Chương 287: Uy hiếp
“Còn kế hoạch công tác gì? Kế hoạch kết hôn trước!” Mục lão gia đột nhiên nghiêm nghị lại, “Cháu và anh họ cháu đến cùng cũng không giống nhau, năm đó thả cháu ra ngoài, bác ngoại cháu đã muốn bất mãn với ông!”
Mục Thiên Thành ngẩn ra, lập tức rụt: “Cháu đã biết. ” Cha mẹ của anh đều chết hết, là Mục lão gia một tay nuôi nấng, thân thích bên mẹ kia ngược lại không thân. Nhưng bên này giáo dục và sắp xếp cho anh, bên kia đều muốn chỉ trỏ.
Anh đột nhiên phát hiện, đường tình của mình còn nhấp nhô hơn anh họ! Ông nội bên này căn bản không có cách nào khác mở miệng đừng nói, cho dù ông nội đồng ý, bên bà ngoại kia khẳng định còn muốn náo loạn cách mạng, đến lúc đó không biết náo loạn thành cái dạng gì! Nghĩ tới đến liền run lên! Chẳng lẽ chỉ có thể lừa gạt cả đời?
Mục lão gia đột nhiên thương xuân bi thu*: “Ta đã tám mươi tuổi! Cứ mãi đợi một người sao? Ban đầu nghĩ gặp được chắt trai rất dễ dàng, kết quả cháu dâu đều không có dễ như vậy.”
* thương xuân bi thu: thành ngữ TQ chỉ sự lo âu, buồn bã.Do sự thay đổi theo mùa, cảnh gây ra đau buồn
Thiên Tuyết vội vàng trấn an ông: “Ông nội còn rất khỏe mạnh. Ông nội sang năm tám mươi, là thọ nha! Nghe ông bà ta nói chúc thọ là chúc chín không chúc mười, nhà chúng ta năm nay có phải làm một cái hay không?”
Uyển Tình nhíu mi, bọn họ sao thảo luận chuyện lập nghiệp sự đến chỗ mình đây? Lúc trước thảo luận hôn nhân đại sự, lúc này rất tốt, thảo luận sinh nhật của ông.
Thiên Tuyết nhắc tới, Mục Thiên Thành cũng kinh ngạc.
Mục Thiên Dương nói: “Việc này trong lòng anh đã biết, bất quá còn phải xem ý tứ của ông nội.”
Mục lão gia khoát tay: “Chúc chín không chúc mười đây là vì chúc theo tuổi ta (tuổi theo lịch âm), ông vốn chính là tuổi ta, sang năm lại làm.”
Ngô Nhã nói: “Nói chuyện khác đi, những thứ này là chuyện nhà chúng ta, Uyển Tình nghe nhàm chán.”
Uyển Tình nở một nụ cười, lập tức không biết nên nói cái gì cho tốt. Nói “Không quan hệ, các người tiếp tục tán gẫu?” Cô đến do thám chuyện riêng tư nhà giàu à! Nói “Đúng đúng, tôi thật nhàm chán?” Vậy cô cũng quá không hiểu chuyện!
Trầm mặc chốc lát, tất cả mọi người không biết tán gẫu cái gì. Uyển Tình nói: “Con không sai biệt lắm cần phải trở về.”
Thiên Tuyết liếc mắt nhìn người lớn một cái, lôi kéo cô: “Ăn cơm tối rồi đi.”
“Vậy quá muộn, còn muốn trở về cho mẹ tớ làm cơm chiều.”
“Được rồi, mình tiễn cậu.”
Uyển Tình nói lời từ biệt với người lớn, Ngô Nhã giả bộ giữ lại một chút, để Thiên Tuyết tự mình đi tiễn cô. Hai người vừa ra khỏi cửa, Ngô Nhã liền oán giận với Mục lão gia: “Cha, Thiên Tuyết đã lớn, không thể tùy tiện theo nó.”
“Nó làm sao vậy?” Mục lão gia hỏi.
Ngô Nhã do dự một chút, khó khăn nói: “Uyển Tình là họ Đinh, người xem chị của con bé cái dạng gì? Cho dù bản thân cô tốt, có gia đình như vậy, cũng không thể lưu lại bên người Thiên Tuyết! Bản thân Thiên Tuyết sẽ không tốt, sang năm đã hai mươi, hôm kia con nói với nó, để cho con bé kia đi tham gia vài cái yến hội, con bé đó cũng không đi!”
“Nó muốn im lặng học vài năm, theo nó đi!”
“Đối với chúng ta không phải nhượng bộ sao? Phải làm người thường, ở trường học làm là được, tại sao lúc xã giao có thể bỏ? Đỗ gia kia là bạn học của nó, hai người bọn họ vẫn tranh đấu gay gắt, người ta đến nước Mĩ học, đã lên kế hoạch đánh vào vòng thượng lưu Manhattan, một lần nghỉ lại về nước, hiện tại người nào không biết cô? Nhưng Thiên Tuyết ngược lại, lần trước lộ diện là sinh nhật17 tuổi, cũng không phải chính thứ, hiện nay sợ không có vài người nhận thức cô!”
Mục lão gia đã có chút mất hứng: “Ta không nghĩ tới để nó gả quá cao, có thể đối tốt với nó là được! Nhà chúng ta không thiếu cái gì, có thể thương nó cả đời, nữ cao nam thấp không khó! Quen biết theo chúng ta, không quen được vài người tốt, gả đi chỉ có thể bị khinh bỉ!”
Ngô Nhã cứng lại, bà rốt cuộc vẫn là hi vọng gả con gái vào chỗ tốt. Nam nhân người nào không ít tật xấu? Huống chi vẫn là nam nhân có tiền! Không quá phận là được!
Nghĩ nghĩ, việc này cũng không xác định. Cái tính tình kia của Thiên Dương, không chừng ngày nào đó đã bắt Thiên Tuyết đi đám hỏi, đến lúc đó ai phản đối cũng không được!
Trong lòng Ngô Nhã buông lỏng, lại nhìn Mục lão gia: “Cha là thật tâm thương nó, có cha nói như vậy, con cũng yên tâm, con cũng hi vọng nó thật vui vẻ cả đời. Nhưng nó thật không thể giao du với Uyển Tình nữa, nếu như bị người ta biết, điều tra thêm ra thân phận của Uyển Tình, đến lúc đó chính là một núi gièm pha! Đinh Thải Nghiên náo loạn chuyện kia, cũng không phải là chuyện đùa, bằng không cũng sẽ không đi nhảy lầu!”
Mục lão gia hít sâu một hơi: “Chuyện này cô cũng đừng quản! Nó và Uyển Tình tốt lắm cô lo lắng rồi, cô quản nhà ta còn lo lắng sao!”
“Con……” Ngô Nhã cứng lại, ngực rét run.
Mục lão gia liếc cô một cái: “Cô an phận chút, đừng đi vạch trần thân phận của Uyển Tình cho truyền thông! Cô cũng nhìn thấy Thiên Tuyết và đứa bé ấy bạn bè như thế nào, đến lúc đó không cần người khác tra đến người Thiên Tuyết, Thiên Tuyết cũng sẽ tự mình nhảy ra, đó là cô muốn?”
“……”
“Đừng tưởng rằng chuyện hồ đồ năm đó cô làm mọi người đã quên! Hiện tại mọi người cho Thiên Dương mặt mũi, cũng không còn cơ hội nhắc tới, cô cho bọn họ cơ hội, xem bọn nó cắn cô hay không?!”
Ngô Nhã lạnh lẽo cả người, thoáng chốc muốn tìm cái hố chui vào. Cư nhiên trước mặt người dưới nói bà, còn lấy chuyện năm đó……
Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành cũng chưa nói chuyện, thực rõ ràng cũng biết qua lại. Mười mấy năm qua, hai người đều tôn kính bà trên mặt, giống như không biết sự kiện kia.
Bà nở một nụ cười, biểu tình khó coi, thiếu chút nữa da bị nẻ. Thiên Tuyết từ bên ngoài tiến vào, bà vội vàng đứng dậy: “Con đi xem cơm chiều chuẩn bị cái gì.”
Thiên Tuyết không biết lịch sử đen của bà, quyết không thể để Thiên Tuyết thây dị thường của bà! Khác ba người cũng có nhất trí nhận thức này.
Thiên Tuyết vào cửa, Mục lão gia hỏi: “Nhanh như vậy đã đưa về nhà?”
“Không đâu, đưa đến trạm xe điện ngầm. Uyển Tình không cho cháu đưa cậu ấy về nhà, sợ bị người quen thấy, mẹ cậu ấy không biết thân phận của con.” Thiên Tuyết ngồi xuống, ăn bánh bích quy, “Các người làm sao vậy? Chơi đùa không vui đúng không? Lấy bài lấy bài, đến đánh bài!”
“Em không có khả năng làm chút chuyện đứng đắn?” Mục Thiên Dương nói.
“Cái gì mới là chuyện đứng đắn? Lễ mừng năm mới không phải là chơi sao?” Thiên Tuyết lấy bài ra, giao cho Mục Thiên Thành, “Tắm một chút, em muốn nhìn bàn tay mây mưa bất thường kia của anh ~”
Mục Thiên Thành bởi vì quan hệ nghề nghiệp, cái gì đều phải học một chút, đánh bạc vẫn coi như tinh thông, xào bài tú-lơ-khơ giống như trong phim cũng không có vấn đề! Vì dụ em gái vui vẻ, anh quyết đoán cầm lấy bài biểu diễn! Ào ào xôn xao —— ào ào xôn xao ——
Mục Thiên Dương nhìn bọn họ, không hiểu sao cảm thấy đau đầu, hỏi Thiên tuyết: “Mẹ nói cho em đi tham gia yến hội?”
Thiên Tuyết trừng lớn mắt: “Không đi!”
Mục Thiên Dương hừ lạnh một tiếng: “Mấy ngày nay em qua thật là vui……” Trong giọng nói tràn đầyuy hiếp.
Thiên Tuyết lập tức nói: “Ngày mai em liền im lặng, sách em mượn từ trường học còn chưa xem hết đấy? Ngày mai em bắt đầu đọc sách, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm!” Chậc, không phải là cười anh mua băng cho Uyển Tình sao? Anh dám đi mua, còn sợ người khác nói à?
Thiên Tuyết hơi trầm ngâm, vuốt cằm suy tư: cô cần nói cho anh biết đó là hành vi của nam nhân tốt hay không?
Chương 288: Bị hố
Mục Thiên Thành lấy bài gõ vào đầu cô: “Nghĩ cái gì vậy hả? Bộ dạng thật bỉ ổi…….”
“Anh mới bỉ ổi!”
Mục lão gia bỗng nhiên nói: “Cháu tuy rằng còn nhỏ, nhưng có một số việc phải biết kế hoạch chút, cháu không muốn tham gia bữa tiệc, làm sao biết người nọ người kia, làm sao biết tính cách của họ? Ông xã sau này của cháu, nếu không có gì bất thường thì chính là người giữa bọn họ.”
“Hừ! Những người con nhà giàu đó.” Thiên Tuyết khinh thường.
“Hai anh trai của cháu không phải rất tốt sao?”
Thiên Tuyết ôm lấy ông, làm nũng nói: “Đó là do ông dạy bảo rất tốt. Ông nội, ông không nên ép cháu đi, cháu không thích. Ông yên tâm, cháu có hỏa nhãn kim tinh, nhất định sẽ chọn được một cháu rể thật tốt cho ông xem!”
Mục lão gia không nhịn được nhéo mũi của cô: “Không biết xấu hổ!”
Sau bữa cơm chiều, ba người đàn ông đến thư phòng thảo luận chuyện của công ty, Mục Thiên Dương bảo ngày mai muốn đến nước Mĩ.
Mục Thiên Thành lập tức đau khổ. Văn Sâm cũng muốn đến nước Mĩ! Anh thật vất vả mới được nghỉ ngơi, vì sao hai người lại phải tách ra.
Anh dùng ánh mắt nai con nhìn Mục Thiên Dương: “Anh, để em đi thay anh đi! Em quyết định lui tới công ty, giúp anh chia sẻ gánh nặng, bắt đầu từ bây giờ luyện tập!”
Mục Thiên Dương nói: “Đi cũng được, nhưng em vừa mới lên tay, một người khẳng định không được.”
“Đúng!” Cho nên để Văn Sâm đi với anh là tốt nhất, năng lực của Văn Sâm tốt lắm.
“Để cho người có năng lực đưa em đi.”
“Đúng!!” Chính là Văn Sâm.
“Người khác thì anh không yên tâm. Em là bộ đội hàng không, mọi người nhất định sẽ không phục, làm khó dễ em còn không kịp, làm sao có thể giúp em được? Mà chuyện này cũng không nhỏ, nếu không anh cũng sẽ không quyết định tự mình đi một chuyến……”
“Qúa đúng!!!” Mau để cho anh và Văn Sâm song túc song phi đi, Văn Sâm sẽ không làm khó anh!
“Cho nên anh quyết định tự mình mang em đi.”
“A –” Văn Sâm đâu?
“Đúng lúc có thể để Văn Sâm ở lại trong nước, năng lực của những người khác không bằng cậu ta, anh còn thật không yên tâm……” Mục Thiên Dương còn độc ác vỗ lên bả vai cậu: “Đi chuẩn bị đồ đạc đi, ngày mai cùng tiến lên máy bay.”
“A a a – -“Mục Thiên Thành nghĩ muốn bóp chết anh ta, nhưng trước mặt Mục lão gia lại không dám, chỉ có thể giơ nắm tay nện lên ngực mình, trông rất giống con tinh tinh.
Mục lão gia kinh ngạc: “Cháu làm sao vậy?”
“Không sao ạ.” Mục Thiên Thành tỉnh táo lại: “Cháu hơi xúc động, không ngờ anh trai lại tự mình mang cháu đi….. Cháu rất vui! Cháu đi chuẩn bị hành lý!” Quay đầu, căm giận rời đi! Mục Thiên Dương, anh là cái đồ biến thái a a a a – –
Trong lòng Mục Thiên Dương hừ lạnh một tiếng, muốn tách hai ngươi ra! Ai bảo anh đang khó chịu! Điều thứ nhất khăn quàng cổ không phải cho anh, còn muốn ngăn hai bên, ai cũng đừng hòng yêu!
Nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt anh có chút hung ác, trong lòng Mục lão gia hoảng hốt, nghĩ rằng cái ánh mắt như nhìn kẻ thù giết cha này là sao?
Mục Thiên Dương hừ một tiếng chua lè: “Khăn quàng cổ rất ấm?”
Mục lão gia lặng đi một lúc mới kịp phản ứng, thầm nghĩ cháu nội thật sự rất đáng yêu! Sau đó chính ông cũng có bộ dạng đáng yêu chạy đi, cầm lấy khăn quàng cổ bao quanh cổ, dương dương đắc ý đi tới.
Mục Thiên Dương cắn chặt răng, nếu đây không phải là ông nội anh, trực tiếp lấy đi!
Mục lão gia ngồi xuống, sửa sang lại khăn quàng cổ (Mục Thiên Dương hoài nghi ông là cố ý): “Ở thành phố C thì cháu và Uyển Tình thường xuyên gặp mặt?”
“Vâng.”
Biểu tình trên mặt Mục lão gia có chút tinh quái: “Cô bé thường xuyên qua đêm ở chỗ cháu?”
Mục Thiên Dương nhíu mày: “Có vấn đề?”
Mục lão gia lập tức bị hù đứng lên: “Cô bé vẫn còn nhỏ, về sau không cho phép!”
Mục Thiên Dương:……
“Cô bé còn đang tuổi đọc sách! Cháu không nhẫn nhịn được à?”
“Sang năm sang Pháp kết hôn.”
“Xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
“Có thể xảy ra chuyện gì?”
Mục lão gia muốn đánh anh, mà ông cũng đã làm vậy, giơ cây gậy lên liền đánh: “Cháu là đang hại người đó! Cháu luôn miệng nói muốn kết hôn chăm sóc cho bà xã, cháu đối với bà xã của mình như vậy sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện, làm sao cô bé nhìn mặt người khác?!”
Mục Thiên Dương rất hiếu thuận, ông nội đánh, anh chịu đựng, dù sao cũng chỉ ba năm cái, đau một chút không sao. Nhưng hôm nay Mục lão gia bị một chiếc khăn hối lộ, đánh anh bảy tám cái còn chưa dừng tay, anh đành phải cố gắng né tránh.
“Cháu còn dám chạy!”
“Chờ cháu giao hết việc cho Thiên Thành xử lý sẽ không chạy nữa!” Hiện tại bị ông đánh cho tàn phế, công ty sẽ không có người quản lý!”
“Cháu – -“Mục lão gia buông cây gậy xuống, chỉ vào anh: “Thật không biết nên nói như thế nào với cháu!”
Mục Thiên Dương cười: “Ông thương cô ấy hơn thương cháu, cháu rất vui.”
Mục lão gia lườm anh một cái: “Cháu biết tiết chế một chút cho ông!”
“…….” Chẳng lẽ ông cũng biết đông y?
“Nếu trước khi tốt nghiệp mà có con, ông sẽ đánh chết cháu!”
Rốt cuộc ai mới là cháu nội của ông? Mục Thiên Dương không biết Mục lão gia lo lắng cái gì, nhưng anh cũng chuẩn bị trước khi tốt nghiệp làm cho Uyển Tình có thai, nếu không Uyển Tình còn muốn đi ra ngoài làm việc. Có đứa nhỏ, cũng không cần làm việc, hừ hừ hừ……
“Hiện tại sinh viên cũng có thể kết hôn.” Mục Thiên Dương nói: “Không phải ông rất mong có chắt sau?”
Mục lão gia ngẩn ra, có chắt cũng là mong ước của ông, gia đình hòa thuận cũng là mong ước của ông. Ông nhìn Mục Thiên Dương: “Không cho dính vào, phải bàn bạc với Uyển Tình!”
“Vâng ạ.”
Ông Mục nghĩ đến ngày mai anh còn phải lên máy bay, khoát tay: “Đi nghỉ ngơi đi, tên Thiên Thành kia, làm sao đột nhiên lại muốn vào công ty? Nhất định là có nhiệm vụ ở bên kia, cháu dặn dò nó vài câu, đừng quá liều mạng!”
“Vâng.” Mục Thiên Dương cười thầm, không phải có nhiệm vụ ở bên kia, mà là có Văn Sâm ở bên kia.
Mục Thiên Dương dẫn theo một gã trợ lý và Mục Thiên Dương đi Newyork, sau khi xuống máy bay, mấy người tiến vào khách sạn như dự định. Chờ khi Mục Thiên Dương nghỉ ngơi xong đi ra, mới biết: Mục Thiên Thành đã quay về nước!
Mục Thiên Dương đã sớm biết cho nên cũng chỉ lắc đầu.
Một giờ sau, Văn Sâm đã ở trước khách sạn….
Mục Thiên Dương vỗ vai cậu ta: ” Thiên Thành quay lưng với tôi về nước tìm cậu, ai…. Chỉ số thông minh!”
Văn Sâm: Là do anh quá âm hiểm!
Mục Thiên Thành quay về nước, tới công ty tìm người, bí thư Hàn nói: “Tổng giám đốc phái trợ lý Văn đi công ty ở thành phố C!”
Mục Thiên Thành không thở gấp, lại chạy tới thành phố C, đại bộ phận mọi người ở Thành phố C bên kia không biết Văn Sâm, cũng không thể cho anh tin tức xác thực. Chờ đến lúc cậu bắt được A Thành, A Thành nói: “Trợ lý Văn đi bàn chuyện hợp đồng ở nơi nào đó…..”
Amen, tôi là bị tổng giám đốc đe dọa.
Mục Thiên Thành lại tiếp tục chạy….
Chạy tới chạy lui, lại không tìm thấy người đâu. Cậu cảm thấy mình đang bị đùa giỡn, lại bay đến thành phố C. Thiên Tuyết và Uyển Tình đã đến trường học, cậu quyết định đi tìm các cô. Gọi điện thoại cho Thiên Tuyết, Thiên Tuyết nghi hoặc: “Anh không phải đi Newyork? Nhanh như vậy đã trở lại?”
“Một mình anh trở về! Em đang ở đâu? Anh có việc cần tìm chị dâu nhỏ!” Hiện tại chỉ có thể xin chị dâu nhỏ giúp đỡ, anh ấy rõ ràng là hố mình! Cậu thật muốn bay sang bên đó đánh cho anh ấy một trận, nhưng lại không dám.
Không tiện gặp ở bên ngoài, Thiên Tuyết nói địa chỉ.