Chương 547: Kinh hồn
Đoàn người rất nhanh trở lại thành phố A, xuống sân bay, vẫn là người của Long Diễm Minhd dến đón. Mọi người được ngồi ra mấy chiếc xe, ở trên đường cao tốc không bao lâu, hai bên đường đột nhiên lao ra mấy chiếc xe Audi màu đen, nhanh chóng ngăn cách với mấy chiếc xe, sau đó 2 chiếc nhắm vào xe của Uyển Tình và Kim lão phu nhân đang ngồi va chạm.
Ngồi trên một chiếc xe đằng sau, Mục Thiên Thành phản ứng kịp đầu tiên, anh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, tay cầm tay lái, nói với lái xe: “Để tôi!”
Mục Thiên Dương theo đó nhìn ra điểm không đúng, kinh hãi: “Sao lại thế này?”
“Xem ra Long Diễm Minh thật sự có nội gián!” Mục Thiên Thành hung tợn nói, thay đổi vị trí với lái xe, nhấn ga xông lên.
Mục Thiên Dương nhìn cửa kính xe, đánh mất chủ ý nhảy xe, gọi điện thoại cho Uyển Tình: “Bình tĩnh, không phải sợ!”
“Sao lại thế này?” Uyển Tình hỏi, cô và Kim lão phu nhân mỗi người ôm một đứa bé, nhìn bên ngoài, càng có thêm ô tô không ngừng va chạm.
“Bình tĩnh, ngồi trong xe đừng nhúc nhích!” Mục Thiên Dương cũng không biết sao lại như vậy, chỉ có thể ra lệnh cho cô như vậy.
Kim lão phu nhân ngược lại vô cùng bình tĩnh, để Đinh Đinh ghé vào trong lồng ngực của mình, lấy tay che lỗ tai của bé, nói với UYển Tình: “Không cần sợ, không sao.”
Uyển Tình gật đầu, chỉ có thể cố gắng giữ tỉnh táo, tin tưởng Long Diễm Minh đã có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ có cách đối phó.
Đột nhiên, Mục Thiên Dương thấy một chiếc xe mở cửa kính ra, từ bên trong lộ ra một đoạn ống đồng.”
“Có súng!” Anh hô to một tiếng.
Mục Thiên Thành liền đánh tay lái xuống, va chạm vào chiếc xe đó, đạn bịch một cái đập vào đường rào chắn.
Mục Thiên Dương hít một hơi, đẩy cửa xe ra, muốn nhảy xuống.
“Anh không cần xằng bậy!” Mục Thiên Thành rống to.
“Cậu nhanh nghĩ cách đi!” Anh cũng rống lên.
Người mặc áo rồng ngồi ở tay lái phụ vội lên tiếng: “Các anh bình tĩnh một chút, Băng gia đều có chuẩn bị!”
Hai người sửng sốt, trừng mắt nhìn anh ta, Mục Thiên Dương mạnh mẽ đóng cửa lại, tay kéo lấy cà vạt, ghì chặt người lại: “Con mẹ nó là ai làm>?”
“Khụ khu,,… Băng gia là người tốt…” Áo rồng cũng có quyền lợi sinh tồn,…
Đúng lúc này, tiếng cảnh báo nức nở đến gần, Mục Thiên Thành ngẩn ra, chậm tốc độ lại. Đùng lúc này, có một chiếc xe đi qua bên cạnh, đành lên chiếc vừa mới lộ ra nòng súng kia, hai chiếc xe cùng hướng về phía trước, đánh vào bên cạnh sườn núi mới dừng lại.
Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành thấy rõ chiếc xe kia, mới kinh hãi, Mục lão gia ở trên chiếc xe đó.
Hai người xuống xa, phát hiện mấy chiếc xe phía sau đều dừng lại, một đoạn thật dài, xe cảnh sát cũng dừng lại.
Hai người đi qua, thấy Khấu Băng, Mục lão gia, Trâu Tranh, ba người ngồi trên xe, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang ngắm phong cảnh. Hai người sửng sốt hồi lâu, Mục Thiên Dương xoay người đi xem Uyển Tình, Mục Thiên Thành bất đắc dĩ nói: “Ông nội, ông không sợ sao?”
“Qủy NHật bản còn không sợ, lại sợ bọn này sao?” Mục lão gia khí phách nói.
“…”
“Được, đi xem lão phu nhân và Uyển Tình.” Chính mình không sợ, nhưng lại sợ người khác gặp chuyện không may, Mục lão gia lo lắng xuống xe.
Trâu Tranh và KHấu Băng cũng đi xuống, đến bên lão phu nhân vừa thấy… Mục Thiên Dương và UYển Tình gắt gao ôm lấy nhau, không coi ai ra gì.
Mục Thiên Dương nói: “Em làm anh sợ muốn chết!”
Uyển Tình run rẩy nói: “Hu hu,,, em muốn về nàh.”
“Được, lập tức về nhà.”
Mọi người nhớ tới tình hình vừa rồi, cũng có chút nghĩ lại mà sợ, xem bọn họ ôm nhau một chỗ, lại không nói gì, cho nên vừa không cam lòng cắt ngang bọn họ, vừa muốn cắt ngang. Đang do dự, cảnh sát liền đi qua.
Chiếc Audi ở bên cạnh có người bị thương, trực tiếp bị trấn áp. Uyển Tình vốn nên cùng bọn họ đến sở cánh sát lấy lời khai, thế nhưng nơi này có vài vị đại phật, cảnh sát không dám ra lệnh cho bọn họ, KHấu Băng để lại hai người giải quyết tốt hậu quả của mình, chính mình tiếp tục hộ tống Kim lão phu nhân rời đi.
Lần thay đổi chỗ ngồi này, Mục Thiên Dương và Uyển Tình một xe, mang theo hai đứa bé, dọc theo đường đi, hai người đều ôm chặt con ở trước, cùng nhau cũng ôm lấy nhau. Chuyện vừa rồi, thật sự đáng sợ, bọn họ không dám tưởng tượng, nhỡ đâu có bất trắc, sẽ có hậu quả gì.
Ô tô trực tiếp chạy đến công viên tưởng niệm, mọi người xuống xe, Khấu Băng dấn đường, đi tới trước mộ một nhà ba người Kim Uyển Uyển.
Nhìn thấy mộ bia, thâm tâm Uyển Tình chấn động, người tên là Triệu Uyển Uyển ở trên mộ bia kia có vài phần giống với Từ Khả Vi.
Bên cạnh có một người đàn ông trung niên, ngũ quan đoan chính, khí chất…
Mà bên kia, viết “Bạch phẩm Nhu”, trên ảnh chụp là một người con gái còn trẻ tuổi xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa, ánh amwts ôn nhu, khóe mienjg mang nét cười, cùng Uyển Tình có hai phần tương tự…
Kim lão phu nhân che miệng lại khóc lên: “Là tội hại bọn họ…”
Bà vỗn nghĩ có lẽ chỉ còn tro cốt, là tìm nhầm rồi. Nhưng là nhìn thấy con gái lớn lên giống hệt Uyển Tình, Triệu Uyển UyỂN, từ ánh mắt, mũi… đều giống mình… bà cảm thấy là con bà rồi,…
“Lão phu nhân…” Khấu Băng đỡ bà: “ít nhất bà vẫn còn UYển Tình, không cần quá thương tâm…”
Uyển Tình nhìn mộ bia của Triệu Uyển UYển, lại nhìn Bạch Phẩm Nhu như hoa như ngọc, hung tợn nói: “Tôi rất muốn nhìn, là ai không qua được.” Nói xong ngồi xổm người xuống, lần mò ảnh chụp của Kim Uyển Uyển: “Uyển Uyển… Mẹ đến đây, con có phải rất hận là mẹ tới muộn hay không? Đây là chồng của con sao? Dáng vẻ rất đẹp, tướng từ tâm sinh, vừa thấy đã biết là người đáng để phó thác cả đời, ánh mắt của con thật tốt…Con gái con cũng được… huhu… mẹ tới sớm một chút có phải… nên sớm một chút… con, con nếu biết tìm em gái con, sao không trực tiếp tới tìm mẹ…?”
Kim lão phu nhân nói tới đây, đột nhiên ngừng lại: “Con đi tìm mẹ, nhất định là bị kẻ gian ngăn trở rồi, mẹ sai rồi, mẹ không nên ngốc nghếch ở quê… nếu không nhất định sẽ biết đươc tin tức của con…”
Ban ngày Kim lão phu nhân khóc, có chút vô lực. Mọi người nâng bà dây, từ từ xuống núi, bà nói: “Tôi phải cho bọn họ đổi sang chỗ tốt, đổi đến bên người lão nhân đi!”
“Uhm, điều tra rõ ràng mọi chuyện, chúng ta nói một tiếng với Triệu gia đi, liền đi làm đi.” Khấu Băng nói.
Kim lão phu nhân gật đầu, nhìn ông: “Cậu nói, là lão tam, hay là lão tứ?”
Khấu Băng dừng lại: “Tôi không biết, nhưng tôi thề với lão phu nhân, nhất định không phải tôi.” Kim lão phu nhân đột nhiên cười: “Khi đó cậu mới vài tuổi?”
“Chắc chắn cũng không phải cha tôi!” Khấu Băng nghiêm túc nói.
Kim lão phu nhân gật đầu: “Cha cậu thích con gái, nếu là có chủ ý đánh con gái của tôi, cũng là trộm qua thành con gái của ông ấy, chắc chắn không nỡ bán đi, ông ấy thương em gái cậu như thế nào, ông ấy mới không làm loại chuyện này!”
“Vâng…” Khấu Băng nghĩ đến em gái chết đi, âm thanh có chút nghẹn ngào: “Đa tạ lão phu nhân không nghi ngờ.”
“Đừng nói khách khí.” Kim lão phu nhân vỗ vỗ tay ông.
Chương 548: Nhà cũ của Bạch gia
Ra khỏi khu mộ, đã gần đến hai giờ, mọi người trực tiếp đi khách sạn dùng cơm. Khấu Băng hỏi Kim lão phu nhân buổi tối nghỉ ngơi ở đâu. Bọn họ bên kia có phòng ở, chỉ là hiện tại đang có người tác quái, qua đó không an toàn. Nhưng ở khách sạn mà nói cũng có thể dễ dàng gặp chuyện không may. Cho nên hắn chỉ có thể xem ý của Kim lão phu nhân, sau đó an bài, hết sức bảo đảm an toàn.
Kim lão phu nhân nhíu mày: “Khách sạn đi.” Bà hiện tại cũng không nguyện ý tới địa bàn Long Diễm Minh.
“Khách sạn hạng sang tới đây, cũng có thể có chỗ sơ hở trong quản lý.” Mục Thiên Thành nói.
Mục Thiên Dương không nghĩ Uyển Tình trở về thành phố A thị mà không quay về Mục gia, nghe xong lời của Thiên Thành lập tức nói: “Ở lại Mục gia đi thôi? Hoặc là đến biệt thự trên danh nghĩa của tôi cũng được. Các người nếu muốn tăng thêm người bảo hộ, tùy ý!”
Khấu Băng hỏi địa chỉ, Mục lão gia nói khu biệt thự Mục gia có quan chức ở lại, an toàn luôn luôn bảo đảm. Khấu Băng liền hỏi ý Kim lão phu nhân, Kim lão phu nhân tự nhiên gật đầu. Sau khi ăn xong, mọi người liền quay về Mục gia đại trạch.
Thiên Tuyết cùng Ngô Nhã đang bàn luận về chuyện đã xảy ra, liệu có thể giữ nguyên kế hoạch kết hôn được không. Đột nhiên nghe được tiếng ô tô, chạy đến thì thấy —— mọi người rầm rập đi vào, còn một nhóm xã hội đen, hai người có điểm bị dọa. Rốt cục nhìn đến bọn Mục Thiên Dương, hai người mới thở phào, Thiên Tuyết buông Ngô Nhã ra chạy tới: “Ông nội ~ mọi người đã đi đâu vậy?”
Mục lão gia cười, tay vỗ vỗ vai cô: “Không có việc gì không có việc gì……”
Một đám người vừa nói vừa đi vào trong, Thiên Tuyết thối lui đến bên cạnh Uyển Tình cùng Mục Thiên Dương: “Chuyện gì xảy ra?”
“Kể rất dài dòng, không nói cho cậu biết.” Uyển Tình nói.
Vào nhà rồi, Khấu Băng liền phái người tỏa ra bốn phía biệt thự làm công tác bảo ản, Mục Thiên Thành chạy tới làm chỉ huy, thực chuyên nghiệp chỉ đạo: “Nơi này một người”, “Nơi đó hai người”, còn trang bị mấy thứ máy móc công nghệ cao, cam đoan một con ruồi bọ đều bay không lọt.
Khấu Băng thấy vậy thì áp lực khổng lồ: hóa ra cao thủ chống khủng bố ở trong này! Sớm biết vậy lúc trên đường cao tốc hắn sẽ không báo nguy, để anh ta có cơ hội phát huy!
Đương nhiên, hắn cũng chỉ là ngẫm lại thôi, hắn cũng không dám lấy sinh mệnh Kim lão phu nhân ra đùa.
Làm tốt công tác bảo an, Khấu Băng trở về nói với Kim lão phu nhân: “Ta hiện tại đi nhà cũ của Bạch gia nhìn xem.”
Kim lão phu nhân cũng muốn đi, nhưng không nghĩ cho hắn thêm phiền toái, nên không nói ra yêu cầu này.
Uyển Tình hỏi: “Những người đó đã bị bắt chưa? Hẳn là tạm thời không có việc gì chứ? Cháu cũng đi, xem có thể hay không tìm bạn học của cháu hỏi một ít việc của dì!”
“Anh cũng đi!” Mục Thiên Dương lập tức nói.
Thiên Tuyết không rõ cho nên đứng lên: “Muốn tìm Y Y, đương nhiên mang theo tớ rồi! Các người rốt cuộc làm sao nha? Ai bị bắt?”
Mục Thiên Thành nhấc tay: “Được rồi được rồi, chúng ta cùng đi! Chờ tôi thu thập chút đồ đac!” Nói xong một tay chống trên sô pha lộn ngược ra sau một cái, chạy lên trên lầu. Một lát sau hấp tấp đi xuống, trên người thoạt nhìn không có thêm gì.
Thiên Tuyết sờ loạn trên người anh: “Anh lấy cái gì vậy? Cho em xem!”
“Đừng làm rộn.” Mục Thiên Thành đẩy tay cô ra: “Trong chốc lát sẽ cho em bietes.”
Thiên Tuyết gật đầu, hưng trí bừng bừng thu tay lại.
Kim lão phu nhân không yên tâm mà nhìn Khấu Băng, Khấu Băng nói: “Không có việc gì.”
Uyển Tình dỗ đám nhỏ vài câu, để bọn chúng ngoan ngoãn bồi lão nhân gia, sau đó cùng mọi người ra ngoài.
Mục Thiên Thành tự mình lái xe, chở Thiên Dương, Uyển Tình cùng Thiên Tuyết. Thiên Tuyết ngồi bên cạnh hỏi: “Anh mang theo gì thế?”
Mục Thiên Thành một tay ôm tay lái, lấy từ bên hông ra một khẩu súng.
Uyển Tình sợ tới mức chấn động.
Mục Thiên Dương ôm nàng: “Đừng sợ, nó giỏi mấy thứ này, sẽ không để cướp cò.”
“…… Nhưng này là phạm pháp!”
“Không phải mỗi người phạm pháp đều bị bắt.” Mục Thiên Thành nói, “Dù sao lại không có người biết.”
Thiên Tuyết lườm anh một cái: “Chúng ta không phải người a?” Sau đó vuốt vuốt thân súng tới nghiện —— cô còn biết vật này nguy hiểm, không dám lộn xộn.
Mục Thiên Thành nói: “Không được sờ loạn!”
“Cứ sờ!”
Mục Thiên Thành lại lấy từ trên người ra một vật đưa sang, lấy lại khẩu súng. Thiên Tuyết đón lấy, sau khi thấy rõ là cái gì, hai tay cứng đờ bất động, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương: “Anh ——”
“Mục Thiên Thành!” Mục Thiên Dương rống to, “Ngươi lại dám giữ mấy thứ này trong nhà!”
Lựu đạn!
Mục Thiên Thành yên lặng lấy lại, há mồm cắn kíp nổ.
“A ——” Thiên Tuyết cùng Uyển Tình kêu to.
Mục Thiên Thành bình tĩnh đẩy mảnh đạn lệch ra khỏi miệng, ngửa đầu uống một chút, liếm liếm môi nói: “Là rượu sái……”
Mọi người: “……”
Một lát sau, Mục Thiên Dương đánh cho hắn mấy cái, đánh xong bạo rống: “Đừng nói ngươi trước kia cũng như vậy! Ngươi không sợ cắn nhầm rồi mất mạng?!”
“……” Đây là anh lo lắng cho em trai a ~
–
Chỗ biệt thự Bạch gia là một nơi lâu đời, rất nhiều cây to, nhưng phòng ốc hơi có vẻ cổ xưa. Phòng ở của Bạch Đông Minh gần tám năm không người ở lại, lại rách nát, ngay cả trên mép cửa cũng có rêu xanh.
Căn phòng này luôn được rao bán, nhưng vẫn bán không được. Cái chìa khóa được nhà cha nuôi của Kim Uyển Uyển gửi ở phòng bảo vệ gần đó, Khấu Băng nói muốn xem phòng ở, bảo vệ vui vẻ dẫn bọn họ đi vào —— tuy rằng bọn họ tuyệt không có bộ dáng muốn mua loại nhà cũ rách nát từng có người chết này!
Cửa vừa mở ra, lập tức có con gián lủi qua chân, tro bụi cùng mùi ẩm mốc trong không khí ập vào mặt, còn có một cảm giác lành lạnh……
Bảo vệ sợ tới mức chạy ra ngoài, ở trên đường xe chạy kêu: “Các ngươi từ từ xem…… Ta trở về gác, các ngươi xem hết nhớ rõ đem cái chìa khóa đưa ta!”
Hắn đi rồi lại tốt, mọi người có thể tự do.
Khấu Băng sai người kéo các tấm vải trắng phủ lên đồ đạc, lại kéo rèm cửa sổ ra, từ từ lộ ra diện mạo phòng ở như cũ.
Sô pha vải bố, gối đầu in hoa……
Mở ra thấy phòng bếp, cửa sổ sát đất đối diện hoa viên……
Khung nhà bằng gỗ, một nhà ba người ấm áp……
Uyển Tình tưởng như thấy được bọn họ, nấu cơm, trồng hoa, gia đình cùng xem phim…… Thực hâm mộ, lại thực đau lòng.
Cô đi đến phòng bếp, mở vòi nước, không có một giọt.
Có người tìm được nguồn điện, bật đèn, vài cái chợt bật chợt tắt, có cái đèn treo 6 bóng, chỉ sáng 3 cái, vài giây sau, trong đó một cái tắt nốt.
Chớ nói, thật đúng là giống quỷ ốc.
Xem một lần dưới lầu, mọi người đi lên trên lầu. Trên lầu trong phòng ngủ của Kim Uyển Uyển cùng Bạch Đông Minh mặc đồ cưới, ảnh đen trắng, rất đẹp, phía sau phong cảnh cũng rất đẹp.
Mục Thiên Dương nắm vai Uyển Tình nói: “Đó là biển Aege.”
Uyển Tình cười cười, năm đó đã có thể đi biển Aege, có thể nghĩ đến đi biển Aegea…… Xem ra Bạch Đông Minh đối xử với Kim Uyển Uyển thật sự không tệ.
Bên trong phòng ngủ còn một gian khác, trên bàn là mô hình địa cầu đã rời thành từng mảnh, đồng hồ báo thức đã hỏng, khung ảnh cùng sách vở phủ kín tro bụi……
Uyển Tình dùng tay lau bụi trên khủng ảnh, thấy được hình ảnh Bahjc Phẩm Nhu tươi cười dịu dàng. Chị ấy nhất định là một người dịu dàng, Uyển Tình nghĩ.
Trên giá sách bên cạnh có rất nhiều sách, Uyển Tình nhìn nhìn, nhìn thấy mấy quyển sách giáo khoa trung học quen thuộc. Bạch Phẩm Nhu tựa hồ so với cô lớn hơn hai tuổi, nhưng vẫn dùng sách giáo khoa giống cô…..