Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 289: Suy nghĩ đẹp

Mục Thiên Thành vừa vào cửa liền vọt tới trước mặt Uyển Tình: “Chị dâu nhỏ cứu em.”

Uyển Tình đang vội vàng đăng ký khóa học ở trên mạng, hiện tại những sinh viên khác cũng đang làm việc này, mạng lưới của trường học không đủ dụng, thoát ra cũng không đăng nhập lại được, cô nhìn chằm chằm màn hình, không dám phân tâm: “Chuyện gì?”

Mục Thiên Thành nghĩ thầm, rằng: “Chị dâu nhỏ rất gương mẫu, còn không nhìn thẳng anh…”

Anh nói: “Chị gọi điện thoại cho anh một chút, hỏi xem Văn Sâm ở đâu, tôi có việc gấp cần tìm cậu ấy”

Uyển Tình rốt cuộc cũng đăng nhập được: “Anh chờ một chút, tôi đang đăng kí khóa học! Thiên Tuyết, chúng ta học lớp giống nhau nhé!”

“Ừ, tùy tiện chọn một cái đi, dù sao cũng là cũng là học phần bắt buộc.”

Rõ ràng nói tùy tiện lựa chọn, kết quả hai người lại còn mân mê nửa tiếng, Mục Thiên Thành u oán đến chết. Uyển Tình làm xong chính sự, thấy anh đang phát ra oán hận đùng đùng, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh: “Không phải anh ấy đang ở Mỹ sao? Di động của anh ấy gọi được sao?”

Mục Thiên Thành lấy điện thoại qua, giúp cô quay số, mới vừa ấn mấy con số, Thiên Tuyết đã đè anh lại: “Hiện giờ ở Mỹ đang là đêm khuya.”

“…”

“Lúc nào chúng ta và bên kia đều là ban ngày hãy gọi.” Uyển Tình nói.

Mục Thiên Thành căm giận cúp điện thoại: “Cô thật đúng là làm đau lòng anh tôi.”

Uyển Tình cắn môi, cúi đầu. Thiên Tuyết quyết đoán báo thù giúp cô: “Bà Trương, anh cháu ở trong này không ăn cơm, bà không cần làm phần của anh ấy!”

Mục Thiên Thành cầu xin tha thứ: “Anh sai rồi, sai rồi… Anh sai rồi còn không được sao?”

Ba người mãi đến lúc ăn khuya mới gọi điện thoại đến Mỹ, Mục Thiên Thành bấm số trước, sau đó ném cho Uyển Tình. Uyển Tình cầm lấy điện thoại, vừa muốn mở mồm, nhìn Mục Thiên Thành: “Tôi sẽ không nói tiếng Anh…”

Mục Thiên Thành trợn trắng cả mắt, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh vui sướng của Mục Thiên Dương: “Uyển Tình?”

“Ách, Thiên Dương.”

“Làm sao mà gọi điện thoại cho anh được?”

“Em…” Uyển Tình nghĩ không thể vừa nói đã nhắc đến người đàn ông khác, nói: “Em đến trường học rồi.”

“Hôm sau anh sẽ quay lại, tết nguyên tiêu là có mặt rồi.”

Uyển Tình cười: “Được, em sẽ làm bánh trôi.”

“Vậy thì ăn bánh em làm.”

Mục Thiên Thành ở bên cạnh gãi tường, không cần nói chuyện bánh trôi, Văn Sâm, Văn Sâm… Đem Văn Sâm đi đâu rồi.

Uyển Tình lại nói chuyện thêm vài phút nữa mới hỏi Văn Sâm, hơn nữa còn nói rõ với anh là Mục Thiên Thành nhờ cô hỏi.

Mục Thiên Thành yên lặng, chờ mong nhìn cô, một lát sau, cô cúp điện thoại: “Thiên Dương nói Văn Sâm đang ở New York, hôm sau sẽ trở lại.”

“Hôm sau?”

“Không phải các người cùng đi Mỹ à?” Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi.

Mục Thiên Thành thổ huyết. Anh trai đúng là thiếu dạy dỗ

Mục Thiên Dương về nước liền bay thẳng đến thành phố C, Mục Thiên Thành đã sớm chạy mất.

Buổi chiều anh gọi điện tới, nói buổi tối sẽ đến. Vừa vặn là thứ bảy, ngày hôm sau không có lớp, Uyển Tình ở Isabella chờ anh. Khi anh vào cửa, đã là mười hai giờ, Uyển Tình đang ngủ thiếp đi.

Đi rất nhẹ vào trong phòng, vừa bật đèn, đã thấy Uyển Tình mặc áo ngủ, nằm lệch ở trên gối, dưới người còn đè lên một quyển tạp chí.

Anh cười ấm áp, đóng cửa lại, Uyển Tình đã nhập nhèm tỉnh lại. Vốn là ngủ không sâu, lại bật đèn và đóng cửa, ánh sáng và âm thanh cùng lúc đánh thức cô.

Mục Thiên Dương đi qua, ôm chặt lấy cô: “Đánh thức em rồi à?”

“Không sao.” Uyển Tình nói: “Thiếu chút nữa là cứ như vậy ngủ thiếp đi…”

“Còn nói! Thế nào mà không ngủ tử tế? Bị cảm thì làm sao bây giờ?”

Uyển Tình lẩm bẩm một tiếng: “Chờ anh.”

Mục Thiên Dương sửng sốt, cúi đầu hôn cô, lướt qua giây lát, buông ra: “Anh tắm rửa đã.”

Uyển Tình gật đầu, để tạp chí sang một bên, cởi áo ngủ nằm xuống, cảm giác không tồi. Ừm, kiên trì một phen đi…

Mục Thiên Dương tắm rửa sạch sẽ, xốc chăn lên, đang muốn tiến hành chuyện không đạo đức, kết quả lại phát hiện… đối tượng muốn hành sự đã ngủ thiếp đi.

Người nào đó hít sâu vài hơi, cân nhắc xem có nên bóp chết cô để cô tỉnh lại không, cuối cùng tắt đèn đi ngủ.

Uyển Tình ấm áp dễ chịu ngủ một đêm, tự nhiên lại tỉnh dậy mở mắt ra, nhìn thấy có một đôi mắt lên án mình. Cô nhìn vài giây, đột nhiên kinh ngạc ngồi dậy.

Ầm!

Cô đụng vào cằm của anh, đau đến nhíu mày. Mục Thiên Dương kêu lên một tiếng đau đớn, cằm anh đau đến mí mắt cũng run rẩy.

Uyển Tình hít vào một hơi, bắt lấy anh: “Anh không sao chứ? Em… em không cố ý!”

Mục Thiên Dương ngoan độc trừng mắt nhìn cô, im lặng trong giây lát, rốt cuộc cũng không còn đau nữa, lập tức đẩy cô ngã, đè cô dưới thân: “Lá gan của em được nuôi dưỡng to ra rồi nhỉ? Không đợi anh mà một mình đi ngủ, còn dám đập vào anh!”

“Em không cố ý!” Uyển Tình kêu to.

Mục Thiên Dương dừng một lát, cúi đầu cắn lên điểm mẫn cảm phía sau tai cô, lại vừa liếm vừa thổi, tay ở dưới chăn bắt đầu cởi dần quần áo của cô.

Uyển Tình thở dài một hơi nhẹ nhõm, hóa ra vừa rồi anh chỉ cố ý dọa mình. Thế nhưng… anh đụng chạm vào nơi mẫn cảm của cô để làm gì? Trước kia không có điên cuồng như vậy, cô thoải mái đến không chịu nổi rồi.

“Thiên Dương…” Cô bị anh mở chân ra thành tư thế quỳ, vừa thẹn lại vừa khó chịu: “Anh đừng chạm vào nơi đó…”

“Hôm nay bảo bối không được nhanh, chịu không nổi sao?”

“Hu hu…” Anh cố ý: “Anh đừng…”

“Cầu xin anh anh sẽ cho em…”

“Hu…”

“Được rồi, bây giờ bảo bối thẹn thùng, không ép em nữa.” Mục Thiên Dương dính chặt lấy cô, nhẹ nhàng đi vào.

Nếu là tối hôm qua, anh vừa xuống máy bay mệt mỏi thế nào, không chừng làm một lần là thôi. Hiện tại sau khi đã ngủ đủ giấc, ban ngày lại không có chuyện gì đặc biệt, rất dứt khoát làm vô cùng nhiều. Kết quả sau khi anh thỏa mãn, Uyển Tình mệt mỏi nằm úp sấp xuống, lại tiếp tục ngủ, sau bị anh gọi tỉnh, đã đến lúc ăn cơm trưa rồi.

Ra khỏi phòng, Thiên Tuyết đã nói: “Tiết chế, tiết chế đi…”

Mục Thiên Dương giơ tay lên làm động tác định đánh cô, cô vội vàng chạy đi.

Ngồi xuống bàn ăn, anh nói với Uyển Tình: “Cuối tuần đi kiểm tra sức khỏe, thân thể em không tốt, nên bồi bổ nhiều.”

Uyển Tình gật đầu đồng ý.

“Kỳ học này thế nào?”

“Không khác học kỳ trước là mấy. Buổi tối không có lớp chính, nhưng có lớp bồi dưỡng, em và Thiên Tuyết đều học tối thứ ba.”

“Ừ.”

Thiên Tuyết đột nhiên thần bí nói: “Nghe nói kỳ này có học phần bơi lội.”

Mục Thiên Dương sửng sốt, nhíu mày nhìn cô: “Lớp bơi lội?” Đầu óc lại hiện lên hình ảnh Uyển Tình mặc bikini.

Thiên Tuyết không lưu tình chút nào gạt bỏ suy nghĩ của anh: “Hồ bơi không cho phép người ngoài đi vào!”

Mục Thiên Dương liếc cô một cái: “Học đi, nghỉ hè có thể đi Hawai!”

Dáng người Uyển Tình rất đẹp… không thể để cho người khác nhìn thấy, vẫn là bơi ở bể bơi gia đình là tốt nhất. Lúc chỉ có hai người bọn họ còn có thế…ha ha!

Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt anh đột nhiên nhíu lại, vẻ mặt xơ xác tiêu điều: “Nam sinh và nữ sinh học tách nhau sao?”

“Không biết?” Thiên Tuyết nhún vai: “Chắc là học cùng thôi.”

Mục Thiên Dương khó chịu, nói với Uyển Tình: “Cách xa bọn họ một chút.”

Uyển Tình gật đầu.

Chương 290: Ý trời

Ăn cơm trưa xong, Uyển Tình bắt đầu nặn bánh trôi, đầu tiên, cô đứng trong nhà bếp pha bột, sau đó đi ra phòng khách cùng Thiên Tuyết nặn bánh.

Cài này nhìn có vẻ đơn giản, thật ra có chút không dễ dàng. Thiên Tuyết không thể đặt nhân bánh vào rồi bao bột lấy nó một cách đẹp đẽ được, trực tiếp nặn thành một cục, có thể nói là “Trong mày có tao, trong tao có mày.”

“Không có nhân cũng được mà.” Uyển Tình nói: “Mình cảm thấy bánh không có nhân càng dễ ăn.”

“Vậy em còn làm bánh có nhân làm gì?” Mục Thiên Dương ở bên cạnh xem văn kiện: “Muốn anh giúp không?”

“Đi đi!” Thiên Tuyết vội vàng đuổi anh: “Em không tín nhiệm anh!”

“Muốn thử một lần không?” Mục Thiên Dương không cho phép bản thân bị nghi ngờ.

Thiên Tuyết lập tức chân chó nói: “Thật ra là em sợ anh nặn quá đẹp sẽ đả kích lòng tin của em! Anh, anh không thể quá hoàn mỹ, muốn hoàn mỹ thì anh nên làm việc lớn, đừng tới cướp bát cơm của người phụ nữ!”

Uyển Tình lén lút cười thầm, hỏi: “Muốn lấy bọc bằng tiền xu không?”

“Không phải lần đầu được dùng tiền xu làm nhân sao?” Thiên Tuyết nói: “Nặn đi nặn đi, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thử! Hôm nay để mình thử một lần!”

Mục Thiên Dương ở bên cạnh xen mồm vào: “Năm mười tuổi không phải em thử rồi sao?”

“Hừ còn nói nữa!” Thiên Tuyết trừng mắt nhìn anh: “Đừng cho là em không biết anh và anh ba vụng trộm làm cho em, kết quả là thiếu chút nữa em gãy răng! Xấu lắm, nhìn thấy em bưng mặt khóc, ai cũng không thừa nhận!”

“Có!” Uyển Tình nói: “Nặn nhân táo đi, cái này không gãy răng được đâu!”

Thiên Tuyết ai muội nhìn cô, hì hì cười: “Vậy là cậu định làm! Cái này mình không làm được đâu!”

“Vì sao?”

“Bởi vì sớm sinh quý tử nha!”

Uyển Tình sửng sốt, liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái, lại đánh Thiên Tuyết một cái, tay toàn bột bánh vuốt qua mặt cô, kết quả chỉ trong chốc lát, mặt Thiên Tuyết toàn là bột nếp, một dúm một dúm rơi xuống đất.

“Đừng nháo.” Mục Thiên Dương thấp giọng nói một câu.

Thiên Tuyết không dám đùa nghịch, Uyển Tình quay đầu không nói gì. Mục Thiên Dương nói: “Dùng nhân đậu phộng đi, xem ai có vận may tốt, ăn được liền có thưởng.”

Uyển Tình tiếp tục nặn bánh trôi, không nói gì.

Thiên Tuyết nhìn cô giây lát, không nhịn được cười rộ lên. Hai người bất đắc dĩ nhìn Thiên Tuyết, cô hi hi ha ha trên ghế sofa, cười đến đau bụng: “Không liên quan đến em, là các người tự nói!”

Uyển Tình che mặt, đầu cũng muốn thành bánh trôi rồi.

Mục Thiên Dương xù lông: “Đậu phộng lại có vấn đề gì à?”

Thiên Tuyết nắm gối ném qua: “Đậu phộng, nghĩa là muốn anh sinh thật nhiều.”

Mục Thiên Dương đập bàn, xách máy tính về phòng.

Thiên Tuyết không dám cười, lôi kéo Uyển Tình: “Được rồi, chỉ đùa một chút thôi.”

Uyển Tình bỏ cô ra.

Cô bất đắc dĩ, lấy một túi nho khô từ trong giỏ trái cây, cầm một viên bỏ vào trong bánh trôi. Uyển Tình liếc cô một cái, bưng bánh trôi đã nặn xong vào phòng bếp.

Thiên Tuyết tiếp tục nặn những phần còn lại, nghĩ ngợi, lại nặn một cái có nho khô.

Ăn bánh trôi chậm một chút, Uyển Tình ăn, a a, trúng rồi.

Mục Thiên Dương tới gần nhìn thoáng qua, sắc mặt có chút quái lạ, ngẩng đầu nhìn Thiên Tuyết ở đối diện. Thiên Tuyết vội vàng nói: “Cái này không có ý nghĩa gì, chỉ là bắt được thì có tiền.”

Mục Thiên Dương lườm cô một cái, nói với Uyển Tình: “Xem ra năm nay em có vận may rồi.”

“Trùng hợp.” Uyển Tình nói: “Cũng không phải ngày đầu tiên của năm, cũng không đại diện cho cái gì.”

Mục Thiên Dương sờ đầu cô: “Mau ăn đi, không phải muốn trễ giờ điểm danh chứ?”

Nói xong liền múc một thìa bánh trôi ăn, sửng sốt, chậm rãi nhả ra một nửa trên cái thìa.

Thiên Tuyết lắc đầu: “Duyên quá! Vậy mà hai người đều ăn phải”

Mục Thiên Dương nuốt một miếng, hỏi Uyển Tình: “Bạn cùng lớp các em một tháng có nhiều tiền sinh hoạt phí không?”

“Năm sáu trăm gì đó, không rõ lắm!”

“Tốt lắm, từ học kỳ này của Thiên Tuyết trở đi, mỗi tháng 600.”

Thiên Tuyết trừng mắt, một lát sau không sao cả nói: “Em có thể mượn Uyển Tình.” Dù sao Uyển Tình cầm cũng không cần, vừa lúc giúp cô dùng.

“Mỗi ngày đều mượn?”

Thiên Tuyết đá cô một cái ở dưới bàn: “Keo kiệt! Cậu nên cao hứng mới đúng!”

“Tớ nên cao hứng cái gì?”

Thiên Tuyết chỉ chỉ bọn họ, lại chỉ trên bàn, sau cùng đi vào nhà bếp, hừ một nồi bánh trôi, nấu một phần, không nấu một phần, ăn không chỉ có ba bọn họ, còn có cả bà Trương, mà trong nồi không còn, như vậy lại bị bọn họ ăn hết, đúng là ý trời!

Trong lòng Uyển Tình phiền toái muốn chết, tiếp tục ăn bánh trôi, không nói lời nào.

Mục Thiên Dương ra hiệu bằng mắt cho Thiên Tuyết, không cho phép cô náo loạn.

Ăn xong, Thiên Tuyết về trường học cùng Uyển Tình. Thiên Tuyết đi tới cửa, kì kèo mè nheo hỏi Mục Thiên Dương: “Sinh hoạt phí của em…”

Mục Thiên Dương vẫy tay: “Đi đi, lần này tha cho em!”

Thiên Tuyết cao hứng nhảy lên, lôi kéo Uyển Tình rời đi, dọc đường đi Uyển Tình đều không nói gì, cô đành phải giải thích: “Đừng nóng, mình nói đùa, không muốn cậu nổi giận với mình, cái gì mình cũng không hiểu.”

“Tớ không giận.” Uyển Tình nói.

Thiên Tuyết ôm lấy tay cô nói: “Thật ra mình rất muốn cậu làm chị dâu mình…”

Uyển Tình sửng sốt, nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười: “Được, nếu anh cậu đồng ý cưới tớ, tớ sẽ gả đi!” giọng điệu giống như an ủi trẻ nhỏ vậy. Nghĩ không có khả năng, Mục gia làm sao có thể cưới cô? Thế nhưng, nếu được…

“Thật sao?” Thiên Tuyết vui vẻ hỏi: “Tốt quá, không được đổi ý! Hừ hừ hừ, mình chờ ngày đó!”

“Cậu lấy tự tin ở đâu ra?” Uyển Tình bất đắc dĩ thở dài.

“Hừ, mình thấy hiện tại các cậu cũng không khác yêu đương là mấy, sớm hay muộn cũng có ngày đó!”

Uyển Tình gõ đầu cô một cái: “Cậu bớt xem tiểu thuyết ngôn tình đi.” Bọn họ chỉ có giao dịch, không phải yêu đương! Không phải…

Đi xe đạp, hai người cùng quay về trường, lúc đi vào cổng trường, đụng phải một đám người đi ra, Quản Hạo Nhiên ở đằng trước.

Uyển Tình phanh xe lại, phản ứng đầu tiên là: Trốn đâu bây giờ?

Quản Hạo Nhiên cũng nhìn thấy cô, ánh mắt lóe lên, đi tới.

Thiên Tuyết kêu lên: “Anh Quản!”

“A, hoa hậu giảng đường!” Mọi người nhận ra hai người.

Thiên Tuyết liếc mắt xem thường: “Các anh đi đâu đấy?”

“Liên hoan tết nguyên tiêu.” Có người nói: “Cùng đi không? Mời hai người các em!”

Uyển Tình nhìn về phía trước, treo một nụ cười nhạt, không nói gì. Quản Hạo Nhiên nhìn cô, cũng không nói gì.

Thiên Tuyết hỏi: “Bây giờ, các anh mới đi ăn cơm? Trễ giờ điểm danh mất?”

Mọi người cười một trận: “Mấy trăm năm không trễ giờ điểm danh, muốn đi không, bọn anh ăn lẩu.”

“Không, bọn em vừa mới ăn xong.” Thiên Tuyết nhảy lên xe, kêu Uyển Tình đi tiếp. Đi không bao xe, cô hỏi: “Cậu và Quản Hạo Nhiên sao lại thế này? Đừng lừa mình, hỏa nhãn kim tinh của mình, giữa các cậu có vấn đề!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK