Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 165: Sầu não

Thiên Tuyết và Uyển Tình nghe ông thở dài, có một loại cảm giác ông trời thật ngược. Lại có thể không cho ông có cơ hội làm anh hùng!

“Tiếp theo liền đánh chiến tranh giải phóng, kết quả làm lính truyền tin……” Vẫn là không đụng đến súp cướp!

Thiên Tuyết & Uyển Tình: “……”

“Sau đó Trung Quốc mới thành lập, cảm thấy thiên hạ thái bình, liền dứt khoát đi làm ăn. Về sau chiến tranh Triều Tiên, liền bỏ lỡ.” Mục lão gia nói xong, nhìn bọn họ, “Ông nhân sinh không đủ đặc sắc.”

“Ở đâu? Ở đâu? Đặc sắc! Đặc sắc!” Thiên Tuyết vội vàng nói.

Mục lão gia kinh ngạc nhìn phía trước, giống như nhớ về chuyện cũ nào đó. Thiên Tuyết và Uyển Tình nhìn ông, cũng không quấy rầy. Sau một lúc lâu, hắn thở dài: “Vẫn là hiện tại tốt, không cần đánh giặc……”

“Yên tâm! Chúng ta uống nước nhớ nguồn!” Thiên Tuyết nói.

Mục lão gia nhịn không được cười lên một tiếng, vỗ vỗ tóc của cô: “Tuy rằng chuyện xưa của ông không thú vị, nhưng ông thấy qua rất nhiều người đều có chuyện xưa thực đặc sắc! Hồi nãy chúng ta đã nói chuyện xưa một Kim lão đại——”

Thiên Tuyết thiếu chút nữa sặc cười, còn “Hồi nãy chúng ta”, ông nghĩ ông đang kể chuyện cổ tích sao, nói xong còn một đổi một?

Uyển Tình cũng nhịn không được nở một nụ cười, tiếp theo liền im lặng nghe ông nói.

“Kim lão đại này à, nguyên bản là thổ phỉ, không chuyện ác nào không làm! Bất quá về sau hắn đi giết giặc Nhật, coi như là người tốt.”

“Ừ.” Thiên Tuyết gật đầu, qua vài giây còn không thấy hắn tiếp tục, hỏi, “Sau đó sao?”

“Sau đó?” Mục lão gia nhìn cô, “Không có sau đó!”

“A ——” Thiên Tuyết kêu thảm thiết một tiếng, “Ông, ông thực sẽ không nói chuyện xưa!”

Sắc mặt Mục lão gia nghiêm nghị, có hơi mất hứng.

Thiên Tuyết lắc đầu: “Quên đi quên đi, con tin chuyện xưa của ông nhất định khá đặc sắc, chỉ là ông sẽ không nói! Uyển Tình, cậu nói Kim lão đại này, ông nói hai câu vẻ vang, khiến cho người ta miên man bất định mà! Một thổ phỉ không chuyện ác nào không làm, về sau đi giết giặc! Thay đổi này, chênh lệch này, quả thực là một truyền kỳ mà! Hãy suy nghĩ một lần nữa đi cuộc sống ông ta dường như quá bình thản, đuổi giặc đi mà không qua được? Giữa nhất định có mờ ám, không chừng hắn là người bí mật của đảng, làm đặc vụ, ngầm giải quyết đầu não người ta thì sao!”

Mục lão gia:…… Sức tưởng tượng của cháu gái thật phong phú.

“Về sau làm lính truyền tin…… Nhất định có mật vụ gì, tương đối mạo hiểm kích thích, không chừng trong đó còn có diễm ngộ!”

“Phốc ——” Uyển Tình không nhịn không được, cười một tiếng, vội vàng che miệng lại.

“Về sau phải đi buôn bán ——” Thiên Tuyết ánh mắt tỏa sáng nhìn Mục lão gia, “Ông, bây giờ ông sẽ không còn có nhiệm vụ trong người chứ?”

“Đây đang là đâu!” Mục lão gia mặt tối sầm, đứng dậy lên lầu, “Lười nói với các người, nói lại không chịu nghe!”

Thiên Tuyết cười đến ngã vào sô pha, Uyển Tình đẩy cô: “Cậu đừng cười.”

Thiên Tuyết vẫn đang cười cười đến run rẩy hết cả người, chờ cười đủ, Mục lão gia đã đi mất. Cô(Thiên Tuyết) thật đúng là sợ lão nhân gia tức, lại lôi kéo Uyển Tình lên lầu đi tìm.

Gõ cửa, Mục lão gia đoán được là các cô, nói thẳng: “Tiến vào.”

Hai người đi vào, thấy Mục lão gia ôm một quyển album ngồi trên sô pha.

“Ông ông đang xem gì vậy?”

“Nhìn một ít bạn cũ.” Mục lão gia nâng tay xoa xoa khóe mắt, có chút sầu não.

Thiên Tuyết và Uyển Tình liếc nhau, bước qua, ngồi bên cạnh ông.

Mục lão gia nghiêng người, cho các cô nhìn album, chỉ vào tấm ảnh nói: “Bà ấy gọi là A Hương, là hàng xóm mới trước đây của ông.”

“Đều thấy không rõ rồi.” Thiên Tuyết nói.

“Đúng vậy…… Ảnh chụp đều bị hư, đã sửa cũng sửa không tốt. Bất quá xem, còn có thể nhớ tới bộ dáng trước kia của bà.”

“Bà ấy nhất định rất được.” Thiên Tuyết nhìn Mục lão gia một cái.

“Ừ, không sai biệt lắm với hai con.” Mục lão gia lật một tờ, “Bà sẽ chơi cờ, là một tài nữ, cũng sẽ cưỡi ngựa, bắn súng, ra trận giết địch, là một nữ kiệt.”

“Oa!” Hai người đều nhịn không được cảm thán.

Lật đến thứ hai trang, Mục lão gia chỉ vào tấm ảnh cắt xuống từ trên báo, tờ báo được bọc bằng nhựa, bảo hộ rất khá: “Đây là Kim lão đại.”

“Thật là có người này sao!”

“Ông cũng không phải nói chơi!”

“À, tốt có khí thế.”

“Người này gọi là A Khuê, khi đó cũng là bạn. Hắn đi tham gia chiến tranh Triều Tiên, không có trở về……”

“Người này gọi là Đại Long, người rất ngốc ngếch, nhưng hay giảng nghĩa khí, thời điểm năm thứ tám sinh bệnh mà chết.”

“Đây là ××, cũng đi rồi……”

“Đây là bà nội con…… Cũng……”

Mục lão gia lật đầy đủ bổn quyển album, sâu kín thở dài: “Thật nhiều mọi người mất, người càng lão, lại càng cô đơn……”

“Ông còn có chúng con mà.” Thiên Tuyết ôm ông.

“Ừ, còn có các con.” Mục lão gia khép lại quyển album, giao cho Thiên Tuyết, “Bỏ vào trong tủ sắt cho ông.”

Thiên Tuyết theo lời làm theo, thấy trong tủ sắt có mấy hộp châu báu, cười hỏi: “Ông, ông để bảo bối gì ở đây vậy?”

“Đó là lễ gặp mặt chuẩn bị cho hai chị dâu con!” Mục lão gia nói, “Chờ con mang cháu rễ trở về cho ông, cũng có!”

Thiên Tuyết mặt hơi hơi đỏ lên, đóng kín tủ sắt: “Không thấy ông cho chị dâu cái gì vậy.”

“À…… Chờ các cô kết hôn nói sau.” Loại sự tình này, cũng muốn nói duyên phận và xúc động. Nhìn thấy Thải Nghiên, còn căn bản không nghĩ tới cái này. Nhớ năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Thiên Thành, ông đã khẩn cấp gửi món quà đi, đó là duyên phận cùng thiên ý!

Nhìn nhìn Uyển Tình bên cạnh, đứa con gái này nhưng thật ra hợp mắt ông, vừa thấy đã muốn đưa lễ gặp mặt, hình như người ta chỉ là bạn học của Thiên Tuyết, còn không làm sợ người ta?

Mục lão gia nhìn Thiên Tuyết: “Ăn xong cơm trưa, chúng ta đi xem bà nội con.”

Đột nhiên nhớ đến người vợ đã chết. Tuy rằng còn trẻ từng thích A Hương, thế cho nên hiện tại đều còn có hơi nhớ mong. Nhưng hắn và người vợ đã chết nhưng mà là đồng cam cộng khổ, hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau sinh hoạt vài thập niên, thân tình lớn hơn tình yêu, mất đi, thường nhớ.

Ngô Nhã nghe nói Mục lão gia muốn đi tảo mộ, chỉ biết hắn lại muốn cúng vợ, gấp rút kêu người hầu chuẩn bị một ít trái cây, hỏi: “Ba, muốn con đi với người không?”

“Không nên, con gấp rút trong nhà đi, để Thiên Tuyết và Uyển Tình theo giúp ta đi.”

Ngô Nhã gật đầu, cũng không nói gì.

Uyển Tình lại cả kinh choáng váng: “Con, con cũng đi?” Đây là viếng mồ nha, cô một ngoại nhân nhìn náo nhiệt gì?

“Trên núi không khí tốt, cùng đi một chút.” Mục lão gia nói.

Uyển Tình:…… Vậy nhưng đó là nghĩa trang! Ông tưởng là nơi ruộng đồng để chơi sao?

Không thể lý giải hành vi của lão nhân gia, Uyển Tình chỉ có thể đi theo, trên đường lặng lẽ hỏi Thiên Tuyết: “Ông cậu thường xuyên mang người lạ đi viếng mồ hả?”

Thiên Tuyết bất mãn liếc cô: “Làm sao có thể? Là ông thích cậu vượt quá tưởng tượng! Chẳng lẽ cậu nhất định sẽ trở thành chị dâu mình?”

“……”

“Vậy cậu rõ ràng cua luôn anh hai của mình đi! Không thể cho hắn không ngủ chứ!”

Uyển Tình xoay đầu, không hề để ý cô.

Chương 166: Trở về nhanh

Bộ dạng bà nội của Thiên Tuyết rất hiền lành, rất phúc hậu. Mục lão gia ngồi xổm trước bia mộ, cầm chắc khăn lau lau tấm ảnh, sau đó nhổ cỏ.

Uyển Tình vừa thấy, muốn đến giúp. Thiên Tuyết giữ chặt cô, lắc lắc đầu, ngồi xổm trước bia mộ bày trái cây.

“Bà nội, đây là bạn học con, tên là Đinh Uyển Tình.” Sau đó ở trong lòng yên lặng bổ sung: là chị dâu anh hai chọn, thích vô cùng, bà phải phù hộ hắn theo đuổi vợ thuận lợi nha ~

Uyển Tình cũng ngồi xổm bên cạnh hỗ trợ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, quấy rầy……”

Thiên Tuyết đẩy đẩy cô: “Bà nội thích náo nhiệt! Nhiều người đến xem bà, bà sẽ cao hứng, cậu không nên để ý.”

“……” Ai không để ý a? Chỉ có Mục gia các người mới quái lạ như vậy, mang người xa lạ đến viếng mồ sao? Quả thực là…… Quỷ dị khác thường!

Mục lão gia nhổ cỏ xong rồi, cả một bộ thần thanh khí sảng, sau đó ngồi xuống nói chuyện phiếm với bia mộ: “Bạn già a, bà chờ một chút, tôi sẽ đi tìm bà. Đám nhãi con này không nghe lời, tôi không phải không bỏ xuống được sao? Thiên Dương rất tốt, Thiên Thành cũng rất tốt, chỉ là vẫn không chịu tìm vợ. Thiên Dương gần đây ngược lại đã đính hôn, đồng ý cháu dâu kia mà…… Tôi cuối cùng cảm thấy chúng nó không có duyên phận, cũng không biết cuối cùng sẽ như thế nào. Có thể là lão nhân tôi suy nghĩ nhiều, hy vọng hai người bọn họ có thể qua tốt……”

Trong lòng Uyển Tình hơi hơi động, quả nhiên Mục ông không thích Thải Nghiên sao? Nếu là như vậy, cô thật đúng là hy vọng hôn sự này có thể bị hư. Dựa vào cái gì để Đinh Thải Nghiên đắc ý như vậy? Cô cũng không phải người tốt gì!

Uyển Tình đột nhiên ngẩn ra, nhìn bia mộ có chút hoảng sợ. Mình khi nào thì trở nên hư hỏng như vậy rồi? Lại có thể muốn nguyền rủa nhân duyên của người khác?

Nhìn bà nội hiền lành bên trong tấm ảnh, trong lòng cô yên lặng nói: Thải Nghiên thật sự không tốt, không xứng với cháu trai ngài. Tuy rằng cháu trai ngài cũng có chỗ không tốt, nhưng biết sai có thể sửa, là điều tốt nhất. Nếu ngài trên trời có linh, để hắn buông tha tôi đi. Tôi không mơ ước phú quý của Mục gia các người, cũng không phải cố ý quyến rũ hắn, cùng hắn phát sinh chuyện này…… Tôi nguyện ý đi, đi thật xa, chỉ xin hắn buông tha tôi.

Sau khi trở về, không đợi đến tập bắn trở về, Uyển Tình và Thiên Tuyết phải đến trường. Uyển Tình có một loại trực giác, Mục bà nội nghe được cô kể, muốn phù hộ cô.

Tiếp theo, giống cô đoán, thẳng đến lúc nghỉ đông, Mục Thiên Dương cũng chưa gọi điện cho cô.

Đại khái hắn cùng vị hôn thê như keo như sơn, đã quên cô đi? Hy vọng hắn vĩnh viễn không nên nhớ đến……

— ———

Gần tới năm mới, cửa hàng bán hoa bề bộn nhiều việc. Từ Khả Vi phải hai mươi tám tháng chạp mới nghỉ, không thời gian chuẩn bị gì đó đón năm mới, liền cho Uyển Tình hai ngàn đồng, kêu cô mua.

Uyển Tình thấy qua ngày, biết khi sắp năm mới siêu thị sẽ có một đợt giảm giá lớn, phải kiên nhẫn chạy một vài lần. Mua rất nhiều thực phẩm, một người ở nhà vui sướng bố trí phòng ở, tổng cộng dùng bất quá mấy trăm đồng.

Ngày đó Từ Khả Vi trở về, cô ở nhà chiên đậu hủ bọc thịt viên, nghe được tiếng chuông cửa vang lên, vội vàng bỏ chạy đi mở cửa. Đi tới cửa, cô đột nhiên nhớ tới, mẹ không phải có chìa khóa sao?

Từ trong mắt mèo vừa thấy, là Đinh Chí Cương!

Nhất thời, một cơn tức giận bùng lên, rắc kéo đã treo dây xích lên.

Đinh Chí Cương nghe được âm thanh, đợi trong chốc lát không thấy người mở cửa, liền gõ: “Vi Vi, tôi biết bà có đó, tôi nghe thấy âm thanh.”

Hai tay Uyển Tình chà lau trên tạp dề, lạnh giọng nói: “Bà ấy không có đây!”

“Uyển, Uyển Tình?” Đinh Chí Cương cứng lại, nhẹ nhàng gõ cửa, “Con mở cửa được không? Cho ba ba nhìn con một cái.”

“Có gì đẹp?” Uyển Tình nói, “Ông đi nhìn Thải Nghiên là được! Cô ta mới là kiêu ngạo của ông! Tôi đã sớm không phải con gái của ông!”

“Con…… Con sao lại nói lời tức giận này?” Đinh Chí Cương thở dài.

Uyển Tình cười lạnh: “Tôi bực mình? Ông nghĩ rằng tôi giận ông? Ông làm gì ông quên sao? Ông lại có thể cho là tôi đang giận lẩy!”

Đinh Chí Cương cúi đầu đứng ở cửa, nửa ngày mới nói: “Thực xin lỗi…… Vốn…… Muốn cùng các người qua năm mới.”

“Này tính là gì? Ngoại tình sao? Ông đừng đến xỉ nhục mẹ tôi!” Uyển Tình rống giận.

“Vậy tôi đi đây.”

Không bao lâu, Từ Khả Vi trở về, vào cửa chỉ thấy Uyển Tình ngồi ở trên sô pha ngẩn người, nghi hoặc hỏi: “Con làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Uyển Tình thấy bà trở về, vội vàng đứng dậy.

Từ Khả Vi ôm hai bó hoa tươi, còn mang theo một hộp quà tặng và một giỏ trái cây.

Uyển Tình đi qua giúp đỡ: “Sao mua nhiều thứ vô dụng như vậy? Cái này bao nhiêu tiền a……”

Từ Khả Vi nhịn không được cốc đầu cô một cái: “Còn có thể tính toán tỉ mỉ hơn mẹ! Đây đều là bà Phương đưa! Đúng rồi, đồ ngoài cửa là ở đâu có?”

Uyển Tình sửng sốt, bước qua vừa thấy, thấy góc tường có vài cái gói to tinh mỹ. Cô lôi ra nhìn một cái, là một hộp thuốc bổ sa hoa và hai bộ quần áo giá trị xa xỉ. Cô cầm quần áo rớt trên đất, đóng cửa lại: “Không biết!”

Từ Khả Vi tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.

Cô xoay mặt nói: “Họ Đinh kia đến đây! Con không mở cửa.”

Từ Khả Vi chậc một tiếng, cũng chưa nói cô, xoay người cầm đồ tiến vào.

“Con để ý đến hắn làm gì?!” Uyển Tình kích động kêu lên.

Từ Khả Vi cầm kéo loạn bộ quần áo tốt: “Không biết có chuyến chuyển phát trong hai ngày nay hay không,tí nữa gọi điện thoại, kí để bọn họ gửi về.”

Uyển Tình sửng sốt một chút, nói: “Kí chuyển phát phải mấy chục đồng!”

“Còn muốn mình trả sao?” Từ Khả Vi nói, “Đương nhiên là đến rồi mới đưa!”

Uyển Tình nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười: “Mẹ, mẹ thật nham hiểm! Nếu như bị mẹ con kia thấy, bọn họ còn không nháo ngất trời?”

Từ Khả Vi có chút xấu hổ, ôm hoa đi về phía phòng bếp: “Mẹ cắm hoa vào.”

Uyển Tình đột nhiên nhớ tới, “Không xong, con đang chiên thịt viên!”

Cô chạy đến phòng bếp vừa thấy, dầu đã lạnh. Lúc trước thịt viên chiên một nửa dính ở trong nồi, mặt dưới cháy, mặt trên một nửa vẫn là sống.

Từ Khả Vi nói: “Chiên lại là được, chỉ là bề ngoài hơi khó coi.”

Chiên xong thịt viên, Uyển Tình gọi vài cuộc điện thoại, rốt cục tìm được một nơi còn không có nghỉ chuyển phát, nhanh để người ta tới cửa thu hàng.

Uyển Tình một bên viết ra một bên hỏi: “Đây là chuyển phát cùng thành phố, hôm nay có thể tới không?”

“Hôm nay chỉ sợ không được, cùng thành phố cũng phải vào kho.”

“Vậy ngày mai sao?”

“Ngày mai nghỉ.”

“Khi nào thì đi làm?”

“Thứ bảy.”

Uyển Tình thở dài: ” Thứ bảy liền thứ bảy đi…… Nếu có thể trước khi qua năm mới thì tốt rồi.”

Anh chuyển phát thấy bộ dáng cô phiền não, có chút không đành lòng: “Hôm nay sẽ tăng ca, giúp cô nhìn xem ha.”

“Vậy cám ơn!” Uyển Tình vui vẻ ra mặt, “Đến giao hàng! Anh thu nhiều một chút không quan hệ, đối phương có tiền!”

Anh chuyển phát:……

Anh chuyển phát có hơi mê hoặc vì sắc đẹp, đặc biệt chiếu cố kiện của cô, hôm đó đưa qua. Lúc đó ba người Đinh gia đều có mặt, Đinh Chí Cương vừa mở ra, liền thay đổi sắc mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK