Chương 341: Qúa hỗn loạn
“Nhỏ tiếng chút!” Mục Thiên Dương quát khẽ.
Mục Thiên Thành thống khổ ngồi chồm hổm trên mặt đất: “Chúng em đã quyết trở về rồi chia tay…”
“A…” Cho nên hiện giờ là điên cuồng lần cuối? Khó trách tự nhiên người điên cuồng công việc như Văn Sâm lại bỏ bê công việc đi du lịch!
“10 năm rồi… 10 năm! Anh, anh có hiểu cái này tượng trưng cho cái gì không!” Mục Thiên Thành gần như tan vỡ.
Mục Thiên Dương im lặng, anh còn không biết đoạn tình cảm kia đã được mười năm, nếu mười năm sau, muốn tách anh và Uyển Tình ra, vậy nhất định rất đau, đau đến rụng rời tâm can, anh không có cách nào tưởng tượng được loại thống khổ này.
“Nếu không thì các em có thể làm sao?” Thế giới này có người đồng tính luyến ái, đất nước của bọn họ cũng có, nhưng thế tục không tiếp thụ được.
ở Mục gia, bọn họ phải suy xét đến cảm xúc của ông nội, snag năm ông nội đã 80 tuổi, gần đây đã quyết định không đi du lịch nữa. Chính ông còn biết tuổi tác của mình đã lớn, thì phận làm con cháu như bọn họ, sao có thể không để ý đến cảm xúc của ông? Chuyện này, vốn không có cách nào mở miệng nói với ông, ông không chịu nổi kích thích này!
Đến như Văn Sâm, nhà cậu ta ở quê, nông dân giữ gìn con cái, chuyện nam nữ còn không tiếp nhận được, huống chi là nam nam? Bọn họ mong muốn có người nối dõi tông đường, Văn Sâm này bao nhiêu tuổi, không kết hôn, chắc là người trong nhà cũng điên lên rồi.
“Có thể ra nước ngoài!” Mục Thiên Thành nói: “Nhưng anh ta không đi…”
Mục Thiên Dương im lặng. Đây chính là vấn đề của bọn họ rồi. Hiện giờ người ra nước ngoài nhiều như thế, nếu bọn họ muốn ra, anh tự nhiên không phản đối. Hai người bọn họ ra nước ngoài chỉ là vì ở bên cạnh nhau mà thôi, cũng không phải đi rồi sẽ không quay lại.
“Thôi.” Mục Thiên Thành đứng lên: “Vài năm nay em có lỗi với anh ta… Tuy cùng nhau, nhưng đối với anh không… anh ta luôn một mình… anh ta thích thế nào thì như thế đi…”
“Được, quyết định cho tốt…” Mục Thiên Dương nói: “Nên cất giấu ở trong lòng, có thể tranh thủ muốn cố gắng, thật sự không được, cũng không cần phải…”
Đột nhiên Mục Thiên Thành hỏi: “Anh nói, chúng em kết hôn với người khác, sau đó vụng trộm ở cùng một chỗ được không?”
Đột nhiên Mục Thiên Dương muốn đánh anh: “Trong mắt đồng tình luyến ái các người, phụ nữ không phải là người à? Các người gọi cái này là bên ngoài…! Hơn nữa, kết hôn, người lớn sẽ giục có con, người phụ nữ yêu cầu cậu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cậu có thể chịu được cậu ta ngủ với phụ nữ xong lại ngủ với cậu không?”
Mục Thiên Thành nghĩ đến tình hình lúc đó, phẫn nộ phun ra ba chữ: “TMD!”
Trong phòng suối nước nóng, Thiên Tuyết đang kể cho Uyển Tình nghe tình hình. Uyển Tình nghe xong, kinh ngạc cười toe toét. Văn Sâm và Mục Thiên Thành… Cái này có chút hung tàn.
Uyển Tình thấy chuyện đồng tính luyến á này, bản thân cũng thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nghĩ chuyện này cách mình rất xa, huống chi cô không nhận thức trên người mình? Mà Mục Thiên Thành và Văn Sâm cũng bình thường mà, thế nào mà đột nhiên lại cùng nhau?
Cô lắc đầu không tin: “Chắc chắn là cậu hiểu lầm rồi! Về sau không nên nói lung tung, không cần chú ý những tin tức trên sina, cậu trúng độc quá sâu rồi!”
“Mình mới không trúng độc! Bọn họ tay trong tay đó! Lúc ăn cơm cũng không nỡ buông ra! Còn có hai người đàn ông cùng nhau tới suối nước nóng, cả người liền có vấn đề ấy, mỗi lần Văn Sâm đến nhà mình ăn cơm, anh họ đều ở đây. Anh họ vừa đến, cũng chỉ đích danh tìm anh ta. Trước kia mình còn thấy quái lạ, anh ấy tìmVăn Sâm làm gì? Còn cho rằng anh ấy theo đuổi em gái người ta! Không nghĩ tới …
Bị cô nói như vậy, Uyển Tình cũng hiểu được có vấn đề rồi. Vừa mới ăn cơm khi đó, cô nhìn thấy Mục Thiên Thành ăn cơm còn dùng tay trái rất quái lạ, trước kia cũng phát hiện anh có một loại cảm giác dính liền lấy Văn Sâm.
Cô cắn môi, mỗi ngày bị Thiên Tuyết đả kích, không biết an ủi như thế nào. Hiện giờ, cô cũng cần an ủi rồi.
Thiên Tuyết còn nói: “Còn có, vừa mới rồi anh trai mình bào chúng mình đi lên! Mình hoài nghi bọn họ tam giác luyến! Mình nghĩ anh mình không phải đồng tính luyến ái, mà là lưỡng tính. Uyển Tình, thực xin lỗi, cậu đừng theo anh mình, mình giúp cậu chạy trốn!”
“Hí..” Uyển Tình che ngực, cô thực sự cần được an ủi rồi. Vô vì anh mà đan lắc tay, vì anh học nấu cơm, anh lại thích đàn ông!
Sâu xa! Ông trời mau thu cô lại đi, quan hệ này quá hỗn loạn, không có cách nào tiếp nhận được.
Thiên Tuyết ngồi chồm hổm dưới đất, ôm đầu gối xoắn xuýt thật lâu, đột nhiên nói
: “Uyển Tình, nếu không thì chúng ta yêu nhau đi, bọn họ là bọn họ, chúng ta…”
“Cậu câm miệng lại!” Uyển Tình rống to: “Cậu không nên suy nghĩ bậy bạ! Thiên Dương mới không như thế, anh họ cậu cũng không! Cậu nhất định là nhầm rồi!…”
“Cậu cũng nhận ra dấu vết để lại đúng không?” Thiên Tuyết trực tiếp hiểu lầm phản ứng của cô: “Anh mình thật sự thích đàn ông… A… mình à không! Mình vẫn cảm thấy họ là nam thẳng, sao có thể cong…?”
Uyển Tình rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao mà Mục Thiên Dương đau đầu vì Thiên Tuyết, cô cũng đau rồi.
Lúc này, có người gõ cửa. Hai người cùng nhìn nhìn, Thiên Tuyết đứng lên: “Mình đi!” Đây là phòng cô.
Mở cửa, nhìn thấy Mục Thiên Dương.
Anh hỏi: “Có thể đưa Uyển Tình trả lại cho anh được chưa?”
Thiên Tuyết nhìn thấy anh liền giận dễ sợ, đẩy cửa nói: “Anh vào đi!” sau đó thở phì phì ngồi xuống bên giường.
Anh đóng cửa lại, không hiểu gì đuổi theo cô: “Sao hai đứa lại thế?” Vẻ mặt gì thế, cãi nhau rồi à?
Thiên Tuyết cả giận nói: “Anh quỳ xuống cho em!”
Con tôm gì thế? Mục Thiên Dương trừng to mắt, quỳ?
Uyển Tình kéo kéo Thiên Tuyết, cô hồi phục lại tinh thần, không được tự nhiên vẫy tay: “Không cần quỳ nữa.”
“Hai người sao thế?”
Mục Thiên Dương khó chịu, nhíu mày, hai tay nắm trong quần, dáng người cao ngất, khí thế vô cùng, khiến hai người cảm thấy ít tự tin đi mấy cm.
Thiên Tuyết vọt lên đứng trước, há miệng thở dốc, đột nhiên ủ rũ, mạnh mẽ đẩy Uyển Tình lên trước: “Cậu hỏi đi!”
Uyển Tình do dự giây lát, nhìn anh: “Thiên Thành và Văn Sâm, không đồng tính luyến ái?”
Kinh ngạc!
Anh tút mạnh tay ra, hoảng sợ trừng mắt nhìn các cô: “Sao hai người biết?”
Hai người sửng sốt, thật sự sao?
“A….” Thiên Tuyết ngã xuống giường kêu lên: “Vì sao vì sao? Anh của em… anh ấy là đàn ông… là đàn oong1”
Cô và Uyển Tình cũng không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng lựa chọn của người nhà, không duy trì cũng nên tôn trọng, đặc biệt là sau khi bị internet tàn phá, Thiên Tuyết vào cửa hủ, Uyển Tình không hủ nhưng cũng biết được tương đối nhiều về phương diện này, cho nên đều không kỳ thị.
Hiện giờ sở dĩ không tiếp thu được là vì bình thường Mục Thiên Thành và Văn Sâm đều quá đàn ông, đặc biệt là Mục Thiên Thành! Đàn ông đàn ông! Các người luôn nghĩ là hai người đó sẽ kết hôn, cho ra một đời sau, thế nào đột nhiên nói họ bị cong, như thế sao có thể tiếp thu được?
Chương 342: Vỡ thành cặn bã (1/3)
Mục Thiên Dương có hơi không đành lòng nhìn cô, thầm nói: anh họ em thật là nam nhân bên trong nam nhân —— hai nam ở cùng nha, em ấy cũng là làm nam nhân.
Mục Thiên Dương không khỏi muốn hỏi mình, năm đó chấp nhận giới tính của Mục Thiên Thành, chấp nhận anh và Văn Sâm cùng một chỗ, có phải bởi vì trong quan hệ em ấy là công hay không? Nếu em ấy là bị cái bị đè kia…… Ách, xác thực có chút buồn bực. Em trai Mục Thiên Dương anh có thể làm đồng tính luyến ái, nhưng tuyệt đối không thể là cái bị đè kia!
“Đừng khóc.” Mục Thiên Dương nói, “Đồng tính luyến ái cũng là tình yêu, hẳn là được tôn trọng. Các em nếu không tiếp thụ được, coi như không biết, bằng không bọn họ sẽ thương tâm.”
“Anh đã sớm biết?” Thiên Tuyết hỏi.
“Sớm hơn em một chút.” Mục Thiên Dương bảo thủ nói, miễn cho cô còn so đo trong phương diện này.
Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn anh: “Anh…… Anh không phản đối?”
“Như thế nào không phản đối? Còn đánh qua một trận sao! Nhưng tình cảm của bọn anh quá sâu, vô dụng!”
Thiên Tuyết ọe ọe: “Nhất định là anh đánh không thắng!” Anh ruột phải kiếm tiền, nhưng sức chiến đấu khẳng định là xa xa không kịp anh họ.
Anh ruột: ⊙﹏⊙b tôi đi! Đây là anh em ruột sao?
Uyển Tình hỏi: “Ông nội bọn họ biết không?”
“Không biết.” Mục Thiên Dương vội vàng dặn dò, “Lúc trước chỉ có anh biết, các em cũng không nên nói ra đi, ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa, bọn họ đều tính chia tay, về sau chuyện này chính là nhất thời, không đáng nói ra.”
“A ——” Thiên Tuyết quát to một tiếng, “Làm sao có thể như vậy? Em vừa mới biết bọn họ cùng một chỗ, bọn họ sẽ chia tay? Lừa ai đấy, bọn họ cùng đến suối nước nóng, rõ ràng như keo như sơn!”
“Bọn họ lớn như vậy, hoặc là tìm nữ nhân kết hôn thật tốt, hoặc là công khai! Công khai áp lực to lớn, không phải mỗi người đều thừa nhận được.”
Thiên Tuyết lòng đầy căm phẫn: “Thật tình yêu nhau, có cái gì thừa nhận không được? Chỉ một chút áp lực mà sợ, rõ ràng là không chịu trách nhiệm với tình cảm!”
“Em ngược lại trở nên nhanh.” Vừa rồi còn lớn tiếng thở gọi nhỏ”Vì sao”, một bộ trời muốn sụp xuống, hiện tại liền”Bảo vệ đồng chí, phản đối phân biệt đối xử.”
Vẻ mặt Thiên Tuyết thản nhiên: “Ai kêu anh ấy là anh em sao,em trừ bỏ ủng hộ, còn có thể như thế nào? Nếu anh Văn Sâm là nữ nhân, em sẽ cảm thấy anh họ rất vô liêm sỉ! Anh ấy quanh năm suốt tháng chạy tới đây, ngắn ba năm tháng trở về một lần, nói dài một hai năm mới trở về một lần, người bạn gái nào có thể chờ chứ? Anh ấy dứt khoát để Văn Sâm chờ thành hòn vọng phu, chẳng phân biệt được tài gì quả thực là kỳ tích!”
“Cho nên hiện tại Văn Sâm chờ không nổi nữa? Tài trí tay?” Uyển Tình hỏi.
Thiên Tuyết sửng sốt: “Vậy…… Tôi giúp ai đây?”
Mục Thiên Dương lại đau đầu: “Em đừng thêm phiền! Đều nói bọn họ đến tuổi, nên lo lắng chuyện tương lai, không thể lại hỗn loạn như vậy nữa. Văn Sâm tính về nhà thân cận, cho nên……”
Thiên Tuyết thở dài: “Bọn họ thực yêu nhau sao? Vậy không phải thực đáng tiếc, vì sao không thử chứ?”
“Em cảm thấy trái tim ông đủ mạnh mẽ sao?”
Thiên Tuyết hít sâu một hơi nói: “Vốn là siêu cấp mạnh mẽ! Nhưng thấy chuyện này, phỏng chừng chỉ có thể vỡ thành cặn bã ——”
Mục Thiên Dương cảm thấy thực không nói gì với hình dung của cô, vừa tức giận vừa buồn cười, đưa tay muốn cóc đầu cô. Cô trốn phía sau Uyển Tình, đột nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, đẩy đẩy Uyển Tình: “Cậu hỏi mau.”
“Hỏi cái gì?” Uyển Tình nghi hoặc.
Mục Thiên Dương nhìn động tác các cô, nghe các cô đối thoại, nhíu mày, không nói lời nào.
Thiên Tuyết nhìn anh một cái, lén lút nói với Uyển Tình: “Anh à, anh là không phải?”
Uyển Tình không nói gì, nhìn Mục Thiên Dương có chút xấu hổ. Mục Thiên Dương sủng nịch nói: “Còn có cái vấn đề gì? Hỏi đi.”
“Anh, anh sao?” Là anh bảo tôi hỏi nha, Uyển Tình yếu ớt nghĩ.
“Cái gì?”
“Anh! Anh không phải?!”
Mục Thiên Dương nhíu mày: “Là cái gì?”
“Anh nói đấy!” Uyển Tình bất chấp tất cả, “Anh là không phải như bọn họ?”
“Anh ——” Mục Thiên Dương hiểu được, suýt nữa lưng qua khí đi, “Anh làm sao có thể là?! Anh là không phải em còn không rõ ràng sao?” Tào lao! Anh cày cấy trên người cô bao nhiêu lần chứ, cô rốt cuộc là sao hỏi ra vấn đề này?
Mặt Uyển Tình rực hồng, quay đầu đánh tơi bời Thiên Tuyết một trận!
Thiên Tuyết kêu to: “Sao đánh mình chứ?”
“Đánh em xứng đáng.” Mục Thiên Dương oán hận nói.
–
Ngày hôm sau, Uyển Tình và Thiên Tuyết đụng Mục Thiên Thành và Văn Sâm ở trong sơn trang, cảm thấy phi thường xấu hổ. Mục Thiên Thành và Văn Sâm còn không biết mình bại lộ, Văn Sâm lui tới ít lời lạnh khốc như thường, Mục Thiên Thành cảm thấy cùng anh ở lại đây không có ý nghĩa, nói với Uyển Tình các cô: “Các em đi vào trong đó, anh đi với các em.”
“Không được!” Thiên Tuyết vội vàng nói, “Chỗ chúng em đi, nam nhân đến không thích hợp, các anh chơi của các anh đi!” Bọn họ phải chia tay, để bọn họ quý trọng cơ hội ở chung cuối cùng đi! Ô ô…… Cô thật sự là người tốt! Thật sự là người rất rất tốt!
Văn Sâm thấy các cô đi rồi, nghĩ Mục Thiên Dương hẳn là ở trong phòng một mình, nói với Mục Thiên Thành: “Tôi đi tìm tổng tài báo cáo công chuyện một chút.”
Anh tuy rằng đi chơi, Nhưng mà chưa quên công việc. Nguyên bản giả thiết muốn nghỉ ngơi thật nhiều, trước tiên đi hai ngày, chỉ cần hợp tác với đoàn nhân viên đường dài, cam đoan công ty vận hành bình thường, Mục Thiên Dương cũng sẽ không phát hiện. Nhưng ai biết, không may vừa vặn đụng phải đây?
Anh nguyên bản là chiến sĩ thi đua không ngừng vào ngày nghỉ tết, hình tượng sáng lạn cỡ nào, công lao giảm bớt, hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Đều là Mục Thiên Thành làm hại! Nam nhân ba mươi tuổi còn lấy được không bỏ xuống được, giống như anh ủy khuất bao nhiêu, kỳ thật khổ sở nhất là anh được không?! Là ai xông xáo oanh oanh liệt liệt ở bên ngoài, là ai cô đơn tăng ca ở Mục thị? Mục thị đại biểu cái gì? Thay mặt cho cơ sở ngầm của Mục Thiên Thành, anh có lẽ đều biết nhất cử nhất động của Mục Thiên Thành! Mấy năm nay Mục Thiên Thành yên tâm lớn mật xông xáo ở bên ngoài, không phải là khẳng định anh không đi tìm người khác qua sao?
Nếu không, Mục Thiên Thành du lịch các quốc gia thế giới, lang thang vô định trời Nam biển Bắc, cho dù anh cũng hoàn toàn không hiểu được quỹ đạo bên ngoài! Nhiều như vậy năm, nếu chỉ là công việc cũng liền thôi, nếu không cuộc sống tình cảm cũng liền thôi. Nhưng cố tình trong lòng tồn tại một người, có khi sẽ lo lắng, có khi sẽ hoài nghi, thời điểm cô đơn tịch mịch, trong lòng cũng không đủ khó chịu vì ngoại nhân nói.
Mười năm, phân không rõ là ai theo ai giữ. Anh đương nhiên là có lúc oán anh, tịch mịch, sẽ oán. Bởi vì có cảm xúc như vậy, đến khi muốn chấm dứt đoạn tình cảm này mới có thể kiên quyết như vậy.
Tìm được Mục Thiên Dương, anh báo cáo công tác gần đây, hai người thảo luận hai giờ, công chuyện xong, Văn Sâm thu dọn máy tính: “Vậy tôi không quấy rầy tổng tài.”
“Đợi chút.” Mục Thiên Dương gọi lại anh, “Cậu và Thiên Thành, cứ như vậy?”
Văn Sâm trầm mặc một lát, kéo khóe miệng một chút: “Việc cưới hỏi đều có thời điểm chấm dứt, còn trẻ hết sức lông bông cũng nên xong.”
Mục Thiên Dương nhíu mày: “Cậu quy mười năm này về còn trẻ hết sức lông bông?”