Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 481: Nhóm máu

Cha Từ phát hiện ra bà, ngoắc bà đi đến.

Mẹ Từ lập tức đi qua, thấy trên bàn bày một đống đồ, phần lớn là sách vở chữ NHật, chắc là di vật của Từ Trọng để lại ở đồn công an. Cô thấy một tờ giấy chứng nhận hiến máu đơn đốc đặt trước mặt Từ phụ, tay đưa ra lấy qua: “Đứa nhỏ này sao vẫn đi hiến máu?”

Mẹ Từ học sơ trung, biết chữ, thế nhưng nhận thức có chút lạc hậu, cảm thấy hiến máu sẽ làm sức khỏe không tốt.

Lãnh đạo của Từ Trọng vừa nghe thấy, liền giải thích một chút, nói hiến máu là một chuyện vinh quang, Từ Trọng lại là cảnh sát, có tác dụng làm gương.

Mẹ Từ cười ngượng ngùng, đặt giấy chứng nhận hiến máu lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cha Từ đang bất động. cha Từ cầm tờ chứng nhận hiến máu, nói với bà: “Sở trưởng nói hai đứa bé kia không phải con của Từ Trọng.”

“Hả?” Mẹ Từ kinh ngạc, trừng mắt nhìn ông, hồi lâu sau lại nhìn lãnh đạo: “Nói mê sảng gì thế>?”

Sở trưởng noies: “Tôi chỉnh lý mấy thứ của Từ Trọng mới phát hiện giấy chứng nhận hiến máu này, phát hiện nhóm máu của cậu ấy là nhóm AB, tôi nhớ rõ khi hai đứa bé sinh ra, bệnh viện xét nghiệm nhóm máu cho chúng, bé gái mang nhóm máu 0!”

Một người khác ở bên cạnh nói: “Sở trưởng nói cho chúng ta biết, chúng ta cảm thấy sự việc nghiêm trọng, cũng không thể tùy tiện hàm oan người khác, liền chạy đến bệnh viện lấy tư liệu, thật sự là nhóm máu 0!”

Sở trưởng nói: “Vốn dĩ cảm thấy việc kết hôn của Từ Trọng có chút kỳ lạ, chỉ là lúc ấy nhúng tay vào chuyện đó thì cũng không tốt. Toi lén hỏi qua cậu ấy, cậu ấy là cái hũ nút, lâu mãi cũng không cậy ra một câu. Tôi nghĩ là cậu ấy sẽ thanh tỉnh lại, nên là không có đến cái gì, ai biết… thực là bị lừa…”

Ông nói Từ Trọng bị lừa còn tốt, lấy hiểu biết của ông đối với Từ Trọng, Từ Trọng hơn nửa là cam tâm tình nguyện bị lừa. Nhưng sự việc đã đủ phiền, ông không muốn càng phiền phức hơn, Từ Trọng lại được tôn thành liệt sĩ, ông không muốn trên người anh có chút bẩn thỉu nào, rõ ràng liền đem tất cả sai lầm đổ lên người Uyển Tình.

Vốn việc này có thể mặc kệ, nhưng tiền trợ cấp của Từ Trọng cao như thế, đầu tiên muốn để lại cho vợ con, đứa nhỏ này cũng không phải của cậu ta, cũng không thể để người ngoài lấy tiền đi! Sở trưởng đã nghĩ để toàn bộ tiền tử cho cha Từ, mẹ Từ, dù sao hai người cũng còn hơn nửa đời người, cần tiền bạc dưỡng lão.

Mẹ Từ không tin, cháu đích tôn tới này nào có thể mất, phải nói Sở trưởng nghĩ sai rồi, nói chứng nhận hiến máu của Từ Trọng có vấn đề.

Từ trọng bắt đầu hiến máu đã nhiều năm như thế, sao có thể sai?

Mẹ Từ còn nói lý luận về nhóm máu không chính xác, sở trưởng nói: “Chuyện của khoa học, một câu cũng không nói được rõ ràng, nói chung, nhóm máu này của Từ Trọng, chắc chắn không thể sinh ra con mang nhóm máu 0, giống như đạo lý sinh chó sinh mèo thôi, đứa bé đó không phải của Từ Trọng!”

Mẹ Từ sửng sốt, hồi lâu sau vội nói: “Con trai đó? Con của Từ Trọng đúng không?”

Những người lãnh đạo im lặng một lát, nói: “Là thai đôi… một đứa không phải, đứa kia tự nhiên…”

Mẹ Từ trừng to mắt, vỗ đùi khóc lên: “Như thế nào có thể như vậy!”

Cha Từ vội hỏi: “Có phải bệnh viện nhầm lẫn rồi không?”

“Không thể xuất hiện sai lầm này.” Sở trưởng thấp giọng nói: “Nếu không thì hỏi cô ấy? Nếu cô ấy không thừa nhận, chúng ta trực tiếp đi xét nghiệm DNA, sự thật liền rõ ràng rồi!”

Mẹ Từ hỏi: “Cái gì A?”

“Cái đó còn tin cậy hơn nhóm máu, nhận thức con cái tương đối vững chắc!”

“Vậy thì xét nghiệm!” Mẹ Từ vội la lên.

“Bà đừng vội!” Cha Từ nói,

Sở trưởng gật đầu: “Chuyện này nghiêm trọng, tốt nhất không cần làm loạn, nếu không thì khó coi. Hai người nghĩ lại, Từ Trọng đã mất, nháo lên loại chuyện này… ai!”

“Sao chổi nayf1” Mẹ Từ tức giận mắng to, ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, vẫn còn không thể lộ ra, không thể khiến cô làm gì, phổi của bà cũng tức điên rồi.

Việc riêng không thể nhúng ta, sở trưởng để chính bọn họ tự xử lý, thế nhưng dặn dò: “Chuyện nói đã nói rồi, ngàn lần không thể xằng bậy, không được phép động tay!” Dân đen hung hãn, ông đúng là có chút sợ: “Liền tính không phải là con của Từ Trọng, cũng là ba mạng người. Quốc gia đối với con gái con trai đều rất coi trọng, các người cũng không thể dùng hình phạt riêng, nếu không thì liệt sĩ sẽ bị xóa tên, mà tiền tử cũng không có.”

Mẹ Từ thật muốn bóp chết Uyển Tình, vừa gnhe lời này, uyer khuất khóc lên.

Cha Từ vỗ vai bà, tiễn những người lãnh đạo này đi, ngồi đối diện với mẹ Từ giây lát, cũng chưa nói gì. Chú của Từ Trọng ở cách vách, thấy mọi người đi tới, bà nội Từ cũng đi qua.

Cha Từ biết cũng không biết làm sao, hiện tại cũng không thể hỏi UYển Tình, nói với chú của Từ Trọng: “Có chút việc, một mình tôi xử lý không nổi, gọi chị nó đến nói đi, tôi gọi cho Thanh Thanh.”

Nếu thực sự không phải là con của Từ gia, Uyển Tình tự nhiên cũng không thể ở lại.

Nhưng nếu ông trực tiếp đuổi người đi, người không rõ nguyên nhân có thể nói ông. Người bên ngoài thế nào mặc kệ, chị em, con gái con rể nhất định phải biết chuyện.

Cô Từ liề đến, hai nhà không cách xa nhau, Từ Thanh gả ở trên trấn, chồng sửa xe, gọi điện thoại, hai người nhanh chóng tới, đồng thời có cả chồng.

Cha Từ sợ bà nội chịu kích thích, không muốn để bà nghe thấy. Bà nội Từ hơn tám mươi tuổi, mấy hôm trước thương tâm còn nằm trên giường, hiện giờ lại khôi phục được rồi. Â thanh của bà vội vàng nói: “Chuyện gì tôi không thể nghe? Chuyện chắt của tôi, tôi càng muốn nghe1”

“Mẹ nhỏ tiếng chút, nhỏ tiếng thôi!” Ch Từ vội nói, sợ UYển Tình ở trên lầu nghe thấy.

Mẹ Từ cũng sợ UYển Tình nghe thấy hoặc đi xuống, đề nghị qua nhà chú của Từ Trọng. một đám người đi qua, cha Từ cũng không đuổi bà nội Từ, ông còn không biết tính mẹ ông sao? Không chừng còn gánh vác được hơn ông!

Ch Từ nói chuyện của Uyển Tình cho mọi người, tất cả đều kinh ngạc, liền nói không thể, không cần oan người tốt.

Bà nội Từ không ổn, thiếu chút nữa ngã quỵ. Mọi người luống cuống tay chân đỡ bà, kết quả bà lại ngồi yên, hung tợn nói: “Tôi không sao, tôi nghe, người kia đúng là không biết xấu hổ, lừa gạt cả nhà chúng ta.”

Cha Từ thấy bà không có chuyện gì, lấy chứng nhận hiến máu của Từ TRọng ra, cả tư liệu của bệnh viện đưa cho Từ Thanh: “Con so rồi nói cho họ biết đi?”

Từ Thanh nhìn hồi lâu, khó chịu nói: “Đây là chuyện vô liêm sỉ gì thế!”

Mọi người bất đầu lên kế sách, chỉ chốc lát, nghe thấy tiếng khóc trẻ con bên ngoài, mọi người cứng lại.

Mẹ Từ đứng dậy đi ra ngoài, thấy Uyển Tình địu một đứa trên lưng, ôm một đứa trên tay đứng ở bên ngoài vách tường.

Uyển Tình hỏi: “mẸ, đã nấu cơm chưa?”

Mẹ Từ tức giận nói: “Cô còn muốn ăn cơm nhà tôi?”

Uyển Tình sửng sốt.

Mẹ Từ chỉ vào cô: “Cô lăn lại đây cho tôi!”

Uyển Tình không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng đi qua. Vừa vào cửa, thấy tất cả mọi người ở đây, bắt đầu sợ hãi.

“Cô quỳ xuống cho tôi!” Mẹ Từ quát.

Phịch một tiếng, UYển Tình quỳ xuống không chút do dự. Cô nợ Từ gia, quy một phen là có thể trả lại sao?

Cha Từ quăng giấy chứng nhận hiến máu đến trước mặt cô: “Đây là có chuyện gì?”

Uyển Tình nhặt lên, nhìn thoáng qua, không rõ. Lại nhặt mấy tờ giấy khác rơi trên mặt đất, là tư liệu về nhóm máu của con, cô nhìn hồi lâu, cả người run lên, hiểu rồi.

Chương 482: Kêu cô ta trả tiền lại

Mạnh ngẩng đầu, cô nhìn về phía mẹ của Từ Trọng, nước mắt lăn rào rào xuống.

Mẹ Từ không thể tưởng tượng được cô còn có mặt mũi khóc, phác qua hai lỗ tay của cô: “Vì sao cô lại gạt Từ Trọng nhà chúng ta? Con tiện nhân này! Yêu tinh hại người! Là cô hại chết Từ Trọng!”

“Mẹ, mẹ người không nên như vậy!” Từ Thanh vội vàng kéo bà ra.

Đứa nhỏ bị dọa, oa oa khóc lớn. Uyển Tình ôm chặt Đinh Đinh ở trước ngực, không rên một tiếng.

Mọi người nhìn vẻ mặt của cô, biết cô chấp nhận, cũng không truy hỏi.

Ấn tượng của Từ Thanh đối với cô không tệ lắm, khổ sở dậm chân: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao cô có thể như vậy?”

Uyển Tình khàn khàn khóc nói: “Là tôi lừa Từ Trọng, thực xin lỗi….”

Ba Từ tức giận vỗ bàn: “Một câu thực xin lỗi của cô là xong sao? Cô cút! Cô cút cho tôi! Nếu đứa nhỏ không phải là con của Từ Trọng, nhà chúng tôi không dung được cô!”

Hai tay Uyển Tình phát run, quỳ trên mặt đất đi không nổi. Cứ đi như vậy, cô cảm thấy rất có lỗi với Từ Trọng!

Mẹ Từ tức giận nói: “Như thế nào? Cô còn muốn giở trò gì ở đây? Còn muốn gạt tiền trợ cấp của Từ Trọng nhà tôi? Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu! Chúng ta đi xét nghiệm cái A gì đó, tôi muốn lột da của cô!”

“Mẹ bình tĩnh một chút trước!” Từ Thành và cô Từ giữ chặt bà.

Uyển Tình nói: “Con không có ý tứ đó……Con đi…….Thực xin lỗi, con đi!” Cô đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng.

Thân thể mẹ Từ nhoáng lên một cái, ngã xuống bên cạnh ba Từ.

Chỉ yên lặng trong chốc lát, thím của Từ Trọng nói: “Để cho cô ta đi như vậy sao? Nửa năm này mẹ và chị tốt với cô ta như vậy, tiêu không ít tiền, sao không kêu cô ta trả? Gà vịt đều giết sạch vì cô ta…….” Nói xong bĩu môi. Sauk hi Uyển Tình đến, bà nội Từ bỏ ra không ít tiền để mua đồ, thím Từ nghĩ tới hai đứa con dâu của mình còn không được đại ngộ như vậy đâu, trong lòng có điểm bất mãn.

Từ Thanh bất mãn liếc mắt nhìn ba một cái, người thím này e rằng lại làm cho thiên hạ càng thêm náo loạn.

Bà nội Từ nói: “Phải đó! Thanh Thanh cháu mau đi xem, đừng để cô ta giả bộ lấy đi gì đó của chúng ta.”

Từ Thanh cảm thấy như vậy có điểm hơi mất nhân tính, nhưng không dám không tuân theo mệnh lệnh của trưởng bối, hơn nữa em trai của cô bị lừa…….Cô thở dài, xoay người đi ra ngoài.

Mẹ Từ hung tơn nói: “Tôi còn ghi tên hai đứa nhỏ được nhận hoàn toàn phần trợ cấp, giao toàn bộ tiền mà Từ Trọng để lại cho cô ta……..”

Thím Từ nói: “Cho dù đứa nhỏ là của Từ Trọng, cũng không thể cho cô ta! Vạn nhất cô ta mang tiền đi, để đứa nhỏ lại cho chị, chị phải làm sao bây giờ?”

Chú Từ trừng mắt nhìn bà một cái, khiến cho bà không dám nói nữa, bà chỉ có thể câm miệng,

Mẹ Từ đột nhiên nhớ tới một sự kiện, mạnh ngồi thẳng: “Không thể để cô ra đi!”ai muốn đọc trước liên hệ

“Con còn giữ cô ra?” Bà nội Từ cả giận nói.

Mẹ Từ vội la lên: “Cô ta còn thiếu Từ Trọng tiền!”

“Thiếu bao nhiêu?” Bà nội Từ nghe vậy, mắt lộ ra tinh quang.

Mẹ Từ nói mấy ngày hôm trước sắp xếp lại di vật của Từ Trọng, phát hiện có một cuốn sổ ở bên trong, trên đó có ghi rõ tiêu dùng của đứa nhỏ. Bà hừ nói: “Còn cả những đồ vật mà con tiện nhân kia đưa cho tôi, giả bộ trong một tháng lễ tết, bên trong còn có một quyển sổ tiếc kiệm, trên đó có mấy vạn đồng! Cô ta khẳng định khôn phát hiện, bằng không chắc chắc sẽ lấy!”

Bà vốn giao sổ tiếc kiệm cho Uyển Tình, nhưng những ngày gần đây luôn tranh cãi với Uyển Tình về chuyện đứa nhỏ, huyên náo có điển bất hòa, nghĩ nên để một thời gian sau rồi nói sau, cũng muốn quan sát thái độ của Uyển Tình một chút. Nếu Uyển Tình không an phận, bà liền giấu đi, Uyển Tình còn muốn có tiền thì phải tìm đến bà, bà có thể lấy chuyện này để quản Uyển Tình.

Thím Thẩm kỳ quái thuyết: “Từ Trọng ghi những cái này sao? Chẳng lẽ chờ đứa nhỏ trưởng thành, mới tìm bọn chúng tính sổ?” Nói xong sửng sốt, “Sẽ không phải là nó đã biết đứa nhỏ không phải con của nó chứ?”

Mọi người vừa nghe, trầm mặc.

Mẹ Từ tức giận đến run cả người: “Làm sao có thể? Nó phải biết rằng, nó không ăn cái này đau mà không dám kêu?”

Thím Thẩm không nói lời nào, thầm nghĩ là con trai chị quá mềm lòng, bình thường đều thích làm việc tốt, lại nói luôn xả thân giúp người, những căn bản chính là ngốc! Anh có thể ăn cái đau này mà không dám kêu, có thể cũng nói không chừng.

Mẹ Từ nhớ tới chuyện phát sinh ngày đó với Uyển Tình, thật đúng là Từ Trọng lừa gạt mình. Bất quá bà không tin Từ Trọng sẽ lừa gạt mình, bà là mẹ anh, anh sao có thể giúp người ngoài gạt bà đâu? Bà không tiếp thu được khả năng này! Nhất định là Đinh Uyển Tình xấu xa, là cô ta xằng bậy với người đàn ông khác, càng đặt đứa nhỏ lên đầu Từ Trọng!

Bà đứng lên: “Tôi muốn đi tìm cô ta trả lại tiền! Không trả tiền xong, không cho phép đi!”

Lúc này, Từ Thanh ở trong phòng Uyển Tình, bởi vì không có những người khác ở đây, liền hỏi Uyển Tình những chuyện này là sao. Uyển Tình do dự một hồi, nói cho cô, để cho cô quyết định có công khai hay không.

Ai ngờ Từ Thanh nghe xong, thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin cô: “Em không nên nói cho mẹ chị biết! Nếu mẹ biết em trai lừa bà, bà sẽ rất khổ sở.”

Uyển Tình gật đầu: “Em không nói.” Chỉ cần Từ gia không cần phần chân tướng này, cô cũng sẽ không nói ra.

Từ Thảnh cảm thấy rất có lỗi với cô, chuyện này là Từ Trọng khởi đầu, cho dù cô lợi dụng anh, cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên người cô. Đột nhiên, nghe thấy có người đến, Từ Thanh đi ra ngoài, thấy mọi người đang kéo đến đây.

Mẹ Từ cầm sổ sách, kêu Uyển Tình trả lại tiền.

Bà nội Từ nói: “Bình thường cô ăn cơm chù cũng phải tính! Không phải làm ruộng? Gà vịt được nuôi lớn dễ dàng lắm sao?”

Mẹ Từ mở sổ sách ra, đọc từng lên từng khoản từng khoản, mỗi lần đọc xong, liền hỏi Uyển Tình: “Cô nói có phải hay không?”

Uyển Tình lăng lăng gật đầu: “Phải…..”ai muốn đọc trước liên hệ

Mẹ Từ gấp sổ sách lại, nói với Từ Thanh: “Đi lấy máy tính đến đây!”

Từ Thanh nhìn Uyển Tình, vô cùng không đành lòng.

Uyển Tình nói: “Chị hai chị đi lấy đi.”

Mẹ Từ lấy cuốn sổ đánh lên trên đầu cô một chút: “Chị hai cũng là để cô gọi!”

Uyển Tình mạnh câm miệng.

Từ Thanh nói: “Mẹ xin mẹ bớt giận, đánh cô ấy chỉ mệt mẹ thôi. Chúng ta tính toán sổ sách với cô ấy là được, không cần phải nổi giận.” Nói xong, thật xin lỗi liếc mắt nhìn Uyển Tình một cái, đi xuống dưới lầu tìm máy tính.

Mẹ Từ đoạt lấy máy tính, run rẩy ấn, không muốn ấn sai lầm, ấn xóa từng cái đều rất cẩn thận, những người khác cũng giả bộ như không nhìn thấy. Dù sao Uyển Tình cũng không thiếu bọn họ, bắt đầu đều là tiền? Mấy ngày nay bọn họ có quan tâm cô, hay không quan tâm?

Tính xong, Mẹ Từ đưa máy tính cho Uyển Tình xem: “Tám ngàn tám! Nửa năm thức ăn này, mỗi tháng coi như cô mất một ngàn, lại tính bù đắp tổn thất tinh thần, tổng cộng cô phải trả hai vạn!”

Bà nội Từ nói: “Hai vạn sao có thể đủ? Nghĩ đến con của cô ta được nuôi tốt như vậy! Tám vạn! Một phần cũng không thể thiếu, không trả đủ không cho phép đi!”

Mọi người không dị nghị, nhìn chằm chằm Uyển Tình.

Uyển Tình cắn môi nói: “Tôi không có tiền……”

Mọi người trầm mặc một trận, mẹ Từ đổ ập đồ vật xuống người cô: “Cô muốn nợ?”

Uyển Tình lắc đầu.

“Vậy cô có trả hay không?” Mẹ Từ rống to.

“Tôi sẽ…..” Uyển Tình nói, “Nhưng hiện tại tôi không có tiền…….”

“Vậy cô đi làm trả nợ của tôi!”

Uyển Tình gật đầu.

Mẹ Từ rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Bà nội Từ nói: “Đi đâu làm việc? Cô ta chạy làm sao bây giờ?”

Mẹ Từ nói: “Làm việc ở ngay trấn trên! Cô ta dám chạy! Nói trước một tiếng với nhà ga, không cho phép cô ta lên xe.” Rồi hướng chồng của Từ Thanh nói, “Con đi chào hỏi với người ở bến xe.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK