Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 131: Mày đang nhìn ở đâu đấy

Mục Thiên Thành sửng sốt một chút, bị thương, yên lặng quay lưng cắn sô pha. Ô ô…… Cư nhiên không biết Văn Sâm là ai……

“Hắn làm sao vậy?” Uyển Tình chỉ có thể hỏi Thiên Tuyết.

“Không biết.” Thiên Tuyết vừa ăn nho vừa lắc đầu, “Có thể là gián đoạn động kinh đi.”

“Mục Thiên Tuyết!” Mục Thiên Thành tức giận bất bình kêu rên một tiếng, càng thêm bi thương!

Lúc này, Mục Thiên Dương trở về, thấy hắn bi thương như con chó nhỏ lui ở nơi nào, cũng không để ý đến hắn, hỏi Thiên Tuyết: “Hai người các em ăn cơm chưa?”

“Ăn, ăn miến chua cay!” Thiên Tuyết đương nhiên biết “Hai” này không bao gồm cả “Đại cẩu”* đáng thương. (chỗ này mình thấy để như vậy hay hơn nên mình không dịch sát nghĩa luôn nha, chắc ai cũng hiểu đai cẩu là gì mà ha)

“Bao tử Uyển Tình không tốt, em còn mang em ấy ăn miến chua cay?” Mục Thiên Dương có chút không đồng ý.

Thiên Tuyết không nói gì: “Cái gì bao tử không tốt? Cậu ấy chính là bị kích thích nên bao tử co rút, không chịu kích thích không phải không có việc gì!”

“Đại cẩu” Mục Thiên Thành vừa nghe, a ôi, anh họ quả nhiên thực để ý chị dâu nhỏ! Hắn lập tức ngẩng đầu, hăng hái kêu Uyển Tình: “Chị dâu nhỏ! Chị dâu nhỏ!” Một bên kêu một bên hướng tới trên người Mục Thiên Dương nháy mắt.

Đáng tiếc Uyển Tình nhìn không hiểu ý đồ của hắn, vẻ mặt không rõ chuyện gì. Mục Thiên Dương nguy hiểm híp híp mắt: “Em kêu cô là cái gì?”

“Chị dâu nhỏ a!” Mục Thiên Thành nói, “Cô ấy nhỏ như vậy, kêu như vậy lại không sai……”

“Ở đâu nhỏ?” Mục Thiên Dương cắn răng. Cô sang năm là thành niên! Nhỏ đâu? Không biết, còn tưởng rằng bọn họ kém nhiều!

Mục Thiên Thành nhìn Uyển Tình, quét mắt một cái, cuối cùng ánh mắt dừng ngay bộ ngực cô: “Rất nhỏ!”

Mục Thiên Dương vừa thấy, môt quyền đi qua: “Mày đang nhìn ở đâu đấy?!”

“Ngao —— em không thấy ở đâu a? Em đây là mắt không có tiêu cự, không biết nhìn ở đâu!” Mục Thiên Thành nghiêm trang ra kết luận.

Mục Thiên Dương vẫy vẫy tay, ngồi vào bên người Uyển Tình xem báo.

Mục Thiên Thành nhu nhu hai má, dùng sức nháy mắt về phía Uyển Tình, dùng khẩu hình thúc giục: “Văn Sâm! Văn Sâm!”

Uyển Tình còn không có phản ứng lại đây, Mục Thiên Dương phát hiện trước: “Hai người các em rốt cuộc muốn làm gì?” Hắn mới không ở bao lâu, hai người này đã quen đến mức có thể mắt đi mày lại? Vẫn là ở dưới mí mắt hắn!

Mục Thiên Thành lập tức câm miệng, tùy tay cầm mở tờ báo, cúi đầu nghiêm túc xem, một bộ ta cái gì cũng chưa làm.

Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình: “Em nói!”

Uyển Tình vô tội nói: “Hắn gọi anh thả Văn Sâm, tôi cũng không biết người nọ là ai, không liên quan tới tôi!”

Mục Thiên Thành lập tức nói: “Chị dâu nhỏ đều cầu tình giúp em……”

Mục Thiên Dương trừng hắn một cái, cầm lấy di động gọi điện thoại: “Văn Sâm, cậu có thể về nước!”

“Yes!” Mục Thiên Thành nhảy nhanh lên, chạy về phía ngoài cửa, “Anh hai anh thật tốt quá, chị dâu nhỏ chị chính là phúc tinh của em!”

“Em đi đâu đó?!” Mục Thiên Dương lớn tiếng hỏi.

“Em đi đón hắn a ——” Mục Thiên Thành đương nhiên nói.

“Em cho là hắn ngồi hỏa tiễn hay là thuyền vũ trụ, nhanh như vậy sao?”

“Ách……” Mục Thiên Thành ở cửa dừng ngay, chau mày thở dài, lại đi trở về.

Mục Thiên Dương trào phúng một tiếng: “Thật khó cho em đã trở lại còn biết đến nơi này của anh, sao không trực tiếp đi tìm hắn?”

“À, vốn em nghĩ đến nơi này rửa mình rồi qua sau!”

Thiên Tuyết đột nhiên hỏi: “Các anh đang nói ai? Văn Sâm? Hắn không phải bạn học cùng cấp dưới của anh sao, cùng anh họ có quan hệ gì?”

“Khụ!” Mục Thiên Thành nghiêm túc nói, “Hắn là bằng hữu của anh! Quan hệ với anh, so với quan hệ với anh em còn…… Gần hơn một chút!”

Mục Thiên Dương tiếp tục xem báo, lạnh lạnh hỏi: “Em về nhà nhìn ông chưa?”

“À……” Mục Thiên Thành phát hiện mình trở về đã 24 giờ, cư nhiên còn không có nghĩ đến lão nhân gia, có chút băn khoăn, “Nếu Văn Sâm còn không có trở về, vậy đêm nay em trở về là được.”

“A ——” Thiên Tuyết lo lắng bắt lấy, “Văn Sâm rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với anh? Vì sao hắn xếp hạng trước ông?!”

Mục Thiên Thành giật giật miệng, cầu cứu nhìn Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương nói: “Chung thân đại sự của hắn, toàn bộ phụ thuộc vào Văn Sâm!”

“Hả ——” Thiên Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là thế! Bất quá, bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì?”

Mục Thiên Dương lười quanh co, Mục Thiên Thành nói: “Em đoán?”

Thiên Tuyết nghĩ nghĩ: “Hắn là cậu em vợ tương lai của anh? Không cho phép em hay chị của hắn gả cho anh, anh chỉ có thể thu phục hắn trước?!”

“À……” Mục Thiên Thành cảm thấy đáp án này thật không sai.

“Không đúng!” Thiên Tuyết đột nhiên trừng hắn, “Anh khi nào thì quen bạn gái cư nhiên không hội báo về nhà?”

“Vậy không phải…… Còn không có ổn định sao?”

“Vậy khi nào thì ổn định?”

Mục Thiên Thành đánh vang ngón tay môt cái: “Chờ anh thu phục Văn Sâm liền ổn định!”

Buổi tối, Uyển Tình, Thiên Tuyết về trường học tự học, Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành về nhà ăn cơm.

Mục Thiên Thành đi về trước, Mục lão gia nhìn thấy hắn trong lòng thật cao hứng, trên mặt lại là vẻ mặt ghét bỏ thêm phẫn nộ: “Biết trở lại? Ta còn nghĩ đến mày đã quên ông này, đã quên nhà của lão già này, đã quên chính mày họ Mục!”

“Ai! Ông đừng nóng giận, đừng nóng giận!” Nhìn bộ dáng ông sinh long hoạt hổ, mắng người đến mặt không đỏ, khí không suyễn, thật sự là cho hắn đêm nay vui mừng a! Cẩn thận ngẫm lại, thân thể ông khỏe mạnh như vậy, cũng có một phần công lao của mình chứ?

Lão nhân một khi mất đi mục tiêu sống sẽ nhanh chóng già cả, cơ năng thân thể cũng sẽ cấp tốc thoái hóa. Muốn ông sống được càng lâu, hắn làm vãn bối này chỉ có thể nho nhỏ không nghe lời một chút, cho ông có việc có thể quan tâm. Như vậy, mới có thể bảo trì trung khí mười phần, sắc mặt hồng nhuận…… Cháu trai một hồi đến, còn có thể giơ gậy đuổi theo đánh cháu trai!

Mục lão gia xác thực thân thể khỏe mạnh, tinh thần khỏe mạnh, dậy đi bộ đến uy vũ sinh phong, hơn 70 tuổi thoạt nhìn giống 60 tuổi, bình thường trừ bỏ chơi đồ cổ, luyện thư pháp, chính là cùng một ít lão hữu kết bạn du lịch.

“Mày với Thiên Dương, không môt cái nghe lời! Thiên Tuyết đều bị các người dạy hư!” Mục lão gia đập đập cây gậy chống tay, sàn lâm vào rung động.

Mục Thiên Thành sờ sờ cằm: “Con cảm thấy Tuyết Nhi nhà chúng ta rất tốt, bộ dạng xinh đẹp, khiêm tốn có lễ, phân rõ sai trái, không kiêu không nóng, không có tính tình thiên kim tiểu thư, biết hưởng thụ cuộc sống, lại không xa xỉ lãng phí…… Nếu như bị đám lão hữu kia của ông thấy được, khẳng định thành quần kết đội tìm tới cửa cầu hôn! Cháu gái được mặt mũi như vậy, không tốt ở đâu? Ông liền cười trộm đi!”

“Hừ hừ!” Mục lão gia thích nhất chính là Thiên Tuyết, vô luận ai khen, hắn đều giống như ăn mật. Nghe được Mục Thiên Thành nói như vậy, hắn cũng không tức giận, gậy nhẹ nhàng chà hỏi ở trên người hắn một chút, “Quanh năm suốt tháng không ở nhà, chỉ biết đi làm chuyện nguy hiểm này! Mày muốn ông mặc kệ, tốt xấu gì cũng cưới một nàng dâu trở về, sinh cái một trai nữa gái, vạn nhất mày ngày nào đó chết ở ngoài cũng tốt có cái sau……”

“Ôi!” Mục Thiên Thành trốn ngay, “Muốn chết thật ở bên ngoài, không phải hại vợ con sao? Yên tâm yên tâm, qua vài năm huyết dịch con không sôi trào như vậy, con sẽ không làm, đến lúc đó cưới cháu dâu, sinh chắt trai cho ông!

Chương 132: Hai chị dâu

“Còn muốn ta chờ?” Mục lão gia thất vọng hít một hơi, “Quên đi quên đi, thúc giục mày cũng thúc giục không ra cái trứng gì! May mắn anh họ mày đã tìm, ta cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng!”

“A?” Tìm cái gì? Chẳng lẽ là tìm vợ? Anh họ không phải bảo hắn không phải nói chuyện Uyển Tình cho ông sao? Sao ông giống như đã biết? Ai, gừng quả nhiên vẫn là càng già càng cay!

Mục lão gia ngồi xuống: “Bồi ông hạ bàn cờ đi!”

“Dạ!” Mục Thiên Thành lập tức đi bày cờ vua. nếu chậm bước bị cờ vây ông lấy ra, hắn nhất định phải chết!

Mục lão gia ở đâu không biết tính của hắn, trong lỗ mũi nhẹ nhàng hừ một tiếng, cũng không có nói gì.

Bên ngoài đều nói hắn Mục lão nhân yêu đồ cổ, kỳ thật không vài người biết, hắn chân chính yêu là cờ vây! Đáng tiếc, kì hữu khó tìm! Trong nhà này chỉ có ba tiểu quỷ, sẽ không xuống bồi hắn, bồi hắn cũng không đánh. Hiện tại, có người chịu bồi hắn chơi cờ vua cũng không sai rồi.

Hai ông cháu giết hai ván, trên cửa truyền đến âm thanh cốc cốc cốc.

Mục Thiên Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính hắn một quân là chết chắc rồi!

“Xem ra nên ăn cơm, ông chúng ta đi xuống đi!” Mục Thiên Dương chạy nhanh tới mở cửa.

Mục lão nhân vừa thấy thời gian, thật là nên ăn cơm: “Cũng tốt, cơm nước xong tiếp tục.”

“Ngao ——” Mục Thiên Thành kêu rên một tiếng, thiếu chút nữa ngã quỵ. Chơi cờ thật sự không thích hợp với hắn a! Hắn vẫn là thói quen múa kiếm chơi dao, loại này tu thân dưỡng tính gì đó…… Chậc chậc! Mông sẽ sinh trĩ!

Mở ra cánh cửa, thấy Ngô Nhã, Mục Thiên Thành cười: “Thẩm thẩm!”

Ngô Nhã mỉm cười nói: “Anh họ con đã trở lại, đi xuống ăn cơm đi.” Nói xong, nói với Mục lão gia đằng sau, “Ba, Thiên Dương đã trở lại, dẫn theo Thải Nghiên.”

Mục lão gia ừ một tiếng: “Đi xuống đi.”

Mục Thiên Thành nghi hoặc hỏi: “Thải Nghiên là ai?”

Ngô Nhã hơi hơi nhíu mi, không có trả lời. Cô hoàn toàn không hài lòng với Đinh Thải Nghiên, con trai của cô, thêm 100 cái Đinh Thải Nghiên đều không xứng!

“Phỏng chừng sẽ là chị dâu tương lai của con.” Mục lão gia nói.

Mục Thiên Thành trừng! Chị dâu? Chị dâu không phải kêu “Uyển Tình” sao, sao đổi tên thành “Thải Nghiên” rồi?

Đi xuống dưới lầu, hắn rốt cục phát hiện, chị dâu chẳng những đổi tên, còn phẫu thuật thẫm mỹ…… Không đúng! Cái này căn bản không phải chị dâu nhỏ!

Hắn nhìn Mục Thiên Dương, dự đoán được một đáp án. Mục Thiên Dương chỉ vào hắn nói với Thải Nghiên: “Đây là em họ của anh Mục Thiên Thành, mới từ nước ngoài trở về. Thiên Thành, đây là chị dâu tương lai của em, Thải Nghiên.”

“A……” Thiên Thành ngơ ngác nhìn hắn, bị hắn trừng, ngoan ngoãn quay đầu kêu Thải Nghiên, “Chị dâu.”

Thải Nghiên nhìn khuôn mặt hắn oai hùng, ngây người trong nháy mắt, cười nói: “Xin chào. Không biết em trở về, cũng không mang quà cho em.”

“Không cần không cần…… Chị là chị dâu, hẳn là em hiếu kính chị! Em không biết anh hai tìm chị dâu cho em, cũng chưa chuẩn bị quà, thật có lỗi thật có lỗi……” Nói xong, hắn kéo Mục Thiên Dương đi ra ngoài cửa.

Mục Thiên Dương nói với mọi người: “Con cùng Thiên Thành nói chuyện một chút.”

Đi đến bên trong hoa viên, Mục Thiên Thành hạ giọng hỏi: “Sao em có hai chị dâu?”

Mục Thiên Dương trầm mặc một lát, nói: “Chuyện Uyển Tình không thể cho người ta biết.”

“Uyển Tình?” Mục Thiên Thành nhớ tới cái kia nhỏ nữ sinh, “Cô ấy…… Cô ấy có quan hệ gì với anh?”

“Quan hệ thân xác!”

Mục Thiên Thành cứng lại, nửa ngày nói không ra lời.

Mục Thiên Dương vỗ vỗ vai hắn: “Dù sao chị dâu kia em hiếu kính thật tốt, chuyện này có thể không cần phải xen vào.” Nói xong, hắn đi vào biệt thự.

Mục Thiên Thành lắc đầu, đi theo vào. Nếu anh họ lên tiếng, hắn cũng không nên quá rối rắm, nhìn thấy chị dâu nhỏ hầu hạ tốt là được. Về phần chuyện này….. Ai, liên quan gì đến hắn? Anh họ tự mình giải quyết!

Đi vào phòng khách, phát hiện mọi người đang nói chuyện nhẫn của Thải Nghiên, hắn vừa nghe, mới biết được Mục Thiên Dương đã cầu hôn Thải Nghiên.

Thải Nghiên nói xong Paris lãng mạn trong nháy mắt, Mục Thiên Dương cũng không có đáp lời, chính là nhìn cô cười nhạt. Thải Nghiên ở dưới ánh mắt của hắn, cười càng thêm ngượng ngùng.

Khi ăn cơm, Mục Thiên Dương nói: “Con tính đính hôn với Thải Nghiên, ông người nhìn lúc nào thì tốt?”

Ngô Nhã rốt cuộc bất mãn Thải Nghiên về điểm của cải này, trước mở miệng nói: “Loại sự tình này không vội, từ từ sẽ đến.”

Mục lão gia lại nói: “Tùy tiện đi! Càng nhanh càng tốt! Thật vất vả con nguyện ý tìm người, lão nhân ta không thể đồng ý chờ! Lấy tính cách của con, cả ngày lại chỉ biết là chui đầu vào bên trong công việc, không nhanh định ra, cẩn thận bay mất!”

“Ông ~” Thải Nghiên quẫn bách nói, “Con chỉ quen biết Thiên Dương!”

Mục lão gia cười ha ha: “Tốt! Tốt! Thiên Dương, nếu Thải Nghiên nhận định con, con nên đối tốt với người ta!”

Tuy rằng hắn không có cảm giác gì với con bé kia, nhưng con cháu đều có phúc của con cháu, hắn cũng không thể quản nhiều, Thiên Dương thích là tốt rồi. Hơn nữa, con bé kia còn biết cùng hắn thảo luận đồ cổ, coi như là hiếu thuận, hẳn là không kém! Lâu ngày thấy nhân tâm, ở chung lâu, hẳn là có thể cảm giác được cô tốt lắm.

Ngô Nhã thấy lão nhân đều gật đầu, mình cũng không thể phản đối, nói: “Nếu ba cao hứng, chúng ta đây là tốt rồi, kế hoạch tốt một chút, phác thảo phong cảnh đính hôn một chút.”

“Đương nhiên! Đương nhiên!” Mục lão gia nói, “Đính hôn xong xuôi, các con người trẻ tuổi tự mình thương lượng lại một chút, xem khi nào kết hôn! Lão nhân ta đương nhiên là càng nhanh càng tốt, ta còn ngóng trông ôm cháu trai đó! Các con quyết định, nói cho ta biết một tiếng là được, ta phụ trách bỏ tiền cho các con làm, nhất định phải hơn phong cảnh khi đính hôn một trăm lần!”

“Cám ơn ông!” Thải Nghiên vội vàng nói, nói xong, thấy Mục Thiên Dương không nói chuyện, vội vàng kéo tay hắn.

Hắn cười cười với cô, nói với Mục lão gia: “Cám ơn ông, vậy ông cũng chuẩn bị tiền tốt! Còn có, lì xì cho cháu dâu, bao nên lớn một chút!” Kết hôn a…… Chờ Uyển Tình tốt nghiệp, còn có bốn năm năm. Về phần ôm cháu trai, ừ, hắn có thể cho cô sớm mang thai một chút, tranh thủ có con mới cưới, coi như cha kết hôn!

Cơm nước xong, Thải Nghiên bồi Mục lão gia đến hoa viên tản bộ, đến một nơi tốt bắt đầu nói về đồ cổ, nói đến Mục lão gia hai mắt tỏa ánh sáng.

Trên lầu trong phòng, Mục Thiên Thành đứng trước cửa sổ, nhìn hai người hoà thuận vui vẻ, nói: “Thực thông minh, biết lấy lòng ông như thế nào.”

Mục Thiên Dương ngồi ở đằng sau trên sô pha: “Ông là rất muốn anh kết hôn, cho nên mới không kén chọn.”

Mục Thiên Thành chau mày, quay đầu: “Nếu không kén chọn tổng sẽ không hy sinh hạnh phúc của anh!”

“Đúng vậy, hắn đã cho anh thích, cho nên đã đồng ý.”

“Ai……” Mục Thiên Thành thở dài, phát ra từ nội tâm nói, “Ông đối với chúng ta thật tốt.”

“Đúng vậy.” Mục Thiên Dương nhìn trần nhà, mi tâm thâm khóa. Đáng tiếc lúc này nhất định không có kết quả, chờ lần sau mang Uyển Tình trở về, hắn chỉ sợ cũng chẳng phải dễ dàng tiếp nhận rồi.

Đột nhiên ——

Mục Thiên Thành lên án nói: “Anh họ chân anh đứng hai thuyền!”

Mục Thiên Dương nhíu mày: “Hâm mộ?” Dám nói môt cái “Đúng”, môt điểm đầu, hắn lập tức nói cho Văn Sâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK