Chương 195: Ứng tuyển
Thiên Tuyết thụ giáo gật đầu, nói với A Thành: “Nghe Uyển Tình!”
Sau khi đến quảng trường mua sắm, Thiên Tuyết dắt Uyển Tình vào bên trong. Uyển Tình dừng lại, chỉ chỉ A Thành ở đằng sau: “Gọi hắn đi theo.”
“Làm sao?”
“Cho hắn xách đồ.”
Thiên Tuyết gật đầu: “Cậu rất anh minh!” Sau đó liền kêu A Thành, “Cùng đi với chúng tôi đi!”
A Thành chần chờ một chút, đi lên theo. Lúc hai cô chọn đồ, hắn chỉ yên lặng đứng ngay bên cạnh đó. Rất nhiều nam sinh đi dạo phố cùng bạn gái đều là như vậy, tự nhiên không có người nghĩ đến đánh nhau vì hắn chỉ là người hầu, chỉ cho là hắn là loại lời lẽ đặc biệt không mấy tốt đẹp. Đặc biệt là Thiên Tuyết mua rất nhiều đồ, lúc xoay người gọi hắn cầm đồ, căn bản chính là người yêu! À ~ trai tài gái sắc, mọi người rất hâm mộ!
Đi dạo bốn năm tiếng đồng hồ, mua cũng kha khá nhiều, Thiên Tuyết rốt cục cảm thấy mệt, nói với A Thành trên người treo đầy bao lớn bao nhỏ: “Chúng ta đi cửa hàng trà sữa ngồi, anh cầm đồ ra xe đi, chờ tôi trở về lại gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng.” A Thành đáp ứng, trên mặt không một chút vẻ khác thường, cầm đồ rời khỏi.
Thiên Tuyết và Uyển Tình đi vào cửa hàng trà sữa, Uyển Tình nhìn thấy một bảng hiệu thông báo trên cửa, mặt trên viết “Thông báo tuyển dụng”, bỗng nhiên dừng chân, sau đó như có chút đăm chiêu đi vào.
Nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, Thiên Tuyết đột nhiên nhảy dựng lên: “Tiêu rồi, sắp bảy giờ! Đi mau đi, nếu đại ma vương về nhà thì xong rồi!”
“Đại ma vương?” Uyển Tình nhịn không được cười lên một tiếng, nếu Mục Thiên Dương biết em gái nói mình như vậy, không biết sẽ có phản ứng gì.
“Này! Không được cáo trạng!” Thiên Tuyết kêu to.
“Tớ sẽ không.” Uyển Tình mặt lạnh, cùng cô đi ra khỏi cửa hàng trà sữa. Đi tới cửa, cô (Uyển Tình) dừng lại, lấy điện thoại di động ra ghi lại số điện thoại.
“Cậu làm gì?” Thiên Tuyết thấy cô đang lưu dãy số trên thông báo tuyển dụng, kinh hãi,”Cậu…… Cậu muốn đi làm?”
“Tớ nói với mẹ tớ đi làm ở một cửa hàng trà sữa.” Uyển Tình nói, “Tớ nghĩ hay là làm một chút đi. Vạn nhất mẹ tớ nổi lên lòng nghi ngờ, cũng dễ ứng phó.”
“Nhưng mà……” Thiên Tuyết do dự một chút, “Anh tớ sẽ không đồng ý.”
Uyển Tình cũng lo lắng điểm ấy, nhìn lướt qua thời gian làm việc trên bảng hiệu thông báo, vừa đi vừa nói chuyện: “Ca sáng giờ làm việc là 8 giờ rưỡi bắt đầu, năm giờ tan làm. Ca chiều là 1giờ rưỡi bắt đầu, mười giờ kết thúc….. Anh cậu đi làm thời gian rất sớm, cơ bản bảy giờ liền ra ngoài, buổi tối cũng cơ hồ trời tối rồi mới trở về ——”
“Cái đó không có khả năng! Có một số lúc anh mình sẽ ngủ lười, hoặc là rõ ràng không đi làm! Vả lại, buổi tối 10 giờ rưỡi anh mình đã sớm về nhà, có một số lúc năm giờ đã về nhà rồi, cậu căn bản đừng nghĩ giấu anh mình!”
“Vậy nói với anh cậu.” Uyển Tình tức giận nói, bất quá theo bản năng không nghĩ cho hắn biết chuyện này, “Tớ trước tiên gọi điện thoại hỏi ông chủ chút, xem có thể chỉ làm ca sáng hay không, nói như vậy cơ bản sẽ không bị anh cậu phát hiện. Đương nhiên, hết thảy đều phải nhận lời thông qua mới được.”
“Cậu không đi không phải được rồi sao? Làm sao nhất thiết muốn đi?”
“Cậu không hiểu. Một khi mẹ tở nổi lên lòng nghi ngờ, tớ muốn là không có vạn phần chuẩn bị, khẳng định sẽ bị mẹ vạch trần.”
Thiên Tuyết nhún nhún vai: “Nói sau đi! Về nhà trướ! Mình đoán anh mình về nhà trước chúng ta, nếu anh mình trách mình, cậu nhất định phải đứng ra chịu trách nhiệm!”
Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương hơn bảy giờ phải đi làm. Cơ bản mỗi ngày, đều là sau khi hắn đi làm, Uyển Tình và Thiên Tuyết mới rời giường. Vào điểm này, Uyển Tình rất là kính nể. Nhân sĩ thành công quả nhiên cũng có đạo lý thành công của nhân sĩ.
Uyển Tình ăn xong điểm tâm, gọi điện thoại đến cho cửa hàng trà sữa. Tiếp điện thoại là một nữ nhân trẻ tuổi, nghe cô hỏi, nói thẳng: “Cô trực tiếp đến phỏng vấn đi!”
Uyển Tình sửng sốt một chút, cũng không hỏi lại cái khác, liền đáp ứng, nghĩ rằng có cái gì muốn hỏi lúc gặp mặt hỏi khả năng tốt hơn nhiều.
Cô thay đổi quần áo ra ngoài, Thiên Tuyết kêu to muốn đi theo, cô cũng không có ngăn cản.
Sau khi đến cửa hàng trà sữa, Uyển Tình nói với người bán hàng muốn phỏng vấn, lập tức có người đưa các cô đến trước quầy, nói chuyện với một cô gái trẻ đang xem máy tính. Nữ nhân trên ngực có mang theo bảng hiệu, viết ba chữ cửa hàng trưởng, mỉm cười: “Hai người các cô đều phỏng vấn?”
Thiên Tuyết lắc đầu, chỉ vào Uyển Tình: “Tôi đến cùng cô ấy.”
Cô gái gật đầu, nói với Uyển Tình: “Trước tự mình giới thiệu đi.”
Uyển Tình có chút khẩn trương, dừng một chút mới bắt đầu nói.
Cô gái nghe Uyển Tình vừa nói học trung học xong, gật gật đầu: “Cô đỗ đại học chưa? Chỉ muốn làm thêm hè?”
Uyển Tình sửng sốt: “Các chị không phải tuyển theo ca sao?
“Cũng không phải không tuyển……” Cô gái chần chờ, “Chính là ông chủ chưa nói qua. Tôi xem cô hình tượng rất tốt, tôi hỏi ông ấy một chút, xem ông ấy nói như thế nào.”
Cô gái nói xong, liền gọi một cuộc điện thoại, một lát sau cúp máy: “Ông chủ nói có thể suy nghĩ, trong chốc lát ông ấy sẽ đến đây, phỏng chừng không thành vấn đề, chúng ta bàn lại cái khác đi, cô có yêu cầu gì đối với tiền lương?”
Thiên Tuyết nhìn nhìn bốn phía, đột nhiên xoay người đi ra ngoài, để Uyển Tình một mình đối mặt. Đi ra khỏi cửa hàng trà sữa, cô nhìn nhìn cửa hàng trang sức sát vách. Qua hơn mười phút, thấy một nam nhân trung niên diện mạo phúc hậu từ bên ngoài đi ngang qua, xem ra là đi vào cửa hàng trà sữa cách vách. Cô vội vàng bắt lấy nhân viên bán hàng bên cạnh: “Kia là ông chủ của cửa hàng trà sữa sao?”
“Đúng vậy!”
“Cám ơn nha!” Thiên Tuyết bỏ cô ra, vội vàng đuổi theo, bám lấy cánh tay của nam nhân trung niên một phen, “Chú chú chờ một chút!”
Nam nhân hoảng sợ, bỗng nhiên lùi về phía trước, thiếu chút nữa đá bay cô.
“Ai nha!” Thiên Tuyết hô nhỏ một tiếng, “Chậm một chút chậm một chút, chú to lớn như vậy, nhất định đánh bay con!”
“Cô cô cô…… Cô muốn làm sao? Tôi có vợ rồi!”
Thiên Tuyết lườm hắn một cái, thấy cửa hàng trà sữa có người quay đầu, vội vàng kéo hắn trốn một bên: “Yên tâm, cháu sẽ không chen chân vào giữa chú và vợ chú!”
Chú chú thật sự là quá tự tin, nhưng cũng phải xem đúng đối tượng à! Bất quá, Uyển Tình lại là người làm việc cho ông ấy, cô cũng không có cái gì phải lo lắng!
“Vậy cô muốn làm sao?” Đại thúc chỉ vào cô còn đang cầm lấy cánh tay ngọc của mình.
Thiên Tuyết bất đắc dĩ buông ra: “Thấy cô nữ sinh tóc buộc đuôi ngựa bên trong kia không? Cô ấy hôm nay đến phỏng vấn!”
“Hả, nghe nói là người ứng tuyển?”
Thiên Tuyết gật đầu: “Đương nhiên là đại tiểu thư của nhà chúng tôi! Nhà chúng tôi không nói với ông, ông nên thường xuyên xem báo đi? Tiên sinh nhà chúng ta thường xuyên được đăng báo, còn được đài truyền hình phỏng vấn, dù sao nhà cô ấy rất nhiều tiền, cả đời không làm việc cũng không phải lo nghĩ! Nhưng cô ấy là cô gái tốt, không thích làm sâu gạo, cho nên chuẩn bị thừa dịp này nghỉ hè thể nghiệm cuộc sống một chút!”
“Thể nghiệm cuộc sống?”
“Đúng!” Thiên Tuyết gật đầu, kéo túi xách trên người ra, lấy ra một cái phong bì thật dầy, “Đây là một vạn! Cô ấy nhiều nhất làm việc hai tháng, sẽ đi đọc đại học. Hai tháng này, phiền toái ông chiếu cố cô ấy thật tốt!”
Nam nhân tiếp nhận phong thư, mở ra nhìn thoáng qua, lại duỗi dấu tay hai xuống, quả nhiên tất cả đều là tiền mặt
Chương 196: Đừng làm cho anh tức giận
Kỳ thật ông không có tâm hồn tham tiền như vậy, nhưng nếu người ta là đại tiểu thư, ông mở cửa hàng trà sữa nho nhỏ ra khẳng định là không đủ chống lại cô, vậy còn không bằng ngoan ngoãn nghe lời.
“Chiếu cố như thế nào?” Ông hỏi.
Thiên Tuyết cho ông một ánh mắt tán thưởng, quả nhiên thức thời!
“Rất đơn giản! Ông không cần đặc biệt chiếu cố cô ấy, chỉ cần không làm cô ấy khó xử là tốt rồi! Còn cái khác, không cần quá để ý. Ông xem cô ấy là người thường, ở trong lòng ông, ông căn bản không biết nguồn gốc cô ấy là một đại tiểu thư! Sau đó, chỉ cho cô ấy làm ca sáng, hơn năm giờ, nhất định phải bắt cô ấy tan tầm! Cứ như vậy! À, còn tiền lương cũng theo như bình thường, các ông không cần xem xét! Tóm lại, đại tiểu thư muốn thể nghiệm cuộc sống người thường, biết chưa?”
Nam nhân ngơ ngác gật đầu: “Biết!”
“OK!” Thiên Tuyết hơi vỗ vai ông, “Đi thôi! Đi nghênh đón công nhân mới của anh!”
Ông chủ đi vào cửa hàng trà sữa, nhân viên cửa hàng lập tức chào hỏi ông. Ông gật gật đầu, đi đến quầy trước, hỏi giám đốc: “Đây là đến nhận lời mời?”
Giám đốc gật đầu, Uyển Tình lập tức nói: “Xin chào.”
Ông chủ đánh giá cô một chút, nói: “Rất tốt, khi nào thì có thể đi làm?”
Giám đốc nói: “Cô ấy tốt nghiệp trung học, lập tức muốn lên đại học, chỉ có thể làm thêm vào nghỉ hè. Mặt khác, cô muốn chỉ làm ca sáng……”
“Vậy làm ca sáng.” Ông chủ không sao cả nói.
Uyển Tình nhìn lén hắn một cái, có hơi không muốn làm. Vừa rồi giám đốc rõ ràng nói chỉ làm một buổi là không có khả năng, có ông chủ nào dễ nói chuyện? Trước kia còn có khả năng cô cảm thấy thế giới này có nhiều người tốt, nhân gian đều tồn tại chân tình, nhưng sau khi đã trải qua chuyện Mục Thiên Dương, cô tổng cảm thấy nam nhân vô duyên vô cớ tốt với nữ nhân, khẳng định là vì mục đích nào đó……
Cô đang muốn nói cái gì, ông chủ khụ một tiếng: “Không thành vấn đề liền ngày mai đi làm đi, gần đây khách nhân nhiều, các người dụng tâm một chút. Ừ…… Ta đi tìm bà chủ của các người.”
Đi ra mặt tiền cửa hàng, ông làm tư thế OK với Thiên Tuyết. Thiên Tuyết vừa lòng cười, đi vào trong cửa hàng, hỏi Uyển Tình: “Thế nào?”
“Ách……” Uyển Tình nhìn giám đốc, “Tôi thông qua?”
Giám đốc cười: “Thông qua. Cô không thích cười, nhớ rõ phải mỉm cười.” Cô liếc Thiên Tuyết bên cạnh, cảm thấy nếu người này lưu lại, sinh ý trong cửa hàng khẳng định bạo tăng!
Uyển Tình lập tức nở một nụ cười, có chút không được tự nhiên.
Giám đốc vẫy vẫy tay: “Không có việc gì! Sau khi đi làm, cô tự nhiên sẽ nở nụ cười, lực tương tác của cô vẫn không tồi. Ai, ngành dịch vụ chúng ta, chính là như vậy.”
Sau khi Uyển Tình đi làm, Thiên Tuyết mỗi ngày đều theo tới, tùy ý tìm một bàn, ôm ipad lên mạng xem tiểu thuyết, thỉnh thoảng đi ra ngoài một chút, nhưng đại bộ phận thời gian đều là ở trong cửa hàng.
Uyển Tình cảm thấy có chút không tốt, nói qua cô hai lần, cô xua tay: “Cậu coi mình như là khách nhân bình thường là được! Mình chờ cậu cùng về! Vạn nhất đại ma vương đi về trước, chỉ có một mình mình, hai chúng ta đều phải chết! Cùng nhau ra vào, dù nói đi chơi, anh ấy tuyệt đối sẽ không nói gì.”
“Được rồi……” Uyển Tình mặc quần áo lao động cửa hàng cung cấp: váy màu trắng liền áo, bên ngoài bộ tạp dề màu đỏ, dưới chân là đôi giày vải màu đỏ, trước ngực thẻ tên, nhìn rất tốt.
Sau khi tan tầm, cô đổi về quần áo của mình, cùng Thiên Tuyết về nhà. Vừa lên xe, A Thành phía trước liền khó xử nhìn các cô một cái: “Nếu bị tổng giám đốc biết……”
“Anh câm miệng!” Thiên Tuyết rống, “Nếu bị anh ấy đã biết, toàn bộ tính trên người anh!”
A Thành dừng một chút, nói: “Tổng giám đốc cũng không nhất định sẽ tức giận, tôi nghĩ ngài ấy hẳn sẽ đồng ý?”
Uyển Tình nói;”Có thể không cho anh ta biết, thì không cho anh ta biết. Lái xe đi! Tôi sẽ cẩn thận, sẽ không liên lụy cho anh.”
A Thành thở dài, cũng không nói cái gì nữa, làm một người lái xe có lương tâm. Hắn chỉ là cảm thấy, chuyện này chủ động nói cho tổng giám đốc, tổng giám đốc hơn phân nửa sẽ không tức giận; nhưng hiện tại, cư nhiên gạt tổng giám đốc, chờ tổng giám đốc biết, không biết có thể bực bội thành cái dạng gì.
Thiên Tuyết cũng suy nghĩ đến vấn đề này, nghĩ nghĩ, nói với Uyển Tình: “Bằng không chúng ta nói với anh ấy đi.”
“Không nên!” Uyển Tình phản ứng kịch liệt, nhưng nghĩ đến bọn họ hai người giúp mình giấu giếm chuyện này cũng có chút mạo hiểm. Thiên Tuyết trái lại không sợ cái gì, nhưng A Thành lại khả năng mất việc. Cô đành phải nói, “Tôi sẽ tìm thời gian nói với anh ta.”
Buổi tối, sau một hồi **, Uyển Tình lẳng lặng tựa vào trong lòng Mục Thiên Dương. Tay cô, từng chút từng chút đốt lửa ở ngực hắn. Mục Thiên Dương bắt đầu không để ý tới, còn rất hưởng thụ. Lâu, thật sự là chịu không nổi. Cảm giác ngứa ngáy nhột nhột này, rõ ràng là quyến rũ hắn!
Hắn cầm tay cô lại, cúi đầu hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”
“Không……” Uyển Tình đầu về phía hắn gáy oa nhích lại gần, “Tôi chỉ là cảm thấy…… Mỗi ngày ngốc ở nhà như vậy, có hơi nhàm chán.”
Mục Thiên Dương vuốt lỗ tai của cô, nhẹ xoa nhẹ vài cái, trượt đến trên vai cô. Làn da của cô giống như tơ lụa làm hắn mê muội.
“Vậy đi ra ngoài đi dạo phố.” Hắn thấp giọng nói, “Đi với Thiên Tuyết. Các em đi đâu anh mặc kệ, chỉ cần mỗi ngày anh trở về có thể nhìn thấy em thì tốt rồi. Còn có, nếu em muốn về nhà, cũng được. Mẹ em có nghỉ phép chứ? Khi bà nghỉ phép, em trở về đi.”
Uyển Tình sửng sốt một chút, nâng nửa người trên lên nhìn hắn: “Tôi…… Tôi muốn đi làm công. Rất nhiều học sinh cấp ba đều đã vào nghỉ hè kiếm việc thực hành, tôi ——”
“Kia có cái gì tốt?” Sắc mặt Mục Thiên Dương trầm xuống, có chút không kiên nhẫn, “Đừng náo loạn, hoặc là ngốc ở nhà cho xong, hoặc là liền mua sắm với Thiên Tuyết, tùy em chọn, đừng đi muốn làm chuyện này để anh tức giận!”
Uyển Tình vội vàng ôm lấy hắn: “Tốt mà, tôi không làm!”
Mục Thiên Dương sửng sốt, nghe âm thanh cô hoảng loạn, mềm lòng nói, “Em thật muốn thực hành, anh an bài vị trí ở công ty cho em.”
Uyển Tình lắc đầu: “Không được.”
“Không vui?” Hắn hỏi.
Uyển Tình ngẩng đầu cười: “Nào có?” Nói xong hôn một cái ngay tại trên mặt hắn.
Cả người hắn chấn động, bỗng nhiên xoay người đè lên người cô.
“A!” Uyển Tình hoảng sợ, nhìn hắn, “Anh——”
Mục Thiên Dương bỗng nhiên cúi đầu hôn cô, đưa tay vuốt ve thân thể trần trụi của cô.
“À……”
“Bảo bối thật ngọt……”
“A…… Anh…… Anh không phải đã muốn……” Uyển Tình hoảng sợ, “Hiện tại đã đã khuya!” Nếu làm nữa, ngày mai cô có thể đến trễ.
“Là em quyến rũ anh!” Mục Thiên Dương nói xong, hung hăng cắn ở trước ngực cô một chút, “Em trở nên hư rồi……”
“Tôi không có……”
“Em còn có!” Mục Thiên Dương hét lớn một tiếng, đột nhiên tràn đầy đau lòng. Cô biết khống chế cảm xúc của hắn thế nào, khiến cho hắn vui, biết lợi dụng hắn đối tốt với của cô……
Uyển Tình bị hắn rống một cái, rất là sợ hãi, cắn môi không dám hé răng.
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, cúi đầu hôn cô, ôn nhu tuân lệnh say lòng người.
“Uyển Tình……”
“Ừ……”
“Ai……” Cúi đầu thở dài, mang theo mỏi mệt muốn nói lại thôi. Nhiều lời nói không ra miệng lắm, hắn không hề nói, chỉ dùng thân hình cùng cô triền miên.