Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 305: Trút giận

Thiên Tuyết gật đầu, gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương nghe thấy giọng nói của cô có điểm không phù hợp, hỏi cô tại sao, cô chẳng muốn bịa lý do, liền nói thẳng: “Không muốn về!”

Mục Thiên Dương không hờn giận: “Vé máy bay đã mua rồi, trong nhà cũng đã chuẩn bị xong, một câu em nói không muốn về là không về à?”

“Vậy anh muốn em như thế nào?”

MỤc Thiên Dương sửng sốt: “Cãi nhau với tên cọc gỗ kia rồi hả?”

“…” người ta tên là Lý Kỳ Lâm! Anh đứng lúc thì rừng cây, lúc thì cọc gỗ, tới cùng không thèm để trong lòng! Thiên Tuyết châm chọc trong lòng một phen, lại nói, dù sao cũng đã chia tay, tùy tiện đi, gọi là gỗ mục cũng không sao cả. Cô không kiên nhẫn nói: “Không liên quan gì tới anh ta!

“Làm trò! Không thành thật khai báo, anh tự mình qua đó bắt người!”

“Anh tới thì tốt rồi! Không quay về là không quay về!”

Mục Thiên Dương tức giận, lớn tiếng răn dạy, Thiên Tuyết cũng nhìn anh rống lên, hai anh em lại ầm ĩ qua chiếc điện thoại.

Uyển Tình vội vàng lấy điện thoại qua: “Thiên Dương…”

Mục Thiên Dương nghe được tiếng của cô, sặc một cái, nhẹ nhàng nói: “Anh chuẩn bị ra sân bay, em giục Thiên Tuyết đi.”

Uyển Tình nhìn thoáng qua Thiên Tuyết đang khóc, nói: “Một mình anh trở về đi.”

Mục Thiên Dương dừng lại: “Xảy ra chuyện gì?”

Uyển Tình do dự nói: “Anh yên tâm, không sao cả. Cụ thể thế nào, vẫn để tự cô ấy nói cho anh biết đi!”

Mục Thiên Dương suy nghĩ trong giây lát, đồng ý: “Giúp anh chăm sóc nó, có việc gì thì gọi điện cho anh.”

“Uhm.”

“Kia…” Mục Thiên Dương nói anh muốn cúp điện thoại, nhưng có chút không nỡ, liền nói: “Hôn anh một cái!”

Uyển Tình sửng sốt, kiên định nói: “Không!”

“Anh hôn em một cái!”

“…”

“Hô hô…” Mục Thiên Dương không hôn cô, tâm tình tốt cúp điện thoại.

Trên mặt Uyển Tình nóng ran, Thiên Tuyết uể oải không phấn chấn, hỏi: “Muốn đi dạo phố không?”

Vài giây sau, Thiên Tuyết lại vọt đứng lên: “Đi! Mình không thể tự làm tổn thương chính mình! Trong thẻ nhiều tiền như vậy, đương nhiên là thấy cái gì mua cái đó!”

Trên người cô có vài tấm thẻ, mỗi tấm đều là tiền sinh hoạt phí từng tháng chỉ có mấy trăm đồng, một tấm khác là Mục Thiên Dương và Mục lão gia làm cho cô, Mục Thiên Dương chuyển mỗi tháng cho cô một vạn, Mục lão gia cho cô hai mươi vạn, trước kia không có, đủ mười tám tuổi mới có.

Mục Thiên Dương tính một vạn đó là tiền sinh hoạt phí, Mục lão gia tính 20 vạn là tiền tiêu phí bình thường của một thiên kim tiểu thư – dù là mua quần áo, mua trang sức, hay đi xã giao với người khác, dù sao người lớn, có thể tự biết thu xếp cho bản thân rồi.

Số tiền này không nhiều, nếu cô tiêu tiền quá nhiều như trước, hoặc là muốn mua thứ gì quá quý giá, lại chỉ có thể tìm Mục Thiên Dương đòi tiền.

Cô từng quyết định không tiêu gì khi lên đại học, cũng không ra ngoài xã giao suốt bốn năm, bốn năm này có thể tích góp được chừng trăm vạn. Nếu cô cân nhắc đến lãi đẻ ra, còn có thể lời được chút tiền.

Chờ cô tốt nghiệp, Mục Thiên Dương và ông nội còn quyết định lại một lần nữa, vẫn chu cấp cho cô hàng tháng, đến khi cô kết hôn mới thôi. Nhưng không có nghĩa là sau khi cô kết hôn thì sẽ không có tiền, mà là càng thêm. Mục Thiên Dương và ông nội đã chuẩn bị bất động sản, động sản và cổ phiếu cho cô làm của hồi môn – – nếu cô gả đi trễ, vài năm này để lại cho Mục Thiên Dương còn có thể lời thêm ít tiền, đến lúc đó còn có thể gia tăng. Mà trong di chúc của ông nội còn có một phần của cô.

Dù sao cô cũng đã có gia tài vững chắc.

Lúc này cô muốn lấy ra, chỉ sợ mọi người nói là cô trộm được, nhặt được… tóm lại không phải của cô! Cho dù là thế, cũng không phải của nhà cô.

Thiên Tuyết và Uyển Tình lao ra cổng trường, đúng là thấy cái gì mua cái đó, không mua loạn, nhưng đều là đồ các cô dùng được vào việc gì đó. Nhưng bên ngoài trường học, thì có gì, đi suốt 3 tiếng đồng hô, còn chưa tiêu hết một vạn.

Uyển Tình bất động, trên tay cô đều là váy của Thiên Tuyết: “Tớ đói rồi, tìm chỗ ăn cơm đi!”

“Ăn gì?”

“Cậu chọn đi!” Uyển Tình cẩn thận nhìn cô, không biết tâm tình của cô đã tốt lên chưa.

Thiên Tuyết nghĩ ngợi: “Món thịt hầmđi, phía dưới kia, nghe nói không tồi.”

“Ừ, hiếm có.” Nghe nói tùy tiện gọi hai món đồ ăn đã hơn năm mươi đồng, đối với mấy món ăn trong trường học đầy đủ mặn chay còn chưa đến năm đồng mà nói, đúng là rất đắt.

“Là nó rồi!” Thiên Tuyết hôm nay muốn phát giận, loại nào đắt liền ăn.

Kết quả thịt hầmvẫn không đắt, cô cầm thực đơn, còn tưởng rằng mình sắp được mua sắm thả ga. Lật qua lật lại một lúc lâu, quyết đoán chọn lựa năm món đắt nhất.

Uyển Tình đang dùng trà, thiếu chút nữa là uống.

Chắc chắn là ăn không hết năm món đó, thế nhưng người thất tình là lớn nhất, năm món thì năm món.

Sau khi gọi xong đồ ăn, Thiên Tuyết chống cằm ngồi ngây ngốc một lúc, hỏi Uyển Tình: “Muốn uống rượu không?”

“Không được!” Dưới tình thế cấp bách, Uyển Tình nhanh chóng phản đối: “Cậu mà dám tớ sẽ nói cho anh cậu biết!”

Thiên Tuyết bĩu môi, cô chỉ khó chịu mà thôi, cũng không muốn làm hại chính mình. Vì đàn ông mà uống rượu đến ói ra mặt xanh mặt vàng, bị người ta biết, còn tưởng anh ta rất quan trọng! Đến lúc đó mặt ngoài mặt trong đều không còn, không có lời nào để nói! Rõ ràng là hình tượng của cô đang rất lớn, phút chốc có thể trở thành lưu manh!

Nghĩ tới đây, tâm tình của cô mở rộng trong sáng hơn, quay đầu kêu to: “Phục vụ, mang rượu tới!”

“Phốc!” Đúng lúc Uyển Tình quay đầu, phun trà vào trong thùng rác.

“Đây là chúc mừng.” Thiên Tuyết đắc ý nói, nhìn một đống túi lớn ở trên bàn, tâm đang nhỏ máu: “Một lát nữa, chúng ta đi trả lại hàng đi, mua nhiều quá!”

“Khụ khụ…” Uyển Tình ho một lúc lâu: “Chín giờ, cơm nước xong thì những cửa hàng đó cũng đóng cửa rồi.”

“Ngày mai mình đi!”

Thiên Tuyết nói, không sao cả.

Uyển Tình thấy người phục vụ cầm một chai bia qua, vội vàng phất tay: “Không cần! Không cần!”

Người phục vụ sửng sốt, khó xử nói: “Đã mở rồi!”

Thiên Tuyết với tay lấy: “Tôi cần, cảm ơn!”

Sau đó cùng Uyển Tình vừa uống vừa ăn đậu phộng rang, mỗi người uống hơn nửa chén, đậu phộng cũng ăn một đĩa, đồ ăn mới được mang đến. Vị bia không thích lắm, Thiên Tuyết không uống tiếp nữa, trực tiếp dùng bữa.

Uyển Tình không quen chỉ ăn mỗi thức ăn, gọi người phục vụ mang cơm lên.

Hương vị trong nồi đất rất ngon, Thiên Tuyết vừa ăn vừa nói: “Học kỳ này lấy được học bổng, sẽ mời Lý Ức và Liễu Y Y ăn cái này.” Lần trước mời các cô ấy ăn cơm tây, là Lý Ức nhìn thấy địa chỉ ở trên mạng, tổng cộng hết hai trăm, vẫn là cô và Uyển Tình chia đều.

Uyển Tình gật đầu: “Nếu tớ không lấy được, thì chỉ có mình cậu mời thôi.”

“Biết đùa, thành tích của cậu tốt hơn mình!”

“Học kỳ trước cậu tốt hơn, cái này mình không cần lắm, chỉ cần có thể thuận lợi tốt nghiệp là được.”

Hai người ăn mãi, mấy món này thật sự là không ăn được hết. Nhưng đã gọi rồi, thì không ăn hết cũng phải trả tiền đầy đủ! Thiên Tuyết đang nghĩ đến chuyện đóng gói mang về, đột nhiên nghe thấy đằng sau truyền đến âm thanh quen thuộc, không nhịn được ngẩng đầu lên.

Chương 306: Dấu môi son

Nhà ăn này các cô chưa từng tới, bất quá nghe đàn chị đề cập qua rất nổi danh, ngay cả tiết mục tìm kiếm mỹ thực của đài truyền hình đều có giới thiệu. Xem trong quán chỉ có bốn năm cái bàn, các cô còn cảm thấy đương nhiên: ăn gì đó ngon cần coi trọng chất lượng, không coi trọng số lượng, càng ít mới càng làm cho người ta muốn ăn. Lại không biết mặt sau có chốn bồng lai khác, còn có phòng nhỏ trên lầu, cũng không chỉ bốn năm mươi cái cái bàn.

Người đi ra từ phía sau ra, chính là đám người Lý Kỳ Lâm ăn cơm xong ở trên lầu xuống dưới.
a
Lý Kỳ Lâm thấy cô, bước chân dừng một chút, sau đó ánh mắt quỷ dị đảo qua bàn các cô —— hai người năm món ăn, thật xa xỉ! Lại đảo qua này mua sắm túi, môi một trận run run, quay đầu bước đi.

Nét mặt những người khác cũng thực phức tạp, đảo qua cái túi này, ánh mắt trở nên rất nhẹ.

Thiên Tuyết ném đũa, hỏi Uyển Tình: “Mình ăn no, còn cậu?”

“Ăn no.” Uyển Tình gật đầu, vừa dùng khăn tay lau miệng, vừa nhìn đám người Lý Kỳ Lâm tính tiền ở cửa.

Thiên Tuyết rút ba trăm đồng từ trong túi, đưa đồ ra đi qua, nói với nhân viên thu ngân: “Bàn số 4, không cần thối lại.”

Lý Kỳ Lâm bọn họ đang tìm tiền lẻ, nghe vậy cứng đờ, lại liếc mắt nhìn các cô một cái.

Uyển Tình không nói Thiên Tuyết, để cô náo loạn đi, qua một trận thì tốt rồi.

Giữa trưa ngày thứ hai, hai người đến bên ngoài trường học ăn cơm trưa. Bên ngoài rất nhiều nơi ăn cơm, vô số quán cơm Trung Quốc, vô số quán mì, còn có các loại quầy hàng thực phẩm đặc sắc nhỏ, các cô tùy ý chọn một quán gia đình, kết quả oan gia ngõ hẹp, lại gặp Lý Kỳ Lâm và bạn anh.

Thiên Tuyết lấy điện thoại di động ra, đô đô đô bấm vài cái, gởi đi: “Tôi ở trường học, tới đón tôi thử xem! Dùng cỗ xe Porsche kia!…… Tôi định vị cho anh.”

Uyển Tình nghi hoặc: “Cậu gọi điện thoại cho ai?”

Thiên Tuyết lắc đầu, lại xoa bóp vài cái di động, quay đầu kêu lão bản: “Gọi một mâm cà ri gà!”

Uyển Tình trừng lớn mắt: “Cậu muốn làm sao?”

Thiên Tuyết không để ý cô.

Cà ri gà mới vừa đến, Lý Kỳ Lâm bọn họ đi rồi. Thiên Tuyết buồn bực, theo dõi bóng lưng anh, cà ri gà cũng không ăn, đang nâng cằm sinh hờn dỗi.

Mắt Uyển Tình trừng lớn: “Cậu rốt cuộc thích anh ta bao nhiêu?”

Thiên Tuyết thở phì phì nói: “Mình mới không thích anh ta!”

Ăn một bát mì đủ no bảy tám phần, đối mặt cà ri gà, hai người tiếp tục cố gắng.

20 phút sau, hai người đi khỏi quán, vừa vặn nhìn thấy đám kia người lại có thể không đi, đang đứng ở ven đường nói chuyện phiếm!!!

Thiên Tuyết trừng mắt nhìn, đám kia người cũng nhìn qua, trong đó một nam sinh đang hút thuốc lá cười: “Đàn em!”

Ách…… Thiên Tuyết ngây người, giống như kêu cô. Đây là đàn anh năm bốn, Lý Kỳ Lâm đã từng giới thiệu với cô. Người rất tốt, cùng quê với Lý Kỳ Lâm, gặp qua hai lần, vẫn kêu cô là “Đàn em, đàn em “. Cô nhúc nhích miệng, có hơi khó xử phải giải thích như thế nào, Lý Kỳ Lâm thản nhiên nói: “Chia tay.”

“A?” Người đàn anh ngẩn ngơ, ánh mắt quét qua mấy người bọn họ.

Lý Kỳ Lâm bình tĩnh lặp lại: “Đã muốn chia tay.”

Người đàn anh mở trừng hai mắt, rất muốn hỏi: cậu mới quen biết vài ngày?

Thiên Tuyết cắn cắn môi, đột nhiên có hơi không biết rời trận như thế nào. Không cần thật mạnh, ảm đạm rời trận sao. Cô xoay người, đang muốn đi, Uyển Tình đột nhiên túm cô một chút. Cô quay đầu, gặp cỗ xe Porsche quen thuộc kia đi đến đây, nhịn không được nhếch lên môi.

Cô còn kháng nghị với anh đấy, lái Porsche cái gì, tốt xấu phải lái Maybach! Bất quá hiện tại, cô liền thích Porsche.

Lý Kỳ Lâm bên kia, không khí đột nhiên có chút quỷ dị.

Lái xe quay cửa kính xe xuống, lộ ra gương mặt lạnh nhạt của A Thành, hô hấp Lý Kỳ Lâm cứng lại. A Thành cũng nhìn thấy anh, nhớ tới ngày đó anh và Thiên Tuyết tay kéo tay, ma xui quỷ khiến từ trên xe bước xuống.

Thiên Tuyết mạnh mẽ bổ nhào, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn một cái lên mặt anh. Anh hoảng sợ, vội vàng đẩy cô ra, theo bản năng nhìn về phía Lý Kỳ Lâm.

Hai tay Lý Kỳ Lâm phát run, quay mạnh đầu sang một bên, cùng những người khác cùng đi xa, bất quá còn có vài người quay đầu nhìn thoáng qua.

A Thành nhìn Thiên Tuyết, nghi hoặc hỏi: “Cô đang làm gì?”

Thiên Tuyết cười vui vẻ, vỗ vỗ vai anh: “Không có việc gì, nhiệm vụ hoàn thành rất khá, tôi sẽ nói tốt vài câu trước mặt anh hai giúp anh!”

A Thành:???

Uyển Tình đi tới: “Thiên Tuyết, cậu đang náo loạn cái gì?”

Thiên Tuyết vòng đến tay lái phụ, mở cửa xe: “Cậu không cần phải xen vào, mình đã đi ra từ trong bóng ma thất tình! Không giúp cậu, dù sao chờ một chút dì sẽ đến, cậu cũng không giúp mình được, còn không bằng tự mình đi chơi! A Thành, lên xe!”

“…… Vâng.” A Thành bất tri bất giác đáp ứng, vì sao anh nghe nói cô thất tình, trong lòng có hơi vui vẻ? Anh hít sâu một hơi, nhắc nhở mình không cần nghĩ loạn!

Sau khi lên xe, anh vừa lái xe vừa hỏi: “Đi đâu?”

“Đi uống rượu.”

A Thành giật mình nhìn về phía cô: “Uống rượu?”

“Ừ ~” Thiên Tuyết cười dài nhìn anh, nhìn mặt anh đỏ lên, không dám đối diện với cô. Thiên Tuyết bật cười, “Làm sao? Thẹn thùng à?”

Mặt A Thành không chút thay đổi, vừa lái xe vừa hỏi: “Tiểu thư muốn đi quán bar, hỏi qua tổng giám đốc chưa?”

“Tôi đã hơi mười tám tuổi.”

“…… Nhưng vạn nhất tổng giám đốc biết.”

“Nếu anh ấy biết, tôi nói là anh mang tôi đi, còn ý đồ gây rối với tôi!”

A Thành dừng xe lại: “Tôi sẽ không mang cô đi.”

“Tốt lắm.” Thiên Tuyết làm bộ muốn xuống xe, “Chính tôi đi!”

“Ai ——” A Thành đưa tay muốn ngăn cô, lại không dám đụng tới cô, “Được rồi, tôi mang cô đi.”

Ô tô chạy đến trước đèn xanh đèn đỏ dừng lại, A Thành lấy điện thoại di động ra: “Tôi xem chỗ nào có rượu đã.”

“Anh còn chưa có đi qua?” Thiên Tuyết tò mò hỏi.

“Ừ.”

“Không tin. Nam nhân làm sao có thể không đến loại địa phương này?”

A Thành lặng đi một chút, quay đầu nhìn cô: “Sau khi đến đây, còn chưa kịp đi.”

“Ở thành phố C sẽ đi?”

“…… Ngẫu nhiên. Không phải như cô cho là vậy.”

“Tôi cho rằng thứ nào nha?” Thiên Tuyết giọng điệu trêu đùa, biến thành anh không biết đáp lời như thế nào. Cô lấy son môi và cái gương nhỏ từ trong túi ra, nhìn kính tô son, tô hai cái, lặng lẽ quay gương sang anh, nhìn anh từ trong gương.

Anh phát hiện, có chút tức giận không nói gì thêm, nhưng lại không biết làm sao cô bây giờ. Trong ấn tượng, bị đại tiểu thư này trêu cợt cũng không phải một lần hai lần. Làm người hầu, thật vất vả T~T

Đột nhiên, trong lòng anh cả kinh: cô tô son, vậy anh ——

Anh làm bộ lơ đãng lướt qua kính chiếu hậu, quả nhiên phát hiện trên mặt mình có dấu ấn tinh kiết. Đáy mắt hiện lên một chút buồn bực, thấy cô cắn môi cười trộm không thôi, rõ ràng là đã sớm phát hiện. Bất đắc dĩ cắn chặt răng, anh cũng không cất giấu, trực tiếp rút khăn tay lau mặt. Kết quả không phát hiện đèn xanh, loa đằng sau ba ba vang lên, kiến cho anh lại luống cuống tay chân lái xe……

Thiên Tuyết cười ha ha, hạnh phúc lắm thay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK