Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 427: Thứ ba

Đối phương không biết trúng gió gì, cư nhiên lại lặp lại những lời vừa nói:

“ Mục tiên sinh! Người đã chết, chừng nào thì ngài chuyển một nửa số tiền còn lại cho tôi….”

Uyển Tình vừa nghe, vui vẻ, nghĩ rằng anh muốn làm chuyện xấu như vậy, cô cũng muốn thử! Sau đó cả kinh, sẽ không phải là ghi âm chứ? Cô vừa lục ra một đoạn ghi âm hữu dụng sao?

Cô cũng nóng nảy, không nghĩ đụng phải cái gì đó, bịnh một tiếng, bên kia sợ tới mức cúp điện thoại.

Không gian hoàn toản yên tĩnh, Uyển Tình nghe âm thanh đô đô đô trong điện thoại, lại nhìn lên trên điện thoại vẫn còn đang ghi âm, tay run lên một chút, nhẹ nhàng đóng, mở lại đoạn ghi âm một lần nữa.

Âm thanh không rõ lắm, cô có điểm thất vọng, nhưng vẫn ngay lập tức gọi điện cho Mục Thiên Dương: “Thiên Dương! Anh mau trở về!”

“Làm sao vậy?”

“Anh mau trở lại!” Uyển Tình vội tới muốn khóc, “Có người muốn hại anh! Không, hắn muốn hại chúng ta!”

Mục Thiên Dương ngẩn ra, nghĩ rằng có phải Uyển Tình vì chịu đả kích mà bị chứng hoang tưởng hay không? Bất quá anh vẫn ngay lập tức quay về, không quan tâm tới việc ở công ty.

Đỗ Thiến ở đối diện nhìn những động tác liên tiếp của Uyển Tình, vốn là muốn nhìn bộ dạng bị đả kích lớn của cô, không nghĩ tới cô lại phản ứng ngoài dự đoán của mọi người!

Cô lặng đi một chút, mạnh tỉnh ngộ: cô ta không có mắc mưu!

Cô cả kinh, buông kính viễn vọng, sau đó nghe được chuông điện thoại, vừa thấy cái tên trên màn hình, vội vàng nghe: “Alo?”

“Lâm tiểu thư, tôi đã nói chuyện điện thoại xong….”

“Cô ta đã phát hiện!” Đỗ Thiến hung tợn nói, “Anh đi nhanh đi! Tôi sợ cảnh sát sẽ lập tức tìm được anh!”

Người đàn ông hoảng sợ: “Vậy còn số tiền____”

“Chờ mọi chuyện qua đi, tôi sẽ đưa cho anh!” Đỗ Thiến cúp điện thoại, nắm túi du lịch bên cạnh, bỏ toàn bộ quần áo vào, sau đó cầm lấy một chiếc mũ lưỡi trai, một chiếc kính râm, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Đến trước quầy lễ tân, cô cầm túi du lịch chạy ra ngoài, tùy ý nhảy lên một chiếc xe công vụ, lắc lắc ngồi vào vị trí không có người. Đốt nhiên nhớ tới cái gì, cô lấy ipad màu đen ra, mở đến cuối trang thấy trên đó viết: nếu thất bại, công khai ảnh chụp!

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo, hoàn hảo cô đã nghĩ tới biện pháp này, nghĩ ra đủ loại khả năng viết xuống. Cô lập tức lấy hai bức ảnh chụp kia ra, cho vào túi giấy, sau đó đầu óc bắt đầu vận động, cầm lấy bút vẽ một bức tranh lên ipad___

Cô muốn lập tức rời đi! Trước khi cảnh sát phát hiện ra cô, phải ngồi máy bay đi Mĩ. Mà trước khi nên máy bay, cô phải gửi những bức ảnh kia ra ngoài, gửi ở chỗ nào đây? Tuần san Bát Quái, phải, tuần san Bát Quái, ….Còn có đài truyền hình, tốt nhất là có thể PO lên trên mạng…….

Cô muốn làm cho Đinh Uyển Tình vạn kiếp bất phục!

Đỗ Thiến làm mọi chuyện xong, rốt cuộc an tâm tựa vào trên ghế.

Mục Thiên Dương về đến nhà, Uyển Tình đang ôm chân ngồi trên ghế sô pha, cả người thoạt nhìn giống như vô cùng kinh hách.

“Uyển Tình?” Mục Thiên Dương lo lắng kêu một tiếng.

Uyển Tình mạnh quay đầu nhìn anh, nhảy lên ôm lấy anh: “Thiên Dương! Là hắn!Là hung thủ! Hung thủ giết mẹ em, nhất định là hắn!”

Mục Thiên Dương cả kinh, vội vàng đỡ cô ngồi xuống, hỏi: “Sao lại thế này? Em không cần nóng vội, chậm rãi nói.”

Uyển Tình dừng một chút, mở to mắt lo sợ bất lực nói: “Hắn gọi điện thoại cho em, nói là anh, hắn muốn vu oan cho anh! Em đã nói sẽ tin tưởng anh, chỉ cần không có chứng cứ xác thực, bất luận kẻ nào nói là anh, em cũng sẽ không tin!”

“Tốt tốt……Anh biết, em đừng vội.” Mục Thiên Dương thấy vú Trương đứng ở xa xa, vẫy vẫy tay về phía bà, “Lấy một cốc nước cho tôi.”

Vú Trương vội vàng mang lại, anh chậm rãi uy Uyển Tình, vừa uy vừa khuyên cô không cần gấp, đồng thời nói với vú Trương: “Gọi điện thoại kêu Thiên Tuyết cùng Thiên Thành tới đây.”

Uyển Tình đang cầm cốc nước uống hai ngụm, đột nhiên nói: “Báo nguy! Chúng ta cần báo nguy! Em ghi âm!” Nói xong cầm lấy di động, muốn gọi điện thoại báo nguy.

Mục Thiên Dương vội vàng đoạt di động: “Em bình tĩnh một chút, anh lập tức báo nguy, em đừng để rơi đồ.” Nói xong liền mở ghi âm ra nghe một lần, vẫn không rõ lắm, nhưng cơ bản anh nghe hiểu, nhịn không được hận kẻ phía sau quá độc ác!

May mắn Uyển Tình tin tưởng anh, nếu là không tin? Anh tìm ai khóc đây!

Anh lập tức báo cảnh sát, nói với Uyển Tình: “Em bình tĩnh lại trước, một chút nữa cảnh sát sẽ đến đây. Ghi âm này, bọn họ hẳn là có thể xử lý một chút, phân tích ra giọng của người nói là ai. Âm thanh của mỗi người không giống nhau, cũng giống như giấu vân tay của con người vậy…..”

“Vậy có thể bắt được hắn?” Uyển Tình hỏi.

“Uh, có thể.” Mục Thiên Dương hơi nhíu mi, cô vội vã hỏi như vậy, không có bứt dây động rừng đi? Nhưng không muốn cô lo lắng, vốn không có hỏi cái này, nói với cô, “Em nghỉ ngơi một chút, anh gọi điện thoại cho Thiên Thành.”

Uyển Tình gật đầu, ôm đầu gối lui lại ngồi lên sô pha. Cô nghĩ mà sợ, không ngờ hung thủ lại gọi điện thoại đến___ cô quá nhanh, nghĩ tới gọi điện thoại đúng là hung thủ, Mục Thiên Dương bình tĩnh hơn cô, không cần nghĩ nhiều, trực giác cho rằng gọi điện thoại chính là hung thủ, đồng phạm hoặc kẻ chủ mưu, một người hoàn hoàn khác!

Uyển Tình cũng không dám tin tưởng, lúc ấy cô cư nhiên lại bình tĩnh nghĩ như vậy, chẳng những không hoài nghi Mục Thiên Dương, cư nhiên có thể nghĩ tới báo nguy, ghi âm sự việc! Cô không có vờ ngớ ngẩn, có phải ông trời thưởng cho cô hay không, khiến cho hung phạm đền tội, lấy lại công đạo cho mẹ cô.

Lúc sau, Thiên Tuyết tới trước, còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì, cảnh sát tới. Cô cũng không hỏi, dù sao cảnh sát cũng sẽ hỏi, cô ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nghe.

Cảnh sát hỏi chi tiết chân tướng sự việc, liên hệ với nhà mạng điện thoại, lấy rag hi âm của Uyển Tình, phải điều tra.

Uyển Tình tưởng lập tức bắt được thủ phạm, tuy rằng biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn hi vọng cảnh sát có thể lập tức nói cho cô biết hung thủ là ai. Kết quả cảnh sát cứ đi như vậy, cô có điểm thất vọng.

Thiên Tuyết an ủi cô: “Đợi chút đi. Hiện tại tìm được manh mối lớn như vậy, khẳng định rất nhanh.”

Mục Thiên Dương đi đi lại lại thong thả ở bên cạnh, như đang nghĩ tới cái gì.

Thiên Tuyết phiền chán hỏi: “Anh đi cái gì? Đầu đều hôn mê! Không thấy Uyển Tình đang lo lắng sao?”

Mục Thiên Dương dừng lại nói: “Thiên Thành nói có hai điểm rất quan trọng, thứ nhất, người gọi điện thoại làm sao biết số điện thoại ở đây? Thứ hai, lại đúng vào thời gian không có anh ở nhà, Uyển Tình nghe điện thoại……”

Thiên Tuyết cũng sửng sốt: “Đúng vậy. Nếu anh thực sự làm chuyện xấu, cũng không dùng điện thoại ở nơi này. Vấn đề anh không làm, hung thủ làm sao biết? Trời ạ! Nếu biết số điện thoại ở đây, kia chẳng phải biết Uyển Tình ở nơi này, còn biết hai người____”

Uyển Tình ngẩn ngơ, mờ mịt nhìn bọn họ: “Làm sao bây giờ?”

Mục Thiên Dương yên lặng một lúc lâu, cầm di động lên gọi điện thoại: “Sở Duy! Cậu để ý giúp tôi một chút, xem gần đây có ai phát ra ảnh chụp hoặc tin tức của tôi không, giúp tôi tra xem có ai điều tra tôi hoặc vị hôn thê của tôi không!”

Chương 428: Là ai

“A?” Sở Duy nghe được đoạn trước rất rõ ràng, ba chữ cuối như tưởng là mơ: “Vị hôn thê của cậu là ai?”

Mục Thiên Dương cười, nhẹ giọng nói: “Đinh Uyển Tình.”

“Nga……..” Không phải con nhóc người tình của cậu đó sao, đã thăng cấp lên thành vị hôn thê? May mắn lúc trước không có nghe lời lão đại đi giải độc giúp cô ta………. Chậc chậc!

“Đã làm phiền anh rồi, bao nhiêu tiền tôi trả.”

“Hắc hắc, chuyện tin tức tôi giúp cậu ngó chừng, dù sao cũng một câu nói thôi. Thế nhưng muốn điều tra cái khác, biết được chỉ có lão đại của chúng tôi, tôi cũng không dám tự tiện điều dộng người.”

“Được, tôi sẽ gọi cho anh ta.”

“Không cần, cậu trước cứ chăm sóc…..Khụ, chăm sóc tiểu tâm can của cậu đi, tôi nói với anh ấy một tiếng là được. Nếu có vấn đề gì, sẽ nói cho cậu biết sau.”

Mục Thiên Dương nói một tiếng”cảm ơn”, rồi cúp máy, đi đến bên người Uyển Tình: “Đừng lo lắng, không có việc gì.”

Uyển Tình lắc đầu: “Hung thủ nhất định biết chuyện của chúng ta…. Hắn có thể nói cho mẹ em biết không? Nghĩ muốn vơ vét tài sản của mẹ? Kia lúc mẹ đi……”

“Sẽ không!” Mục Thiên Dương ôm cô: “Chuyện này còn chưa có rõ ràng, em không cần nghĩ lung tung!”

Uyển Tình hét lớn: “Em không muốn lúc mẹ đi còn không yên lòng!”

Mục Thiên Dương ngẩn ra, dường như đã hiểu rõ nỗi lòng của cô, đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi.

Uyển Tình bỗng nhiên trở nên rất phiền chán. Nếu mẹ biết chuyện của cô và Mục Thiên Dương, nhất định sẽ rất thất vọng, khẳng định là chết không nhắm mắt! Nói không chừng, cùng lúc đó bị người khác mưu sát, về phương diện khác là vì đã biết chuyện của cô, không yên lòng mới không tránh được bị xe tông……

Là cô hại chết mẹ….

Uyển Tình khóc nói: “Là em hại chết mẹ……”

“Em nghĩ lung tung cái gì vậy?” Mục Thiên Dương khinh hãi: “Em quá mệt rồi, đi ngủ một lát được không?”

“Nhất định là bởi vì em…….” Uyển Tình nói: “Là em hại chết bà………”

“Em đừng nghĩ lung tung.” Mục Thiên Dương rất luống cuống, thấy cô chỉ biết khóc, giống như hoàn toàn không nghe được giọng nói của mình, sốt ruột nhìn về phía Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết cũng mang vẻ mặt ưu sầu, cô đã bao giờ gặp được loại chuyện này đâu? Qủa thực hữu tâm vô lực!

Mục Thiên Dương muốn đánh ngất Uyển Tình nhưng lại không nỡ, chỉ có thể ôm lấy cô, khổ sở nói: “Em đừng như vậy có được không?”

Uyển Tình đẩy mạnh anh ra, đứng dậy trở về phòng. Cô không dám tưởng tượng, nếu trước khi chết mẹ biết chuyện của cô, có bao nhiêu khiếp sợ, bao nhiêu khổ sở! Nếu là như vậy, cô còn mặt mũi gì mà ở bên cạnh Mục Thiên Dương? Cô cho dù không hại chết mẹ, cũng để lại một nhát đao trong lòng bà…..

Nhưng mà, nếu mẹ không biết thì sao? Cô luôn luôn lừa bà, luôn luôn lừa dối….. Cho dù như thế nào, cô đều là một đứa con bất hiếu…..

Uyển Tình ngã lên giường, hai mắt không động nhìn lên trần nhà, tự trách, cắn nuốt lấy tâm trí yếu ớt của cô, làm cho cô muốn phá hủy chính mình.

Mẹ đã chết, cô còn sống trên cõi đời này làm gì? Cô chung quy vẫn là một đứa con gái bất hiếu, mỗi ngày lừa gạt mẹ ruột của mình, không biết xấu hổ lêu lổng với đàn ông, thậm chí, chiếc xe của người đàn ông đó còn đâm chết mẹ của mình!

Mặc kệ vì nguyên nhân gì, xe của anh đâm chết mẹ là sự thật! Cô vì sao còn tin tưởng anh? Cho dù cô tin tưởng anh, cũng không nên tiếp túc lưu lại! Bởi vì mẹ bị xe của anh đâm chết…..Cô tiếp tục lưu lại, căn bản chính là bất hiếu!

“A —-” Uyển Tình ôm lấy cái chăn bên cạnh, tê tấm phế liệt hét ầm lên.

Mục Thiên Dương và Uyển Tình nghe thấy, chạy nhanh vào phòng, thấy cô nằm thẳng tắp ở trên giường, giật mình. Mục Thiên Dương vội vàng ôm lấy cô: “Em làm sao vậy?”

“Người đáng chết là ta…..” Uyển Tình thì thào khóc: “Người đáng chết là ta……”

Mục Thiên Dương bị biểu tình của cô dọa sợ. Cô mấy ngày hôm trước không có thương tâm như vậy, hiện tại thật giống như chán đời! Anh nhịn không được nắm chặt lấy cánh tay cô, rống to: “Em ở đây nói lung tung cái gì vậy hả!”

Anh hét lớn như vậy, cô cũng không có kêu đau, cả người giống như bị mất hồn, chỉ còn lại thể xác.

Thiên Tuyết vội vàng đẩy anh ra: “Anh bình tĩnh một chút, cô ấy có cái gì đó không đúng!”

Mục Thiên Dương ngẩn ra, tay ôm lấy khuôn mặt Uyển Tình, nhìn thẳng vào hai mắt vô thần của cô: “Uyển Tình, em làm sao vậy? Em nhìn anh này, em đừng làm anh sợ, em nhìn anh này!”

Thiên Tuyết nhìn thấy anh như vậy căn bản là không làm nên chuyện gì được, đẩy anh: “Anh gọi điện thoại hỏi xem án tử tiến triển thế nào rồi!”

Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn cô: “Bắt được hung thủ rồi?”

“Hẳn là bắt được rồi.” Thiên Tuyết nói.

Mục Thiên Dương vội vàng đi gọi điện thoại, cảnh sát thông qua số điện thoại, đã phát hiện được hành tung của người đàn ông gọi điện cho Uyển Tình, đoán rằng buổi tối có thể bắt được người.

Mục Thiên Dương cảm thấy đây đối với Uyển Tình không phải là tin tức tốt, trở nên mười phần phiền muộn. Lấy việc liên quan đến người thân của mình, con người sẽ trở nên trì độn, anh cũng vậy, đầu óc hiện lên những hình ảnh lung tung, lại hoàn toàn không biết bước tiếp theo nên hành động như thế nào, không biết mình cón có thể vì cô làm cái gì?

Rốt cục, Mục Thiên Thành cũng đến đây, anh thở dài nhẹ nhõm, nghĩ rằng Thiên Thành chung quy cũng bình tĩnh hơn mình, còn có thể hoàn thành một việc.

“Chị dâu nhỏ đâu?” Mục Thiên Thành hỏi.

“Ở trong phòng……”Mục Thiên Dương nhu nhu cái trán: “Anh không biết cô ấy bị sao nữa….. Tâm tình cô ấy có chút không tốt.”

Mục Thiên Thành dừng một chút, thầm nói trong lòng nhìn mặt của anh cũng có chút không tốt: “Vậy để cho cô ấy nghỉ ngơi đi, cảnh sát nói như thế nào?”

“Đi bắt người. Anh cảm thấy người gọi điện thoại không phải là hung thủ, đây rõ ràng là châm ngòi ly gián anh và Uyển Tình, nhất định là sau lưng có người sai khiến!”

“Này không cần hoài nghi! Không phải là loại người chỉ vì cầu tài, bắt cóc vơ vét tài sản cũng không trộm xe của anh, hiện tại mưu sát, gài tang vật dấu vết rõ ràng như vậy, lại bắt đầu châm ngòi ly gián quan hệ hai người, nhất định phải là người quen của hai người, hơn nữa còn biết rõ quan hệ của hai người, hoặc ít nhiều cũng có chút qua lại với các ngươi, hết sức không muốn các ngươi tốt –”

Mục Thiên Dương đột nhiên nói: “Đinh Thải Nghiên!” Nói xong nghiến răng, ánh mắt hiện lên một tia ngoạn độc.

“Không phải cô ta. Mấy ngày trước em có tra qua, cô ta hiện tại vội vàng đi làm, cuộc sống tự lo còn khó khăn, hai cái người già kia càng không nói, cho dù có tư tưởng trả thù, cũng tạm thời không có tâm tư mà làm.”

“Vậy là ai?”

“Vậy cần phải suy nghĩ cẩn thận. Có thể là người phụ nữ trước kia của anh hay không, vốn là cho rằng vị trí Mục phu nhân cô ta cầm chắc rồi, đột nhiên lại xuất hiện chị dâu nhỏ, cản đường cô ta…….”

Mục Thiên Dương thật sự không muốn là khả năng này. Nếu như là như vậy, anh gián tiếp trở thành hung thủ, lấy trạng thái hiện tại của Uyển Tình tự trách mình, khẳng định càng trách anh, vậy bọn anh trong lúc đó…. Khả năng không có tương lai…..

Anh đột nhiên nhớ tới một người, cách tay phát run đỡ lên trán, đè lên huyệt thái dương: “Triệu Mina……Cậu đi điều tra thêm về cô ta……..”

Lúc trước anh ở cùng một chỗ với Đinh Thái Nghiên, Triệu Mina liền dám gọi người luân phiên thượng Đinh Thải Nghiên, sau đó chụp ảnh, ở lễ đính hôn của hai người họ thì đem tặng lễ vật này…. Hành vi độc ác như vậy, xác thực có khả năng…..

Không cần, trăm ngàn lần không cần. Anh chịu không nổi Uyển Tình trách cứ….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK