Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 243: Tiểu biệt thắng tân hôn (H)

Thiên Tuyết lập tức bỏ lại bọn họ chạy về phía bàn ăn.

Khi ăn cơm, Mục Thiên Dương thấy cô cơ hồ ăn như sói đói, nhịn không được nhíu mày: “Các em là tập huấn hay là lao động khổ sai?”May mà chỉ là ăn nhanh, cũng không có thô lỗ, bằng không nhất định quăng cô đi học lễ nghi gia giáo vài năm!

Thiên Tuyết hừ một tiếng, tiếp tục cắn ăn một miếng lớn, không để ý tới hắn.

Hắn nhìn thoáng qua cách ăn chậm nhai kỹ của Uyển Tình, nói: “Anh tin tưởng, không quan hệ với tập huấn, là thân mình có vấn đề.”

Thiên Tuyết dừng một chút, thở phì phò nói: “ Thật muốn đánh vào mặt anh!”

Mục Thiên Dương hí mắt: “Có bản lĩnh em liền đánh!”

Thiên Tuyết dừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Em không dám.”

Ăn ăn, di động Uyển Tình vang lên. Cô vội vàng đứng dậy: “Có thể là mẹ em.” Cầm lấy di động, lại phát hiện là Quản Hạo Nhiên. Cô cả kinh, vụng trộm liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái, chạy đến ban công nhận điện thoại.

“Alo?”

“Uyển Tình, em tập huấn đã trở lại?”

“Ừ…..Anh làm sao mà biết?” Uyển Tình hạ giọng, rất sợ bị Mục Thiên Dương nghe được.

“Nhìn thấy rất nhiều người mặc quân phục, đoán chắc là các em.” Quản Hạo Nhiên cười, “Ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn cơm chiều à?”

“Em…… Em ăn rồi, em và bạn học ra ngoài ăn.”

Quản Hạo Nhiên sửng sốt: “Phải không? Vậy không quấy rầy em, Tối nay anh lại gọi điện thoại cho em.”

“Có, có việc sao?” Uyển Tình cả kinh, “Hiện tại anh nói đi.” Còn gọi, thật sợ Mục Thiên Dương không phát hiện à!

“Là chuyện mua máy tính. Em vừa tập huấn xong, muốn để hai ngày nữa nói hay không.”

“Em…..Em nghĩ ngơi trước hai ngày đi.” Uyển Tình nói, “Cứ như vậy, em cúp trước.”

Không đợi hắn trả lời, cô liền tắt điện thoại, trở lại bàn cơm. Mục Thiên Dương gắp cho cô miếng thịt, cô vội vàng nói: “Cám ơn.”

“Mẹ em nói cái gì?”

“Ách……Mẹ hỏi có phải tập huấn xong rồi hay không.”

“Ừ…..” Mục Thiên Dương lên tiếng, không hỏi lại. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Cơm nước xong, nghỉ ngơi ở phòng khách nửa tiếng, Thiên Tuyết liền ôm lấy máy tính trở về phòng.

Mục Thiên Dương đang tắm rửa, cô hơi co quắp thay áo ngủ. Khi hắn đi ra, chỉ thấy cô mặc đơn giản ngồi trước máy tính.Váy trong suốt, có thể thấy màu sắc nội y phía dưới, mà ở trên như……….Không có mặc.

Nghe thấy hắn đi tới, cô dứng phắt lên: “Em đi súc miệng.” Sau đó vọt vào tolet giống như trốn.

Mục Thiên Dương cười, xoa xoa tóc ngồi xuống.

Qua mười phút sau, Uyển Tình mới đi ra. Hắn duỗi tay ra từ phía sau: “Lại đây.”

Uyển Tình chậm rãi bước qua, bị hắn ôm lên đùi. Hắn lập tức cúi đầu hôn cô, hai tay chạy loạn trên người cô. Lâu như vậy không chạm vào cô, hắn muốn chết rồi!

Cách váy ngủ hắn hôn hồng mai trước ngực cô, một bàn tay trêu chọc ở dưới: “Bảo bối…………Nhanh lên chuẩn bị tốt cho anh!”

Uyển Tình giật mình một cái, thân mình hơi hơi phát run.

Cảm giác cô động tình, hắn nhanh tay kéo khăn tắm của mình và nội y của cô xuống, không biết từ nơi nào đó lấy mũ ra đeo vào, sau đó nâng thắt lưng của cô lên: “Ngồi xuống…………”

Uyển Tình nghe lời ngồi xuống, cảm giác hắn chậm rãi lấp đầy mình, rên rỉ thở dốc: “Thiên Dương…..”

“Ngoan, chính là như vậy.” Hắn tích nghe cô gọi tên mình, “Bảo bối.”

“Thiên Dương…….” Uyển Tình nghe lời kêu, càng không ngừng gọi tên của hắn.

Hắn gần như điên cuồng mà đòi lấy, hết ngồi rồi đứng, hết đứng rồi nằm, từ trên bàn rồi tới trên giường………… Thẳng đến khi rốt cuộc cô thừa nhận không được, khóc cầu xin tha thứ.

Ngày hôm sau, hắn chờ tới khi cô tự nhiên tỉnh lại, sau đó mới tiếp tục áp bức.

Khi ăn cơm trưa, Uyển Tình hoàn toàn không có khí lực đứng lên. Hắn mang cơm đến trước giường, tự mình cho cô ăn. Cơm nước xong, cho cô nghỉ ngơi hai tiếng, lại làm một lần. Sau làm xong, hắn đi tắm sạch sẽ, vừa thay quần áo vừa nói: “Anh đi họp một chút, em hãy ngủ thật tốt.”

Uyển Tình rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, muốn đứng lên, nhưng hoàn tòan không có khí lực, chỉ có thể tiếp tục nằm. Khi ăn chiều, vẫn không có khí lực rời giường. Mục Thiên Dương tiếp tục đến cho cô ăn, cô trần như nhộng bọc chăn, thật cẩn thận nói: “Đêm nay cũng không thể được…….”

Hắn liếc nhìn cô, hôn một cái ở mũi cô: “Anh cũng muốn cho em nghĩ ngơi, nhưng mà cảm thấy không đủ.” Mỗi lần chạm vào cô, đều có một loại ý tưởng là triền miên với cô, vẩn muốn kết hợp cùng cô một chỗ……

Uyển Tình nghe xong không nói lời nào. Nghĩ rằng cô mệt như vậy, nếu hắn làm, cô cũng không có biện pháp đáp lại hắn.

Mục thiên Dương bỏ chén xuống, xoa xoa miệng của cô: “Về sau liền thoải mái. Em hiểu đàn ông là loại sinh vật này, lâu lắm không được phát tiết, khẳng định sẽ muốn điên cuồng một phen.” Câu nói kia như thế nào nhỉ? Tiểu biệt thắng tân hôn! Chính là tình huống này, khụ ~

Uyển Tình nhìn hắn một cái, vội vàng bỏ qua một bên.

Hắn cười, hôn lên mặt cô một cái: “Yên tâm, đêm nay bỏ qua cho em. Anh cũng không phải thần, có thể vẫn làm vậy?”

Uyển Tình đỏ mặt, mặt cơ hồ chôn vùi vào bên trong chăn.

Lại ngủ một đêm, rốt cuộc cô cũng có khí lực ra khỏi phòng. Bất quá trên người đầy vết hôn, trước đó chưa từng có! Cô bất đắc dĩ tìm áo quần dài mặc vào, lại thêm chiếc khăn lụa. Nghĩ đến ngày hôm qua cả ngày không xuất hiện, Thiên Tuyết và bà Trương chắc chắn biết đã xảy ra chuyện gì, thật muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Trong phòng khách, Thiên Tuyết đang mở máy tính xem phim, nhìn thấy cô, nhưng thật không có cười cô, trực tiếp tiếp đón cô đến cùng nhau xem.( Thiên Tuyết: Nói đùa? Lúc này làm sao có thể cười? Cô cũng không phải không muốn có tiền tiêu vặt nha!)

Hai ba ngày tiếp theo, Mục Thiên Dương quả nhiên ôn hòa rất nhiều, không có lại ép cô tới xuống giường không được.

Cô nhớ tới một sự việc, một tháng trước đã muốn nói. Vốn định thừa dịp tặng caravat nói, kết quả đã quên. Ngày đó hắn liên tục muốn nhiều lần, cô nghĩ nói khi đó là tốt nhất, cũng muốn nói, nhưng không có khí lực.

Tối nay, Mục Thiên Dương hết sức ôn nhu, cơ hồ biến thành cô muốn ngừng mà không được. Sau khi chấm dứt, Mục Thiên Dương ôm cô hôn lại hôn, tuy rằng không tính làm nữa, nhưng chính là luyến tiếc buông ra.

Uyển Tình thấy thần sắc hắn thỏa mãn, ghé vào ngực hắn: “Thiên Dương……”

“Ừ.” Mục Thiên Dương cầm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt tay lên ngực mình.

Uyển Tình há miệng thở dốc, đột nhiên không dám nói. Hắn đã buông tha cô rất nhiều lần, không thể được một thước lại đòi thêm một trượng. Bằng không, ngay cả cái có được ở hiện tại cũng bị đoạt đi. Tim cô vẫn nhảy bang bang, hít vào một hơi, ghé vào ngực hắn không nói lời nào.

“Làm sao vậy?” Mục Thiên Dương đẩy đẩy tóc cô, “Có việc nói với anh?”

“Không có việc gì…….”

“Nói, nói nhanh, cái gì anh cũng đáp ứng em.” Chỉ cần cô nguyện ý nói, cái gì hắn không đáp ứng? Hắn yêu cầu xa vời, cũng bất quá là có một ngày cô đối với mình chính là muốn gì được nấy.

Uyển Tình ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn; “Vậy…..Anh không đồng ý cũng không được tức giận.”

“Không tức giận.” Hắn cười, trong lòng có một chút chua sót. Làm nhiều như vậy, cô vẫn không có chút cảm giác gì sao? Có lẽ, cô có cảm giác, chỉ là không tự tin.

Chương 244: Chủ động toàn bộ hành trình

Uyển Tình nghe xong câu cam đoan của hắn, rốt cuộc nói: “Là như vầy: Hiện tại mới năm thứ nhất, lại vừa khai giảng, nếu mỗi ngày em đều qua đêm ở bên ngoài, khẳng định sẽ làm người ta nghi ngờ………..”

Mục Thiên Dương quay đầu nhìn cô, bỗng nhiên cô không lên tiếng, không dám nói.

“Em muốn như thế nào?”

“Em….. Em không biết như thế nào……”Cô chính là chỉ có vấn đề nan giài này thôi, thật sự không nghĩ tới phải giải quyết như thế nào. Dù sao, hắn đồng ý, tự nhiên sẽ đưa ra một phương án giải quyết thuận tiện. Thấy hắn không nói lời nào, cô vội vàng nói, “Thôi, quên đi! Không có việc gì! Anh đừng tức giận……Anh đã nói không tức giận.”

“Anh đã tức giận.” Mục Thiên Dương bỗng nhiên giận dữ.

Uyễn Tình ngẩn ra, câm như hến.

Mục Thiên Dương bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, ngủ!”

“Ừ……” Uyển Tình nhẹ nhàng lên tiếng, nằm xuống bên cạnh hắn.

Hắn xoay người ôm lấy cô, hôn trên vai cô vài cái: “Anh sẽ suy nghĩ một chút……”

Uyển Tình vừa động, xoay người đối diện mặt hắn, mặt chôn ở ngực hắn, nức nở nói: “Cám ơn…..”

“Anh không thích hai chữ này, về sau không được nói!”

Uyển Tình cứng lại, không dám phát ra âm thanh nữa.

Ngày hôm sau Uyển Tình nhận được điện thoại của Quản Hạo Nhiên, hỏi cô khi nào thi đi mua máy tính. Uyển Tình dừng một chút, vừa lật lịch trên bàn, Quốc khánh được nghỉ dài hạn nhưng đã qua hơn phân nữa. Cô nhớ tới buổi sáng nghe Mục Thiên Dương nói chuyện điện thoại, giống như ngày mai hắn có việc, đã nói: “Ngày mai đi.”

“Tốt lắm, ngày mai buổi sáng chín giờ, anh chờ em dưới lầu.” Quản Hạo Nhiên nói, “Hiện tại em ở đâu? Cùng nhau đi ăn cơm trưa à. Em tập huấn xong rồi mà còn chưa thấy được em, dì còn gọi điện thoại hỏi anh.”

“Ách……Ngày mai đi, em và Thiên Tuyết ở bên ngoài, đoán chừng buổi chiều mới trở về.”

“Các em đi chơi?”

“Đúng vậy, Thành phố C rất tốt để đi dạo.”

“Cẩn thận đừng lạc đường.”

“Ừ.”

Tắt điện thoại Uyển Tình lập tức đi tìm Thiên Tuyết. Thiên Tuyết nghe xong, không nói gì nhìn cô: “Cậu với anh ta đi mua máy tính? Cậu thật sự sợ anh mình không biết à?”

“Tớ còn phải ăn nói với mẹ tớ……” Uyển Tình phiền chán thở dài, “Bằng không có thể như thế nào? Hắn cũng không phải người ngốc! Ngày đó hắn còn nói cậu có khí chất quý tộc, khẳng định đoán được cậu sinh ra trong gia đình bất phàm!”

Thiên Tuyết mới không sợ bị người đoán được, chỉ quan tâm: “Ngày nào đó? Cậu dẫn mình theo để gặp mặt hắn? Cậu tin mình nói với anh mình hay không!”

“Nhỏ giọng ngỏ giọng…….”May mà bà Trương không có ở đây, bằng không cậu không cáo trạng, thì bà Trương cũng có khả năng cáo trạng. “Là thời điểm mẹ tớ ở đây, thời điểm lúc chúng ta đi chơi! Tớ không gặp lén hắn.”

“Gọi điện thoại nói!”

“Tớ cũng không gọi cho hắn.” Uyển Tình thở dài, hôm nay Thiên Tuyết sao chịu động não như vậy?

Thiên Tuyết khẽ cắn môi: “Không được! Không thể để hắn quấn lấy cậu! Bằng không anh mình biết được, mình đồng ý cũng không cứu được cậu! Cậu nói, hắn lớn như vậy vẫn chưa có bạn gái? Không có bạn gái, chẳng lẽ là bạn trai đi!’

“Ách…..Cậu gần đây lại đọc loại sách gì?” Như thế nào bắt đầu đến phương diện đàn ông đàn ông?

“Cậu quản mình xem sách gì!” Thiên Tuyết suy nghĩ nữa ngày, không thể nghĩ ra biện pháp, xua tay, “Được rồi, được rồi dù sau chỉ còn một năm nữa hắn sẽ tốt nghiệp.Trường học lớn như vậy, cũng không có khả năng ngày nào cũng gặp phải! Mình tạm thời giúp cậu gạt đi, chính cậu tự giác một chút, đừng để xảy ra chuyện gây ảnh hưởng đến mình!”

“Vậy ngày mai cậu đi hay không?”

“Như thế nào không đi? Không xem các người, cũng muốn ứng phó anh mình chứ? Mình không cùng ở với cậu, không phải làm cho hắn hoài nghi sao?”

“Cảm ơn!” Uyển Tình cảm kích nói.

Buổi tối Mục Thiên Dương trở về, hai người nói cho hắn ngày mai muốn đi mua máy tính. Hắn hỏi: “Muốn phái người đi theo hai em hay không?”

Thiên Tuyết xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Coi như hết! Thật sợ người khác không biết chúng em là người giàu?”

“Vậy em phải cẩn thận. Thấy không hiểu thì gọi điện thọai cho anh hoặc là Thiên Thành, miễn cho các người bị hố.”

“Yên tâm đi!” Thiên Tuyết làm tư thế Ok.

Mục Thiên Dương còn nói: “Bất quá hố cũng không sao, cùng lắm thì hỏng rồi thì mua lại.”

Thiên Tuyết: -_-

Khi ngủ, Mục Thiên Dương nói với Uyển Tình: “Ngày hôm qua em nói chuyện đó, anh có thể đồng ý với em.”

Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.

“Bất quá, em phải đồng ý với anh một yêu cầu mới được.”

“Yêu cầu gì?” Uyển Tình mờ mịt sợ hãi hỏi, chỉ sợ hắn đề ra yêu cầu quá phận.

Hắn nhìn cô, tròng mắt mờ ám đi chuyển, hình như không có ý cười: “Lại đây.”

Uyển Tình bước qua, lo sợ bất an.

Hắn cầm tay cô: “Đêm nay tùy anh?”

Uyển Tình trợn to mắt nhìn hắn, nữa ngày mới gật đầu: “Ừ.”

“Tốt! Đồng ý với em! Về sau, một tuần em ở trong này hai ngày là được, ban ngày tùy ý, nhưng đừng có một lần cũng không lại đây. Anh không nhất định phải làm cái gì, nhưng anh để ý thái độ của em.”

“Uhm!” Uyển Tình vội vàng nói.

“Về phần thời gian……Tạm thời học kỳ này. Hiện tại lá gan của sinh viên rất lớn, nói chuyện yêu đương phòng thuê ngay bên ngoài, đoán chừng sau học kỳ còn có người chyển ra bên ngoài ở, chờ thời điểm có người dọn ra ngoài, em sẽ không cần lo lắng có người nghi ngờ.”

“Ừ.”

“Vậy hiện tại tùy anh?” Mục Thiên Dương yên lặng nhìn cô, cười ra tiếng.

Uyển Tình do dự một chút hỏi: “Em có thể đến cuối tuần không?” Cuối tuần cũng không đi học, nếu có thể, liền làm rất tốt, cô hoàn toàn có thể nói đi thăm thân thích gì đó.

Biểu tình Mục Thiên Dương như suy tư, thật lâu sau trả lời: “Có thể!” Cuối tuần nếu không phài hai ngày, hắn sẽ đề lại hai ngày khác mà? Đứa ngốc này!

Uyển Tình thở ra.

Hắn hỏi: “Hiện tại có thể tùy anh chứ?”

Uyển Tình ngẩn ngơ, chậm rãi gật đầu.

Hắn cười, lôi kéo cô lùi về sau, nằm ở trên giường, ôm cô đến ngồi trên mình: “Tốt lắm! Hiện tại bắt đầu đi!”

“A?”

“Hôm nay, toàn bộ hành trình chủ động từ em!”

“Cái gì?!”

“Cho em thời gian một phút chuẩn bị, không làm được, anh sẽ thu hồi lời nói trước đó.”

Uyển Tình đứng hình. Như thế nào lại như vậy a? Cô thậm chí suy nghĩ hắn sẽ SM, tình huống dùng công cụ đều có nha,nhưng hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại để toàn bộ hành trình đều là cô chủ động a! Cô…… Cô phải làm sao bây giờ?

“Còn mười giây.”

“Em…….Em sẽ không.”

Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại: “8 giây, 7 giây…..3 giây, 2 giây, 1—- a!”

Uyển Tình ngăn chặn cái miệng của hắn, một lát sau buông ra, một bộ biểu tình cảnh cáo: “Em, em thật sự sẽ không, nếu, nếu……Anh đừng trách em.”

“Em sẽ.” Mục Thiên Dương cười nhìn cô, “ Em ngẫm lại anh đối với em như thế nào, em liền như thế với anh.”

Uyển Tình đỏ mặt lên, do dự nữa ngày, lại cúi đầu hôn hắn.

Mục Thiên Dương nẳm hưởng thụ, cảm thấy cô thật ra sức, rất là vừa lòng. Nhưng có một vấn đề, cô quá chậm, làm tâm hắn ngứa ngáy khó chịu, còn thiếu chút nữa nhịn không được áp đảo cô. Bất quá, cắn răn nhẫn nại, hắn phải cảm thụ cô chủ động!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK