Chương 261: Thổ lộ
“Lễ độc thân.” Anh bất đắc dĩ nói, “Trường học có tiệc tối,toàn bộ phòng ngủ đều đi chơi, tiết học buổi tối là tiết học phổ biến, dứt khoát bỏ tiết. Đúng rồi, em tìm anh có chuyện gì?”
Thiên Tuyết thấy có người nhìn về phía này, nói: “Đổi chỗ khác rồi nói?”
“Đi!” Hai người chạy xe đạp về phía căn tin. Hiện tại căn tin không có mấy người, ngồi ở đây nói chuyện sẽ không sợ bị làm quấy rầy.
Quản Hạo Nhiên mua cho cô ly trà sữa, mua cho mình một lon nước có ga.
Thiên Tuyết vừa cắn ống hút trà sữa, vừa liếc nhìn chung quanh. Đáng ghét! Đến nơi thì luống cuống, vì sao cô không dám thổ lộ?
Quản Hạo Nhiên nghi hoặc nhìn cô, cũng không gấp, tự mình chậm rãi xem sách.
Thiên Tuyết uống hết ly trà sữa, dừng sức hút trân châu phía dưới, hút tới hút lui không được, âm thanh nhỏ biến thành thật to. Thấy Quản Hạo Nhiên ngẩn đầu nhìn cô, cô cảm thấy xấu hổ dừnglại.
“Nói đi.” Quản hạo Nhiên bỏ sách xuống, “Là chuyện gì mà khó mở miệng như vậy.”
“Chuyện thổ lộ, dễ dàng nói như vậy sao?” Thiên Tuyết lẩm bẩm.
Quản Hạo Nhiên sững sốt, có chút giả bộ ngớ ngẩng nhìn cô: “Em nói cái gì?”
Phải nói, bất cứ giá nào! Thiên Tuyết nắm chặt tay anh, nhìn anh: “Quản Hạo Nhiên, em thích anh!”
“Ách…….” Quản Hạo Nhiên phản xạ có điều kiện muốn rút tay về.
Cô nắm chặt lấy: “Cho em làm bạn gái anh đi! Anh làm bạn trai em cũng được!”
“Chuyện này ……Có khác nhau sao?”
“Không có!” Thiên Tuyết kiên định nói, “Cho nên, anh đồng ý thì được rồi!”
Quản Hạo Nhiên trừng lớn mắt, ngây người một lúc lâu, dùng sức giật tay mình ra: “Em …..Buông tay ra trước.”
“Em không buông……….”Thiên Tuyết tùy hứng nói.
“Quân tử động khẩu không động thủ.”
“Anh muốn em động khẩu?”
“Ách…..” Quản hạo Nhiên không nói gì.
Thiên Tuyết sửng sốt hiểu ra vừa rồi mình đã nói cái gì, mặt đỏ thu tay lại. Không khí trở nên trầm mặc, cô hỏi: “Anh nghĩ như thế nào? Khi mà em thổ lộ. Đồng ý đi, không thì nói rõ, em không thích mập mờ!”
Quản Hạo Nhiên nhịn không được cười lên một tiếng: “Em thổ lộ, không thấy qua có người kiêu ngạo giống như em vậy…..”
Thiên Tuyết cứng lại, sắc mặt ửng hồng: “Như thế nào? Rất nhiều người thổ lộ với anh sao?”
“……..Vậy thì không có.”
Thiên Tuyết còn nhìn anh vài lần, hỏi: “Anh đồng ý rồi?”
“Không!” Anh vội vàng nói.
Thiên Tuyết một mặt suy sụp: “Anh cự tuyệt em?”
“Xin lỗi.”
“Em không đủ xinh đẹp? Thành tích học của em không tốt. phẩm đức không được, không có cá tính, không có vị trí?”
“Em đều có!” Quản Hạo Nhiên nói, “Loại sự tình này, không phải vẻ ngoài có thể quyết định được.”
Thiên Tuyết thở phì phò chu miệng lên, một lát sau ngả trên bàn.
Bị cự tuyệt, nhưng thật ra cô thấy khó qua, nhưng trong lòng cảm thấy bị đè nén? Chẵng lẽ cô hông có lực hấp dẫn? Cô tự nhận thấy bản thân cần dung mạo có dung mạo, muốn thân hình có thân hình, cho dù không có tài hoa, tốt xấu gì cũng học trường C, cũng không phải không hề nội hàm…..Cho dù không có Mục thị lảmhậu thuẫn, cũng không phải bị xua đi như xua vịt mới đúng, như thế nào lần đầu tiên lại bất lợi như vậy? (đương nhiên, cô hoàn toàn quên Quản Hạo Nhiên rất khó theo đuổi, đến nay còn chưa có người thành công).
Quản Hạo Nhiên nghĩ làm tổn thương đến cô, chân tay có chút luống cuống: “Thiên Tuyết? Em hãy nghe anh nói, không phải em không tốt, thay vào đó….”
“Em không sao!” Thiên Tuyết ngẩng đầu, thở phì phì hỏi: “Vì sao anh không thử kết giao với em? Thật ra em có tiềm lực cổ! Không đúng, so sánh như vậy không đúng! Dù sao, anh cùng em qua lại, khẳng định sẽ có rất nhiều thu hoạch ngoài ý muốn!”
Quản Hạo Nhiên có chút đâm chiêu hỏi: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như…..”Thiên Tuyết ngẩng người, tuyệt không thể nói “Anh cùng em một chỗ có thể bớt phấn đấu ba mươi năm” đi?
Cô nghĩ nghĩ, ba mươi năm không được, vậy……..
“Anh cùng em một chỗ có thể bớt phấn đấu ba trăm năm!”
Phốc—-
Quản Hạo Nhiên thiếu chút nữa văng lên: “Em….. em là tu tiên?”
“Có ý tứ gì?”
“Cùng em một chỗ, anh bớt tu luyện ba trăm năm, là có thể thành tiên?”
Thiên Tuyết suy nghĩ một chút gật đầu: “Đúng! Anh bớt tu luyện ba trăm năm, là có thể thành tiên!”
Anh nhịn không được cười lên một tiếng: “Anhn làm người phàm là được…..”
“Được rồi!” Cô hít sâu một hơi, “Không đồng ý thì không đồng ý, em cũng không yếu ớt như vậy, càng không phải anh thì không lấy chồng được! Nói đến phần trên, em nói cho anh biết, nhà em gia thế không tồi, anh cùng em một chỗ, có thể bớt phấn đấu ba mươi năm! Hiện tại có hối hận hay không? Bất quá anh muốn quay đầu, nhưng mà em mặc kệ, hơn nữa sẽ tuyệt giao với anh! Bởi vì anh như vậy, không xứng làm bạn với Mục Thiên Tuyết em!”
Quản Hạo Nhiên lắc đầu cười: “Thiên Tuyết, em quá ngây thơ rồi. Tuy rằng mọi người nói em giả mạo em gái Mục Thiên Dương, nhưng anh biết, em là thật. Em có thể giả bộ, nhưng không che giấu được khí chất trên người; em thật hiền hòa, không có ngạo khí của người bình thường, thấy nhìn không vừa mắt, chướng mắt chuyện gì, liền cuồng vộng có tự cao tự đại có….. Cũng chỉ có người nhà Mục thị mới có, mới có thể bồi dưỡng ra người như vậy đi? Bằng không, em có thể có khí chất cao quý, bản thân cũng sẽ không kêu ngạo tự đại.”
Thiên Tuyết sờ sờ lỗ tai, không có chột dạ, cũng không có nhíu mày, giống như nghe anh nói đến chuyện của người khác.
“Nếu anh muốn lợi dụng em, có thể cho rằng không biết, sau đó lừa em xoay quanh, cuối cùng ở Mục thị có thể tự mình muốn gì thì làm.”
Thiên Tuyết cười: “Anh thật tự tin! Anh nghĩ anh có thể lừa được em sao?”
“Anh không biết. Nhưng mà….. Anh không muốn lừa gạt em.”
“Vì sao? Có đường tắt vì sao không đi?”
“Em là bạn Uyển Tình, anh không nghĩ sẽ thương tổn đến em.Hơn nữa, anh không có chuẩn bị đi đường tắt! Anh nghĩ tự mình cố gắng, nhìn những người đầu cơ trục lợi, có ai đi đến cuối cùng được.”
Này cũng chỉ là cuồng ngạo thôi! Bất quá Thiên Tuyết không để ý tới anh cuồng ngạo, chỉ quan tâm lời nói trước đó nói: “Anh thích Uyển Tình?” Bằng không sẽ không nhìn mặt mũi Uyển Tình!
Quản Hạo Nhiên trằm mặt, nói: “Đại khái đi…….”
Thiên Tuyết đỗ vỡ hít một hơi, lạnh lùng cảnh cáo: “Anh không thể thích cậu ấy!”
“Vì sao?”
Thiên Tuyết dừng lại một lát. Tự nhiên không thể nói tình hình thực tế, thật thật giả giả cười: “Bởi vì em thích anh nha! Nếu anh thích cậu ấy, sẽ phá hư tình bạn của chúng em!”
Quản Hạo Nhiên cười: “Anh còn không có loại cảm tình này với em.”
“Thưởng thức?”
“Nếu bàn về thưởng thức, thưởng thức em có vẻ nhiều.”
“Di, anh đây là thổ lộ sao? Cẩn thận em và anh tuyệt giao nha~”
Quản Hạo Nhiên bất mãn liếc cô: “Xác thực nói, anh xếp em vào nhóm em gái.”
“Anh em cái gì ái muội nhất!” Thiên Tuyết hừ một tiếng.
“Vậy—–em là một người tốt, chỉ là……”
“Anh làm người tốt càng chán ghét!” Thiên tuyết kêu lên, “Anh làm bị thương tấm lòng của em! Mời em ăn cơm đi!”
“Được!” Anh nhịn không được cười.Tính cách cô như vậy, thật đáng yêu, nhưng tấm lòng của anh không động, thật tình chỉ có thể đối đãi với cô như em gái.
Chương 262: Xin lỗi
Thiên Tuyết cơm nước xong mới nhớ tới, Uyển Tình còn ngủ tại Isabella đấy! Trong lòng cô kêu một tiếng hỏng bét, vội vàng đuổi qua, Uyển Tình còn chưa tỉnh. Cô thở phào nhẹ nhõm, lay người dậy.
Uyển Tình mơ mơ màng màng đứng lên, đầu còn có chút mơ hồ: “Đã đến tiết học?”
“Ha ha……” Thiên Tuyết xấu hổ cười, cầm di động bên cạnh, “Đã tan học……”
Uyển Tình vừa thấy, năm giờ! Kinh hãi: “Cậu sao không gọi tớ?”
“Mình cũng không đi mà.” Thiên Tuyết nói, “Mình cũng ngủ một chút, chưa ngủ nữa…… Hiện tại mới tan học mà, mình muốn đi lắm, ồn ào một trận lại đây đấy!”
“Cậu lại có thể trốn học!” Uyển Tình bắt lấy cánh tay cô, “Chính cậu trốn coi như xong, vì sao không gọi tớ dậy? Thầy giáo điểm danh làm sao bây giờ?”
“Yên tâm tốt lắm. Buổi sáng mình đã đưa căn cứ chính xác công khai của trường y cho lớp trưởng, một chút đến cậu cậu cũng sẽ không có chuyện, ngược lại là mình…… Nhưng thảm!”
Uyển Tình sợ run một chút, nói giống như dỗi: “Cậu xứng đáng!”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, người nào đó nghe nói trở về thành phố A đi vào: “Ở nháo cái gì?”
Thiên Tuyết nhìn thấy anh, tức giận xoay đầu, không để ý tới.
Uyển Tình vội vàng nói: “Anh đã trở lại?”
“Ừ.” Mục Thiên Dương ném thẻ lên máy bay lên ngăn tủ, nhíu mày hỏi, “Lúc nào rồi, còn đang ngủ?”
“Em lập tức dậy liền.” Uyển Tình đẩy đẩy Thiên Tuyết. Thiên Tuyết đứng lên, cầm quần áo đưa cho cô.
Mục Thiên Dương đi tới hỏi: “Không đi học?”
Hai người không nói lời nào, anh nhìn thoáng qua Uyển Tình, thấy sắc mặt cô có chút không tốt, quan tâm đơn giản hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hừ!” Thiên Tuyết đột nhiên đẩy anh ra, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Mục Thiên Dương nhíu nhíu mày, hỏi Uyển Tình: “Em làm sao vậy? Ban ngày ban mặt ngủ thấy cái gì, có phải thân thể không thoải mái hay không?”
Uyển Tình thành thật trả lời: “Có hơi cảm mạo.”
Mục Thiên Dương sờ sờ cái trán cô: “Vậy lại nghỉ ngơi một lát.”
“Không được, ngủ một ngày.” Uyển Tình sợ anh lúc này cũng không quên phải làm chuyện nào đó, bài xích theo bản năng.
“Anh vừa xuống máy bay, đúng lúc mệt chết đi, em theo nghỉ ngơi với anh.”
Uyển Tình do dự một lát gật đầu.
Anh cởi áo khoác nằm trên giường, ôm cô, yêu thương hôn hôn: “Thiên Tuyết còn nghe lời chứ? Có đi tìm Quản Hạo Nhiên hay không?”
Uyển Tình dừng lại một lát, không xác định nói: “Hẳn là không có đi……”
Mục Thiên Dương suy tư một lát cô chỉ biết ngủ, khẳng định cũng không rõ ràng hướng đi của con bé kia, vội hỏi: “Bệnh đã bao lâu?”
“Ách……”
“Hai ngày?”
“…… Không sai biệt lắm.”
“Sao không gọi điện thoại cho anh?” Mục Thiên Dương nhíu mày, ôm chặt cô. Cô không gọi thì thôi đi, con bé kia cũng không gọi! Thực sự tức giận với anh? Nhưng anh không phải vì cô sao?
Hai người nằm mấy giờ hiếm có, đứng lên ăn cơm chiều.
Thiên Tuyết uống liền mấy hớp canh, cái khác cơ hồ không nhúc nhích.
Mục Thiên Dương hỏi: “Sao không ăn?”
Thiên Tuyết tiếp tục ăn canh, nhìn cũng không nhìn anh.
Uyển Tình đoán cô đã ăn thứ gì đó, trong lòng đột nhiên cả kinh —— chẳng lẽ là đi ra ngoài tìm Quản Hạo Nhiên? Cô không dám hỏi, sợ Mục Thiên Dương phát hỏa.
Mục Thiên Dương ước chừng cũng đoán được khả năng này, nhắp mím môi, không nói chuyện. Sau khi ăn xong, anh trở về phòng cầm laptop Uyển Tình đi ra, nói với Uyển Tình: “Em ở trong này chơi máy tính. Thiên Tuyết, em theo anh!”
Uyển Tình lo lắng nhìn bọn họ, Thiên Tuyết ngược lại không sao cả, đi theo anh vào phòng. Anh đến trước bàn học ngồi xuống, cô thì trực tiếp ngồi lên giường.
Mục Thiên Dương hỏi: “Uyển Tình sinh bệnh, sao không nói cho anh biết?”
“Hừ!” Đầu về phía bên phải.
Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nhéo nhéo sau gáy: “Em muốn giận tới khi nào đi?”
“Hừ ~” Quay đầu sang bên phải.
“Ai……” Mục Thiên Dương đi tới, ngồi bên cạnh cô, ôm lấy đầu cô bỗng nhiên hơi xoa nhẹ tóc.
“A —— buông ra!” Thiên Tuyết quát to một tiếng, giương nanh múa vuốt đẩy anh ra.
“Anh sai rồi còn không được sao?” Mục Thiên Dương xin lỗi, “Anh biết em lo lắng cái gì. Anh cam đoan với em, hôn nhân đại sự của em, anh chỉ xét duyệt, bất an sắp xếp! Em có thể yêu người ta muốn yêu người ta, nhưng không thể yêu sai người. Em là em gái anh, anh đương nhiên hy vọng em hạnh phúc, nhưng không cho phép em đi nhầm đường.”
“Chẳng lẽ Quản Hạo Nhiên là sai sao?” Thiên Tuyết nổi giận đùng đùng chất vấn.
“Anh ta đương nhiên là sai.” Mục Thiên Dương nói, “Hiện tại anh không biết như thế nào giải thích với em, bất quá một ngày nào đó sẽ giải thích.”
“Bởi vì Uyển Tình?”
“Không phải.” Mục Thiên Dương buồn cười nói, “Anh còn không dễ giận như vậy.”
“Ha ha……” Thiên Tuyết giả cười một chút, anh không dễ giận mới là lạ! Anh dễ giận nhất.
Mục Thiên Dương có chút xấu hổ, phụng phịu nói: “Tóm lại, ai đều được, không thể là anh ta! Cho dù em và A Thành cùng một chỗ, anh cũng không phản đối ——”
“Ai muốn cùng anh ta một chỗ?” Thiên Tuyết kêu to, “Anh đang nói cái gì vậy? Làm sao có thể kéo lên người anh ấy?”
Mục Thiên Dương dừng một chút: “Mở ra cái cách khác mà thôi.”
Thiên Tuyết hoài nghi nhìn anh, muốn nói lại thôi hỏi: “Anh…… Anh sẽ không hoài nghi em và anh ấy chứ? Anh không nên nói lung tung, anh ấu chính là một tài xế mà thôi!”
Mục Thiên Dương liếc nhìn cô một cái: “Em sẽ không vì vậy không xem trọng anh ta chứ?”
“Em…… Em là loại người này sao?” Thiên Tuyết vừa vội vừa giận, “Anh làm sao ghép em và anh ta thành đôi vậy? Chúng tôi cái gì cũng không có!”
Mục Thiên Dương nhíu mày: “Không có vốn không có, vội vã chối bỏ làm gì?”
“Em……” Mặt Thiên Tuyết đỏ lên, không biết giải thích như thế nào.
“Vậy em đến phòng anh ta làm gì?”
“Anh nói bừa gì đó?!” Thiên Tuyết sợ tới mức nhảy dựng lên.
Anh bất mãn liếc cô: “Ngày đó Uyển Tình gặp chuyện không may trong thang máy, buổi tối em đi tìm anh ta mà?”
Thiên Tuyết vừa nghe, nới lỏng không ít, không được tự nhiên ngồi xuống: “Ai kêu anh đá anh ấy? Nói như thế nào sự kiện kia em cũng có trách nhiệm, tổng không thể để người ta bị phạt một mình……”
“Cho nên em đưa lên cửa kêu anh ta đá em?”
“Làm sao có thể? Em cũng không phải đồ ngốc!”
“Vậy em đi làm gì?”
Thiên Tuyết không kiên nhẫn hỏi: “Anh làm sao vậy? Bức cung à? Em còn có riêng tư hay không?”
“Riêng tư có thể có? Nhưng em gái anh như hoa như ngọc, nửa đêm chạy đi tìm một nam nhân độc thân tuổi còn trẻ thể lực cường tráng, anh dù sao cũng nên hỏi hỏi rõ ràng chứ?”
“Cái gì như hoa như ngọc, cái gì tuổi trẻ thể lực cường tráng, anh nói là lạ sao đó?” Thiên Tuyết chịu không nổi kêu to, “Hơn nữa cái quan tâm này của anh cũng tới quá muộn đi? Đã mấy tháng! Nếu có cái gì, anh cũng không vãn hồi được!”
“Có cái gì?!” Lông mi Mục Thiên Dương nhảy dựng. Anh đương nhiên biết tính cách kia của con bé, khẳng định là trong lòng băn khoăn vụng trộm an ủi một chút. Chẳng lẽ thật đúng là đã xảy ra cái gì?
“Không có rồi!” Thiên Tuyết nói, “Em đưa bình rượu thuốc cho anh ấy…… Đó là nên thôi. Bộ dạng người ta đẹp trai, tuổi lại trẻ, không tìm việc gì, lại có thể vội tới làm lái xe của anh, còn phải chịu anh đánh chửi…… Em, em giúp anh tích đức!”