Chương 211: Tức giận
“A……” Uyển Tình ôm chặt hắn, thấp giọng nói, “Nhẹ chút……”
“Đáng đời.” Mục Thiên Dương rất thấp giọng nói một câu, cúi đầu hung hăng mút bên tai cô.
“A…… Đừng cắn.” Uyển Tình muốn né tránh.
Mục Thiên Dương không cho phép cô trốn, càng cắn mạnh hơn, đều lưu lại dấu hôn thật sâu ở trên gáy bên tai cô, “Ở nhà cũng sẽ không có người thấy…… Em cũng không nguyện theo ý anh! Cái này cũng không nguyện theo ý anh!”
Uyển Tình nghe âm thanh hắn có tức giận (kỳ thật là đứa nhỏ bất bình đây), không dám phản đối nữa, ôm hắn nhẹ nhàng mà nói: “Vậy anh cắn đi……”
Mục Thiên Dương dừng một chút, kịch liệt va chạm: “Đinh Uyển Tình…… Anh thật hận em!”
Uyển Tình ôm hắn thật chặt, cảm giác hắn giống như phát điên, không biết xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không dám chọc hắn. Cô cắn môi, ngay cả rên rỉ thở dốc cầu xin tha thứ cũng không dám phát ra, chỉ sợ hắn nghe thấy sẽ tức giận.
Đột nhiên, hắn đưa tay tách miệng của cô: “Em biết rõ anh thích nghe…… Em có phải luôn muốn đối nghịch với anh hay không?”
“Tôi không có……” Uyển Tình vội vã biện giải, bị hắn đâm vào thật sâu, bị đâm cho kêu ra tiếng, “A! Thiên Dương ——”
Mục Thiên Dương nghe cô gọi mình, cả người kích động, cầm eo nhỏ của cô, càng không ngừng chạy nước rút. Sau khi kết thúc, hắn chậm rãi rời khỏi, rửa mình sạch sẽ, cúi người xuống hôn cô: “Anh một lát nữa về nhà, khả năng muộn chút mới về, chính em phải nhớ ăn cơm chiều.”
“Ừ……” Lông mi Uyển Tình run rẩy. Chờ hắn trở về, hắn sẽ biết chuyện ngày hôm qua chứ? Hắn sẽ làm như thế nào?
Mục Thiên Dương xuống lầu, thấy Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết đang đánh bài, đánh cuộc lại có thể là kẹo cao su…… Hai người này!
Hắn ho một tiếng, Mục Thiên Thành lập tức ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười: “Anh họ ~”
“Về nhà!” Mục Thiên Dương lười quản bọn họ, lập tức đi ra ngoài.
Thiên Tuyết lén lút hỏi Mục Thiên Thành: “Anh ấy không phải biết chuyện ngày hôm qua sao? Em cho rằng anh ấy sẽ trách chúng ta không bảo vệ tốt Uyển Tình, sao giống như không có việc gì vậy?”
“Em nhìn bộ dáng của anh ấy, quá rõ ràng là áp bức chị dâu nhỏ qua! Nam nhân sau khi thỏa mãn, cũng sẽ không quá so đo.”
Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc hỏi: “Thấy thế nào?”
Mục Thiên Thành sửng sốt, trịnh trọng nói: “Chờ em gả cho người ta liền hiểu được!”
Thiên Tuyết trợn trắng mắt.
Mục Thiên Thành lấy bài đánh cô một chút: “Em nên cảm tạ Văn Sâm! Nếu không phải em ấy nói cho anh họ, sau khi chị dâu nhỏ rơi xuống nước, hai chúng ta đều nhảy xuống cứu người, anh họ khẳng định hủy thi diệt tích chúng ta!”
“A! Em lại có thể đã quên em nhảy xuống cứu người!” Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, “Vậy em không sợ nữa!”
Cốc cốc cốc, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Hai người vừa thấy, là A Hoa. A Hoa nói: “Tổng giám đốc đã xuất phát.”
Hai người vội vàng nhảy dựng lên, chạy ra bên ngoài.
“Uyển Tình thì sao?” Thiên Tuyết hỏi.
“Hiện tại trở về thảo luận chuyện chị dâu lớn, đương nhiên không thể mang chị dâu nhỏ nha!” Mục Thiên Thành nói.
Thiên Tuyết vừa nghe, quay đầu về phía phòng bếp hô to: “Bà Trương, bà chăm sóc Uyển Tình tốt nha ——”
Trở lại Mục gia, Mục Thiên Dương lập tức bị Mục lão gia kêu vào thư phòng bàn chuyện. Lúc Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết đến, chỉ nhìn thấy Ngô Nhã tưới nước cho hoa cỏ. Hai người chào hỏi một tiếng, tiếp tục đi đến phòng khách đánh bài ăn kẹo cao su……
Lúc ăn cơm, Thiên Tuyết thấy Mục lão gia và Mục Thiên Dương cũng không nói chuyện, thử hỏi: “Chuyện từ hôn, các người thương lượng thế nào?”
Mục Thiên Dương nói: “Không từ hôn.”
Thiên Tuyết sửng sốt, nhất thời giận dữ: “Anh còn không từ hôn sao? Em cũng không nhận cô chị dâu như vậy!”
Ngô Nhã cũng nói theo: “Người ác độc như vậy, sẽ làm gia đình không có ngày yên ổn.”
“Không vội.” Mục Thiên Dương nói, “Hongkong bên kia vừa mới được duyệt, chi nhánh công ty vừa chuẩn bị mở ra, hiện tại giải trừ hôn ước, sẽ có ảnh hưởng tới danh dự công ty.”
“Vậy anh muốn kéo dài tới khi nào?” Thiên Tuyết hỏi.
Mục Thiên Dương cười: “Sẽ không quá lâu.”
Sau khi ăn xong, bồi Mục lão gia chơi một ván cờ, Mục Thiên Dương vì còn công chuyện nên rời đi. Thiên Tuyết la hét muốn cùng đi, Mục Thiên Thành cũng muốn đi cùng, trong chốc lát, một trận vui vẻ hoà thuận vừa rồi nay đã biến mất.
Mục lão gia tức giận đến dậm chân, cảm giác một trận thê lương. Thằng nhãi con hồ đồ này, rốt cuộc có biết nỗi cô đơn và khát vọng của người già hay không?
Sau khi Mục Thiên Dương lên xe, gọi cho Thải Nghiên một cuộc điện thoại: “Bữa tối đêm mai, anh sẽ kêu thư ký sắp xếp tốt thời gian và địa điểm, em chờ điện thông báo.”
Thải Nghiên sửng sốt, trong lòng không yên bất an: “Sao, làm sao vậy?”
Mục Thiên Dương cười nói: “Hẹn hò với hôn thê, còn muốn hỏi ‘làm sao’?”
Thải Nghiên ngơ ngác lên tiếng, nội tâm sợ hãi. Trước kia ăn cơm, hắn không phải loại thái độ này. Tuy rằng ngẫu nhiên cũng kêu thư ký thông báo cho cô, nhưng hắn chưa bao giờ từng dùng loại khẩu khí uy nghiêm này nói chuyện với cô. Có phải, hắn tin lí do thoái thác của Mục gia hay không?
Cô nên tự mình đi đón hắn, để hắn hôm nay không về nhà được, vậy lòng của hắn, khẳng định hướng về cô một chút. Nhưng mà, buổi chiều cái hội nghị kia, có thể nhìn thấy thị trưởng, cô thật không nỡ từ bỏ!
Buổi tối ngày hôm sau, cô đến địa điểm đã hẹn sớm. Mục Thiên Dương chỉ đến trước đúng 2 phút so với thời gian hẹn, vừa tiến phòng bao, hắn đã vắt tây trang lên lưng ghế dựa, sau đó lãnh khốc ngồi xuống, sắc mặt thật không tốt.
Thải Nghiên nhìn hắn, liếm liếm môi, rót rượu cho hắn.
Mục Thiên Dương ngăn trở cô, hai mắt lạnh lùng nhìn cô: “Gạt tôi vui lắm sao?”
“Em…..” Mặt Thải Nghiên lập tức trắng bệt, “Em không……”
“Đừng lấy tín nhiệm của tôi làm điều ngu xuẩn!” Mục Thiên Dương lạnh lùng nói, “Em và em gái em náo loạn như nào tôi không quản! Nhưng em nháo đến trong nhà của tôi, người nhà của tôi sẽ nghĩ như thế nào? Trong nhà của tôi nhiều người hầu như vậy, truyền ra bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào? Là nói ánh mắt tôi Mục Thiên Dương kém, lại có thể coi trọng em, hay nói Mục gia tôi tranh đấu gay gắt, hành hung giết người?”
Thân mình Thải Nghiên phát run, cúi đầu không nói lời nào.
“Ông rất mất hứng!” Hắn hung hăng nhìn cô, “Mục gia mẹ tôi đều không làm chủ được, em còn muốn làm chủ?”
“Đó là Uyển Tình hại em!” Thải Nghiên vội la lên.
“Mặc kệ có phải hại hay không, cái loại tâm tư này thu hồi lại! Khi em và tôi kết hôn, đương nhiên là em lo việc trong nhà, tôi lo việc bên ngoài. Nhưng em nói ra, không biết còn tưởng rằng em muốn làm chủ cả trong lẫn ngoài! Nếu em còn muốn kết hôn với tôi, về sau sẽ không cho phép gây chuyện loạn cho tôi! Tôi Mục Thiên Dương không phải ko lấy em là không thể lấy ai, chỉ là từ hôn phiền toái mà thôi, không phải không thể từ!”
“Em biết rồi……” Thải Nghiên cúi đầu nói, rớt nước mắt. Lần đầu tiên nhận thấy Mục Thiên Dương phát giận, không thể không sợ. Cô quả thực không dám tưởng tượng, nếu chuyện lộn xộn của cô bị hắn phát hiện, sẽ còn tức giận như thế nào.
Thân mình cô kịch liệt run lên một chút, Mục Thiên Dương vừa thấy, cầm tay cô, âm thanh dịu nhẹ chút: “Tốt lắm, ăn cơm đi. Đều trói buộc một chỗ với em rồi, không dễ dàng cởi bỏ như vậy.”
Thải Nghiên đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh vì sao đính hôn cùng em? Vì sao là em?”
Chương 212: Đều là vì chị dâu nhỏ nha!
Mục Thiên Dương yên lặng nhìn cô một lát, ngẩng đầu nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, sâu kín nói: “Đại khái là thích đi……”
Thải Nghiên nhìn hắn, rõ ràng nên rung động, ít nhất phải có một tia động tâm. Nhưng cô đều không có cảm giác gì, thật giống như không liên quan đến mình.
~~~~~~
Mục Thiên Thành đi đến bên ngoài văn phòng, nhìn thấy thư ký hủ nữ của Mục Thiên Dương, nhịn không được dừng lại bước chân.
“Cô có ngoan ngoãn nghe lời không?” Mục Thiên Thành hỏi.
Thư ký Hàn nháy mắt mấy cái, mê hoặc hỏi: “Cái gì?”
“Xem ra cô đã quên, tốt lắm.” Mục Thiên Thành vừa lòng gật đầu, xoay người đi vào văn phòng của Mục Thiên Dương.
Tay thư ký Hàn làm hình cái kéo sau bóng dáng hắn. Hừ ~ đối phó loại người này còn không đơn giản, giả vờ ngây ngốc mọi sự thuận lợi à!
Mục Thiên Thành đi vào văn phòng, Mục Thiên Dương ngẩng đầu liếc mắt một cái, nói: “Văn Sâm không ở văn phòng này.”
“Không nên như vậy, em là tới tìm anh.”
“Tìm anh làm gì?”
“Nhìn anh có phải lại muốn chỉnh người hay không, đến giúp một tay nha!” Mục Thiên Thành hưng trí bừng bừng nói.
Mục Thiên Dương dừng lại một lát, nói: “Không cần.”
Mục Thiên Thành kinh ngạc: “Cô ta thiếu chút nữa hại chết chị dâu nhỏ nha!”
“Lần trước chỉnh cô ta, cô ta có thể đoán không được là vì Uyển Tình, lần này lại chỉnh, cô khẳng định sẽ đoán được. Quấn lấy cô ta trước.”
“Hả ~ nguyên lai là vì chị dâu nhỏ!” Nếu để nữ nhân kia đoán được thân phận chị dâu nhỏ, khẳng định sẽ bất lợi với chị dâu nhỏ.
“Bất quá, hiện tại cũng không phải không có việc gì làm.” Mục Thiên Dương nói.
Hắn luôn luôn không buồn lo vô cớ, nhưng có một chút dấu vết để lại, hắn đều sẽ đi chứng thật. Vô luận làm chủ Mục gia có phải Uyển Tình cố ý nói hay không, nhưng đều làm cho hắn nhìn thẳng vào một vấn đề: Ý đồ, tham vọng của Đinh Thải Nghiên quá cao, mục tiêu cả đời của cô ta khả năng không chỉ là làm phu nhân nhà giàu hưởng phúc rõ ràng đơn giản như vậy.
“Hiện tại muốn làm cái gì?” Mục Thiên Thành hỏi.
Mục Thiên Dương gõ gõ cái bàn: “Chậm rãi thu thập chứng cớ, bố cục.” Hắn nghĩ nghĩ, dùng điện thoại nội bộ kêu Văn Sâm tiến vào.
Mục Thiên Thành vui vẻ, thầm nghĩ anh họ đối với hắn thật tốt ~
Văn Sâm tiến vào, lạnh lùng liếc hắn một cái, hỏi Mục Thiên Dương: “Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có việc?”
“Trước kia gọi cậu điều tra Chu Khải Quốc, hắn có phải liên hệ với Đinh Thải Nghiên hay không?”
“Ừ, mỗi tuần bọn họ có hai đến ba lần đi khách sạn Vân Đô qua đêm. Mặt khác có một việc……” Sắc mặt Văn Sâm có chút quỷ dị, “Năm nay tháng 2, chính là trước khi hình Đinh tiểu thư lỏa thể bị công khai, cô đến khách sạn gặp mặt Chu bộ trưởng, bị mấy nam nhân đợi trước ở đó đánh choáng váng, sau đó…… Tính cách hành vi quá đáng, dẫn đến sinh non.”
Mục Thiên Dương gật đầu: “Lần đó cô ta từ Milan trở về, chúng ta phát hiện cô có bệnh sử sinh non?”
Văn Sâm gật đầu: “Lần đó chuyện gặp phải ở khách san của cô ta, là Chu bộ trưởng sắp xếp.”
Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại, rất hứng thú hỏi: “Chu bộ trưởng vì sao phải làm như thế?”
“Chu bộ trưởng thích chơi thanh sắc. Ông ta có con đường chuyên môn tham gia một ít party, bên trong có vẻ loạn, chơi cũng quá đáng, ông ta có lẽ muốn mang Đinh tiểu thư đi. Phỏng chừng là sợ Đinh tiểu thư không đồng ý, trước hết cho Đinh tiểu thư thích ứng tiếp nhận.”
“Ha!” Mục Thiên Dương cười, “Tiếp tục theo dõi bọn chúng, Đinh Thải Nghiên êm đẹp muốn lên con đường làm quan, chỉ sợ có chút dã tâm. Lúc cần thiết, tôi khả năng sẽ tìm Chu bộ trưởng nói chuyện, cần phải có nhược điểm của hắn.”
Văn Sâm có chút khó xử: “Tổng giám đốc, chúng ta đến cùng vẫn là làm ăn chân chính, loại sự tình này xem ra có chút khó khăn, lại sợ tìm người không đáng tin…… Bên Long Diễm Minh kia, Âu lão đại phái người đến chào hỏi ta, tuy rằng chưa nói gì, nhưng hiển nhiên đối với nhất cử nhất động của chúng ta bọn họ đều biết.”
Mục Thiên Dương thở dài, xoa xoa trán: “Tôi quên mất, bọn họ là người chuyên làm những chuyện này!”
Mục Thiên Thành sâu kín nói: “Các người sao lại quên tôi rồi?”
“Tìm em ấy quá tốn nhân lực!” Mục Thiên Thành nói, “Đối phó với hai cái nhân vật nhỏ, dùng không được!”
“Cũng đúng, điều tra nhân vật quan trọng như ông và chị dâu nhỏ vậy, mới nghĩ đến em.”
Mục Thiên Dương nhìn hắn một cái: “Vậy em cầm tư liệu phân tích một chút, vạn nhất cái gì liên lụy đến chị dâu nhỏ của em, em liền tự thân xuất mã.”
Mục Thiên Thành nghẹn họng nhìn trân trối: “Anh còn có thể coi là lẽ đương nhiên hơn sao?!”
Mục Thiên Dương nhíu mày: “Làm sao vậy? Ông không phải nói em thích Uyển Tình, chút chuyện ấy đều không làm vì cô ấy, nói gì thích?”
Mục Thiên Thành dại ra, nhìn hắn, lại hơi nhìn Văn Sâm, da đầu run lên nuốt nuốt nước miếng: “Đừng nói giỡn!”
Mục Thiên Dương cười lạnh: “Em nhìn anh giống như nói giỡn sao?”
“Anh họ, anh biết rõ em…..”
“Giả bộ gay tán gái không phải chuyện ngạc nhiên gì, em muốn giả bộ gay tranh giành nữ nhân với anh, Anh ——”
“Văn Sâm!” Mục Thiên Thành vội vàng bổ nhào về phía Văn Sâm, “Em phải làm chứng cho anh nha!”
Văn Sâm lạnh lùng liếc hắn một cái: “Làm chứng cái gì? Anh ngày hôm qua nói muốn đi tìm nữ nhân kết hôn?”
“A a a ——” Mục Thiên Thành kêu to, “Lão tử thiếu chút nữa vì anh mà ép chết người ta, anh lại có thể bỏ đá xuống giếng!”
Mục Thiên Dương rống to: “Hai người các người cút ra ngoài cho tôi!” CMN, hai nam nhân to lớn lại có thể ở trước mặt hắn ân ái!
Mục Thiên Thành vội vàng kéo Văn Sâm chạy ra bên ngoài.
“Đứng lại!” Mục Thiên Dương lại rống một tiếng.
“Còn, còn cái gì? Cảm tình em đối với chị dâu nhỏ, trừ bỏ tôn kính, không có ý khác!”
“Thiên Tuyết sáng sớm cùng cô ấy ra ngoài đi dạo phố, cậu đi nhìn xem, đừng để các em ấy xảy ra chuyện.”
Mục Thiên Thành trong lòng cả kinh, chị dâu nhỏ đi đi dạo phố ở đâu, hay là cô đi làm đây!
Hắn nhịn không được âm thầm lau mồ hôi, chị dâu nhỏ muốn gì? Trực tiếp nói cho anh họ không phải được rồi sao, lấy thâm tình của anh họ đối với chị ấy, tuyệt đối là cầu gì được nấy nha! Hiện tại giấu, nếu giấu giếm không được làm sao bây giờ? Chủ động nói cho anh họ, bị anh họ phát hiện, vậy hoàn toàn là hai việc khác nhau nha, đến lúc đó anh họ còn không nổi giận sao?
— ——–
Ăn xong cơm trưa, Thiên Tuyết ngồi ở cửa hàng trà sữa một lúc, đang cầm ipad tìm mấy quyển tiểu thuyết cô theo đuổi, xem xong chương mới cùng ngày, bắt đầu không có việc gì. Chào hỏi với Uyển Tình đánh một tiếng, cô liền đi ra ngoài chơi.
Uyển Tình biết, cô khẳng định lại bảo A Thành bồi cô đi đến khu vui chơi hoặc là xem phim hoặc là cái khác, không chừng còn có thể dạo một vòng ở Bất Dạ Thành rồi đánh bạc đây. Uyển Tình không khỏi cảm khái, A Thành này làm tài xế cũng quá buồn cười, nhà cao lớn giàu có anh tuấn hơn người khác còn sảng khoái nha —— không phải bên người từng cái cao lớn giàu có anh tuấn đều có mỹ nữ chất lượng tốt như Thiên Tuyết vậy!
Một đám khách hàng rời khỏi, Uyển Tình tiến đến thu dọn cái chén trên bàn lưu lại, xoay người, thấy hai bóng người đứng ngoài cửa thủy tinh, trong đó một người cô vô cùng quen thuộc.
Cô thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng chạy ra: “Mẹ…… Mẹ, mẹ sao ở đây?”
Từ Khả Vi nhìn cô, vẻ mặt có chút phức tạp, hơi trách cứ hỏi: “Con không phải đi làm ở phụ cận trường học? Nơi này cách trường học có hơi xa mà?”