Chương 69: Tâm tư nhẵn nhụi
Uyển Tình thật sự luyến tiếc Từ Khả Vi, tha đến tha đi, kéo dài tới bốn giờ mới quay về “Trường học”.
Từ Khả Vi muốn đưa cô tới trạm xe buýt, bị cô cự tuyệt: “Cũng không phải tìm không được? Hai năm này con đều tự mình đi bắt xe, mẹ không nên xem con như ngày đầu tiên vào nội trú chứ.”
“Này không phải lâu lắm không……” Từ Khả Vi thở dài, “Mẹ cảm thấy con bị thua thiệt. Bởi vì mẹ, con chịu ủy khuất rồi.”
“Sinh bệnh cũng không phải tại mẹ.” Uyển Tình sợ Mục Thiên Dương chờ đến không còn kiên nhẫn, xem xét tốt mọi thứ, chuẩn bị ra cửa, “Có việc gì, gọi điện thoại cho con. Tiền của ‘ người kia ’ cho con còn một chút, đều ở trong thẻ, mẹ không cần vội vả đi tìm việc làm, bằng không bệnh tái phát, cố gắng trước kia đều uổng phí.”
Đêm qua Từ Khả Vi nói muốn đi tìm làm việc, làm cô hoảng sợ. May mắn cô suy nghĩ chu đáo trước, nói Mục Thiên Dương thêm hai vạn vào trong thẻ. Chỗ tốt mà hắn cho cô, cô chỉ có thể nói là Đinh Chí Cương cho. Nhưng Đinh Chí Cương đối xử với cô như vậy, cô thật sự không muốn giúp hắn tích công đức, dứt khoát dung “Người kia” thay thế. Dù sao, mẹ cũng chỉ sẽ nghĩ đến Đinh Chí Cương……
“Con sang năm lên đại học, đó cũng không phải là số lượng nhỏ……” Từ Khả Vi cúi đầu mà thở dài.
Uyển Tình muốn nói, Mục Thiên Dương nhất định sẽ không keo kiệt về điểm học phí đại học này. Chỉ tiếc, quan hệ Mục Thiên Dương với cô là không thể gặp ánh sáng.
“Còn có một năm mà!” Cô nói, “Mẹ đừng nóng vội, về sau con sẽ cố gắng giành học bổng. Nghe nói trong đại học, học bổng đều là vài ngàn, lấy đến để đóng học phí hẳn là không thành vấn đề.!”
“Tốt lắm tốt lắm, đi nhanh đi, lớp tự học đừng đến muộn. Rốt cuộc ta là mẹ hay con là mẹ, con càng ngày càng thích nói ta.”
“…… Mẹ cũng có nói con a.” Uyển Tình lẩm bẩm một tiếng, tươi cười ra cửa.
Trở lại biệt thự tư nhân của Mục Thiên Dương, không nghĩ tới hắn đã trở về.
Trừ bỏ một đoạn thời gian ban đầu, rất ít khi hắn về nhà trước trời tối. Hắn là một người bận rộn, mỗi ngày đều có cuộc xã giao. Thiên Tuyết thỉnh thoảng lấy báo chí cho cô xem, không phải tham gia yến hội của tiểu minh tinh này, chính là theo thiên kim tiểu thư kia tham dự party.
Hơn nữa hiện tại trời rất nóng, tám giờ mới tối, sáu giờ hắn sao không đi khắp nơi mà ngồi ở ghế sô pha xem báo a?
Chẳng lẽ, lại muốn khởi binh vấn tội?
Uyển Tình một trận rùng mình, nhỏ giọng thay đổi giày, cầm theo sách vở cùng quần áo lên lầu, trong lòng cầu khẩn hắn quá chuyên chú, sẽ không phát hiện mình.
Mục Thiên Dương để tờ báo xuống, lạnh lùng trừng cô: “Sao mặc thành như vậy?”
Uyển Tình cứng đờ, quay đầu lại nhìn hắn, nhìn nhìn lại trên người mình của quần áo. Không phải hàng hiệu của hắn mua, là mẹ cô mua hàng giảm giá ở chợ đêm……
“Quần áo anh mua mẹ tôi chưa thấy qua, bà sẽ hỏi.”
“Em mỗi lần đi gặp bà ta, đều mặc cái này?”
“…… Ừ.”
Mục Thiên Dương có chút đăm chiêu sờ sờ cằm: “Không tồi, tâm tư vô cùng tinh tế.”
Cô muốn bày thế cục làm chuyện xấu, tất nhiên cẩn thận. Còn nhỏ tuổi, vì lừa gạt cô mẹ, cái gì việc nhỏ không đáng kể đều có thể chú ý tới, thậm chí chuyện không phát sinh cũng đã phòng ngừa chu đáo. Đứa nhóc như vậy, để bên gối thật đúng là không thích hợp, ngày nào đó ai biết cô có thể hay không tính kế hắn?
Uyển Tình không nói, cúi đầu giống tiểu hài tử nhận sai.
Mục Thiên Dương đột nhiên long tâm cực kì vui mừng: “Cho tôi một ly cà phê.”
Uyển Tình sửng sốt, buông gì đó trên tay, bước nhanh đi vào phòng bếp.
Chương 70: Khó uống
Bà Trương đang chuẩn bị bữa tối, cô chào một tiếng, tìm kiếm cà phê. Không pha tốt cà phê, cô kéo kéo bà Trương, thấp giọng nói: “Hắn muốn uống cà phê.”
Bà Trương theo bản năng liếc bên ngoài một cái, tuy rằng nhìn không thấy Mục Thiên Dương, nhưng hoảng hốt hiểu được cái gì. Cô chỉ chỉ tủ bát: “Bột cà phê ở đó.”
Uyển Tình vội vàng lấy, đưa cho bag. Bà đẩy ra: “Về sau cô pha cho hắn.”
“Tôi sẽ không!” Uyển Tình hạ giọng nói.
“Tin tưởng bà Trương.” Bà Trương vỗ vỗ vai cô, “Như vậy ngày sống của cô sẽ khá giả hơn.”
Uyển Tình không hiểu cảm thấy bà ấy nói đúng, tự mình vọt lên pha cà phê. Vốn muốn nếm một ngụm, xem hương vị được hay không. Nhưng môi cô mới dựa sát cạnh ly, cô mới không cần cùng hắn xài chung một cái ly! Bị hắn biết, hắn đánh chết cô làm sao bây giờ? Hơn nữa cà phê đắng nghét, cô luôn luôn không thích, cũng không có biện pháp phân biệt tốt xấu.
Vì thế, cứ như vậy bưng đến trước mặt hắn.
Mục Thiên Dương hai mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo, đưa tay tiếp nhận, bưng đến bên miệng uống một ngụm, sau đó nhíu mày, ngậm lấy dừng lại bất động.
Uyển Tình trừng lớn mắt, xong rồi! Xem ra rất khó uống.
Hắn chậm rãi nuốt cà phê xuống, ngẩng đầu, không nói gì mà nhìn cô.
Uyển Tình vội vàng nói: “Tôi đi làm bài tập!” Sau đó xoay người bỏ chạy.
Ầm một tiếng, vướng phải thảm, vấp ngã.
Cô quay đầu lại nhìn Mục Thiên Dương, thấy hắn nhíu mày nhìn mình, vội vàng đứng lên, hoang mang rối loạn hấp tấp cầm sách vở chạy lên lầu.
Mục Thiên Dương duy trì tư thế kia vài giây, lại bưng cà phê lên, uống một ngụm, nói: “Khó uống.”
Lại uống một ngụm, lại nói: “Khó uống!”
Sau đó, vừa nói khó uống, một bên uống cả chén cà phê không dư một giọt.
Buông cái ly ra, hắn giương giọng gọi bà Trương. Bà Trương chà lau hai tay đi tới: “Tiên sinh, chuyện gì?”
Mục Thiên Dương vùi đầu báo chí, vân đạm phong kinh mà nói: “Tiểu thư vừa mới ngã sấp xuống, bà đi lên nhìn xem.”
“Vâng” bà Trương mím môi cười, xoay người tìm được hộp cấp cứu đi lên lầu.
Uyển Tình đang ở thư phòng kiểm tra cánh tay của mình. Thực không may, cư nhiên bị trầy.
Cốc cốc cốc!
Có người gõ cửa. Tiến vào phòng lúc này còn muốn gõ cửa, nhất định không phải Mục Thiên Dương hoặc là Mục Thiên Tuyết. Cô đứng lên, mở cửa ra, thấy bà Trương, dịu dàng cười: “Bà Trương.”
Ở trong này, bà Trương là người duy nhất đối tốt với cô, giống một người mẹ đối với con gái mình. Cho dù biết cô là người tình của Mục Thiên Dương, cho tới bây giờ cũng không khinh thị cô qua, ngược lại luôn quan tâm cô, khuyên bảo cô……
“Bị trầy rồi?” Bà Trương nhìn vết máu trên tay cô, thở dài, “Tôi bôi thuốc cho cô.”
“Ừ.” Uyển Tình biết thư phòng là trọng địa của Mục Thiên Dương, không dám tùy ý làm cho bà đi vào, trở về phòng ngủ.
Bà Trương cẩn thận hỏi cô, xác định chỉ có cánh tay cô bị thương mới yên tâm.
“Về sau cẩn thận chút. Tôi nghĩ chỉ có người lỗ mãng như Thiên Tuyết tiểu thư mới sẽ ngã đấy.” Bà Trương khử trùng, dán cho cô một miếng băng keo cá nhân.
Uyển Tình cảm kích cười: “Bà Trương, bà đối với tôi thật tốt.”
Bà Trương nhìn cô: “Tiên sinh với cô tốt lắm a!”
“Hắn……” Uyển Tình chỉ mỉm cười, tựa hồ khinh thường.
Bà Trương thở dài: “Bằng không cô cho là, tôi ở phòng bếp sao biết được nói cô ngã?”
Uyển Tình ngẩn ngơ, trên mặt hiện lên một tia bối rối.
“Còn có ly cà phê kia, chỉ một lát công phu như vậy, tiên sinh uống hết đấy!”
Uyển Tình nhanh chau mày, hiển nhiên không muốn nghe những thứ này. Bà Trương vỗ vỗ vai của cô: “Tôi đi xuống nấu cơm.”
Bà vừa đi, Uyển Tình liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người. Hắn…… Muốn làm gì?