Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411: Xe của anh

Từ Khả Vi nghe được âm thanh của cô, run rẩy mí mắt, mở mắt ra, ánh mắt không có tiêu cự, miệng bà giật giật, muốn kêu Uyển Tình, lại không thể lên tiếng.

Mục Thiên Dương và Thiên Tuyết thấy, vội vàng nhắc Uyển Tình, Uyển Tình nhìn lại, cầm tay của Từ Khả Vi: “Mẹ… con là Uyển Tình!”

Từ Khả Vi chậm rãi nhìn về phía cô, lại mơ hồ thấy Mục Thiên Dương ở sau lưng cô, nhớ tới mấy ngày trước nằm viện, anh đến bệnh viện thăm bà. Bà đưa ánh mắt chuyển qua trên người Uyển Tình, nhép nhép miệng, thật sự không có hơi sức nói được nên lời, gấp đến độ nước mắt chảy xuống.

Bà không yên lòng về Uyển Tình! Đáng tiếc hiện tại, muốn dặn dò cô mấy tiếng, cũng không được. Bà đau quá, toàn thân đều thống khổ, có phải cả đời này, bà đã sắp hết hay không?

Uyển Tình! Uyển Tình! Uyển Tình mà bà yêu thương nhất trên đời, cốt nhục của bà… bà nhìn Uyển Tình, mang theo lo lắng vô cùng, liền như vậy mất đi hơi thở.

“Mẹ!” Uyển Tình hét lớn một tiếng, không thể tin được.

Bác sĩ đi qua, kiểm tra một chút, nhắc nhở mọi người: “Đã đi rồi.” Đồng thời báo thời gian.

Uyển Tình không thể tin được, ngu ngơ vài giây, nằm úp sấp trên thi thể của mẹ khóc lớn lên, một tiếng hô “Mẹ”, ruột gan như đứt từng khúc, khàn cả giọng.

Đỗ Viễn Minh ngồi xổm ở bên kia, nắm lấy một cánh tay của Từ Khả Vi, yên lặng rơi lệ.

Thiên Tuyết và Mục Thiên Dương thấy, trong lòng cũng không chịu nổi, cổ họng hai người vô cùng khó chịu, Thiên Tuyết nghe Uyển Tình khóc lên, chính mình cũng không nhịn được mà khóc.

Trong phòng bi thương thảm thiết, Mục Thiên Thành và A Thành lén lút đi tới, biết người đã quy về trời, hai người cũng có chút hoảng hốt, sửng sốt giây lát, muốn nói chuyện với Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương khoát tay đẩy bọn họ ra ngoài, muốn đi đến bên cạnh Uyển Tình an ủi cô. Nhưng vươn tay ra, thấy cả người cô run rẩy, nghe được tiếng khóc của cô, lại dâng lên một cảm giác không nói thành lời.

Mục Thiên Thành có phần gấp gáp, còn chưa kịp nói gì, cảnh sát đã đến.

Từ xa cảnh sát đã nghe thấy tiếng khóc, liền đoán được người bị thương đã chết. đi tới cửa vừa thấy vẻ mặt bi thương của tất cả mọi người, lời chuẩn bị nói bị dừng giây lát, âm thanh nói ra cũng rất nhẹ: “Xin hỏi, ai là Mục Thiên Dương?”

Mục Thiên Dương sửng sốt, quay đầu nói: “Vâng.”

Cả người cảnh sát toát mồ hôi, biết lai lịch của anh và chồng của người chết, âm thanh có phần run rẩy: “Chúng ta phát hiện chiếc xe của anh ở trên bờ sông, đoán chừng là bị thương tổn do va chạm… Ách, xem đâm chết bà Từ, mời, mời anh theo chúng tôi về điều tra.”

Mục Thiên Dương không thể tin trừng to mắt, Thiên Tuyết thở dốc vì kinh ngạc, Đỗ Viễn Minh ngẩng đầu lên, UYển Tình ngừng khóc, đột nhiên ưỡn thẳng lưng.

Mục Thiên Dương quay đầu nhìn cô, thấy lưng cô thẳng lên, lên tiếng nói: “Uyển Tình, anh…”

Uyển Tình mạnh mẽ nhào vào trên thi thể của Từ Khả Vi hô to: “Mẹ…”

Mục Thiên Dương nhìn chiếc nhẫn lam bảo thạch trên tay cô, dưới chân lảo đảo, bị cảnh sát đưa đi rồi. Đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Mục Thiên Thành và A Thành, anh còn nói: “Chăm sóc UYển Tình.”

Thiên Tuyết bất giác không phản ứng kịp, muốn đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Mục Thiên Thành, vội vàng hỏi: “Có phải sai ở đâu rồi không?”

Mục Thiên Thành xoa bóp tay cô: “Trước tiên cứ chăm sóc tốt cho Uyển Tình, hai người bọn em, cô ấy cần em, bên anh ấy đã có anh.”

Thiên Tuyết quay đầu nhìn UYển Tình, phát hiện tiếng khóc của cô hiện giờ và trước đó đã có chút khác biệt rồi, vừa rồi chỉ là thương tâm, hiện giờ… khác rồi…

Uyển Tình khóc thật lâu, ôm lấy thi thể của Từ Khả Vi không muốn buông ra, sau cùng vẫn là Đỗ Viễn Minh khuyên cô: “Người đã chết, nên sớm nhập thổ vi an một chút, cháu như vậy, ngược lại sẽ không để mẹ được thanh thản đâu.”

Uyển Tình choáng váng, chỉ có thể thả người ra.

Đến lúc này, thư ký của Đỗ Viễn Minh cũng đã đến, bố trí nơi nghỉ ngơi cho Uyển Tình, thi thể tạm thời nhập vào nhà xác, quyết định đợi đến ngày mai khi Uyển Tình bình tĩnh rồi lại nói.

Uyển Tình mơ mơ màng màng đi vào khách sạn, nằm trên giường, phát hiện Thiên Tuyết đang đỡ mình, nhớ tới lúc ở bệnh viện nghe được câu nói kia, đột nhiên liền đẩy cô ra.

Thiên Tuyết sửng sốt, đắp kín chăn cho cô, chắc chắn nói: “Trước kia anh mình có chút vô liêm sỉ, nhưng đến giờ này phút này, anh ấy chắc chắn sẽ không làm tổn thương cậu dù chỉ một chút!” Dừng một lát, nghĩ đến xe của anh mình xuất hiện ở nơi hẻo lánh này, chắc chắn không phải trùng hợp: “Cậu phải tin tưởng anh ấy.”

Uyển Tình nhắm mắt lại, cuộn tròn người, hai tay ôm đầu gối, lam bảo thạch phát sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Thiên Tuyết nhìn thấy nhẫn, sửng sốt một lát, thầm nghĩ đây là ý gì? Tự nhiên cô nhìn ra được đây là đồ tốt, chỉ sợ là anh ấy đưa…

Uyển Tình khó ngủ cả đêm, không ngủ nổi, cũng không tỉnh, vẫn nằm mơ, vừa thực vừa ảo, quấy đến cô không thể an giấc. Trời còn chưa sáng, cô liền đứng lên, khoảnh khắc sợ sệt, đi ra cửa. Bên ngoài rất im ắng, chỉ có chút ánh đèn, cô lung tung đi tới, tìm được cầu thang, tiếp tục đi xuống.

Người ở trước khách sạn đã ngủ thiếp đi, cô đi ra cửa lớn, nhìn đường phố im ắng, sợ run đứng bên cạnh cửa.

Cửa phòng cô là hai gian, Thiên Tuyết ngủ bên cạnh cô, tinh thần hoảng hốt, ra ngoài lúc đó mà lại không phát hiện. Tối hôm qua tâm tình của Thiên Tuyết cũng rất loạn, đã lâu mới ngủ, vừa ngủ được một chút, thêm động tác của cô lại nhẹ nhàng, hoàn toàn không bị đánh thức.

Mãi đến khi gió lạnh ở ngoài cửa thổi qua, Thiên Tuyết bỗng bừng tỉnh, phát hiện cửa phòng để mở, Uyển Tình không ở trên giường, sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa gọi Uyển Tình, mãi đến khi nhìn thấy người mới yên lại.

Chương 412: Ai sẽ tin?

“Ông có ý tứ gì?!” Thiên Tuyết bất mãn hỏi.

Đỗ Viễn Minh một chút, giải thích: “Chỉ sợ là có người muốn châm ngòi hai nhà chúng ta. Anh của cô thật muốn giết người, chắc chắn sẽ không ngốc đến dùng xe của mình?” Ông xoa xoa trán, đầu óc cũng loạn, trật tự nói chuyện đều có chút phân chia không rõ. Từ Khả Vi và ông kết hôn còn không đến một năm…… Chẳng lẽ ông khắc vợ?

Mục Thiên Thành nghe vậy, con mắt híp lại, đầu óc lập tức động đứng lên.

Thiên Tuyết tạm dừng, nghĩ Đỗ Viễn Minh mất vợ, trong lòng khẳng định cũng rất khó chịu, vừa mới trong lời nói hẳn là lời nói vô tâm, cũng không có nhằm vào Mục gia. Cô quay đầu hỏi Mục Thiên Thành: “Anh hai đâu?”

“Còn ở trong cục cảnh sát, luật sư ngày hôm qua đi ra, chờ xác định không có hiềm nghi, sẽ thả ra.”

Thiên Tuyết nghe xong, đột nhiên trầm mặc xuống dưới. Chỉ cần chưa làm qua, ai hoài nghi cũng không quan hệ, chắc chắn sẽ trong sạch. Nhưng Uyển Tình thì sao? Cho dù cô biết anh hai trong sạch, nhưng cái này là xe của anh hai, chỉ sợ trong lòng vẫn đang có khúc mắc.

Cả ba người đăm chiêu, thư ký của Đỗ Viễn Minh, lái xe cũng đi lên, tới hỏi lịch trình hôm nay của Đỗ Viễn Minh.

Đầu óc Đỗ Viễn Minh một mảnh hỗn loạn, nửa ngày mới nói: “Trước liên hệ nhà xác linh tinh được rồi. Chuyện này cảnh sát còn đang tra, không biết có thể khám nghiệm tử thi hay không, phải gọi điện thoại đến cảnh sát cục hỏi một chút, nếu không thành vấn đề…… Sắp xếp hết thảy cũng phải hỏi trước Uyển Tình. Ừ…… Còn có, gọi điện thoại cho Thiến Thiến, kêu nó trở về.”

Tuy rằng Đỗ Thiến và Từ Khả Vi bất hòa, nhưng người đã chết, cô như thế nào cũng là thân phận “Con gái”, phải trở về. Mặt khác cũng là cho Uyển Tình mặt mũi, càng không thể làm cho bên ngoài đoán lung tung!

Thư ký gật đầu, tính nhẩm thời gian Newyork một chút, quyết định lập tức thông báo cho Đỗ Thiến, đồng thời xuất phát đi làm những chuyện khác.

Thiên Tuyết hỏi: “Các người ăn gì chưa?”

Hai người lắc đầu.

Cô lập tức an bài: “Vậy anh họ đi mua một ít đi, còn phải làm việc cả một ngày, không thể không có tinh thần. Không biết trong khách sạn có cái gì, nếu như không có, anh đi mua một ít sữa đậu nành ở bên ngoài, hộp đựng nhỏ, nếu có bánh mới ra lồ và bánh kem nhỏ càng tốt, nếu mua sữa, nhớ phải xem hạn sử dụng.”

Đầu óc Mục Thiên Thành ông một chút, thầm nói,tự nhủ khi nữ nhân cẩn thận thật là khủng khiếp, lập tức mặc niệm lời nói cô ở trong lòng một lần.

Thiên Tuyết nói hết với hắn, rồi nói với Đỗ Viễn Minh: “Cháu đi xem Uyển Tình tỉnh không, nếu tỉnh, kêu cô cùng ăn.”

Đỗ Viễn Minh liếc nhìn cô một cái: “Đã làm phiền cháu.”

“Không khách khí.”

Thiên Tuyết trở lại phòng, thấy Uyển Tình còn đang ngủ, cho cô dịch dịch góc lưng, không có đánh thức cô. Ngồi vài phút, phỏng chừng Mục Thiên Thành lấy lòng bữa sáng đã trở lại, lại đi tìm anh. Đi vào phòng, phát hiện Đỗ Viễn Minh không có ở đây, cô muốn đi toilet, vốn không có hỏi.

Mục Thiên Thành nói: “Cảnh sát kêu Đỗ tổng đi hiệp trợ điều tra, còn hỏi an bài hậu sự như thế nào, phỏng chừng sẽ khám nghiệm tử thi.”

Thiên Tuyết sửng sốt, để một hộp sữa cùng hai khối bánh ở một bên, lưu cho Uyển Tình, sau đó cau mày ăn này nọ, lo lắng lo lắng hỏi: “Khám nghiệm tử thi có thể giống trong《 Bằng chứng thép 》như vậy hay không?”

“Loại nào?” Mục Thiên Thành không thấy qua TV kia.

Thiên Tuyết đột nhiên cảm thấy không khẩu vị, hút sữa hai cái mới cảm thấy thông thuận hơn: “Sẽ…… Mở bụng ra.”

“Đây là tai nạn xe cộ, trọng điểm là ngoại thương, về phần nội tạng bị thương, trước lúc giải phẫu bác sĩ khẳng định ghi lại, cảnh sát chính là lại xác định một lần, bọn họ nghiệm xong rồi, người nhà mới chuẩn bị tốt hậu sự.”

Thiên Tuyết phát cáu, thật đúng là không muốn thi thể của Từ Khả Vi bị phá hư: “Vậy đừng cho Uyển Tình biết, cô khẳng định không thích mẹ mình đã chết còn muốn bị người nghiệm đến nghiệm đi.”

“Đó là đương nhiên.” Mục Thiên Thành trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi, “Em đối với chuyện này có ý kiến gì không?”

“Cái nhìn gì?” Thiên Tuyết không rõ anh hỏi cái gì.

Anh bình tĩnh nói: “Vừa rồi Đỗ tổng nói, nếu như là anh hai chúng ta giết người, tổng sẽ không ngốc đến dùng xe của mình, lời này nhưng thật ra sự thật. Nhưng xe anh hai đã đánh mất, tai nạn xe cộ lại có thể là mưu sát. Nếu trước tiên có thể giả thiết, người trộm xe của anh hai bán cho những người khác, hung thủ hoặc thuê hoặc mua, vừa mới chạy đến chiếc xe này……”

“Đây cũng quá trùng hợp đi!”

“Xác thực. Cho nên khả năng lớn hơn nữa chính là hung thủ trộm xe! Từ phương diện nào đến xem, đều khó có khả năng là anh hai giết người, mà anh muốn giết, cũng không khả năng lưu lại chứng cớ chỉ về chính mình. Hung thủ lộ ra một cái sơ hở lớn như vậy ——”

“Cố ý.” Thiên Tuyết khẳng định nói.

“Nhưng mà có người sẽ tin sao?”

“Ba người thành hổ, mặc kệ chúng ta tin hay không, truyền ra, tự nhiên sẽ có người tin!”

“Vấn đề căn bản truyền không ra đấy.” Mục thị và Đỗ thị cũng không phải ngồi không, huống chi lúc trước Mục Thiên Dương còn tìm Âu Kì Thắng mượn máy bay, lại liên lụy tiến một cái Âu thị và Long Diễm Minh, ai sẽ cho phép truyền ra?

Thiên Tuyết suy tư một lát, nghi hoặc hỏi: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Nếu không truyền ra, liền tình huống trước mắt, có thể có người tin hay không? Cho dù không tin, có thể sinh ra khúc mắc trong lòng hay không!”

Thiên Tuyết chấn động: “Uyển Tình!”

“Đúng!” Mục Thiên Thành gõ một chút cái bàn, “Chỉ có chị dâu nhỏ! Chị dâu nhỏ càng yêu anh họ, sẽ càng chú ý, chẳng sợ cuối cùng trả lại trong sạch của anh họ, trong lòng cô vẫn đang khả năng có vướng mắc! Mà tình huống hiện tại, cho dù trong sạch, chị dâu nhỏ có nguyện ý không nghe vẫn là một sự việc đâu.”

“Là ai?” Thiên Tuyết kinh hỏi, “Ai cùng bọn họ không qua được ——” cô dừng mạnh lại, bởi vì cô nhớ tới một người.

Mục Thiên Thành cũng nhớ ra một cái, đồng thời lên tiếng với cô: “Đinh, Thải, Nghiên……”

Hai người cũng không dám tin tưởng, trầm mặc xuống dưới. Đã lâu, Thiên Tuyết mới nói: “Cô không phải nhảy lầu sao? Không phải xuất ngoại sao?”

Mục Thiên Thành nghĩ một chút: “Xuất ngoại không phải là không thể trở về được, nhưng nhảy lầu…… Cô lúc ấy thành người thực vật, thì vừa xuất ngoại lập tức tỉnh ——” một chút.

Thiên Tuyết vội hỏi: “Như thế nào?”

“Nếu thật sự là vừa xuất ngoại liền tỉnh, bị thương nặng hơn nữa trải qua điều trị đã hơn một năm, cũng có thể động.”

Thiên Tuyết thở hốc vì kinh ngạc.

“Cho dù cô không động đậy, còn có thể mua giết người.”

“Anh nhanh tra!” Thiên Tuyết nói, “Muốn thật sự là cô, Uyển Tình khẳng định sẽ không trách đến trên người anh hai.”

Mục Thiên Thành giữ lại ý kiến: “Vậy cũng không nhất định. Thù nhà Đinh Thải Nghiên này, một nửa là anh họ gây ra, bản thân anh tình nguyện đổi một người khác.”

“Anh ngược lại đi tra trước đi!” Thiên Tuyết gấp đến độ đá anh đi, lại lo lắng Uyển Tình, hốt ha hốt hoảng cầm bữa sáng trở về phòng.

Uyển Tình tiếp tục ngủ một giờ mới tỉnh, nhưng người cũng không có nghỉ ngơi tốt, chính là bên ngoài rất ầm ỹ, đều là âm thanh xe cộ.

Thiên Tuyết đỡ cô đứng lên: “Cậu rửa mặt đánh răng trước, sau đó ăn một chút gì.”

“Mẹ tớ……”

“Chú Đỗ nói toàn bộ nghe lời ý kiến của cậu, cậu vẫn là ăn trước một ít đồ đi. Chuyện của dì, đương nhiên cậu phải lên tinh thần để an bài hoàn mỹ.”

Uyển Tình gật đầu, hậu sự của mẹ, đương nhiên không thể có một chút qua loa. Nhưng là, mẹ mất…… Nước mắt của cô quét chảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK