng với Thải Nghiên, đoán chừng lợi dụng cơ hội này sẽ phủi sạch quan hệ, cũng rất không nguyện ý giúp cô ta. Làm những thứ này, ông đã nói: “Không có việc gì! Vài cái mạng lưới của dân, không thể đủ khả năng tạo nên song gió!’
Mục Thiên Dương không nghĩ sẽ để ý tới, những người đó huyên náo suông thôi. Mục Thiên Dương muốn lợi dụng, tự nhiên sẽ tạo nên sóng to gió lớn.
Thải Nghiên vẩn còn lo lắng, lại không dám gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, chỉ cầu nguyện là hắn không có thấy.
“Nếu vạn nhất hắn đã biết, em nên làm sao bây giờ?” Cô hỏi Chu Khải Quốc, “Em cảm thấy đến cuối củng hắn đính hôn với em không chỉ đơn giản như vậy, em còn nói không được…. Theo lý thuyết, em không có gì có thể cho hắn lợi dụng! Nhưng mà…. Em cảm thấy sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ bỏ em thôi! Nếu hắn thừa dịp này từ hôn thì làm sao bây giờ?”
Chu Khải Quốc trầm ngâm, thầm nghĩ trực giác đàn bà vô củng chính xác.
“Em gọi điện thoại cho hắn, thăm dò ý tứ một chút.” Hắn nói.
Thải Nghiên nghĩ nghĩ, lấy điện thoại, gọi cho Mục Thiên Dương.
Lúc ấy Mục Thiên Dương mới về từ nhà Uyển Tình, trong lòng cân nhắc, sợ cô cảm giác được nguy cơ, thừa dịp một đêm nay chỉnh thành một con thiêu thân, âm thanh bắt đầu lạnh hỏi: “ Trên mạng sao lại có tấm ảnh này? Em có biết hình tượng của em có bao nhiêu trọng yếu không? Em là vị hôn thê của Mục Thiên Dương, biểu thị cho một nửa mặt mũi Mục Thị!”
“Thật xin lỗi…..” Thải Nghiên sợ hãi nói, “Đó là ngoài ý muốn…..”
Chu Khải Quốc ôm máy tính, chỉ lời thủy quân về phía cô: căn bản không có người đẩy cô ta! Là chính cô ta loạng choạng, mới ngã xuống, còn đụng ngã một ông già!
Thải Nghiên vội vàng nói: “Không phải em! Cũng không phải mẹ em! Chúng em chỉ là vừa đi ngang qua thôi, chính là cô tự chạy loạn, còn đụng ngã mẹ em!’
Mục Thiên Dương trầm mặc, vốn tưởng rằng cô sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Tiết Lệ Na, không nghĩ tới lại chuyển thành như vậy.
“Thiên Dương?” Thải Nghiên hoảng sợ kêu một tiếng, “Em thật sự không có, anh tin tưởng em!’
Mục Thiên Dương thở dài: “Tốt lắm, không có thì không có, đừng khóc, khóc khiến lòng liền rối loạn.”
Thải Nghiên nín khóc mỉm cười: “Thiên Dương….”
“Đừng lo lắng, ngủ một giấc thật tốt, ngày mai anh sẽ gọi bộ phận PR xử lý.Dám phỉ bán em, một người anh cũng không tha!’
“Ừ……”
“Ông gần đây rất nhớ em, ngày mai buổi trưa, chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm.”
“Tốt!” Thải Nghiên rốt cuộc yên lòng. Tắt điện thoại, nói cho Chu khải Quốc nghe. Chu Khải Quốc cảm thấy nghi ngờ, thật cảm thấy Mục Thiên Dương không phải tốt như vậy, bất quá cũng có thể cũng bị đuổi đi như vậy rồi.
“Em về trước.” Thải Nghiên đứng lên.
Chu Khải Quốc giữ chặt cô, cười nói ái muội: “Anh giúp em chiếu cố chuyện lớn như vậy, em lại muốn đi?”
Thải Nghiên mặt dày nói: “Anh chỉ kêu vài người phát tin thôi, bất quá nói một câu, tiền không phải chỉ mình em ra!”
“Em không có lương tâm!” Chu Khải Quốc nhìn thấy bộ dạng giả vờ của cô, một tay ôm cô đến bên người, cách lớp quần áo xoa xoa nực cô, “Là ai khóc tới tìm anh? Lúc này nguy cơ được giải trừ, sẽ không quên chứ?”
“Ai nha! Anh đừng như vậy!” Thải Nghiên xoay người vặn vẹo, “Em ngày mai còn muốn đi tìm hắn, còn không biết sẽ như thế nào!”
“Còn có thể như thế nào? Em yên tâm đi!” Chu Khải Quốc mới không quan tâm cô sống chết, thoải mái trước quan trọng hơn.
Thoải mái hết cả đêm, Thải Nghiên thần thái sáng láng lái xe về nhà, nửa đường nhận được điện thoại của Tiết Lệ Na: “Thải Nghiên—– đều là mẹ không tốt, mẹ thật xin lỗi con…..”
“Làm sao vậy?” Thải Nghiên không vui đảo cặp mắt trắng, nhớ tới buổi trưa phải đi Mục gia ăn cơm, chuẩn bị tìm món quà thỏa mãn Mục lão gia, “Mẹ gần đây không nên ra ngoài! Còn lại mọi chuyện để con và Mục Thiên Dương xử lý—–“
“Còn xử lý cái gì?” Tiết Lệ Na hét một tiếng, “Đầu óc con bị gì hay sao? Hắn từ hôn với con rồi còn trông cậy vào hắn?’
Thải Nghiên bỗng nhiên dừng ngay: “Mẹ nói cái gì?’
“Hắn từ hôn! Hắn nói rõ trên báo!’
Thải Nghiên trừng lớn mắt, nhìn đèn đỏ phía trước tránh đến tránh đi, thật giống như một tầng mơ hồ sáng chói. Phía sau truyền đến âm thanh tiếng còi ô tô, cô bừng tỉnh nghe thấy, trong đầu liên hồi rung động, là trên ngựa ngả xuống, lúc trước bầu trời còn sáng lạng đột nhiên một màu đen tối.
Bỗng nhiên cô tháo xuống ống nghe điện thoại, đẩy cửa xe liền xong ra ngoài.
Chạy theo dọc đường vài phút, nhìn thấy cửa hàng bên ngoài bán báo, vội vàng cầm lên nhìn. Một tờ báo nói rõ, chỉ thấy ảnh đính hôn của mình và Mục Thiên Dương treo trên cùng, nhưng ở giữa đã bị xé rách, phía dưới là dòng chữ lớn màu đen —- Mục Thiên Dương và Đinh Thải Nghiên giải trừ hôn ước, phía dưới chữ nhỏ hơn miêu tả rõ mọi chuyện.
………Bởi vì Đinh tiểu thư bình thường tác phong bất chính, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, thậm chí tổn hại tính mạng người khác…..
Thải Nghiên đã thấy không rõ là viết cái gì, chậm rãi ôm lấy tờ báo, nhìn trời rơi lệ.
“Mục Thiên Dương….. Anh sao có thể làm như vậy?” Hắn cũng không nói cho cô biết một tiếng! Tối hôm qua hắn còn nói cùng cô về nhà ăn cơm, kết quả hắn hung ác như vậy. Cô quả thật hoài nghi, việc đính hôn này, từ đầu đến cuối là âm mưu của hắn!
“Cô gái? Cô không sao chứ?” Chủ cửa hàng ra tới hỏi cô.
Cô lau nước mắt hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Năm đồng.” Chủ cửa hàng nhìn kỹ một hồi, mở một tờ báo khác ra, cứ mở đúng một trang. Tấm ảnh trên báo có đối lập một chút, chủ cửa hàng cả kinh nói, “Cô là Đinh Thải Nghiên!”