Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 569: Lại muốn động kinh

Uyển Tình và bạn học đi ra khỏi phòng, bạn học nói: “Không nghĩ tới anh ta có bạn gái…… Ai, quả nhiên là đàn ông tốt ——”

“Anh ấy chưa nói có bạn gái a!” Đột nhiên có người kêu lên “Anh ấy chỉ nói anh ấy đã gặp tình yêu.”

“A? Chẳng lẽ…… Kỳ thật anh ấy có bạn trai?!”

“Quả nhiên đàn ông tốt đều có bạn trai!”

“Trời ạ, vậy mình chúc phúc cho anh ấy!”

Uyển Tình ngây người, không thể nào? Vậy dì Quản…… Nên khóc, hay nên cười?

Uyển Tình và bạn học chia đường ra đi, một mình cô đi ra ngoài trường, sắp tới cổng trường thì nghe có người kêu cô: “Uyển Tình!”

Uyển Tình sửng sốt, quay đầu, thấy Quản Hạo Nhiên hăng hái bừng bừng đi tới.

Quản Hạo Nhiên trên tay vừa cầm tài liệu dùng làm tọa đàm, đi tới nói: “Không nghĩ tới lại gặp cậu ở trường……”

Uyển Tình gật đầu: “Mình cũng không nghĩ đến.”

“Cậu hiện tại……”

“Đại học năm 3.” Uyển Tình nói.

Quản Hạo Nhiên gật đầu: “Cùng đi đi.”

Uyển Tình hơi do dự, dù sao cũng đều phải ra cổng trường, chỉ có thể chầm chậm đi cùng với cậu ấy.

“Nghe mẹ mình nói cậu có con rồi?” Quản Hạo Nhiên hỏi.

Uyển Tình vội vàng gật đầu.

Quản Hạo Nhiên thở dài: “Không nghĩ tới cậu và Mục Thiên Dương thật sự đến với nhau……”

Uyển Tình không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc.

“Cậu biết không, cậu hại mình thật thảm! Mẹ mình nói cậu đều đã có con, mà mình……”

“Cậu không phải đã gặp tình yêu rồi sao?” Uyển Tình cười.

Cậu ta đau đầu nói: “Cho nên đành phải nhanh đem người về nhà, lấp kín miệng mẹ mình!”

Nói tới đây, hai người đi ra tới đường cái. Uyển Tình đang suy nghĩ nên cáo từ cậu ấy như thế nào, đột nhiên có một người đụng vào, trực tiếp đâm xầm vào lòng Quản Hạo Nhiên.

Quản Hạo Nhiên hoảng sợ, không bị khống chế lui từng bước, hai tay đỡ lấy người đó, thuận tiện đẩy ra bên ngoài, hiển nhiên là không muốn làm tổn thương đối phương, nhưng không nghĩ tới đối phương lại chiếm tiện nghi. Nhưng ngay sau đó, cậu ta thở phào một hơi, không để ý tới nữa mà là hổn hển quát: “An Tiểu Kết em điên rồi! Trên đường chạy loạn lung tung!”

Uyển Tình vừa nghe, nhìn qua, là một cô gái mặc áo khoác màu hồng nhạt, tươi cười sáng ngời.

An Tiểu Kết vòng tay qua cổ cậu ấy, cười nói: “Nghe nói anh giả bộ trong mắt không có cô gái khác, luyến tiếc em chịu một chút ủy khuất a?”

“Đứng vững!” Quản Hạo Nhiên sắc mặt khẽ biến thành hồng, giọng nói mang ý ra lệnh.

An Tiểu Kết le lưỡi, chậm rãi buông cậu ta ra, đứng vững, sau đó thấy được Uyển Tình, sắc mặt cứng đờ. Chợt, cô ta vừa cười vừa nhìn Quản Hạo Nhiên: “Ai vậy a?” Vừa mới nói cậu ấy giả bộ trong mắt không có cô gái nào khác, cậu ta liền phá hủy lời của mình!

“Em gái anh.”

An Tiểu Kết dừng một chút, thực bình tĩnh hỏi: “Anh có em gái?”

Uyển Tình nghe ra được, cô ấy có chút mất hứng.

“Làm em gái. Mẹ anh nhận con gái nuôi.”

“À……” An Tiểu Kết không hỏi lại cái gì, nhưng rõ ràng tâm tình không tốt, cúi đầu đá đá đường cái, không nói lời nào. Không phải cô keo kiệt, mà là trong lời nói Quản Hạo Nhiên sơ hở nhiều lắm. Cô đã đi qua nhà anh, không nghe anh ấy và mẹ có đề cập qua a!

Quản Hạo Nhiên cũng muốn rời khỏi vấn đề này, sau đó đôi lời nói lại nói không rõ ràng lắm, đành phải cầm tay cô, nói với Uyển Tình: “Cùng nhau ăn cơm nha?”

“Không được.” Uyển Tình nói “Mình còn có việc, lần khác đi.”

“Gặp dịp liền cùng nhau đi đi.” An Tiểu Kết ngẩng đầu.

Uyển Tình nhìn cô, vẻ mặt rối rắm, thầm nghĩ: cô rõ ràng khó chịu, còn đòi cùng một chỗ cái gì a?

Lúc này, đối diện đường cái truyền đến tiếng la: “Mẹ ——”

Uyển Tình mạnh mẽ ngẩng đầu, thấy xe Mục Thiên Dương đứng ở ven đường, nhịn không được trong lòng run lên. Đinh Đinh Đương Đương ghé vào bên cửa sổ, hướng cô ngoắc ngoắc. Cô lập tức nói: “Ông xã và con mình đến đây, mình đi trước, lần khác liên hệ đi.”

An Tiểu Kết vừa nghe, lập tức vui vẻ, thấy cô phải đi, chạy theo cô, lấy danh thiếp trên người Quản Hạo Nhiên ra: “Nha, đây là danh thiếp của anh ấy.” Nguyên lai có chồng có con nha, vậy không phải tình địch ~HOHO!

Uyển Tình nhìn thoáng qua: “Được rồi, tối nay mình sẽ gọi điện thoại cho các cậu.” Nói xong thừa dịp đèn xanh, chạy về hướng đối diện đường.

Cô liếc mắt Mục Thiên Dương đang ngồi bên tay lái một cái rồi ngồi vào ghế phía sau.

“Mẹ……” Đinh Đinh Đương Đương đi lại gần “Chú và chị kia là ai a?”

“Là chú và dì.” Uyển Tình buồn cười sửa lại cho đúng, phát hiện ô tô chuyển động, nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương đang không nói một lời. Chậc, anh sẽ không phải còn so bì đi? Thật sự là bất đắc dĩ mà.

“Vì sao không mời chú dì về nhà ăn cơm?” Đương Đương hỏi.

“Lần khác mời nha.” Uyển Tình nhìn thoáng qua danh thiếp trong tay, do dự một chút rồi cũng bỏ vào trong túi.

“Mẹ, con cho mẹ xem bức tranh hôm nay con vẽ.” Đinh Đinh mở túi sách ra, hé ra bức tranh màu nước xinh đẹp “Mẹ, mẹ xem đây là bức tranh của con.”

“Còn có bức tranh của con.” Đương Đương cũng đem tranh màu nước lấy ra nữa.

Uyển Tình nhìn thoáng qua, vuốt đầu bọn chúng, nói: “Rất đẹp nha ~”

“Con thích nhất vẽ tranh! Thích hơn so với ca hát khiêu vũ!” Đinh Đinh đem bức tranh bảo bối thu hồi lại “Lát nữa đưa ông cố và bà cố xem.”

“Được.” Uyển Tình hôn bọn chúng, nhìn Mục Thiên Dương phía trước.

Rất nhanh đi tới Lan Đình Nhã cư, Mục Thiên Dương ngừng xe, Uyển Tình mang theo đứa nhỏ xuống xe, đem cặp sách đeo lên lưng bọn chúng. Mục Thiên Dương đi tới, ôm lấy Đinh Đinh. Uyển Tình cũng ôm Đương Đương, nhìn chăm chú vào vẻ mặt anh. Anh quay đầu lại: “Sao vậy?”

Uyển Tình lắc đầu.

Mục Thiên Dương cười nhạt một chút, sau khi vào thang máy, đột nhiên nói: “Gọi cho em vài cuộc điện thoại, em không nghe.”

Uyển Tình sửng sốt, lắp bắp nói: “Bởi vì đi học, im … im lặng, sau lại…lại nghe tọa đàm….. Anh ——”

Đinh ——

Mục Thiên Dương ôm con gái đi ra ngoài, Uyển Tình vội vàng đuổi kịp, khuôn mặt u sầu. Người này lại muốn động kinh sao?

Bởi vì hôm nay cô về trễ, bảo mẫu đã làm cơm. Mục lão gia và Kim lão phu nhân chơi cờ ở ban công, Đinh Đinh Đương Đương chạy tới, theo chân bọn họ nói chuyện phát sinh trong trường học.

Uyển Tình và Mục Thiên Dương cùng nhau trở về phòng, thay quần áo, bỏ sách ra……

Uyển Tình nói: “Cậu ấy đi giảng bài ở trường học.”

“A?” Mục Thiên Dương sửng sốt “Em vừa mới nói em đang nghe tọa đàm.”

“…… Em trước đó không biết là tọa đàm của cậu ấy.”

Mục Thiên Dương vốn có chút không thoải mái, nghe đến đó, rốt cục nổi giận: “Em cho rằng anh chưa từng học đại học đi?!” Tọa đàm đều có thông báo, trên thông báo cái gì cũng viết rành mạch, cô lại không biết?!

Uyển Tình quay đầu nhìn anh, trong mắt khiếp sợ: “Anh…… Anh vẫn không tin em?” Nói xong đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Mẹ cô không còn, anh nếu không tin cô, cô tìm ai khóc a?

Mục Thiên Dương dừng một chút, tâm tình hơi dịu đi nói: “Anh tin. Nhưng em không cần phải nơm nớp lo sợ, cuối cùng đem chuyện liên quan cùng cậu ta gạt anh!”

“Em nói với anh là sự thật……”

Mục Thiên Dương sửng sốt, chẳng lẽ thật sự trùng hợp, hiểu lầm? Anh bất đắc dĩ nói: “Đừng khóc, ăn cơm đi.”

Sau khi đi ngủ, hai người mới bắt đầu chậm rãi nói chuyện này. Uyển Tình nói nguyên nhân nghe giảng tọa đàm, Mục Thiên Dương tin, cũng không tức giận.

Chương 570: Gặp nhau

Uyển Tình tiếp theo còn nói Quản Hạo Nhiên có bạn gái, không khỏi nhắc tới vấn đề Quản Hạo Nhiên nhắc tới ở lần toạ đàm lần trước.

Mục Thiên Dương khinh thường hừ lạnh: “Lừa nữ sinh ngây thơ!” Trong giọng nói có vị chua nhẹ. Quản Hạo Nhiên hiện tại có thành tựu, lại nói còn nở mày nở mặt hơn anh đây, dù sao người ta mồ côi cha gia đình, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mà anh…… Hừ hừ, tổ tiên phù hộ.

Uyển Tình: “……”

“Khụ, sau đó thì sao?” Mục Thiên Dương phát hiện mình tiết lộ cảm xúc, không được tự nhiên hỏi.

“Sau lại gặp ngay trên đường cái đấy. Em cảm thấy nữ sinh kia không sai đâu, nói biến sắc liền biến sắc. Bắt đầu phát hiện em quen biết Quản Hạo Nhiê, liền có địch ý với em, sau lại nghe nói em có chồng có con, lập tức liền vui vẻ.”

“Ừ, anh nghe nói Quản Hạo Nhiên có đối tượng, cũng vui vẻ.”

Uyển Tình bóp anh một phen.

Anh hừ nói: “Ai kêu em vốn luôn rối loạn!”

“Sao em vốn luôn rối loạn?” Uyển Tình mất hứng, “Mỗi lần đều là anh nghĩ lung tung! Hai chúng ta rốt cuộc ai nhiều lịch sử đen? Anh nói anh trước ——”

“Được được, anh sai rồi, chúng ta ngủ đi.”

Mục Thiên Dương sợ, lập tức đình chỉ đề tài này. Cẩn thận nghĩ lại, xác thực chính mình càng nguy hiểm. Cho dù cô có hoa đào, cũng không phải cô chủ động trêu chọc, cô luôn luôn thật sự ngoan. Nhưng thật ra mình…… Trước khi gặp cô cũng đổi qua mấy nữ nhân, bạn gái của nam nhân có thể không lên giường sao? sau lại còn can thiệp không rõ với Đinh Thải Nghiên, tuy rằng không trên giường, nhưng…… Cho nên, trăm ngàn lần không thể lôi chuyện cũ ra!

Ngày hôm sau, Uyển Tình gọi điện thoại cho Quản Hạo Nhiên, hỏi anh khi nào thì cùng nhau ăn cơm. Chủ nhật Quản Hạo Nhiên không đi làm, suy nghĩ không bằng hành động, liền buổi tối.

Điện thoại này là Mục Thiên Dương kêu Uyển Tình gọi. Bởi vì Uyển Tình nhắc tới không nhìn Quản Vận Phương, chọn thời gian đi thăm với anh một chút, anh đã nói không bằng ăn một bữa cơm với Quản Hạo Nhiên trước, đến lúc đó cùng Quản Hạo Nhiên trở về, Quản Vận Phương cũng cao hứng.

Uyển Tình đoán anh bây giờ là buông xuống, liền gọi điện thoại, sau đó mua trang phục mùa đông mới cho con, cùng đi phó ước.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Đinh vo thành một nắm, bởi vì Mục Thiên Dương một lòng muốn xem bé thành công chúa, quần áo mùa hè là đầm ren, quần áo mùa đông là lông xù. Mà cái con bé này có chút quái dị, tuy rằng thích đồ xinh đẹp, nhưng quá mộng ảo quả quyết xong không thích, ren và lông tơ bé đều không thích, màu hồng cũng không mừng rỡ vui vẻ.

Mình bị ba ba làm thành một viên lông hồng nhạt, thật sự là làm cho người ta rối rắm chết, nhưng bé lại không thể cự tuyệt, sợ ba ba thương tâm.

Mục Thiên Dương lại thật sự vui vẻ, ôm cục bông đi trên đường cái gió lạnh đang gào thét, vẻ mặt thỏa mãn.

Tự nhiên, một đôi cha và con gái như vậy cũng làm cho người ta ghé mắt.

Đi vào nhà hàng, Quản Hạo Nhiên và An Tiểu Kết đã tới trước. An Tiểu Kết nhìn đến đứa nhỏ, hai mắt tỏa sáng như mặt trời, vẫn ôm bên người yêu thích không buông tay.

“Đinh Đinh mặc cái này thân thật sự là xinh đẹp muốn chết!” An Tiểu Kết thở dài, cầm lấy tay và mũ của Đinh Đinh xoa nhẹ nửa ngày, phát giác Mục Thiên Dương khó chịu, mới sửa đi nựng Đương Đương.

Mục Thiên Dương lập tức ôm đứa nhỏ đến chân mình, đút đứa nhỏ ăn, hoàn toàn nhìn không ra là Mục Thiên Dương biến thái đến làm người ta giận sôi trên thương trường!

Quản Hạo Nhiên nhìn anh, lại nhìn An Tiểu Kết hưng trí bừng bừng đùa nghịch đứa nhỏ, suy tư nói: nếu An Tiểu Kết sinh cái con gái cho anh, anh phỏng chừng cũng không sai biệt lắm với Mục Thiên Dương…… Ai! Thật sự là ngọt ngào đến sa đọa.

Mục Thiên Dương và Quản Hạo Nhiên thản nhiên, ngẫu nhiên nói chút chuyện công tác, Uyển Tình và An Tiểu Kết không có hứng thú tham dự, tự mình tán gẫu với mình.

Uyển Tình hỏi: “Các cậu làm sao biết nhau?”

“Tôi cũng đại học C.” An Tiểu Kết nói.

Uyển Tình sửng sốt: “Vậy cô là đàn chị, hay là đàn em?”

Quản Hạo Nhiên đột nhiên nói: “Không phải là chị dâu sao?”

“Xem bộ dáng là đàn em.” Uyển Tình nói.

“Lớn hơn em một năm.” Quản Hạo Nhiên vô tình đánh nát ảo tưởng của cô.

Cô:……

Mục Thiên Dương xoa tóc của cô: “Hiện tại hẳn là không chỉ lớn hơn em một năm, an tâm làm đàn em đi.”

Uyển Tình thở dài: “Cũng đúng.”

An Tiểu Kết thấy đứa nhỏ rất đáng yêu, nói với Quản Hạo Nhiên: “Chúng ta về sau cũng sinh long phượng thai đi!”

Quản Hạo Nhiên nói: “Nhà của anh giống như không có gien song bào thai, nhà em có sao?”

“…… Giống như không có.”

“Vậy muốn xem vận khí.”

Mục Thiên Dương sửng sốt, nếu Mục gia bọn họ có gien…… Vậy cũng không nhất định. Không biết sinh ra song bào thai có quan hệ với gien hay không, có lẽ có thể tìm Mục lão gia và Kim lão phu nhân hỏi một chút.

Cơm nước xong trở về, Mục lão gia và Kim lão phu nhân ở nhà, không thấy được đứa nhỏ ngủ không yên, cố ý chờ bọn họ trở về đây.

Uyển Tình thấy thời gian còn sớm, nói: “Tí nữa em làm đồ ăn khuya.”

Mục Thiên Dương liền hỏi hai ông bà trước kia có xảy ra song bào thai hay không, nói không chừng còn có thể sinh một đôi, làm cho Uyển Tình trừng anh: “Ai sinh?”

“Ưm…… Nhà chúng ta có nói, kêu Thiên Tuyết hoặc là Thiên Thành sinh.”

Uyển Tình sửng sốt, nghĩ anh không phải còn muốn đứa nhỏ.

Kim lão phu nhân nói: “Ta đây giống như không có. Nếu có ta không biết, đó là nhiều thế hệ trước? Phỏng chừng không ảnh hưởng đến hiện tại.”

Mục lão gia trầm mặc chốc lát, nói: “Cháu nguyên bản có cô.”

Mục Thiên Dương ngẩn ra, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua nha, có thể gợi lên chuyện thương tâm của ông nội hay không?

“Ba cháu chính là long phượng thai, nhưng bác cháu lúc vừa sinh liền……” Mục lão gia đưa tay sờ sờ Đinh Đinh, thở dài, “Vẫn là hiện tại được, trước kia sinh con nguy hiểm……”

“Ừ.” Mục Thiên Dương gật đầu, sợ ông khổ sở, nói tránh đi, “Thời tiết càng ngày càng lạnh, ông và bà ngoại chú ý thân thể hơn.”

“Các cháu cũng vậy, con nít chú ý hơn nữa, đừng để lạnh.”

Tháng chạp, Uyển Tình và Mục Thiên Dương mang theo đứa nhỏ quay về thành phố A, nhìn Quản Vận Phương. Kim lão phu nhân nghe nói Quản Vận Phương từng rất chiếu cố với cô, kêu Uyển Tình chào hỏi thay.

Quản Hạo Nhiên và An Tiểu Kết cũng nghỉ đông trở về, mọi người vô cùng náo nhiệt, tự mình động thủ làm bữa cơm phong phú mừng năm mới.

Uyển Tình bọn họ ở trong này ở hai ngày, Quản Vận Phương vui vẻ không được, nói với Quản Hạo Nhiên: “Các con khi nào thì sinh con đây?”

“Yên tâm, nên đến chắc sẽ đến.” Quản Hạo Nhiên nói.

An Tiểu Kết nhịn không được trừng anh một cái, mà anh chính là cười.

Đáy lòng Uyển Tình rốt cục thở phào một hơi, xem ra hai người kia thực hạnh phúc.

Uyển Tình bọn họ còn muốn quay về thành phố C qua giao thừa, năm nay tập thể Mục gia thành phố C, Kim lão phu nhân sẽ cùng bọn họ. Cô đi lần này, Quản Vận Phương ngược lại ưu sầu: “Chờ lúc giao thừa, chỗ này của cô liền ba người, ngược lại không đủ náo nhiệt.”

Uyển Tình nghe xong, cũng nhịn không được thở dài, khuyên nhủ: “Chờ hai năm có đứa nhỏ thì tốt rồi.”

Quản Vận Phương gật đầu: “Cũng đúng. Nhìn con qua được, hai người bọn họ cũng tốt, cô an tâm!”

Uyển Tình lưu luyến không rời nói: “Con đi trước đây, cô đừng tiễn, tháng giêng con trở lại thăm cô.”

“Được được được, đừng quên mang đứa nhỏ!”

“Cô có rảnh cũng có thể đến thành phố C! Dù sao anh Quản ở đó!”

“Ai, không đi quấy rầy người trẻ tuổi bọn họ, chờ có đứa nhỏ lại đi!”

Uyển Tình nhịn không được có hơi cực kỳ hâm mộ, sinh đứa nhỏ có mẹ ở bên người trông nom…… Ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK