Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 299: Đánh nhau

“Em vẫn đau lòng để cậu ta đến đây?”

“Không được đi!” Thiên Tuyết rống to: “Cậu ấy cũng không muốn! Bây giờ cậu ấy còn khó chịu, vốn là em xử lý không được tốt! Chúng em đều là lần đầu tiên yêu đương, đương nhiên muốn từ từ phát triển… lần đầu anh yêu thì xử lý được cái gì tốt?”

Mục Thiên Dương biến sắc, đột nhiên nghĩ đến chuyện cũ, vô cùng phiền toái. Thế nhưng nhìn đến Uyển Tình, cũng không cần phiền nữa rồi.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Thiên Tuyết, cực kỳ đồng ý với lời nói của cô. Lúc cô yêu đương lần đầu tiên, có thể giác ngộ được như vậy, anh nên cao hứng mới đúng. Thế nhưng trong lòng anh vẫn có đôi chút bất an, không nhịn được hầm hừ nói: “Em tưởng anh muốn quan tâm lắm hả?”

“Anh…”

“Được rồi được rồi.” Mục Thiên Dương vẫy tay: “Anh có thể mặc kệ, nhưng chúng ta phải thỏa thuận 3 điều.”

“Ba điều?”

“Thứ nhất, không được làm tổn thương chính mình!”

“Em đương nhiên không làm mình tổn thương…” Thiên Tuyết lẩm bẩm.

“Thứ hai, tình cảm thường có nhiều nguy cơ, không được hiến thân để bồi đắp tình cảm!”

Hai người con gái ngẩn ra, Thiên Tuyết cũng là hoàng hoa khuê nữ, không nhịn được đỏ bừng mặt. Cho dù là anh em ruột đi nữa, nói đến loại đề tài này có phải là quá bạo dạn rồi hay không? Cô không nói được gì mà chỉ nhìn Mục Thiên Dương: “Anh, anh…”

“Có nghe thấy không?” Mục Thiên Dương nào có tâm tư để ý đến mặt cô, sợ cô bị sói xám ngậm đi rồi thì làm sao quay đầu được?

Thiên Tuyết chỉ có thể trả lời không hề tự nhiên chút nào: “Ừ…”

Mục Thiên Dương sợ cô nghe không rõ, vẫn còn giải thích: “Chuyện đó phải là người tình ta nguyện, ngọt ngọt ngào ngào, tình cảm rạn nứt mà áp dụng chiêu này, cũng chỉ vô dụng mà thôi!”

“Được rồi, được rồi, cái thứ ba đi!” Thiên Tuyết oán thầm trong lòng: “Nói em làm gì? Anh và Uyển Tình là người tình ta nguyện từ đầu sao?”

“Thứ ba…” Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn cô: “Thứ ba anh còn chưa nghĩ tới, đi ngủ!”

Mục Thiên Dương cảm thấy mình đang gặp nạn. Quả nhiên không thể sinh con gái, khi lớn lên lại khiến anh lo lắng hãi hùng! Anh tình nguyện sinh con trai đi bắt nạt con gái nhà người khác, cũng không thể sinh con gái để người khác đến bắt nạt! Nếu không thì…

Anh không nghĩ tới, anh đã bị Thiên Tuyết lừa gạt.

Khi Thiên Tuyết trở lại trường học, bị một nam sinh ở lớp của Lý Kỳ Lâm nhìn thấy. Nam sinh cảm thấy rất quái lạ, phòng ngủ đều đã đóng cửa, cô còn muốn đi đâu? Chẳng lẽ đi thuê phòng với Lý Kỳ Lâm?

Nam sinh càng nghĩ càng thấy đúng, chắc chắn là lần đầu tiên, cho nên mới xấu hổ cùng nhau ra ngoài, phân công nhau hành động trước sau, sau đó gặp nhau ở bên ngoài.

Nam sinh đang thời điểm khí huyết dâng tràn, một phần cũng là do kinh nghiệm xem phim nhiều, một phần dựa vào các pha hành động, cho nên nhắc tới chuyện này là bừng bừng khí thế! Cho dù người nào có bạn gái, đều bị bọn họ quan tâm nhiệt tình, bởi vì không thoát khỏi sự kiện kia.

Sau khi nam sinh trở về phòng ngủ, tâm trạng rất kích động, muốn tìm người tán dóc, nhưng lại cảm thấy không được. Vừa lúc phòng ngủ không có nước sôi, liền bỏ sang phòng của Lý Kỳ Lâm lấy nước sôi. Vừa vào phòng ngủ, không thấy Lý Kỳ Lâm, anh kích động hỏi: “Lý Kỳ Lâm không ở đây à? Cùng bạn gái cậu ta đi thuê phòng rồi hả?”

Mọi người trừng anh, Lý Kỳ Lâm uống rượu, đang nôn ở trong WC.

Anh bị trừng mà không hiểu tại sao, sau khi lấy nước xong, phát hiện Lý Kỳ Lâm đi ra, kinh ngạc: “Cậu ở đây? Vậy bạn gái cậu một mình ra ngoài làm gì?”

“Cậu nói gì?” Nếm qua cơm chiều, Lý Kỳ Lâm đã ngủ một giấc, coi như vừa tỉnh.

Nam sinh kể lại chuyện mình vừa mới nhìn thấy, nghi ngờ hỏi: “Đều đã tắt đèn, cô ấy ra ngoài làm gì?”

Tiếng nói vừa dứt, quả nhiên đèn tắt, thế giới đều u ám. Mọi người ngớ ra một phen, trong không khí vô cùng an tĩnh.

“Có thể là đi lên mạng, đi suốt đêm.” Anh còn chưa nói cho bạn cùng phòng biết đã thấy Thiên Tuyết lên cái xe hơi kia, khiến cho Thất Trường tưởng rằng bọn họ chỉ là vợ chồng son giận dỗi.

Lý Kỳ Lâm ngồi trên giường, đầu óc có chút loạn lạc.

Thất Trường khuyên nhủ: “Vừa mới quen, thế nào đã có mâu thuẫn rồi hả? Nữ sinh luôn yếu ớt, bạn gái cậu lại vô cùng xinh đẹp, tính tính không tốt cũng cần phải thế, trước tiên cậu cứ chiều chuộng cô ấy đã, nói nhẹ nhàng thôi, nếu không thì một mình ra ngoài đêm hôm khuya khoắt như vậy, lại còn nguy hiểm nữa.”

Lý Kỳ Lâm phiền toái ôm đầu, trong giây lát mới nói: “Mình có điểm nào có lỗi với cô ấy?”

“Hắc! Cậu còn không chỉnh sửa?” Thất Trường tốt xấu gì cũng có quyền uy, phất tay áo trong bóng đêm, rất có phong thái “cậu còn cãi nữa mình sẽ đánh cậu”: “Chính cậu nói xem cậu làm gì rồi? Ăn cơm thì nhắc cậu ăn thêm rau, lo lắng cậu uống say, cậu đều không để ý! Các cậu qua lại mới được vài ngày, cô ấy còn không thể hiện sắc mặt với cậu, cậu đã lên mặt với cô ấy! Mẹ kiếp, cậu có phải đã ăn người ta sạch sành sanh hay không, chuẩn bị không nhận trách nhiệm? Lý Kỳ Lâm ơi Lý Kỳ Lâm, lão tử đây không nghĩ cậu là người như thế!”

“Lão đại đừng nói nữa! Không liên quan đến chuyện Lý Kỳ Lâm!” Bạn học Lưu thấy tất cả mọi chuyện cảm thấy, cậu ta đã từng sống hơn 20 năm, Lý Kỳ Lâm là người oan uổng nhất!

Cậu không muốn nói, dù sao cũng là việc riêng của Lý Kỳ Lâm, mà còn cực kỳ tổn thương đến mặt mũi của Lý Kỳ Lâm. Nhưng nhìn ra được, Lý Kỳ Lâm thật sự thích Mục Thiên Tuyết, nếu không cũng sẽ không khó chịu như vậy. Chắc là cậu ta rất khó lựa chọn rồi? Không bằng nói ra cho mọi người nghĩ cách hộ.

Bạn học Lưu nói: “Chúng mình nhìn thấy Mục Thiên Tuyết đi lên một chiếc Porsche…”

Trong đầu mọi người hiện lên hình dáng chiếc xe đó, bên cạnh việc đánh giá tiền, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, thì cả đời bọn họ cũng không mua nổi.

“Cô ấy nói rõ ràng là xe của một ông chú, kết quả… lại là xe của một người đàn ông trẻ tuổi.”

Mọi người sửng sốt, rốt cuộc cũng hiểu vẻ mặt của Mục Thiên Tuyết khi ăn cơm đại diện cho điều gì – chột dạ!

Bạn học Tá Thủy kêu lên: “Mình hiểu! Chẳng nhẽ cô ấy ra ngoài thuê phòng với người khác?”

Ầm!

Lý Kỳ Lâm đứng lên, một quyền đánh qua. Mọi người đều kinh hãi, kéo cậu ấy lại, khuyên nhủ, lại không ngăn được sự tức giận của cậu, khiến cả tầng đều nghe thấy. Xung quanh có mấy phòng cũng chưa ngủ, lại nhao nhao chạy đến khuyên nhủ, kết quả không kéo được cậu, đành phải đánh cậu, biến thành đại hỗn chiến.

Thiên Tuyết và Uyển Tình đi học vào ngày hôm sau, trong vườn trường rất bình tĩnh, các cô không thể nghĩ được là đêm qua có người đánh nhau.

Trước đó, trước khi ăn cơm Lý Kỳ Lâm đều gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho Thiên Tuyết, hỏi lát nữa ăn gì, thuận tiện ngó nghiêng qua giúp cô. Hôm nay mãi đến khi tan học, di động của Thiên Tuyết cũng chưa kêu lên.

Trong lòng cô không biết là tư vị gì, chỉ có thể an ủi chính mình: “Hôm qua anh ấy uống rượu, chắc là vẫn chưa tỉnh.”

Hai người qua lại, không thể thuận buồm xuôi gió, cô muốn học cách xử lý vấn đề. Nhưng vấn đề này có phải là tới quá sớm hay không? Tình yêu trước ba tháng không phải là tình yêu cực kỳ cuồng nhiệt sao? Không phải là không nên có chuyện gì sao? Bọn họ ngay cả một tháng còn chưa được!

Thiên Tuyết bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Lý Kỳ Lâm, Lý Kỳ Lâm bảo cô ăn cơm một mình, cũng không nói nguyên nhân.

Cúp điện thoại, cô ôm lấy cánh tay của Uyển Tình: “Đưa mình đi ăn cơm đi! Mình bị bỏ rơi rồi!”

“A!” Uyển Tình kinh hãi: “Như vậy đã xong rồi?”

Chương 300: Nguy cơ

“Không đúng không đúng!” Thiên Tuyết vội vàng nói, “Đó là mình dùng thủ pháp tu từ, anh ấy có việc!”

Uyển Tình thở dài, vỗ vỗ đầu cô: “Ngoan ngoãn, cố gắng mới không hối hận.”

Thiên Tuyết gật đầu, thầm chấp nhận.

Cơm nước xong quay về phòng ngủ. Phòng đối diện với phòng của các cô cũng là bạn học cùng khối, bên kia đang chơi cờ năm quân, hai người cũng đi qua gia nhập cuộc chiến. Có người nói tối hôm qua có một phòng ngủ của nam sinh đánh nhau, nguyên nhân cụ thể, tình huống cụ thể không rõ, dù sao cũng là đánh nhau, hơn nữa tiếng động rất lớn, đừng nói là một tầng lầu kia, mấy tầng xung quanh đều nghe thấy, hai tòa nhà gần đó cũng nghe được một ít âm thanh.

“Có phải bài bạc hay không?” Thiên Tuyết nói tới chữ đánh cược, nhìn bàn cờ, nhướng mày, “Xong rồi, mình sẽ thua!”

“Hình như là cãi nhau chuyện tình cảm.”

“Oa! Chuyện tình cảm? Chậc chậc chậc, không có nghe nói trước, thật sự là rất tiếc nuối!” Thiên Tuyết bóp cổ tay, tối hôm qua cô không nên đi ra ngoài!

“A? Thiên Tuyết, hình như đó là tầng lầu của bạn trai cậu!”

Thiên Tuyết sửng sốt, mạnh ngẩng đầu: “Không thể nào? Tầng mấy?”

“Không rõ lắm!”

“Các cậu quan hệ tốt với nam sinh, gọi điện hỏi một chút.”

“Cậu lo lắng cho bạn trai?” Mọi người cười, “Yên tâm đi, bạn trai cậu ngoan như vậy!”

Thiên Tuyết cau mày: “Ngoan cái gì mà ngoan, mau hỏi giúp mình một chút, dùng điện thoại của mình mà gọi!” Miễn lãng phí tiền điện thoại của các cậu.

Vừa gọi điện qua hỏi, liền biết là tầng 6, trùng hợp là tầng lầu của Lý Kỳ Lâm.

Thiên Tuyết bất an, gọi điện thoại cho Lý Kỳ Lâm: “Nghe nói ở chỗ của anh tối hôm qua đánh nhau, anh không có việc gì chứ?”

Trầm mặc thật lâu, nói: “Đã tới bệnh viện kiểm tra.”

“A?” Thiên Tuyết kích động một cái, lật đổ bàn cờ, quân cờ rơi lung tung xuống đất, có mấy quân cờ bắn vào người bên cạnh.

Một nữ sinh bưu hãn hét lớn một tiếng: “MN! Mục Thiên Tuyết!”

Phòng ngủ bên kia rung động, nghĩ rằng nữ sinh tiếng hoa không phải đều rất dịu dàng sao?

“Anh ấy có ở phòng ngủ không? Tôi đến đó nhìn một cái!” Thiên Tuyết được trả lời thuyết phục, mặc kệ người khác khiển trách cô như thế nào, đứng dậy bước đi.

Mọi người ngồi sổm xuống mặt đất nhặt quân cờ, nói giỡn: “Ngã chết cậu! Có bạn trai cả người liền kiêu ngạo, nói lật bàn liền lật bàn.”

“Cậu ấy căn bản nói cũng chưa xong đã đi?”

“Bàn này làm sao?” Thiên Tuyết phản bác.

Uyển Tình vẫy vẫy tay: “Nhanh đi nhìn bạn trai của cậu đi, đừng giẫm lên, ngã đó, té cũng không phải là đùa.”

“Uyển Tình, cũng là người yêu tớ!” Thiên Tuyết ôm lấy cô, hôn nên đỉnh đầu cô một cái.

“Cậu đã có Lý Kỳ Lâm, không cần lôi kéo Uyển Tình thành bách hợp!” Mọi người đuổi cô đi, Liễu Y Y gọi tới chơi cờ. Liễu Y Y im lặng, nhặt quận cờ xong, mọi người quyết định không bao giờ tìm cô chơi cờ nữa!

Thiên Tuyết đến phòng ngủ của nam sinh, Lý Kỳ Lâm nằm trên võng, mặt mũi bần dập, nhưng không có miệng vết thương rõ ràng.

Bạn học Lưu chứng kiến toàn bộ sự việc vừa thấy cô, do dự một chút, đi phòng bên cạnh ngủ.

Thiên Tuyết không biết là bản thân có sai, nếu cô có sai, anh càng sai. Hoài nghi cô là có ý gì? Nhưng cô cũng không có náo loạn với anh, bởi vì đúng là có một bộ phận nữ sinh ở đại học bị bao dưỡng, mà cô xác thực đã làm cho người ta hiểu nhầm. Hơn nữa anh cũng chưa nói gì, cô càng không thể náo loạn. Nhưng muốn cô xin lỗi liền miễn, cho tới bây giờ cô chưa từng nói xin lỗi qua bất kỳ ai, cho dù trong lòng thật sự có lỗi, nhưng ngoài miệng lại không nói lên lời! Hơn nữa cô cũng muốn thử, nếu anh lại hoài nghi cô thì coi như xong rồi!

Thiên Tuyết cắn cắn môi, chưa nói chuyện khác, hỏi: “Anh có đau không?”

Lý Kỳ Lâm nhìn cô một lát, nói: “Đau.”

“Vậy vì sao anh còn đánh nhau?”

Lý Kỳ Lâm sửng sốt một lát, ôm lấy hông của cô, âm thanh ủy khuất: “Bọn họ nói lung tung về em.”

“Ai dám nói lung tung em?” Thiên Tuyết hung ác hỏi. So với anh, cô giống như một nữ vương.

“Không có việc gì.” Lý kỳ Lâm buông cô ra, cầm lấy tay cô không nỡ buông ra.

“Vậy về sau anh không cần như vậy, tránh làm cho người ta lo lắng.” Thiên Tuyết dựa vào anh, tay nghịch tóc của anh. A, cư nhiên không có gầu, xem ra rất thích sạch sẽ. Nếu sạch sẽ, vậy xoa xoa vài cái……

Hai người dựa vào rất gần, Lỳ Kỳ Lâm ôm cô đặt lên đùi. Thiên Tuyết cứng người lại, dựa vào, không quen! Lần đầu tiên ngồi trên đùi đàn ông…….

Lý Kỳ Lâm cũng có chút không quen, lần đầu tiên ôm nữ sinh như vậy……..Vì thế, hai người ngồi cứng ngắc, nói lung tung một hồi. Thật ra Lý Kỳ Lâm muốn hỏi tối hôm qua cô đi đâu, nhưng lại không dám hỏi. Anh cảm thấy hẳn là cô không có vấn đề gì, nếu có vấn đề, hỏi chuyện càng thêm thương cảm.

Đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa, hai người nhìn về phía cửa, chậm chạp vài giây mới kịp phản ứng, có người quay lại!

Thiên Tuyết vội nhảy lên, thiếu chút nữa té ngã. Lý Kỳ Lâm vội vàng đỡ cô, là Thất Trường trở về. Thất Trường thấy sắc mặt hai người bọn họ phiếm hồng, lặng đi một chút hỏi: “Tiếp tục, hai người tiếp tục…..” Sau đó lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Thiên Tuyết không nói gì, đẩy Lý Kỳ Lâm ra: “Mở cửa ra.”

Lý Kỳ Lâm thấy mặt cô đỏ như chảy máu, nhịn không được hôn một cái. Xoay người mở cửa, Thất Trường cầm chìa khóa đứng ở hành lang, vẻ mặt nghi hoặc suy nghĩ.

Lý Kỳ Lâm hỏi: “Thất Trường, cậu không sao chứ?”

Thất Trường vỗ đầu: “Chủ nhiệm lớp tìm! Chuyện tối ngày hôm qua!”

Thiên Tuyết vội hỏi: “Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Lý Kỳ Lâm an ủi cô.

“Có thể ghi tội hay không?”

“Yên tâm, chỉ là giáo dục tư tưởng.” Chỉ là chủ nhiệm lớp bọn họ giáo dục tư tưởng rất thống khổ.

Thiên Tuyết đi xuống lầu với anh, phòng ngủ bên cạnh có người đi ra, mọi người thấy vẻ mặt của cô đều rất phấn khích. Thiên Tuyết liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhìn ánh mắt của bọn họ nhịn không được nhíu mày.

Mọi người thấy cô và Lý Kỳ Lâm nắm tay, có chút không vui. Các người càng ngày càng ân ái, chúng ta lại bị đánh……..Nếu bọn họ tốt, mọi người đứng trước chủ nhiệm lớp sẽ không có nói nguyên nhân thật dẫn đến đánh nhau, chỉ nói qua loa, lúc đó chủ nhiệm lớp cũng bất lực.

Thiên Tuyết cho rằng, cô và Lý Kỳ Lâm giải trừ nguy cơ. Nhưng chỉ qua ba ngày, vấn đề càng nghiêm trọng.

Lý Kỳ Lâm giống như sắc lang, động tác đối với cô càng ngày càng quá đáng. Tuy nói rằng hai người yêu nhau có cử chỉ thân mật chỉ là bình thường, nhưng anh cũng không tránh khỏi quá mức! Bọn họ quen nhau còn chưa tới một tháng đúng không? Anh kéo cô tới bên trong rừng cây mãnh liệt là loại nào?

Chỉ là hôi lưỡi thôi!Cô cũng cảm thấy đáng ghét, một chút cũng không có tốt đẹp giống như trong tiểu thuyết viết! Rất muốn kháng nghị, nhựng lại sợ tổn thương anh, cô nhịn!

Thời tiết tháng tư, đã muốn ăn mặc rất mỏng, thích chưng diện trước tiên phải tiến vào mùa hè. Thiên Tuyết cũng mặc ít, nửa người trên mặc T-shirt rồi mặc thêm áo khoác mỏng, nửa người dưới chỉ mặc một cái quần bò. Lý Kỳ Lâm ôm ôm, hôn hôn, tay sờ vào bên trong quần áo của cô, rất thuận tiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK