Chương 593: Rốt cuộc cưới được em
Đây căn bản phúc lợi của Mục Thiên Dương, biến thành Mục Thiên Dương không biết nên đáp như thế nào. Bất quá đầu choáng váng nặng nề nghĩ một chút, làm sao phải diễn thân thiết với nhiều người như vậy? Còn không bằng nhìn xem anh và Uyển Tình có bao nhiêu ăn ý.
Kế tiếp mọi người cùng nhau hỏi một chút vấn đề, Uyển Tình và Mục Thiên Dương rất ăn ý, vấn đề bình thường, tỷ như “Lần đầu tiên hẹn hò”, “Lần đầu tiên H” cái gì…..Đều đáp giống nhau, tuy rằng cũng có khả năng không phải sự thật.
Còn có sở thích của đối phương, mở đầu hỏi vài câu, cư nhiên đều đáp trúng, những người tinh quái không tin, hỏi rất nhiều, chỉ sai lầm hai câu, nhưng mà lại làm cho người ta rất hâm mộ ghen tị.
An Tiểu Kết với Quản Hạo Nhiên: “Anh khẳng định không hiểu em như vậy!”
“Em____”
Đương nhiên, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, lại đi náo loạn động phòng, khó tránh khỏi có chút……Hắc hắc, không kị dâm loạn.
Có người hỏi: thích tư thế nào nhất.
Uyển Tình và Mục Thiên Dương trừng mắt hắn, Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nói: “Da mặt của vợ tôi mỏng, khả năng là không biết tên tư thế đâu.”
Uyển Tình lấy khửu tay hung hăng huých anh.
“Vậy được rồi, địa điểm thích nhất, cái này phải viết được chứ?”
Mục Thiên Dương tưởng, Uyển Tình khẳng định sẽ viết trên giường! Kỳ thật thế nào anh đều thích, viết rõ ràng “Phòng tắm”, sau đó được đến một khối băng hôn một cái.
Hôn xong, còn lại một khối băng không tan nhiều lắm, mọi người hỏi Uyển Tình thêm vài câu, chọc cô mặt đỏ bừng mới rời đi. Mục Thiên Dương đưa bọn họ ra đến cửa, trở lại mệt giống như tê liệt nằm ở trên giường, lôi kéo Uyển Tình nói: “Lão bà, em vất vả……”
Uyển Tình nghe âm thanh mệt mỏi của anh, khác một trời một vực so với bình thường, vội hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Đau đầu…….”
“Có phải rất khó chịu hay không?” Uyển Tình lo lắng hỏi, “Vậy anh còn để cho bọn họ náo loạn?”
“Ngô…..Ngày vui, tổng yếu để cho mọi người tận hứng. Hơn nữa bọn họ cũng rất dịu dàng, nhà khác náo loạn động phòng sẽ không nhẹ nhàng như vậy, cũng không có mang rượu tới phạt anh…….Bằng không hiện tại khẳng định anh say muốn chết, đêm động phòng liền ngâm nước nóng.”
Vốn Uyển Tình rất lo lắng, nghe thấy anh đã như vậy còn không quên được động phòng, nhịn không được đẩy anh một phen.
Anh vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, Uyển Tình nói: “Em đi lấy nước mật ong cho anh.”
“Tốt.”
Uyển Tình đi xuống dưới lầu bưng nước mật ong, đi vào phòng, phát hiện anh vào phòng tắm, bên trong có tiếng nước róc rách. Cửa phòng tắm mở ra, hẳn là không phải là đang tắm, cô đi qua, thấy anh đứng ở trước bồn rửa tay, vội vàng đi lên hỏi: “Làm sao vậy? Uống miếng nước.”
“Uh.” Mục Thiên Dương bưng lên nước mật ong, uống vào miệng.
Uyển Tình vỗ về ngực cho anh, nói: “Về sau không có việc gì, uống ít rượu một chút, uống quá nhiều không tốt.”
“Yên tâm.” Mục Thiên Dương cười, buông cốc nước, ôm cô nói, “Anh sẽ giữ gìn sức khỏe thân thể thật tốt, tuyệt không đi sớm trước em……..”
Uyển Tình vừa nghe, đột nhiên muốn khóc. Kết quả Mục Thiên Dương lập tức phá hư không khí, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nói: “Lão bà, chúng ta tắm cùng nhau đi?”
Uyển Tình muốn đá anh một cái, những mà đêm tân hôn, tự nhiên cái gì cũng thuận theo anh. Tắm cùng anh, triền miên lưu luyến, trở lại trên giường.
Lại mệt, Mục Thiên Dương sẽ không mệt ở đêm động phòng hoa chúc của bản thân, gặm Uyển Tình một lần lại một lần nữa, một mẩu vụn cũng không bỏ qua, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn ngủ.
Cả một đêm Uyển Tình không được thả lỏng, lại bị anh lăn qua lăn lại, mệt đến lỗi đến cử động đầu ngón tay cũng không tưởng động. Bị anh ôm thật chặt có chút không được tự nhiên, nhưng là lười nói, trong chớp mắt liền ngủ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, đã muộn một chút. Uyển Tình nghĩ đến buổi chiều phải lên máy bay, lập tức đứng lên. Còn chưa xuống giường, Mục Thiên Dương cũng tỉnh, một tay giữ chặt lấy cô, xoay người áp qua, hôn tới trên mặt của cô, khàn khàn nói: “Lão bà, anh rốt cuộc cưới được em.”
Uyển Tình nói: “Anh đã sớm lấy lấy em.”
Mục Thiên Dương dừng một chút nói: “Anh rốt cục làm cho toàn bộ thế giới biết em lấy được anh…….Không đúng, là anh lấy được em.”
Uyển Tình bật cười, hay tay ôm lấy cổ anh nói: “Anh lấy anh cũng không sai.”
“Phải, em nói như thế nào liền như thế đó.” Ánh mắt Mục Thiên Dương đưa xuống phía dưới, liếc mắt ngắm ngực cô một cái, nhất thời cảm thấy nước miếng tràn ra. Anh ngẩng đầu, “Đến, kêu tiếng ‘lão công’ nghe một chút.”
Uyển Tình sửng sốt, ngượng ngùng hô một tiếng, âm thanh rất nhỏ.
Anh nói: “Âm thanh lớn một chút, âm thanh lớn một chút, anh chưa nghe rõ đâu.”
“Lão công.” Uyển Tình rốt cuộc lớn tiếng một ít, âm thanh đặc biệt dịu dàng, còn mang theo một loại mề, mại đáng yêu và thẹn thùng.
Mục Thiên Dương mạnh ôm lấy cô, hốc mắt ướt: “Lão bà……Anh rốt cục lấy được em.”
“Uh.” Ngữ khí của anh, thật giống như mong muốn ngàn vạn năm, rốt cục có thể như ý nguyện, làm cho cổ họng Uyển Tình bị nghẹn.
Hai người ôm một lát, Mục Thiên Dương bắt đầu động thủ động cước.
Uyển Tình vội vàng đẩy anh ra: “Đừng làm rộn, mau rời giường.”
“Ngô…..Một lát nữa lại dậy. Lão bà, em nói em thích cái tư thế gì? Không nói cho bọn họ, liền nói cho anh biết.”
“Em cũng không thích!” Uyển Tình kêu lên.
Mục Thiên Dương: “…….”
“Được rồi, em đều thích~”
“Chúng ta đây…….”
“Em thích nhìn anh khiêu vũ!”
Mục Thiên Dương nhất thời hắc tuyến: “Anh không dọa người đi?”
“Nhảy rất khá.”
“Lúc ấy anh nhất định là điên rồi.” Dừng một chút, “Không có người chụp ảnh chứ?”
“Ách…….Em không biết. Em chỉ nhìn anh, quên mất xem người khác.”
Lời này lấy lòng Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương ôm cô một trân mãnh liệt, sau đó mây gió thất thường, vừa hoạt động vừa nói: “Thích xem anh khiêu vũ? Được rồi…..Về sau không mặc quần áo nhảy cho em xem, những mà em phải cùng với anh.”
“Anh……Đáng ghét!” Uyển Tình kêu lên.
Nửa giờ sau, hai người mới chậm rãi rời giường. Tân hôn của người hiện đại, không giống như tân hôn của người cổ đại, dù sao trước khi chính thức kết hôn không biết làm qua bao nhiêu thứ trên giường. Nhưng Mục Thiên Dương nhìn đến Uyển Tình, vẫn là đang vui sướng, giống như tối hôm qua thật sự là lần đầu tiên, tổng muốn ôm cô vào trong ngực hôn, áo đảo trên dường không muốn xuống dưới.
Uyển Tình thẹn thùng thuyết: “Chạy nhanh đi thu dọn, đều sắp giữa trưa, để cho ông nội bọn họ chê cười.”
“Ông nội không phải không kết hôn qua…….”
“Anh đủ!” Uyển Tình thẹn đến muốn chui xuống đất.
Mục Thiên Dương sờ sờ cái mũi, không dám lại đùa giỡn cô.
Rửa mặt xong, Uyển Tình đổi một bộ váy dài Bohemian, cho rằng mình có chút non nớt. Tuy rằng đã là mẹ của hai đứa nhỏ, nhưng tuổi của cô thật sự không tín là lớn đi? Hơn nữa là tân hôn, muốn sống ngang tàng một chút.
Mục Thiên Dương vừa thấy, đi qua hôn ở trên cổ cô một cái, nói: “Lão bà, em thật sự là càng ngày càng đẹp, lúc nào nhìn cũng càm giữ không được…..”
“Câm miệng! Sắc quỷ!” Uyển Tình thẹn quá hóa thành giận.
Mục Thiên Dương cười ha ha, ôm cô hôn một cái rồi mới xuất môn.
Buổi chiều, bọn họ xuất phát đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật. Hai đứa nhỏ cũng đi theo, đi teo còn có hai bảo mẫu và hai vệ sĩ.
Thiên Tuyết và Mục Thiên Thành chờ một đám người đi đưa bọn họ, Mục lão gia và Kim lão phu nhân lớn tuổi, không có đi, chỉ là khi ở nhà trước khi xuất phát dặn dò bọn họ một chút.
Chương 594: Đứa cháu thứ ba?
Mục gia đại trạch, Mục lão gia cùng Kim lão phu nhân ngồi cùng một chỗ uống trà. Kim lão phu nhân thở dài: “Mới tìm trở về không được vài ngày đứa cháu gái, mà đã để cho cháu ông bắt cóc, thật sự là luyến tiếc.”
“Bà muốn thấy, là có thể mỗi ngày xem, có cái gì luyến tiếc?” Mục lão gia nói, “Nếu không phải cháu gái bà chạy loạn, đã sớm là người nhà tôi rồi ~”
Kim lão phu nhân bất mãn nói: “Kia phải trách cháu trai ông không đối tốt với nó, không phải lỗi của cháu gái ta!” Bất quá lão nói rất đúng sự thật, bà cũng vui đùa nói vậy, sau đó hỏi: “Ông làm sao vậy? Tâm sự nặng nề, nhớ chắt a?”
“Ai, vừa đi chính là cả tháng, có thể không nhớ sao?” Đáng tiếc đám nhỏ còn nhỏ, để song thân đồng thời rời đi bọn chúng một tháng, bọn chúng chỉ sợ sẽ náo loạn hết lên, Thiên Dương cùng Uyển Tình ở bên ngoài cũng sẽ chơi không vui.
Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình nói sẽ mỗi ngày gọi điện thoại, gửi ảnh chụp trở về, ông lão này trước kia cũng đáp ứng thật sự thống khoái, còn nói ngẫu nhiên không gửi về cũng không sao đâu, làm sao có thể hiện tại lại luyến tiếc? Kim lão phu nhân biết ông có tâm sự, nói: “Có chuyện gì không thể nói cho ta biết? Làm ra bộ dáng như vậy, còn không phải muốn nói cho ta nghe?”
Mục lão gia bị nói trắng ra tâm sự, nhịn không được da mặt đỏ lên. Thật sự là không đáng yêu, cũng chỉ có Kim lão đại mới tiêu thụ được bà ta! Ông lúc trước là bị thần kinh chập mạch chăng, còn đi gia nhập Nghĩa Hải giúp Kim lão đại a?
“Bà giúp ta tra một người đi, lặng lẽ tra, đừng để cho bọn nhỏ biết.”
Kim lão phu nhân sửng sốt, ông ta muốn tra ai a? Bất quá vẫn là đáp ứng rồi. Lão hữu thỉnh hỗ trợ, mà tra người đối với Long Diễm Minh mà nói là việc rất nhỏ, không có đạo lý không giúp.
Nguyên lai hôn lễ thì Mục lão gia thấy được Quản Vận Phương. Đầu tiên là xem người nhìn quen mắt, sau lại nghe Mục Thiên Dương giới thiệu, nguyên lai tên cũng là nghe qua, đó chính là người kia trong ấn tượng không thể nghi ngờ.
Cô ta năm đó còn thường xuyên ở công ty xuất hiện, là thư ký Mục Gia Hào, có thể không quen sao? Huống chi sau lại cùng Mục Gia Hào có chuyện, làm Mục gia gia đình không yên.
Mục lão gia lúc trước đối với Quản Vận Phương có thể nói hận thấu xương. Mục Gia Hào nếu là độc thân, ông tất nhiên là hoan nghênh; nhưng con ông kết hôn rồi, đứa nhỏ đều có, náo loạn này ra để làm gì? May mắn là nàng tuy rằng cùng Mục Gia Hào dây dưa không rõ, nhưng không giống những nữ nhân khác làm to chuyện, sau lại còn sạch sẽ biến mất.
Mục lão gia chỉ cho là năm xưa đã xong. Ai biết qua hai mươi mấy năm, nàng còn có thể xuất hiện ở trước mặt mình! Tuy rằng nàng còn tránh né ông, giả vờ không biết ông, tựa hồ không tính lừa bịp tống tiền ông. Nhưng ông đáy lòng rốt cuộc lo lắng, chỉ sợ cuộc sống bình tĩnh lại gợn sóng, vẫn là tra rõ ràng mới có thể an tâm.
Kim lão phu nhân cho Khấu Băng đi thăm dò, Khấu Băng tự nhiên coi trọng, không vài ngày liền giao ra kết quả.
Mục lão gia vừa thấy, khó lường, cái người thoạt nhìn tuấn tú lịch sự Quản Hạo Nhiên, có thể là đứa cháu thứ ba của ông!
Mục lão gia đau đầu, tâm can cũng đau, buổi tối đều ngủ không yên.
Ngươi nói lão thiên gia cho ông chuyện này là muốn làm sao nha? Nếu không phải hoàn hảo, vạn nhất là, ông biết nhưng không nhận a?
Ông tự nhiên không nghĩ huyết mạch nhà mình lưu lạc bên ngoài, nhưng trong nhà còn có rất nhiều người! Ngô Nhã năm đó chịu ủy khuất, nếu nhận cháu, không phải đánh vào mặt Ngô Nhã sao? Ngô Nhã thật vất vả an an ổn ổn sống, đến lúc đó chịu một kích thích, lại náo loạn yêu người khác nữa thì làm sao bây giờ?
Còn có Thiên Dương cùng Thiên Thành…… Đứa cháu từ bên ngoài trở về trở về, không thể thiếu được phải phân cho hắn di sản, bọn họ có thể đáp ứng sao? Bọn họ không tranh của nhau, không có nghĩa là không cùng tên huynh đệ đột nhiên xuất hiện tranh!
Còn có Thiên Tuyết. Thiên Tuyết có thể sẽ không quản chuyện di sản, nhưng tâm lý có thể tiếp nhận sao? Mấy năm nay ở trong mắt nàng, ba nàng mẹ nàng đều là người tốt, nhất định thực yêu nhau, bằng không sẽ không có chuyện ba ba đã chết nhiều năm như vậy mụ mụ cũng không tái giá! Vạn nhất bởi vì Quản Vận Phương cùng Quản Hạo Nhiên, đem chuyện cũ công khai ra, nàng đã biết qua, còn không điên mất?
Chỉ có ba ba bên ngoài có cái gì, vạn nhất nàng biết mụ mụ mình từng cũng…… Tuyệt đối sẽ điên mất! Nàng nếu một cái chịu không nổi, bắt chước Uyển Tình giống nhau rời nhà trốn đi, ông một lão cốt đầu còn muốn sống sao?!
Mục lão gia tư liệu cũng chưa xem hết, liền đầu đau chịu không nổi, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, ngày hôm sau sức khỏe không ổn định. Ngô Nhã quản gia đình nên gọi thầy thuốc, kiểm tra xong còn đi nằm viện.
Mục lão gia nói: “Không cần nói cho Uyển Tình cùng Thiên Dương.”
Mục Thiên Thành cùng Thiên Tuyết đều chạy tới bệnh viện tẫn hiếu tâm, liên tục đáp ứng: “Yên tâm đi, sẽ không nói.” Lấy tính cách hai người kia, khẳng định sẽ chạy về.
Mục lão gia ở bệnh viện ở hai ngày, nhìn Ngô Nhã đi theo làm tùy tùng hầu hạ, đột nhiên nhớ tới một chuyện ác liệt: nàng có thể hay không đã gặp qua Quản Vận Phương? Ta lại phải kiềm chế sao!
“Ai u……” Mục lão gia muốn chết, đã chết là có thể xong hết mọi chuyện!
Ngô Nhã hỏi: “Cha, người làm sao vậy?”
Mục lão gia nhìn nàng, đột nhiên nói: “Mấy năm nay vất vả ngươi.”
Ngô Nhã sửng sốt, nhìn ông nửa ngày không nói chuyện, một lát chỉ gật đầu một cái. Mục lão gia nghĩ, nàng nhất định là gặp qua Quản Vận Phương. Chẳng lẽ nàng cũng hoài nghi thân thế Quản Hạo Nhiên?
Mục lão gia lập tức ngồi thẳng dậy, Ngô Nhã vội la lên: “Cha người làm gì? Không cần lộn xộn.”
Mục lão gia nói: “Ta nhớ ra rồi, cái người mẹ nuôi kia của Uyển Tình……”
Tay Ngô Nhã run lên.
“Nàng có phải hay không…… Có phải hay không……”
“Phải” Ngô Nhã gật đầu. Nữ nhân đó, nàng cả đời nhớ kỹ.
“Nàng……”
“Nàng không tìm con để phiền toái, con cũng không động vào nàng.” Ngô Nhã nói, “Cháu con đều có rồi, còn so đo này làm gì? Nhưng thật ra nàng, cách xa Gia Hào thì vận khí tốt, cư nhiên còn có thể thu Uyển Tình làm con gái nuôi…… Nhưng đừng có tâm tư ra oai.”
Mục lão gia thời dài, nghĩ nàng cũng sẽ không chủ động đi tìm Quản Vận Phương nói chuyện, lại càng không sẽ đi tra —— nàng là người thông minh. Hiện tại sau lưng Uyển Tình là Long Diễm Minh, nàng nếu đi tìm trinh thám, người khác biết thân phận của nàng, liền khả năng truyền vào trong tai Long Diễm Minh, đến lúc đó mọi người đều biết.
“Nàng nếu dám có tâm tư ra oai, bà ngoại Uyển Tình trước diệt nàng!” Mục lão gia nói.
Ngô Nhã nói: “Nàng có con trai, không biết nhiều tuổi.”
Mục lão gia trầm mặc một lát, nói: “Lại tầm tuổi Thiên Dương đi.”
Mục Thiên Dương (??, chắc tác giả nhầm) lặng đi một chút, nghe ra ông một lời hai ý, gật gật đầu.
Thiên Dương cũng không phải ngồi không, nếu bên kia thật sự là……
Dù sao sẽ không náo loạn lớn là được. Thiên Dương cùng cha đều là người trọng gia đình, nếu hai người kia dám huyên náo làm dư luận xôn xao, cũng là tận thế của bọn họ.
Ngô Nhã bị Mục lão gia thử qua vài lần, chính mình cũng lười trù tính, còn không bằng ngậm kẹo đùa cháu. Nàng quy củ, cha cùng Thiên Dương tự nhiên sẽ không làm gì nàng. Với lại nàng cùng Thiên Tuyết là mẹ con, hiện tại cùng con cháu cũng có cảm tình không tệ…… Về sau sẽ đối với Uyển Tình tốt một chút, cũng tốt cùng Thiên Dương thân cận chút. Bình thường có gì thì mới có chuyện, thật sự là uổng phí nàng mang thai 10 tháng!
Mục lão gia cùng nàng nhất tán gẫu, càng thêm ưu sầu, một mình một người nằm ở trên giường bệnh xem tivi, xem là phim truyền hình Đài Loan dài tập. Nhà giàu có ân oán nha, người lưu lạc bên ngoài, làm người xem đầu càng đau quá!