Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 303: Đánh

Mục Thiên Dương nở một nụ cười, rất thích bộ dáng thẹn thùng của cô. Cái từ kêu “Mặt đỏ tim đập” trong lòng không động, chắc là không biết đỏ mặt. Thiếu chút nữa thì anh cười ngây ngô, cắn chặt răng, mặt lạnh: “Đồ ăn lạnh, kêu bà Trương hâm nóng lên rồi ăn.”

“Đã ăn rồi.” Uyển Tình buông đũa xuống, “Muộn rồi, còn phải quay về trường học.”

Mục Thiên Dương nhíu mi: “Hôm nay thứ sáu.”

“Ngày mai học bù!” Thiên Tuyết đứng dậy theo, “Tuần sau phải nghỉ lễ, anh sẽ không quên việc này đi, anh cho mọi người trong công ty nghỉ không?”

Mục Thiên Dương liếc cô một cái: “Chuyện nghỉ hay không anh không quản lý!” Cho nên anh tuyệt đối sẽ không làm ra mục đính như vậy!

Chuyện gặp bố dượng tương lai đối với Uyển Tình rất quan trọng, phải mặc quần áo như thế nào, phụ kiện như thế nào đều chuẩn bị tốt trước. Buổi tối chủ nhật nhận được điện thoại của Từ Khả Vi, nói một giờ chiều đến, ngày nghỉ chấm dứt mới trở về.

Thiên Tuyết nói: “Nhớ….nhìn xem bố dượng của cậu trông như thế nào!”

“Còn chưa có chắc chắn đâu!”

“Mẹ cậu thật vất vả mới tìm được một nửa kia để dựa vào, chẳng lẽ cậu muốn để cho mẹ cậu không có kết quả?”

“Tớ đương nhiên sẽ không. Chỉ cần nhân phẩm của người kia không có vấn đề, tớ vui! Chỉ là chú ấy còn có một người con gái, vạn nhất người ta không muốn có mẹ kế thì sao?”

“Cô ta dám tác quái, mình trị cô ta giúp cậu!”

“Làm trò!” Uyển Tình oán trách liếc nhìn cô một cái.

Thiên Tuyết che mặt: “Không cần giận mình, mình cũng không phải cố ý.”

“Cậu……” Mặt Uyển Tình đỏ bừng, để tùy cô nắm cánh tay đánh.

Thiên Tuyết cười trộm cô, miệng đầy cầu xin tha thứ: “Mình sai rồi mình sai rồi…….” Nếu bởi vì bị cô chê cười, Uyển Tình ngượng ngùng, dùng biểu tình trước kia đứng trước mặt anh hai của cô, anh hai nhất định sẽ giết cô.

Đang huyên náo vui vẻ, Lý Kỳ Lâm gọi điện thoại tới, Thiên Tuyết alo một tiếng, Lý Kỳ Lâm nói lạnh như băng: “Em xuống dưới!”

Thiên Tuyết sửng sốt: “Làm sao vậy?”

Lý Kỳ Lâm dừng một chút, khẩu khí khá hơn rất nhiều: “Anh đợi em ở dưới lầu, có chuyện muốn nói với em.”

“À…..” Trong lòng Thiên Tuyết nghi hoặc, nói với Uyển Tình, “Lý Kỳ Lâm tìm mình.”

Uyển Tình nhìn đồng hồ, đã chín giờ: “Về sớm một chút.”

“Yên tâm đi!” Thiên Tuyết vẫy vẫy tay, đổi giày chạy.

Đến dưới lầu tìm được Lý Kỳ Lâm, anh không nói gì, lập tức túm lấy cô xoay người bước đi.

Thiên Tuyết vừa đi vừa hỏi: “Anh làm sao vậy? Đừng quá nhanh, chậm một chút……Vì sao anh không nói? Anh câm điếc? Lý Kỳ Lâm! Anh nổi điên cái gì?”

Lý Kỳ Lâm đột nhiên dừng bước, quay đầu trừng mắt nhìn cô.

Thiên Tuyết bị ánh mắt của anh dọa sợ, lắp bắp nói: “Anh anh anh……Anh làm sao vậy?”

Lý Kỳ Lâm lôi kéo cô tiếp tục đi, đi đến bìa rừng bên ngoài trường học vắng người, nơi này có ít người đi qua, bây giờ lại là buổi tối. Thiên Tuyết có chút đoán không ra, thật cẩn thận nhìn anh vài lần, trong lòng bắt đầu nghĩ tới những phương pháp Mục Thiên Thành dạy cô phòng sói, nắm chắc phương pháp, đợi đến lúc đánh nhau kịch liệt…….Dù sao nếu anh dám làm xằng bậy, cô liền đánh anh được!

Lý Ký Lâm hô hấp lớn vài cái, đột nhiên ôm lấy cô, có chút yếu ớt hô: “Thiên Tuyết……..”

“Anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đêm nay chúng ta ra ngoài được không?”

“A?”

Lý Kỳ Lâm ôm chặt cô, đột thiên thả cô ra, hai tay cầm lấy bả vai của cô: “Chúng ta đi ra ngoài qua đêm, em giao cho anh!”

“Hả?” Thiên Tuyết không thể tin trừng mắt nhìn anh, “Vấn đề này không phải chúng ta đã thảo luận qua rồi sao?”

“Những cặp đôi khác quen nhau được một tháng sẽ đi thuê phòng, chúng ta đều đã một tháng!”

Thiên Tuyết bỗng dưng nổi giận, lại cố kiềm chế lại. Dưới loại tình huống này, cô đã sớm quên bản thân đang tu dưỡng thành thục nữ, âm thanh yên lặng không gợn sóng: “Bọn họ là bọn họ, em là em. Bây giờ em không có cách nào làm chuyện kia, không tiếp thu được!”

“Không phải là em không dám chứ?” Lý Kỳ Lâm đột nhiên đẩy cô ra.

“Em đương nhiên không dám! Anh nghĩ rằng nữ sinh chúng tôi giống nam sinh các anh? Làm một chuyện không tốt, phải trả giá cả đời, nhưng các anh lại có thể khoe khoang bản thân.”

Lý Kỳ Lâm trầm mặc một lát, lạnh buổt hỏi: “Em đến Isabella làm gì?”

Thiên Tuyết sửng sốt một lát: “Làm sao anh biết?”

“Là sự thật?” Lý Kỳ Lâm cười lạnh, “Nghe nói em và Uyển Tình thường xuyên không qua đêm ở phòng ngủ?”

Thiên Tuyết rốt cuộc phát hỏa, phẫn nộ hỏi: “Anh có ý tứ gì? Không phải em đã nói với anh dì của Uyển Tình ở đó sao, anh đang hoài nghi cái gì?”

“Anh không muốn hoài nghi, anh nghĩ có thể trùng hợp……” Anh hít sâu một hơi, thống khổ bắt lấy cô, “Bọn họ nói nhìn thấy em ở dưới lầu của nơi đó mua đồ, mặt áo khoác còn nhiều tiền hơn học phí một học kỳ của chúng ta! Còn thấy một chiếc Porsche ra vào tiểu khu đó……Em muốn anh nghĩ như thế nào?”

“Ngao……” Thiên Tuyết bất đắc dĩ tru lên, CMN là người nào đồn tin nhảm! Lão Tử xuất hiện ở đâu, mặc quần áo gì cần các người quản lý!

Lý kỳ Lâm nâng mặt của cô, nhẹ nhàng hôn lên. Thiên Tuyết không nhúc nhích, mặt nghiêng đi 45 độ, nhìn ngọn đèn của phòng học. Lý Kỳ Lâm vừa hôn, vừa di động trên người cô, dần dần khiến cho cô dựng thẳng lưng. Thấy cô không có phản kháng, động tác của anh càng lớn mật.

Thiên Tuyết cảm giác có một bản tay chui vào trong áo mình, đột nhiên hỏi: “Anh muốn chứng minh cái gì? Chứng minh em sạch sẽ, sau đó yên tâm cùng một chỗ với em?”

Lý Kỳ Lâm dừng một chút, tới gần cô: “Anh không muốn để cho người khác nói lung tung về em, chính anh cũng không muốn đoán. Anh hi vọng anh có thể dùng thuốc lưu thông máu phản bác bọn họ, đánh bọn họ?”

