Chương 497: Không lễ phép
Tựa hồ cảm giác được tâm tình của mẹ không tốt, cả đêm Đinh Đinh Đang Đang đều rất im lặng. Sáng sớm ngày hôm sau, hai bé tỉnh lại trước Uyển Tình, cũng không dám quấy rầy cô, hai người giúp đỡ lẫn nhau mặc quần áo, mặc nửa ngày, cũng không mặc xong, khuân mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm.
Khi Uyển Tình tỉnh lại, thấy hai đứa mặc nội y giữ ấm ngồi ở trên giường, kinh hãi: “Hai đứa có chuyện gì sao không ngủ được? Lạnh làm sao bây giờ?” Trong phòng này không có điều hòa, cư nhiên lại ngổi như vậy.
Đinh Đinh đưa tay vuốt lông mi của cô: “Mẹ, cười cười.”
Uyển Tình sửng sốt, càm lấy bàn tay nhỏ bé của bé, cười nói: “Mẹ đang cười.”
Đinh Đinh chép miệng, cúi đầu nói: “Người xấu.”
“Vì sao mẹ lại hư rồi?”
“Là cái chú kia…….” Đang Đang vừa nói, “Cái người ngày hôm qua.”
Uyển Tình sửng sốt.
Hai đứa xem biểu tình của cô, đồng thời nói: “Người xấu.” Hại mẹ không vui.
Uyển Tình thở dài, giúp bọn chúng rời giường. Sau khi ăn điểm tâm, chuẩn bị đi đăng ký hộ khẩu cho bọn nhỏ. Sau đó còn phải tìm hiểu một chút những nhà trẻ ở gần đây, cô cũng phải bắt đầu tìm việc.
Sau khi ra khỏi nhà, Uyển Tình khóa cửa, Đang Đang đột nhiên kéo kéo quần của cô. Cô cúi đầu vừa nhìn, theo hướng tay mà Đang Đang chỉ xuống dưới lầu. Cô xoay người, thấy bóng lưng của một người đàn ông ở chỗ rẽ xuống lầu.
Mục Thiên Dương…….
Uyển Tình đóng cửa lại, dắt hai đưa đi xuống. Hai đứa sợ té, nên đều bám vào lan can để xuống lầu, đến phía sau Mục Thiên Dương, hai đứa xuống sau Uyển Tình.
Mục Thiên Dương đang ngủ. Vốn Uyển Tình còn muốn chạy, nhưng trong lòng lại khó chịu. Vì sao anh phải như vậy? Rõ ràng anh đã có Trâu Tranh! Cho dù anh kết hôn là có ẩn tình khác, anh và Trâu Tranh không có tình cảm, thì cũng là vợ chồng hợp pháp. Anh như vậy tính là cái gì đây? Anh muốn cô phải làm như thế nào?
Uyển Tình thống khổ đứng, sau vài phút, cô nói với Đang Đang: “Đánh thức chú ấy, nếu không chú ấy sẽ sinh bệnh.”
Đang Đang không tình nguyện, đi kéo tay áo Mục Thiên Dương, kéo một chút, sợ Mục Thiên Dương Tỉnh, lập tức trốn phía sau Uyển Tình. Cứ như thế một lần kéo một lần trốn, qua lại vài cái, Mục Thiên Dương không tỉnh, Đang Đang lười phiền phức, đứng yên một chỗ kéo, vẫn lay động.
Mục Thiên Dương rốt cục ngẩng đầu lên, bé mạnh chạy về phía sau Uyển Tình.
Uyển Tình nhìn Mục Thiên Dương, né tránh tầm mắt của anh, nắm tay đứa nhỏ chuẩn bị đi. Mục Thiên Dương đột nhiên đứng lên, giành đi xuống lầu trước.
Đang Đang nói: “Chú ấy chưa nói ‘cám ơn’.”
Đinh Đinh nói: “Không lễ phép.”
Đang Đang nhìn thoáng qua Uyển Tình thiếu chút nữa thì bị xô ngã, nói: “Còn phải nói ‘xin lỗi’.”
Uyển Tình bất đắc dĩ: “Chỉ có các con biết lễ phép, được chưa~”
–
Mục Thiên Dương lái xe, mãnh liệt nhấn ga, xông qua mấy cái đèn đỏ, trở lại khuân viên của Mục gia. Dừng xe lại, anh nghiêng ngả lảo đảo chui ra cửa xe, không kịp đóng, liền vọt vào biệt thự.
Mục lão gia đang ăn điểm tâm, nhìn thấy anh giống như cơn lốc chạy lên lầu, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngô Nhã ở đối diện lắc đầu: “Không biết.”
Mục lão gia nghĩ một chút, hẳn là công ty có việc gấp, quay về tìm tài liệu đi. Mục lão gia gật đầu, yên tâm thoải mái ăn điểm tâm. Ăn xong, phát hiện Mục Thiên Dương còn chưa có xuống lầu, vừa định gọi người lên xem, lại thấy Mục Thiên Dương giống như quỷ phiêu xuống.
Mục lão gia bị dọa, hỏi: “Cháu làm sao vậy?”ai muốn đọc trước liên hệ
Mục Thiên Dương không trả lời, xoay người đi vào phòng. Mục lão gia đang nghi hoặc, chỉ thấy anh cầm theo rất nhiều chai rượu đỏ!
Mục lão gia vừa thấy, chuyện xấu, đứa nhỏ này khi nào thì bắt đầu say rượu? Thấy Mục Thiên Dương cước bộ lảo đảo đi lên trên lầu, ông gọi điện thoại cho Thiên Tuyết: “Cháu mau quay về, anh hai của cháu hôm nay không thích hợp!”
Thiên Tuyết ở trên giường tập yo-ga, vui vẻ cười nói: “Đương nhiên không thích hợp~”
“Cháu không nên vô tâm vô phế!” Mục lão gia nóng nảy, “Nó uống rượu! Năm chai! Đang đi lên lầu!”
Thiên Tuyết sửng sốt, xoay người ngồi xuống: “Anh ấy ở nhà? Làm sao có thể? Còn uống rượu?” Lúc Uyển Tình không ở, cho dù có khó chịu có cô độc, anh cũng sẽ không làm loạn thân thể của bản thân.
Thiên Tuyết nghĩ mãi không rõ, nhanh chóng về nhà. Về đến nhà, Mục lão gia đang đi đi lại lại ở phòng khách, thoạt nhìn rất nóng vội.
“Ông nội!” Thiên Tuyết kêu to, “Anh hai đâu?”
Mục lão gia chỉ về hướng phòng chứa rượu: “Lại đi lấy rượu! Nó làm sao vậy? Có phải có tin tức của Uyển Tình hay không?”
Thiên Tuyết sửng sốt, phất phất tay: “Yên tâm, không có việc gì.” Nói xong chạy đến phòng chứa rượu, ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Thiên Tuyết bật đèn, nhìn thấy những chiếc chai rượu tinh sảo, tìm một vòng, mới tìm thấy Mục Thiên Dương ở trong đống rượu. Cô còn tưởng rằng anh uống sạch nửa số rượu đâu, kết quả anh chỉ ôm một chai rượu, uống vài hớp, người dựa vào kệ đựng rượu không nhúc nhích.
“Anh làm sao vậy?” Thiên Tuyết ngồi xổm xuống, nâng ly rượu nhìn, “Anh điên rồi? Đây là chuẩn bị để kết hôn dùng?”
Mục Thiên Dương không nói lời nào, lấy lại ly rượu trên tay cô. Thiên Tuyết không đưa, anh duỗi tay ra lấy một chai khác dùng sức mở nắp chai.
Thiên Tuyêt lại cướp của anh, căm tức hỏi: “Nói chuyện với anh đó? Anh lại trúng cái gió gì?”
Mục Thiên Dương cả giận nói: “Anh trúng cái gió gì? Cô ấy kết hôn! Cô ấy đã có hai đứa con! Em đã sớm biết phải không?”
Thiên Tuyết sửng sốt một lát, hỏi: “Cậu ấy nói?”ai muốn đọc trước liên hệ
“Phải.” Mục Thiên Dương suy sút dựa người vào kệ rượu, thống khổ nói: “Cô ấy nói…….Cô ấy nói cô ấy đã kết hôn……Vì sao cô ấy lại như vậy?”
“Anh không hỏi sao?” Thiên Tuyết nghe anh nói xong, “Cậu ấy kết hôn, nhưng người đàn ông kia đã chết nha!”
Mục Thiên Dương ngẩn ngơ, ngẩng đầu hỏi: “Em nói cái gì?”
Thiên Tuyết bất đắc dĩ, xem ra chờ hai người bọn họ nói rõ ràng với nhau là không có khả năng, vậy để cho cô nói đi! Cô vừa muốn nói, Mục Thiên Dương đột ngột đứng lên, chạy ra khỏi phòng rượu.
Thiên Tuyết há hốc mồm, đây là định làm gì?
–
Mục Thiên Dương lái xe rời đi biệt thự, nửa đường bị cảnh sát giao thông chặn lại.
Cảnh sát giao thông bất đắc dĩ nói: “Vượt đèn đỏ, say rượu, chạy quá tốc độ cho phép…….Mục tiên sinh, anh như vậy khiến chúng tôi rất khó xử.”
Mục Thiên Dương nói: “Phạt bao nhiêu? Các người liên hệ với thư ký của tôi đi. Tôi có việc gấp, có thể dùng xe đưa tôi đi một chút hay không.”
Cảnh sát giao thông nhìn thoáng qua xe công vụ của chính mình, không nói gì trả lại hộ chiếu cho anh: “Mục tiên sinh, lần sau không nên như vậy.” Anh có tài có thế, chúng tôi thật sự rất khó xử! Hoàn hảo lần này không xảy ra tai họa, coi như không có gì đi.
“Cảm ơn.” Mục Thiên Dương thu lại hộ chiếu, tiến vào trong xe, lần này chạy rất chậm. Chậm rãi chạy, vừa chạy, vừa nghĩ.
Chạy đến khu Uyển Tình ở, đúng lúc thấy Uyển Tình dắt hai đứa nhỏ mang theo đồ ăn về, chậm rì rì đi vào bên trong.
Anh dừng xe lại, theo sau. Đi đến cửa nhà Uyển Tình, đưa tay nhấn chuông cửa. Nhất vài phút, cũng chưa thấy người mở cửa. Anh nóng giận đập mạnh cửa một chút: “Đinh Uyển Tình! Anh biết em ở bên trong!”
Rất nhanh, cửa được mở ra, Uyển Tình khó xử nhìn anh: “Anh muốn làm sao nha?”
Mục Thiên Dương chen đi vào, giận giữ hét: “Em nói anh muốn làm sao?”
Uyển Tình bị hoảng sợ, chợt nghe thấy tiếng Đinh Đinh khóc. Vừa quay đầu lại, thấy Đinh Đinh chú chó con bằng bông, đứng ở trước phòng ngủ khóc.
Chương 498: Đích thực cùng Trâu Tranh
Uyền Tình thấy bé bị dọa, vội vàng buông Mục Thiên Dương ra đi qua: “Đinh Đinh, đừng khóc, đừng khóc, không có việc gì nha……”
“Oa___” Đinh Đinh vẫn khóc lớn, nhìn chằm chằm Mục Thiên Dương dùng sức dậm chân, muốn anh đi.
“Chớ sợ chớ sợ, chú ấy không phải người xấu.” Uyển Tình vội vàng ôm bé vào trong phòng. Đang Đang cũng từ phòng khách chạy vào theo, chạy nhanh lên giường, trốn vào trong chăn.
Uyển Tình thấy cậu bé như vậy, buồn bực muốn chết. Mục Thiên Dương rượu điên cái gì___đúng! Anh chính là mượn rượu làm càn, cả người anh toàn mùi rượu!
Uyển Tình không kịp khuyên Đang Đang, dùng sức an ủi Đinh Đinh. Đinh Đinh khóc khản cả giọng, thân mình nhỏ bởi vì sợ hãi mà run run, tâm Uyển Tình đều phải nát.
“Ngoan ngoãn, không có việc gig, chú ấy không phải người xấu, chỉ là âm thanh của chú ấy lớn……”
“Ô ô…….” Đinh Đinh ôm lấy cô, “Mẹ, mẹ…….Tìm Văn, chú Văn……Dì Tiếu…….Đánh chú ấy……”
“Tốt lắm tốt lắm, mẹ lập tức tìm chú Văn, gọi điện thoại cho dì Tiếu, đánh thành trứng thối có được không?”
“Chú ấy hung……” Đinh Đinh khóc thút thít nói, nắm chặt cánh tay cô, quay đầu nhìn cửa, “Trốn….Trốn đi….”
“Ngoan ngoan…….Chú ấy đã đi rồi.”
Đang Đang chui từ trong chăn ra, giữ chặt Đinh Đinh, lấy tay lau nước mắt cho cô bé: “Em gái, đừng khóc nha.”
“Anh hai…….” Đinh Đinh buông Uyển Tình ra, dựa vào cậu bé, “Rất sợ….”
“Chớ sợ chớ sợ, có anh hai ở đây.”
“Ô ô……..”
“Không khóc, không khóc.”
Mục Thiên Dương ở trong phòng khách nghe thấy tiếng khóc của Đinh Đinh, tỉnh rượu____anh uống tận năm sáu chai, đương nhiên là có chút say, bằng không sao có gan rống to ở nơi này? Không biết bắt đầu từ bao giờ, anh không nỡ mắng Uyển Tình, hôm nay cư nhiên…….
Anh bị chính mình làm tỉnh lại.
Nghe được tiếng khóc của Đinh Đinh, anh cảm thấy bản thân xong đời. Dọa con gái thành như vậy, tương lai ở nơi nào? Nghĩ tới về sau con gái sẽ không thân cận chính mình, anh liền ủ rũ, vừa nãy còn dâng trào tức giận, nháy mắt liền biến thành con cừu nhỏ, ngoan ngoãn ngồi xuống dựa lưng vào tường.
Đinh Đinh khóc mệt mỏi, bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Uyển Tình đặt cô bé lên trên giường, nói với Đang Đang: “Trông em, mẹ đi làm cơm.”
Ra khỏi phòng, cô đóng cửa lại, nhìn Mục Thiên Dương ngồi dựa vào tường.
Cô đi qua, anh vội vàng đứng lên, chân tay luống cuống nói: “Đứa nhỏ, đứa nhỏ…..Là song bào thai?”
Uyển Tình không muốn thảo luận với anh bất cứ vấn đề nào liên quan đến đứa nhỏ. Cô không muốn trở thành Tiết Lệ Na thứ hai, lại càng không muốn đi hãm hại một Đinh Uyển Tình khác.
“Uyển Tình.” Mục Thiên Dương gọi cô, âm thanh bao hàm đau đớn cùng cẩn thận.
Trong lòng Uyển Tình tê rần, trả lời: “Là song bào thai.”
Mục Thiên Dương nhếch miệng cười, tâm tình kích động không thôi. Anh lắp bắp hỏi: “Sinh, sinh tháng mấy?” Anh tính toán ở trong lòng, hình như cô đi vào tháng 10, tục ngữ nói mang thai 10 tháng, “Tám, tháng tám sao? Hay là tháng bảy? Hẳn là tháng bảy đi.”
Uyển Tình đưa tây đè lại ngực của anh, một phen đẩy anh ra bên ngoài: “Anh nói cho em biết trước, sao anh và Trâu Tranh lại thế này? Em còn lo lắng, có nên nói cho anh biết hay không.”
Mục Thiên Dương sửng sốt: “Trâu Tranh?”
Bỗng nhiên, điện thoại anh vang lên.
Bàn tay Uyển Tình ấn ngực anh buông lỏng, vội vàng rút về. Cô đang làm gì vậy? Anh là người đã có vợ! Là Trâu Tranh đi? Là Trâu tranh gọi tới! Trên TV luôn trùng hợp như vậy……..
Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua điện thoại, tắt đi. Vừa muốn nói chuyện, điện thoại lại vang lên, anh bất đắc dĩ nghe điện thoại: “Làm gì?” Một lát sau giật giữ hét, “Cậu không thể tự họp sao?”
“Oa____” Trong phòng, Đinh Đinh khóc lớn.
Mục Thiên Dương ngơ ngác quay đầu, cùng nhìn cửa phòng với Uyển Tình.
Uyển Tình hít sâu một hơi, nhanh chóng đuổi anh ra khỏi phòng: “Anh đi! Chờ anh tỉnh lại rồi đến.”
“Nga…….” Mục Thiên Dương áy náy cúi đầu, để điện thoại xuống.
Uyển Tình buồn bực đóng cửa lại, đi vào an ủi Đinh Đinh.
Mục Thiên Dương đứng một lát, quay đầu đi xuống lầu, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Tốt lắm, hiện tại có thể họp, nửa giờ sau tôi sẽ đến công ty.”
Văn Sâm lập tức nói: “Lập tức chính là thời gian ăn cơm trưa.”
“Vậy vì sao cậu không ăn cơm trưa xong mới gọi điện cho tôi?” Mục Thiên Dương giận. Vừa mới rống xong, mạnh quay đầu nhìn thoáng qua___đã xuống mấy tầng, hẳn là không nghe được chứ? Xem ra anh đã tỉnh rượu!
Đầu Mục Thiên Dương đau muốn nứt ra, chạy tới phòng nghỉ của công ty ngủ hai tiếng, cơm trưa cũng không ăn liền đi họp. Chạy tới choáng váng đầu óc khó chịu, liên tiếp ngẩn người.
Văn Sâm bất đắc dĩ, anh đành phải lên tiếng, đến lúc chốt lại mới xin chỉ thị của anh. Cổ đông phía dưới đều đứng ngồi không yên, đều tỏ vẻ bất mãn. Mục Thiên Dương giận, toàn bộ kỹ năng đều khai hỏa, một giây liền trở thành Mục tổng tài lãnh khốc, đáng sợ tới mức mọi người đều sửng sốt, hoài nghi vừa rồi có phải là do anh cố ý.
Họp xong, Mục Thiên Dương rất không thích rời đi phòng họp.
Văn Sâm cảm thấy đau răng. Không giống như là muốn tìm bất mãn, chẳng lẽ là náo loạn với chị dâu nhỏ?
Anh cầm tư liệu đi vào văn phòng tổng tài, báo cáo mấy hạng mục công việc, Mục Thiên Dương đột nhiên ngẩng đầu: “Cậu giúp tôi tra một chút Trâu Tranh là ai, hẳn là người quen biết với Uyển Tình…….Không đúng, hẳn là phụ nữ, có thể là người ngôi sao nào!” Nghe lời nói của Uyển Tình, hẳn là có quan hệ với anh. Nhưng có trời đất chứng giám, vài năm này anh còn hòa thượng hơn cả hòa thượng! Uyển Tình vì sao có thể hiểu nhầm?
Sắc mặt Văn Sâm quái dị nhìn anh.
Anh nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”
Văn Sâm nghen nửa ngày, nói: “Trâu Tranh là một nhà thiết kế thời trang, vợ hợp pháp của Thiên Thành.”
Ai…….Làm nửa ngày mới biết là sai nơi này, chẳng lẽ tin tức năm đó bị Uyển Tình thấy được? Sẽ không bởi vì chuyện này, Uyển Tình mới đang có thai lại gả cho Từ Trọng chứ? Trong lòng Văn Sâm cả kinh, nếu thật sự như vậy, Mục Thiên Thành liền thảm, anh không nhịn được giơ hai tay đồng tình với Mục Thiên Thành.
Thiên Tuyết đuổi tới chỗ của Uyển Tình, thừa dịp hai đứa nhỏ đáng ngủ trưa, nói: “Tớ không chịu nổi hai người nữa! Đã gặp mặt, có cái gì cần phải náo loạn? Một mình cậu mang theo đứa nhỏ chơi tốt lắm sao?”
Có chút tâm sự, Uyển Tình không muốn tiết lộ với bất kỳ ai, nhưng nghe Thiên Tuyết giống như đang khiển trách bản thân, cô cảm thấy rất ủy khuất, nhịn không được nói: “Nhưng anh ấy đã có Trâu Tranh!”
“Trâu Tranh?” Thiên Tuyết sửng sốt, nửa ngày mới nhớ tới, “Tớ đi! Cậu thực sự nhìn thấy tin tức?”
Uyển tình hừ một tiếng, quay lưng lại không muốn đối mặt với cô.
“Xong rồi, cái này anh hai sẽ tìm ai tính sổ? Khẳng định anh họ sẽ không hay ho!” Thiên Tuyết vội vàng nói, “Trâu Tranh và anh hai tớ không có quan hệ gì, đó là vợ của anh họ tớ!”
Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn cô: “Làm sao có thể? Cậu đừng gạt tớ!”
Thiên Tuyết ngồi thẩng, tận tình khuyên bào giải thích: “Mùa đông ngày đó, thân mình của ông nội không được tốt lắm, ông lo lắng bản thân không còn nhiều thời gian, suy nghĩ tâm nguyện duy nhất là có cháu dâu. Cậu đi rồi, anh hai là không có khả năng, anh ấy liền khuyên anh họ. Anh họ cũng không dám nói với ông nội anh ấy là đồng tính luyến ái, vừa lúc trong nhà Văn Sâm cũng thúc dục, hai người đều tự quyết định tự kết hôn.”