Chương 619: Con sắp làm biểu tỷ
Sở Duy đi tìm Triển Nhan nói chuyện, Triển Nhan cũng không quá vui vẻ. Cuối cùng anh đành phải tìm năm cây kẹo que dâng tới, lại cam đoan tuyệt đối sẽ không làm hư bức tranh một chút nào, dùng xong liền trả về nguyên vẹn cho cô bé, mới thành công.
Sở Duy mới vừa đi, Mục Thiên Dương đã trở lại, vẻ mặt bất đắc dĩ, không vui không buồn. Uyển Tình nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Ai chọc giận anh?”
“Vừa mới nhận được điện thoại của A Thành……”
“Động thai?” Uyển Tình kinh hãi.
“Thiên Tuyết mang thai!” Mục Thiên Dương nói, “Nó còn đi nhảy Bungee…… Thật muốn bóp chết nó! Nó cũng không có việc gì, thiếu chút nữa dọa A Thành muốn hôn mê luôn! Đều đã ba mươi tuổi đời, làm sao không biết phân rõ nặng nhẹ như vậy chứ?”
“Vậy bọn họ hiện tại……”
“Đã trở lại, đoán chừng khoảng hai ngày nữa đến.” Mục Thiên Dương thở dài một hơi, “Thiên Thành vẫn nhung nhớ tuần trăng mật của nó! Em nói xem, anh sao lại có một đôi em trai, em gái không đáng tin như vậy chứ?”
Uyển Tình nhịn không được phì cười, xoa nhẹ lồng ngực anh: “Đừng nóng vội, anh quan tâm cái gì a? Bọn họ đều đã thành gia, sao lại không phân rõ nặng nhẹ được?”
Mục Thiên Dương dừng một chút, cảm thấy cũng đúng, nhưng mà vẫn là bất mãn: “Nhưng bọn chúng nên vì những người bên cạnh ngẫm lại a! Anh gọi điện thoại cho ông nội và mẹ! Chờ khi Thiên Tuyết đến, để cho nó ở đây đi! Một mình A Thành thì làm sao chiếu cố được nó?”
Uyển Tình vừa muốn khuyên, anh đã đùng đùng quay số điện thoại, đành phải buông tha.
Triển Nhan nhỏ giọng hỏi: “Cô làm sao vậy?”
“Cô có em bé.” Uyển Tình cười nói, đáy lòng phi thường vui vẻ, cảm thấy tất cả mọi người đều có được hạnh phúc, “Con sắp làm biểu tỷ.”
Mục Thiên Dương nói chuyện điện thoại xong, ôm Triển Nhan nói: “Bảo bối a, con trăm ngàn lần đừng học cô của con a, nên giống mẹ con đáng tin cậy như vậy nha.”
Uyển Tình liếc một cái xem thường: “Em sinh, đương nhiên là giống em.”
“Aizzz……” Có đôi khi cảm thấy tính cách Thiên Tuyết như vậy sẽ không bị thiệt thòi, nhưng mà gả cho người đàn ông tốt, lại có chút xin lỗi nhà trai. Hoàn hảo bọn họ một người nguyện đánh một người nguyện đau, xem như là tình thú đi.
Xế chiều, Kim lão phu nhân trở về, nghe nói Thiên Tuyết mang thai, cũng thật cao hứng, tự mình gọi điện thoại chúc mừng Mục lão gia.
Mục Thiên Dương mặc dù đã là cha của hai đứa con, nhưng lần đầu tiên bên cạnh mình xuất hiện phụ nữ có thai, liền phi thường coi trọng, trình độ khẩn trương này còn vượt qua cả A Thành.
Anh rất muốn lập tức bay trở về nhà, chờ Thiên Tuyết xuất hiện. Nhưng vẫn nhịn xuống, chờ đến khi qua ngày giỗ của Từ Khả Vy mới trở về.
Thiên Tuyết ở nhà mẹ đẻ, khuôn mặt u sầu nằm ở trên sô pha, thoạt nhìn thật ốm yếu.
Mục Thiên Dương kinh ngạc, thiếu chút nữa vung nắm đấm với A Thành.
Uyển Tình vội vã đi tới hỏi: “Có phải rất là khó chịu hay không a?”
“Khó chịu muốn chết!” Thiên Tuyết nói, “Chị dâu, lúc chị sinh Đinh Đinh Đương Đương thực vất vả đi? Chị đến bảo anh hai em quỳ bàn giặt (đồ) đi a! Mỗi ngày đều quỳ! Phải chịu tội!”
“Được rồi được rồi, sinh xong thì thì tốt rồi.” Uyển Tình vỗ vỗ vai cô ấy, “Nôn rất lợi hại sao?”
“Đúng là nôn rất lợi hại……” Thiên Tuyết nói, “Rất sợ hãi đem đứa nhỏ nôn ra luôn.”
Uyển Tình nhịn không được đánh cô một cái: “Không cho phép nói lung tung!”
“Ô……”
“Qua một trận là tốt rồi.” Uyển Tình lại dịu dàng khuyên.
Mục Thiên Dương vốn muốn truy cứu chuyện Thiên Tuyết mang thai mà lại đi nhảy Bungee (kỳ thật là nhảy Bungee xong mới phát hiện mang thai, Thiên Tuyết cũng không đến mức điên cuồng như vậy), kết quả vừa nghe bọn họ nói rất đúng, liền 囧. Vài ngày kế tiếp cũng không dám đối mặt với Uyển Tình, Uyển Tình vội vàng chiếu cố Thiên Tuyết, cũng không để ý. Hai ngày sau tình huống của Thiên Tuyết đã ổn, mới phát hiện anh có điểm không thích hợp, nhịn không được hỏi: “Anh phản bội em có người bên ngoài?”
Mục Thiên Dương sặc một cái, gầm nhẹ: “Em mới bên ngoài!”
“Vậy anh một bộ biểu tình có tật giật mình làm chi?”
Mục Thiên Dương bẹt miệng một cái, dùng sức ôm lấy cô: “Lão bà…. Vất vả cho em rồi.”
Uyển Tình lặng đi một chút mới hiểu được, cười nói: “Sinh con của người mình yêu, không khổ cực.”
“Ô…… Anh yêu em!”
Thiên Tuyết ở nhà một hồi, sau khi chấm dứt nôn nghén, liền bàn với A Thành về tân phòng của mình đi. Mục lão gia và Ngô Nhã không muốn để cho cô trở về, nói bên kia không có người chiếu cố, cô nói: “Sẽ thuê người giúp việc, A Thành cũng sẽ chiếu cố.”
A Thành biết rõ bệnh trạng của ba mình. Anh cũng không không biểu lộ cảm xúc nhiều lắm, nhưng cả người tùy thời đều giống như tên đã nạp trên dây cung, kéo thật sự căng, đều làm cho người nhìn thấy phải đau lòng.
Uyển Tình nhìn cũng cảm thấy khó chịu, nghĩ để cho bọn họ trở về cũng tốt. Không có người nhà mẹ đẻ này nhìn chằm chằm, cậu ấy ắt hẳn là cũng thoải mái hơn. Thiên Tuyết rất thông minh, tất nhiên đã sớm nhìn ra, cũng chỉ có thể nghĩ đủ biện pháp trấn an anh.
Thiên Tuyết muốn trở về tất nhiên là vì nguyên nhân này, nhưng còn có một nguyên nhân là đã lâu chưa ăn cơm A Thành làm. Ở nhà mẹ đẻ, A Thành mỗi ngày cũng sẽ làm điểm tâm cho cô, nhưng có đầu bếp ở đây, không có khả năng bỗng nhiên chiếm lấy phòng bếp, người Mục gia cũng sẽ không đồng ý. Nói như thế nào cũng là con rể, con rể không để ý, nhưng bọn họ để ý a!
Ở nhà mình sẽ không giống vậy, cô có thể tùy ý chỉ huy anh, anh cũng có thể yên tâm lớn mật mà yêu thương lão bà mình. Chỉ là vừa mới về tới nhà, liền phát hiện một đại sự, làm cho Thiên Tuyết nổi giận trở về nhà mẹ đẻ.
Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành không hỏi chi tiết, liền xắn tay áo lên lao ra cửa, muốn đi tìm A Thành tính sổ. Mới vừa đi ra biệt thự, xe A Thành lại đến, ba người ở ngay tại trong sân đánh nhau.
Đánh vài cái, Uyển Tình liền chạy đến, hét lớn một tiếng: “Dừng tay cho em!”
Thẳng cho đến khi rống lên tiếng thứ hai, ba người mới dừng lại. Uyển Tình bất đắc dĩ nói: “Các anh tự mình đi hỏi Thiên Tuyết đi!”
Mục Thiên Dương sửng sốt, chạy vào hỏi Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết khóc sướt mướt nói: “Không phải song bào thai…… Anh ấy cư nhiên không nói cho em…… Ô ô……”
Mục Thiên Dương cả buổi mới hiểu được, nha đầu kia cảm thấy cô rất có cơ hội sinh song bào thai, cho nên vẫn thực hưng phấn. Kết quả, A Thành phát hiện không phải song bào thai, lại không dám nói cho cô. Hôm nay đi khám thai, cô rốt cục đã biết, liền tức giận với A Thành, một là thất vọng cho giấc mộng song bào thai bay mất, hai là trách A Thành giấu diếm.
Mục Thiên Dương tay ngứa răng đau, nghĩ rằng nếu cô không phải phụ nữ có thai, liền muốn đánh cô, cuộc sống của mình lại không thể tự gánh vác. Nghiêng đầu sang chỗ khác, anh phiền não nói với A Thành: “Chuyện mới rồi, thật xin lỗi.”
“Không có việc gì.” A Thành sờ sờ khóe miệng.
Thiên Tuyết ngẩng đầu, bỗng dưng cả kinh: “Ai làm?”
Mục Thiên Dương lập tức bán đứng đồng đội: “Tuy rằng anh động thủ, nhưng khí lực của anh không lớn.”
Thiên Tuyết liền nhảy dựng lên đá Mục Thiên Thành. A Thành trong lòng run sợ ôm lấy cô: “Lão bà em đừng lộn xộn! Song bào thai lần sau sẽ sinh, lần sau sẽ sinh!”
Thiên Tuyết liền tức giận với anh: “Em mới không cần sinh, khó chịu gần chết!”
“Được được được, không sinh, không sinh……”
Uyển Tình nghĩ, trong lúc mang thai mà khó chịu thì tính là cái gì? Còn có đau đớn lúc sinh, ở cữ trong tháng, thay tã, bú sữa…… Vân vân! Nuôi đứa nhỏ tuyệt đối là một công trình có hệ thống!
Thời điểm Thiên Tuyết sinh đứa nhỏ là cuối năm, Dương lịch hay Âm lịch thì cũng chưa hết năm. Ngày mùa đông, bông tuyết bay tán loạn trên trời, sinh trước vài ngày so với ngày dự sinh, làm một đống người luống cuống.
Uyển Tình vừa bắt đầu học kỳ thứ nhất của nghiên cứu sinh, đang ở trong trường học, hết giờ lên lớp mới vội vàng quýnh lên chạy qua, Thiên Tuyết còn đang ở trong phòng sinh kêu khàn cả giọng.
Chương 620: U buồn sau sinh
Cô hỏi: “A Thành đâu?”
“Trong phòng sinh đấy.” Mục Thiên Dương nói.
Thiên Tuyết thẳng đến ban đêm mới sinh hạ môt đứa con trai, lúc đẩy ra, huyết sắc trên mặt mất hết. A Thành đi theo bên cạnh, trong mắt đầy nước, cúi đầu hôn cô.
Cô mệt mỏi nói: “Chúng ta nếu sinh một cái con gái……”
“Không sinh, không sinh……” A Thành khàn khàn nói. Anh đều đã bị hù chết, thế nào còn dám muốn cô sinh?
Thiên Tuyết u oán nhìn anh một cái, trong lòng anh mềm nhũn, lại sửa miệng nói: “Chờ em tốt lên nói sau, tốt lên nói sau.”
Mọi người lại đợi trong chốc lát, nhìn thoáng qua đứa nhỏ mới trở về. Lúc về nhà, nhìn đến Triển Huy và Triển Nhan đang nâng cằm ngồi ở trong phòng khách, mọi người đều cả kinh —— chết rồi! Quên đi đón đứa nhỏ!
Triển Huy và Triển Nhan rõ ràng có chút buồn bực. Người thường lui tới trong nhà đều đúng hạn đi đón bọn họ, hôm nay bọn họ đợi lâu nửa giờ, bởi vì lúc ấy có nhiều người tới đón đứa nhỏ, thầy cô cũng không còn đặc biệt chú ý. Đám người về không sai biệt lắm, thầy cô cả kinh —— người nhà hai đứa nhỏ này đều tới thực đúng lúc nha!
Đang muốn gọi điện thoại, quản gia của Mục gia đến. Quản gia nghĩ đến Thiên Tuyết sinh con, mọi người khẳng định rất vội, bận không đến, đã kêu lái xe cùng đi đón bọn họ. Trước kia ông cùng Mục lão gia đi qua, Thầy cô biết ông, xe liền càng thêm quen, đứa nhỏ lại đi lên kêu ông quản gia, thầy cô liền để ông đón người đi.
Mọi người nhớ tới đã quên bọn họ, đều thực xấu hổ. Uyển Tình đi lên đi ôm lấy bọn họ, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn.” Hai bé trả lời.
Triển Nhan hỏi: “Là em trai hay là em gái?”
“Là em trai.” Uyển Tình nói.
Triển Huy nhếch miệng cười, Triển Nhan có hơi mất hứng.
“Làm sao vậy?” Mục Thiên Dương kỳ quái hỏi.
Triển Huy đắc ý lắc lắc mông: “Con thắng!”
“Thắng cái gì?” Mục lão gia hỏi.
Triển Huy nói: “Em ấy nói cô sẽ sinh em gái, con nói sinh con trai, chúng ta đánh cược.”
Uyển Tình đau đầu một trận, trầm giọng giáo huấn: “Ai kêu các con cược? Không học tốt!”
“Đánh cuộc gì?” Mục Thiên Dương hỏi.
Triển Huy sợ hãi nói: “Thua giúp thắng mang cặp giùm.”
Mục Thiên Dương túm quá bé đặt trên đầu gối của mình, đánh ba ba ba vào mông anh: “Ba kêu con đánh cược! Còn dám thắng em con! Còn dám kêu em con giúp con mang cặp! Sao con không kêu em giúp con ăn cơm đi? Không phải cái nam nhân ——”
Mọi người kinh ngạc, đây là quỷ nhập vào người à?
Uyển Tình đều dọa đến, cùng Triển Nhan kết thành một đoàn. Triển Nhan nghĩ, may mắn mình thua, bằng không mông gặp tai ương.
Triển Huy oa oa khóc lớn. Lần đầu tiên bị đánh mông, thật mất mặt nha! Ba tuổi không ai đánh loại này, đến sáu tuổi ai đánh loại này, lòng muốn chết đều có.
Kỳ thật Mục Thiên Dương căn bản là mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Vừa mới ở bệnh viện, nhìn đến Thiên Tuyết khổ cực như vậy, anh đã nghĩ đến Uyển Tình. Thiên Tuyết sinh một cái đều mệt mỏi như vậy, Uyển Tình mệt bao nhiêu? Đều là hai tên khốn kiếp trước mặt kia!
Anh luyến tiếc đánh con gái, tự nhiên toàn bộ trút lên trên người con trai.
Hơn nữa ngày, Uyển Tình mới kịp phản ứng. Cảm thấy anh muốn dạy bảo con cái, đánh hai cái cũng đủ rồi, sao có thể vẫn đánh chứ, vội vàng kéo người ra.
Triển Huy đang cố gắng lớn lên, học làm người lớn, lòng tự trọng không phải lớn bình thường. Bị một trận đánh này, bất cứ giá nào, không quan tâm, cũng không cần tự tôn cái gì, bổ nhào vào người Uyển Tình khóc: “Ô oa…… Mẹ! Ba ba đánh con! Ô oa ——”
“Tốt lắm, mẹ thấy.” Uyển Tình đau lòng ôm bé, nói với Mục Thiên Dương, “Anh bình tĩnh lại một chút cho em!” Sau đó mang theo đứa nhỏ lên lầu.
Mục lão gia và Ngô Nhã cũng chạy lên đi an ủi. Triển Huy thấy mọi người vẫn là yêu mình, trong lòng cuối cùng dễ chịu một ít.
Triển Nhan ở bên cạnh nói: “Anh hai thực xin lỗi, đều là lỗi của em……”
Triển Huy lập tức nói: “Không liên quan đến em! Em rất ngoan, là lỗi của ta.” Mục Thiên Dương vài năm này giáo dục yêu em vẫn là thực thành công, Triển Huy vô cùng yêu Triển Nhan, Triển Nhan luyến tiếc anh trai chịu ủy khuất.
Triển Nhan khóc, kết với anh thành một đoàn.
Mọi người khuyên đã lâu, hai đứa nhỏ mới dừng lại, Mục lão gia và Ngô Nhã cũng đi ngủ.
Theo sát sau, Mục Thiên Dương đi tới, xin lỗi đứa bé. Bởi vì anh đột nhiên nhớ tới, Uyển Tình sinh đứa nhỏ chịu khổ, tội không ở đứa nhỏ, mà ở mình! Anh mới là đầu sỏ gây nên mà!
Uyển Tình nghĩ: anh có đồ gì đấy!
Cô đứng lên, ra khỏi phòng, để bọn họ tiến hành cuộc trò chuyện giữa nam nhân.
Triển Huy nhìn Mục Thiên Dương, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, không để ý tới người. Mục Thiên Dương thở dài, đắp chăn cho bé, lại hôn bé, nói: “Con trai lớn lên con sẽ hiểu…… Về sau con cũng sẽ đánh con trai con.”
Triển Huy bỗng dưng mở mắt ra, căm giận trừng anh: “Con mới không phải ba!”
Mục Thiên Dương nhịn không được cười lên một tiếng, đưa tay nhéo nhéo nh cái mũi bé: “Không giống ba cũng được, vậy con sẽ chẳng làm hại cô gái tốt.”
Triển Huy nghe không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn một đoàn, lặng đi một chút kéo chăn qua mặt, nghĩ làm sao phải để ý đến anh.
Mục Thiên Dương thở dài một hơi, xoa đầu của bé đứng dậy, đến đối diện giường nhìn thoáng qua Triển Nhan mới trở về phòng.
Vài ngày kế tiếp, anh tiếp tục xin lỗi, náo loạn đã lâu, mới bắt tay thân thiện cùng Triển Huy.
Thiên Tuyết đã muốn xuất viện, đến nhà mẹ đẻ trong tháng. Một ngày ba bữa, không dùng người hầu. A Thành không ở đây, còn có Uyển Tình và Ngô Nhã, thế nào cũng chăm sóc cô thỏa đáng.
Cô cảm thấy mình thực hạnh phúc, nói lý ra liền nhịn không được nói với Uyển Tình: “Lúc cậu sinh con, khổ cho cậu rồi!” Người làm mẹ luôn có vẻ mẫu tính, mềm lòng, đa sầu đa cảm, lại nói tiếp sẽ khóc.
Uyển Tình vội vàng khuyên ở cô, sợ hãi biến cô thành u buồn sau sinh.
Cô xoa xoa nước mắt, bảo mẫu ôm con của cô đến, cô vui tươi hớn hở nói với Uyển Tình: “Cậu xem nó quá xấu, vẫn là Đương Đương đáng yêu.”
Uyển Tình nhịn không được chọc đầu bé: “Qua một trận là tốt rồi, mới sinh ra đều như vậy thôi. Cậu nói nó xấu, còn không phải ôm ngay sao?”
“Đương nhiên!” Thiên Tuyết ôm đứa nhỏ vào lòng, “Đây là con của mình và A Thành!” Nói xong, vừa lo lắng buồn rầu lên, “Nhớ tới lúc ấy, hai chúng ta còn đang trên trung học đâu, mình cái gì cũng đều không hiểu, hiện tại lại có con…… Con của cậu đều muốn lên tiểu học, qua vài năm cũng có thể gậy họa với con gái nhà khác……”
Uyển Tình nhịn không được nhu nhu khóe mắt, Triển Huy này, nhưng trăm ngàn đừng học Mục Thiên Dương! Cô nhất định phải trông nom bé thật tốt! Dừng một chút, cô nhìn Thiên Tuyết nói: “Cậu đừng suy nghĩ lung tung, cẩn thận u buồn sau sinh.”
Thiên Tuyết thở dài: “Mình thực sự có chút u buồn đấy. Vạn nhất dạy không tốt, liền hại cả nhà mình……”
“Được rồi cậu, vẫn còn lâu mà, bây giờ cố trước đã.”
“Ừ.”
Thiên Tuyết tuyệt đối là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới, ở trên không có bà bà, trong tháng về nhà mẹ đẻ, chị chồng tốt, chị dâu là bạn bè, quan hệ huyết thống đều xem cô là bảo bối! Chồng lại là một người đàn ông tốt! Vừa nghĩ tới đã biết hạnh phúc bao nhiêu, còn muốn đến Uyển Tình một người ở bên ngoài sinh con, cô liền đau lòng. Rốt cục một ngày tự mình nói với Mục Thiên Dương: “Anh nhất định phải đối tốt với Uyển Tình a! Người ta ở bên ngoài, một người sinh hai đứa con cho anh, đây là cái dạng tình cảm gì? Đây là tình yêu đấy! Xã hội này, nữ nhân vẫn là yếu thế, nhưng vẫn làm chủ với bụng mình được! Cô nếu không muốn sinh, có thể xóa sạch sẽ.”