“Hiện tai anh không hợp tình hợp lý? Anh là đang hoài nghi em phải không?”

“Vậy em muốn anh như thế nào? Trong lòng em không có quỷ, đáp ứng anh là chuyện bình thường!”

“A! Em cũng không phải ngốc!” Thiên Tuyết hét lớn một tiếng, “Anh ra yêu cầu này với em, em ở trong lòng anh, rốt cuộc là sạch sẽ, hay là bẩn? A? Em sạch sẽ, anh ngủ xong liền nguôi giận, em ô uế, không phải là anh ngủ xong liền đá em! Nếu em đã bẩn, ngủ với người khác còn có một bộ quần áo mặc, ngủ với anh? Còn bị anh mắng?”

Sau một lúc lâu, Lý Kỳ Lâm rống to: “Mục Thiên Tuyết!”

“Sao nào?”

“Em…….Em……Em thật sự……”

“Em không phải miễn phí! Em là đi ra bán! Anh có muốn nghe hay không? Lưu manh!” Thiên Tuyết gập đầu gối, hướng phần eo phía dưới của anh.

“Ngao……” Lý Kỳ Lâm kêu thảm một tiếng, từ bìa rừng cây lăn ra ngoài, đến con đường nhỏ bên ngoài mới dừng lại.

Thiên Tuyết đi ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi đá anh mấy đá, anh bị đá lớn tiếng mắng.

Tuy rằng con đường này ít người đi lại, nhưng không nghĩa là không có một ai. Lúc này đột nhiên nghe thấy âm thanh của ngừi ta nói chuyện, vừa hỏi “Sao lại thế này?”, “Đi xem”, vừa chạy tới.

Thiên Tuyết phân tâm nghe âm thanh bên kia, Lý Kỳ Lâm nhân cơ hội này đứng lên, tưởng chế trụ cô. Cô nhéo một chút, giãy giụa không được, quyết đoán đánh ngã anh, kết quả thiếu chút nữa vướng thắt lưng.

Chương 304: Rơi nước mắt

Đúng lúc này, người nghe được tiếng động chạy tới, xem tình hình, trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ đứng một bên không nhúc nhích.

Khuya khoắt, ai cũng không nhìn thấy rõ người kia như thế nào, điều này cũng làm cho Thiên Tuyết an tâm. Cô chống thắt lưng, nhìn Lý Kì Lâm đang ngồi trên mặt đất, đột nhiên khóc: “Coi như tôi mua một bài học……” Nói xong xoa thắt lưng, cũng không quay đầu lại bước đi.

Thiên Tuyết trở về phòng ngủ ôm lấy Uyển Tình khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, phong vân biến sắc.Uyển Tình sợ hết hồn, phục hồi lại tinh thần hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

“Mình với anh ta chia tay rồi! Chia tay!” Thiên Tuyết dậm chân rống to.

Uyển Tình há miệng, không biết phải an ủi như thế nào, đành phải ôm lấy bả vai cô, vỗ vỗ lưng cô.

Lý Ức không ở trong phòng ngủ, Liễu Y Y đang chơi trò chơi, thấy cô nàng khóc rất hung, ném máy tính sang một bên, hỗ trợ đưa khăn giấy. Thiên Tuyết cảm động, thút tha thút thít một lúc rồi nói: “Cảm ơn…..”

Liễu Y Y giật giật môi, cũng không biết phải an ủi như thế nào, đành phải tiếp tục đưa khăn giấy.

Thiên Tuyết lau nước mặt, đột nhiên đẩy Uyển Tình ra, bắt lấy tay cô: “Y Y! Giúp mình một việc!”

“Hả?” Y Y mờ mịt.

“Lý Kì Lâm có chơi một trò chơi! Cậu giúp mình lột sạch anh ta!”

“Hả…….” Liễu Y Y sửng sốt một lúc: “Anh ta chơi trò gì?”

Thiên Tuyết im lặng một lúc, nước mắt lại rơi: “Mình không biết –” hô to, cô khóc càng mạnh hơn.

Liễu Y Y bất đắc dĩ thở dài: “Phòng ngủ của anh ta ở đâu?”

“Làm gì?”

“Lột sạch trò chơi, không bằng trực tiếp đến hack máy tính của anh ta.” Liễu Y Y bình tĩnh nói.

Thiên Tuyết khóc rồi nấc một cái, ngẩng đầu hỏi cô: “ Cậu sẽ làm vậy sao?”

“…..Sẽ không.”

Thiên Tuyết nhìn cô, miệng xẹp lại, lại muốn khóc lớn.

Bịch một tiếng, Lý Ức đột nhiên xông cửa vào, sửng sốt hỏi: “Làm sao vậy?”

Thiên Tuyết lại nấc, trong lòng vô cùng buồn bực — vì sao khóc lại nấc? Cô rõ ràng rất đau lòng, nhìn cô như vậy rất buồn cười!

Cô nhìn Lý Ức, nói: “Không có việc gì….. Mình xem một cuốn tiểu thuyết…… Rất cảm động…..Ô……”

Lý Ức cười: “Tớ còn tưởng có chuyện gì? Có cánh gà có ăn không?” Tay đưa ra một túi cánh gà.

Thiên Tuyết nhìn cô hít hít cái mũi, không nhịn được, nước mắt lại ào ra: “Các cậu ăn trước….. Tớ đi rửa mặt đã.” Nói xong bỏ chạy vào trong phòng nhỏ.

Lý Ức cảm thấy không đúng, thế nhưng cũng không để vào trong lòng, tiếp đó hỏi Uyển Tình và Liễu Y Y có ăn không, bắt đầu bát quái (tám chuyện): “Vừa nãy xảy ra chuyện lớn!”

“Chuyện lớn gì?” Liễu Y Y ít nói, Thiên Tuyết lại không ở đây, Uyển Tình đành phải mở miệng hỏi.

Lý Ức nói: “Nghe nói có hai người là tình lữ (người yêu) ở tòa nhà bên kia đánh nhau!”

Uyển Tình ngạc nhiên, không tin hỏi: “Không thể nào? Sinh viên nam của trường chúng ta động tay với sinh viên nữ?”

Lý Ức lắc đầu: “Nghe nói là nữ sinh đánh nam sinh. Hình như là do sinh viên nam đó dở trò, muốn cưỡng bức người ta, kết quả không nghĩ tới sinh viên nữ đó có luyện qua, một quyền taekwondo đánh ngã tên đó! Còn bị mấy vị đàn anh nhìn thấy!”

Uyển Tình sửng sốt, theo bản năng nhìn bên kia — tính tình này……Hình như có chút giống Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết nghe thấy được, lau mặt xong, hốc mắt hồng, vẻ mặt ngây ngốc nói: “Không phải Taekwondo, là ném qua vai.”

“A?”

Liễu Y Y bổ sung: “Chiêu ném qua vai thuộc về Judo.”

“Ách……”Lý Ức tỉnh mộng, một lát sau trừng Thiên Tuyết: “Cậu –”

Thân thể Thiên Tuyết hơi cứng lại, Uyển Tình vội vàng tiến lên: “Chia tay liền chia tay, một tên đàn ông đê tiện như vậy không đáng!”

“Oa –” Thiên Tuyết lại gục vào người cô khóc lớn.

Lý Ức đứng lên: “Cậu…… Cậu và Lý Kỳ Lâm?”

“Chia tay.” Uyển Tình thản nhiên nói.

Trong lòng Lý Ức có chút không vui, thất tình thì thất tình, vừa nãy cô mới vào cửa vì sao lại nói dối? Thế nhưng, người ta dù sao cũng mới thất tình, cô như vậy cũng không tốt, cũng gia nhập vào đội ngũ an ủi.

Thiên Tuyết khóc sướt mướt cả đêm, ngày hôm sau không đi học.

Tan học không chỉ có Uyển Tình các cô trở về, các bạn gái trong lớp học cũng tới. Hóa ra chuyện tối ngày hôm qua đã lan truyền hết — lúc ấy đã truyền ra, nhưng không có truyền ra tên của đương sự, hôm nay ngay cả nhân vật chính cũng không thấy, mọi người đều biết Mục Thiên Tuyết đánh Lý Kỳ Lâm, càng nói càng hưng phấn.

“Nghe nói Lý Kỳ Lâm sáng nay một tiết cũng không lên đã trở về phòng ngủ!”

“Cậu không cần thương tâm, sớm nhìn rõ bộ mặt của tên tra nam(cặn bã) đó, rất tốt!”

“Lần sau ánh mắt cần tốt hơn, tìm một người tốt gấp mười lần anh ta!”

“……..”

Bởi vì Lý Kỳ Lâm dùng sức mạnh với bạn học nữ — gần như vậy, cho nên mọi người đều chửi rủa anh. Kết quả anh cường bạo người ta không được, còn bị bạn nữ sinh đó đánh…..Tất cả mọi người đều cười nhạo anh.

Bạn học và bạn bè của Lý Kỳ Lâm nghe được chuyện này, cảm thấy bất khả tư nghị, bởi vì trong mắt bọn họ, Mục Thiên Tuyết không phải nữ sinh tốt đẹp gì! Bọn họ bắt lấy Lý Kỳ Lâm hỏi rõ chuyện tình, muốn giúp anh rửa sạch oan khuất.

Lý Kỳ Lâm xoa xoa thắt lưng, trong lòng hơi khó chịu. Anh cũng không biết nên tin tưởng hay hoài nghi, nhưng biến thành như vầy, anh rất luyến tiếc. Tốt xấu gì cũng từng là người yêu của nhau, hơn nữa còn là mối tình đầu của anh, anh cũng không muốn làm to chuyện này: “Quên đi…..Là do mình không đúng. Vạn nhất không phải như vậy, thương tổn rất lớn với cô ấy.”

Mọi người khuyên một trận, một bên chột dạ: “Náo loạn thành như vậy, cũng có nguyên nhân là do bọn anh, bọn họ nói gì sai đâu?

Thế nhưng không nói lại có chút băn khoăn: vạn nhất Lý Kỳ Lâm thật sự bị lừa, bọn họ phát hiện dấu vết để lại nhưng không nói cho anh biết, làm sao còn là anh em?

Mọi người giận, loại chuyện như thế này thật là đau đầu!

Mọi người một bên tức giận, một bên chột dạ, mắng Thiên Tuyết đến đầu rơi máu chảy, thuận tiện còn mắng luôn cả Uyển Tình, nói hai người cùng vào cùng ra, cấu kết với nhau làm chuyện xấu, nếu một người có vấn đề, khẳng định người còn lại cũng có vấn đề! Mắng xong vẫn quyết định tôn trọng Lý Kỳ Lâm, bởi vì vẫn còn một vấn đề cần lo lắng: vạn nhất sau lưng Mục Thiên Tuyết thật sự có người, bọn họ cũng không thể trêu vào!

Buổi chiều Thiên Tuyết phải đi học, dọc theo đường đi bị người khác chỉ trỏ, còn có ánh mắt sùng bái, cảm giác áp lực thật lớn, ngay cả đau khổ vì thất tình cũng giảm. Thế nhưng Lý Kỳ Lâm không có dùng sức mạnh với cô, cô cảm thấy có chỗ cần xin lỗi anh, nhưng không giải thích! Cho dù không phải như vậy, anh cũng xứng đáng!

Hết giờ học, Thiên Tuyết trở về phòng học ngẩn người.

Lý Ức muốn đi chơi, Liễu Y Y phải về nhà, hai người thu dọn một lúc, khuyên cô đừng quá đau lòng. Cô muốn trả lời nhưng không còn sức. Chờ cho đến khi phòng ngủ an tĩnh lại, Uyển Tình đẩy đẩy cô: “Cậu không phải đi lên máy bay à?”

Bởi vì Từ Khả Vi sắp tới, nên Mục Thiên Dương không mang Uyển Tình đi du lịch được, nhưng cũng không nghỉ ngơi, chuẩn bị thừa dịp trong khoảng thời gian này quay về tổng công ty ở thành phố A. Ông Mục ở nhà có nhắc tới Thiên Tuyết, Thiên Tuyết lại không cùng anh trở về, còn hai giờ nữa lên máy bay.

Thiên Tuyết ngẩng đầu, vẻ mặt tiều tụy: “Mình như vậy còn trở về sao?”

“Không thể.” Uyển Tình khẳng định nói, sẽ làm mọi người lo lắng: “Vậy cậu gọi điện cho anh cậu nói một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK